Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 155

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Đuổi theo con gà đến cửa nhà, nàng liền phát hiện có một bóng đen đứng ở bên ngoài cửa. Ánh trăng chiếu vào đầu vai người kia, thân hình gầy mà kiên cường. Mái tóc đen của hắn ta tung bay theo gió, ánh trăng chiếu vào bên mặt của hắn ta. Bên trong đôi mắt của người này như có ánh sáng. Diệp Gia sững sờ, sau đó mới nhìn thấy bóng nhỏ bé đen xì ở trong nhà nhảy lên, chạy vèo đến. Tại khoảng sân giữa hai người, bóng dáng nhỏ bé kia kêu lên một tiếng, cắn vào đùi của người kia. Người kia không nhúc nhích mà bắt, nhẹ nhàng bắt lấy con gà mẹ chạy loạn.Người kia đứng ở ngoài sân, tiếng nói bị gió đêm thổi bay xa: "Gia Nương, bây giờ nàng đang làm gì thế?""Giết gà..." Diệp Gia còn chưa nói xong thì Dư thị ở bên cạnh đã nhận ra đây là ai, đột nhiên kích động: "Doãn An, Doãn An con về rồi sao!""Nhận được tin tức, trấn Lý Bắc bị mã phỉ tập kích thương vong nặng nà, đây là chuyện lớn." Chu Cảnh Sâm nắm lấy con gà vẫn đang làm loạn ở trong tay, con gà vẫn còn đang cố gắng cắn xé mảnh vào mà nó dứt ra được từ đùi của hắn, hắn từ từ đẩy cửa ra rồi đi vào: "Trong nhà không có chuyện gì chứ?”Diệp Gia không ngờ Chu Cảnh Sâm trở về. Chớp chớp mắt, nàng đứng ở bên cạnh, nói thâm trong lòng: Binh lính vào những năm đầu được tự do như thế sao?Trong lòng nàng đang cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu: "... Còn may, chỉ sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm."Ánh mắt Chu Cảnh Sâm thong thả nhìn nàng và Dư thị, xác định hai người đều không sao thì gật đầu. Dư thị đã không gặp nhi tử trong khoảng thời gian dài, bây giờ vành mắt cũng đỏ lên. Đến đó, thời tiết lạnh nhưng câu hỏi ấm lòng.Trong phòng ông Tôn nghe thấy tiếng động thì đi ra, liếc nhìn thấy Chu Cảnh Sâm. Đi đến từ phía xa, lên tiếng gọi Chu Cảnh Sâm.Chu Cảnh Sâm gật đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bẻ gấy cổ của con gà kia. Dư thị hiếm khi nói nhiều như vậy, bà ấy cứ nói mãi. Chu Cảnh Sâm mặc bộ áo giáp da trên người, phần eo có thanh đao, bên tai nghe Dư thị nói về tình hình nguy hiểm những ngày này. Bà ấy chưa từng thể hiện ra khi ở trước mặt Diệp Gia nhưng Dư thị thực sự cảm thấy sợ trong những ngày này. Thấy nhi tử trở về, bà ấy như có lãnh đạo, bộc lộ ra hết nỗi sợ trong lòng. Chu Cảnh Sâm vừa nghe vừa nhìn Diệp Gia đang lấy m.á.u gà, hiếm khi hắn mới về nhà, tại sao Gia Nương lại không thể hiện thân thiết với hắn chút? Chỉ lạnh nhạt thế này thôi sao? Mắt liếc nhìn bên kia còn miệng thì an ủi mẫu thân. Diệp Gia không có tâm trạng đoán ý nghĩ của hắn, bây giờ đầu óc của nàng chỉ có suy nghĩ xem nên nướng gà hay rán gà, nếu không phải không có ớt thì nàng còn muốn ăn gà xào sả ớt... Thực chất nếu không có mệnh lệnh thì quân tốt không thể rời khỏi quân doanh. Lần này Chu Cảnh Sâm có thể trở về trấn Lý Bắc, tất nhiên là hắn đã phí không ít sức. Nói đến chuyện này, bên trong vẫn còn có chút rắc rối mà người ngoài không nên biết. Chuyện trấn Lý Bắc bị tập kích được truyền đến đồn vào ngày hôm sau. Khi ấy giáo úy đang dẫn mọi người đi khai quật đồ ở biên giới phía Bắc, nghe tin này thì không coi là chuyện quan trọng. Sau đó nghe nói mã phỉ tiến vào thôn, một trăm sáu mươi bảy người bỏ mạng ở trong thôn thì chuyện trấn Lý Bắc bị tập kích mới được coi là quan trọng. Nhưng mà cho dù chuyện này có nghiêm trọng thì bên trên cũng không lập tức phái binh xuống, mà Ngưu giáo úy còn xảy ra xung đột với doanh trại phía Tây vì chuyện này. Hai người đùn đẩy trách nhiệm của những mạng người này cho nhau, không có ai chịu đồng ý đây là trách nhiệm của mình. Nói đến đây thì phải nói đến quân phòng thủ ở bên này.Sự thật là trấn Đông Hương có hai trú điểm.Một cái ở vùng ngoại ô, cũng chính doanh trại mà Chu Cảnh Sâm nhập ngũ. Nơi còn lại là doanh trại phía Bắc.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Đuổi theo con gà đến cửa nhà, nàng liền phát hiện có một bóng đen đứng ở bên ngoài cửa. Ánh trăng chiếu vào đầu vai người kia, thân hình gầy mà kiên cường. Mái tóc đen của hắn ta tung bay theo gió, ánh trăng chiếu vào bên mặt của hắn ta. Bên trong đôi mắt của người này như có ánh sáng. Diệp Gia sững sờ, sau đó mới nhìn thấy bóng nhỏ bé đen xì ở trong nhà nhảy lên, chạy vèo đến. Tại khoảng sân giữa hai người, bóng dáng nhỏ bé kia kêu lên một tiếng, cắn vào đùi của người kia. Người kia không nhúc nhích mà bắt, nhẹ nhàng bắt lấy con gà mẹ chạy loạn.Người kia đứng ở ngoài sân, tiếng nói bị gió đêm thổi bay xa: "Gia Nương, bây giờ nàng đang làm gì thế?""Giết gà..." Diệp Gia còn chưa nói xong thì Dư thị ở bên cạnh đã nhận ra đây là ai, đột nhiên kích động: "Doãn An, Doãn An con về rồi sao!""Nhận được tin tức, trấn Lý Bắc bị mã phỉ tập kích thương vong nặng nà, đây là chuyện lớn." Chu Cảnh Sâm nắm lấy con gà vẫn đang làm loạn ở trong tay, con gà vẫn còn đang cố gắng cắn xé mảnh vào mà nó dứt ra được từ đùi của hắn, hắn từ từ đẩy cửa ra rồi đi vào: "Trong nhà không có chuyện gì chứ?”Diệp Gia không ngờ Chu Cảnh Sâm trở về. Chớp chớp mắt, nàng đứng ở bên cạnh, nói thâm trong lòng: Binh lính vào những năm đầu được tự do như thế sao?Trong lòng nàng đang cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu: "... Còn may, chỉ sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm."Ánh mắt Chu Cảnh Sâm thong thả nhìn nàng và Dư thị, xác định hai người đều không sao thì gật đầu. Dư thị đã không gặp nhi tử trong khoảng thời gian dài, bây giờ vành mắt cũng đỏ lên. Đến đó, thời tiết lạnh nhưng câu hỏi ấm lòng.Trong phòng ông Tôn nghe thấy tiếng động thì đi ra, liếc nhìn thấy Chu Cảnh Sâm. Đi đến từ phía xa, lên tiếng gọi Chu Cảnh Sâm.Chu Cảnh Sâm gật đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bẻ gấy cổ của con gà kia. Dư thị hiếm khi nói nhiều như vậy, bà ấy cứ nói mãi. Chu Cảnh Sâm mặc bộ áo giáp da trên người, phần eo có thanh đao, bên tai nghe Dư thị nói về tình hình nguy hiểm những ngày này. Bà ấy chưa từng thể hiện ra khi ở trước mặt Diệp Gia nhưng Dư thị thực sự cảm thấy sợ trong những ngày này. Thấy nhi tử trở về, bà ấy như có lãnh đạo, bộc lộ ra hết nỗi sợ trong lòng. Chu Cảnh Sâm vừa nghe vừa nhìn Diệp Gia đang lấy m.á.u gà, hiếm khi hắn mới về nhà, tại sao Gia Nương lại không thể hiện thân thiết với hắn chút? Chỉ lạnh nhạt thế này thôi sao? Mắt liếc nhìn bên kia còn miệng thì an ủi mẫu thân. Diệp Gia không có tâm trạng đoán ý nghĩ của hắn, bây giờ đầu óc của nàng chỉ có suy nghĩ xem nên nướng gà hay rán gà, nếu không phải không có ớt thì nàng còn muốn ăn gà xào sả ớt... Thực chất nếu không có mệnh lệnh thì quân tốt không thể rời khỏi quân doanh. Lần này Chu Cảnh Sâm có thể trở về trấn Lý Bắc, tất nhiên là hắn đã phí không ít sức. Nói đến chuyện này, bên trong vẫn còn có chút rắc rối mà người ngoài không nên biết. Chuyện trấn Lý Bắc bị tập kích được truyền đến đồn vào ngày hôm sau. Khi ấy giáo úy đang dẫn mọi người đi khai quật đồ ở biên giới phía Bắc, nghe tin này thì không coi là chuyện quan trọng. Sau đó nghe nói mã phỉ tiến vào thôn, một trăm sáu mươi bảy người bỏ mạng ở trong thôn thì chuyện trấn Lý Bắc bị tập kích mới được coi là quan trọng. Nhưng mà cho dù chuyện này có nghiêm trọng thì bên trên cũng không lập tức phái binh xuống, mà Ngưu giáo úy còn xảy ra xung đột với doanh trại phía Tây vì chuyện này. Hai người đùn đẩy trách nhiệm của những mạng người này cho nhau, không có ai chịu đồng ý đây là trách nhiệm của mình. Nói đến đây thì phải nói đến quân phòng thủ ở bên này.Sự thật là trấn Đông Hương có hai trú điểm.Một cái ở vùng ngoại ô, cũng chính doanh trại mà Chu Cảnh Sâm nhập ngũ. Nơi còn lại là doanh trại phía Bắc.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Đuổi theo con gà đến cửa nhà, nàng liền phát hiện có một bóng đen đứng ở bên ngoài cửa. Ánh trăng chiếu vào đầu vai người kia, thân hình gầy mà kiên cường. Mái tóc đen của hắn ta tung bay theo gió, ánh trăng chiếu vào bên mặt của hắn ta. Bên trong đôi mắt của người này như có ánh sáng. Diệp Gia sững sờ, sau đó mới nhìn thấy bóng nhỏ bé đen xì ở trong nhà nhảy lên, chạy vèo đến. Tại khoảng sân giữa hai người, bóng dáng nhỏ bé kia kêu lên một tiếng, cắn vào đùi của người kia. Người kia không nhúc nhích mà bắt, nhẹ nhàng bắt lấy con gà mẹ chạy loạn.Người kia đứng ở ngoài sân, tiếng nói bị gió đêm thổi bay xa: "Gia Nương, bây giờ nàng đang làm gì thế?""Giết gà..." Diệp Gia còn chưa nói xong thì Dư thị ở bên cạnh đã nhận ra đây là ai, đột nhiên kích động: "Doãn An, Doãn An con về rồi sao!""Nhận được tin tức, trấn Lý Bắc bị mã phỉ tập kích thương vong nặng nà, đây là chuyện lớn." Chu Cảnh Sâm nắm lấy con gà vẫn đang làm loạn ở trong tay, con gà vẫn còn đang cố gắng cắn xé mảnh vào mà nó dứt ra được từ đùi của hắn, hắn từ từ đẩy cửa ra rồi đi vào: "Trong nhà không có chuyện gì chứ?”Diệp Gia không ngờ Chu Cảnh Sâm trở về. Chớp chớp mắt, nàng đứng ở bên cạnh, nói thâm trong lòng: Binh lính vào những năm đầu được tự do như thế sao?Trong lòng nàng đang cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu: "... Còn may, chỉ sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm."Ánh mắt Chu Cảnh Sâm thong thả nhìn nàng và Dư thị, xác định hai người đều không sao thì gật đầu. Dư thị đã không gặp nhi tử trong khoảng thời gian dài, bây giờ vành mắt cũng đỏ lên. Đến đó, thời tiết lạnh nhưng câu hỏi ấm lòng.Trong phòng ông Tôn nghe thấy tiếng động thì đi ra, liếc nhìn thấy Chu Cảnh Sâm. Đi đến từ phía xa, lên tiếng gọi Chu Cảnh Sâm.Chu Cảnh Sâm gật đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bẻ gấy cổ của con gà kia. Dư thị hiếm khi nói nhiều như vậy, bà ấy cứ nói mãi. Chu Cảnh Sâm mặc bộ áo giáp da trên người, phần eo có thanh đao, bên tai nghe Dư thị nói về tình hình nguy hiểm những ngày này. Bà ấy chưa từng thể hiện ra khi ở trước mặt Diệp Gia nhưng Dư thị thực sự cảm thấy sợ trong những ngày này. Thấy nhi tử trở về, bà ấy như có lãnh đạo, bộc lộ ra hết nỗi sợ trong lòng. Chu Cảnh Sâm vừa nghe vừa nhìn Diệp Gia đang lấy m.á.u gà, hiếm khi hắn mới về nhà, tại sao Gia Nương lại không thể hiện thân thiết với hắn chút? Chỉ lạnh nhạt thế này thôi sao? Mắt liếc nhìn bên kia còn miệng thì an ủi mẫu thân. Diệp Gia không có tâm trạng đoán ý nghĩ của hắn, bây giờ đầu óc của nàng chỉ có suy nghĩ xem nên nướng gà hay rán gà, nếu không phải không có ớt thì nàng còn muốn ăn gà xào sả ớt... Thực chất nếu không có mệnh lệnh thì quân tốt không thể rời khỏi quân doanh. Lần này Chu Cảnh Sâm có thể trở về trấn Lý Bắc, tất nhiên là hắn đã phí không ít sức. Nói đến chuyện này, bên trong vẫn còn có chút rắc rối mà người ngoài không nên biết. Chuyện trấn Lý Bắc bị tập kích được truyền đến đồn vào ngày hôm sau. Khi ấy giáo úy đang dẫn mọi người đi khai quật đồ ở biên giới phía Bắc, nghe tin này thì không coi là chuyện quan trọng. Sau đó nghe nói mã phỉ tiến vào thôn, một trăm sáu mươi bảy người bỏ mạng ở trong thôn thì chuyện trấn Lý Bắc bị tập kích mới được coi là quan trọng. Nhưng mà cho dù chuyện này có nghiêm trọng thì bên trên cũng không lập tức phái binh xuống, mà Ngưu giáo úy còn xảy ra xung đột với doanh trại phía Tây vì chuyện này. Hai người đùn đẩy trách nhiệm của những mạng người này cho nhau, không có ai chịu đồng ý đây là trách nhiệm của mình. Nói đến đây thì phải nói đến quân phòng thủ ở bên này.Sự thật là trấn Đông Hương có hai trú điểm.Một cái ở vùng ngoại ô, cũng chính doanh trại mà Chu Cảnh Sâm nhập ngũ. Nơi còn lại là doanh trại phía Bắc.

Chương 155