Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 162
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Tô thị bị lời khuyên của Diệp Gia làm không vui, nhưng cũng không ngăn cản Diệp ngũ muội đi ra ngoài với Diệp Gia. Bà ta cầm chiếc giỏ đi vào nhà. Cũng không mang một chút trà ra. Qua một lát, lại xốc rèm, cầm gói thịt gà Diệp Gia để ở trên bàn vào phòng. Diệp Gia cũng không thích tính toán với bà ta, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hà: "Ngươi để tâm chuyện này chút, nhớ phải nói chuyện này với cha và nhị ca chất tử khi họ trở về."Diệp Thanh Hà nhíu mày gật đầu, Diệp Gia dẫn Diệp ngũ muội ngồi lên xe bò. Nói đến, Diệp Gia còn chưa từng quan sát người muội muội nhỏ nhất này. Lần trước đến đây là vì chuyện của Diệp Tứ muội, chỉ gặp mặt Diệp ngũ muội mấy lần. Lờ mờ có thể cảm nhận được nàng ấy nóng này hơn Diệp tứ muội, nhưng cũng là một người nhát gan ít nói. Lúc này nàng ấy không nói một tiếng mà lên xe ngồi, Diệp Gia đánh giá nàng ấy, phát giác muội muội này cũng rất xinh đẹp. Cặp mắt đào hoa, sống mũi cao. Làn da không trắng nõn như Diệp Gia nhưng lại là một mỹ nhân nhỏ.Xe kẹt kẹt kẹt kẹt đi đến cửa thôn, Diệp Gia còn không phát hiện, Diệp ngũ muội đã nhìn thấy một bóng người cao gây đang hỏi thăm ở cửa thôn. Nàng ấy vội vàng giật giật tay áo Diệp Gia, chỉ vê người kia nhỏ giọng nói: "Tam tỷ, tỷ phu kìa."Diệp Gia sững sờ, giương mắt liên nhìn đối diện Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm như nở nụ cười, sau đó mới nói vài lời với người bên cạnh, rồi sải bước đi về phía Diệp Gia bên này. Ông Tôn không thể không dừng xe bò lại, Chu Cảnh Sâm đi đến đó. Biết hôm nay nàng muốn đến trấn Đông Hương, Chu Cảnh Sâm và Diệp ngũ muội gật đầu chào hỏi rồi quay sang nói chuyện với Diệp Gia: "Gia Nương, hôm nay đi trấn Đông Hương tìm người môi giới, tìm một người tên là Viên Sinh. Báo tên Viên Thành Lãnh, cho dù nàng có muốn mua nhà hay mua gì thì người ta cũng sẽ đưa nàng đi."Diệp Gia hiểu người này rất biết cách chiếm lòng người, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi gật đầu. Hắn đến đây chỉ vì câu nói này, hắn vẫn còn việc phải làm. Nói xong liền xoay người muốn rời đi, Diệp Gia nghĩ nghĩ, há miệng gọi hắn lại.Chu Cảnh Sâm dừng lại, Diệp Gia lấy một gói nhỏ đưa cho hắn. Rồi mới nhảy xuống xe bò, cầm lấy gói thịt gà rán kia nhét vào lòng hắn, không nói nhiều lời. Lên xe bò để ông Tôn nhanh chóng rời đi.Chu Cảnh Sâm nắm lấy gói thịt chớp chớp mắt, mở ra xem thử, thấy bên trong là gà chiên thì lập tức nở nụ cười.Đi nửa ngày mới đến trấn Đông Hương, lúc bọn họ đến cửa trấn đã là giờ ngọ.Cho dù không làm gì cho đến trưa, chỉ cân ngồi xe bò thì bọn họ cũng cảm thấy đói bụng. Diệp Gia dẫn hai người đi đến một nhà nghỉ có đồ ăn, vội vàng ăn xong để đi tìm người môi giới. Trấn Lý Bắc không có người môi giới, trấn Đông Hương thì có.Nhưng mà không có nhiều người môi giới ở địa phương này, cũng chỉ có một người. Rất dễ tìm, chỉ cần kéo một người ra hỏi là có thể tìm được. Diệp Gia đi thẳng đến chỗ người môi giới, Diệp ngũ muội vẫn luôn im lặng ngồi ở trên xe bò nhìn chằm chằm vào các cửa hàng và người đi bộ trên đường.Mặc dù nhà họ Diệp cách trấn không xa, nhưng Diệp ngũ muội lại không thể lên trên trấn. Mặc dù lúc còn nhỏ có đi cùng đại chất tử một lân, nhưng trấn Lý Bắc không thể ồn ào vui vẻ như trấn Đông Hương. Lần đầu tiên nàng ấy biết, sự thịnh vượng của hai trấn có vị trí gân nhau lại khác xa nhau.Ngay cả đồ ăn cũng ngon hơn ở trong thôn rất nhiều, hai mắt của Diệp ngũ muội tỏa sáng dọc theo đường đi. Đến chỗ người môi giới, Diệp Gia trực tiếp báo tên Viên Thành Lãnh, nói muốn tìm Viên Sinh. Đúng lúc Viên Sinh cũng có mặt ở đâu. Nghe thấy cái tên này thì vội vàng đi ra.
Diệp Tô thị bị lời khuyên của Diệp Gia làm không vui, nhưng cũng không ngăn cản Diệp ngũ muội đi ra ngoài với Diệp Gia. Bà ta cầm chiếc giỏ đi vào nhà. Cũng không mang một chút trà ra. Qua một lát, lại xốc rèm, cầm gói thịt gà Diệp Gia để ở trên bàn vào phòng. Diệp Gia cũng không thích tính toán với bà ta, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hà: "Ngươi để tâm chuyện này chút, nhớ phải nói chuyện này với cha và nhị ca chất tử khi họ trở về."
Diệp Thanh Hà nhíu mày gật đầu, Diệp Gia dẫn Diệp ngũ muội ngồi lên xe bò. Nói đến, Diệp Gia còn chưa từng quan sát người muội muội nhỏ nhất này. Lần trước đến đây là vì chuyện của Diệp Tứ muội, chỉ gặp mặt Diệp ngũ muội mấy lần. Lờ mờ có thể cảm nhận được nàng ấy nóng này hơn Diệp tứ muội, nhưng cũng là một người nhát gan ít nói. Lúc này nàng ấy không nói một tiếng mà lên xe ngồi, Diệp Gia đánh giá nàng ấy, phát giác muội muội này cũng rất xinh đẹp. Cặp mắt đào hoa, sống mũi cao. Làn da không trắng nõn như Diệp Gia nhưng lại là một mỹ nhân nhỏ.
Xe kẹt kẹt kẹt kẹt đi đến cửa thôn, Diệp Gia còn không phát hiện, Diệp ngũ muội đã nhìn thấy một bóng người cao gây đang hỏi thăm ở cửa thôn. Nàng ấy vội vàng giật giật tay áo Diệp Gia, chỉ vê người kia nhỏ giọng nói: "Tam tỷ, tỷ phu kìa."
Diệp Gia sững sờ, giương mắt liên nhìn đối diện Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm như nở nụ cười, sau đó mới nói vài lời với người bên cạnh, rồi sải bước đi về phía Diệp Gia bên này. Ông Tôn không thể không dừng xe bò lại, Chu Cảnh Sâm đi đến đó. Biết hôm nay nàng muốn đến trấn Đông Hương, Chu Cảnh Sâm và Diệp ngũ muội gật đầu chào hỏi rồi quay sang nói chuyện với Diệp Gia: "Gia Nương, hôm nay đi trấn Đông Hương tìm người môi giới, tìm một người tên là Viên Sinh. Báo tên Viên Thành Lãnh, cho dù nàng có muốn mua nhà hay mua gì thì người ta cũng sẽ đưa nàng đi."
Diệp Gia hiểu người này rất biết cách chiếm lòng người, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi gật đầu. Hắn đến đây chỉ vì câu nói này, hắn vẫn còn việc phải làm. Nói xong liền xoay người muốn rời đi, Diệp Gia nghĩ nghĩ, há miệng gọi hắn lại.
Chu Cảnh Sâm dừng lại, Diệp Gia lấy một gói nhỏ đưa cho hắn. Rồi mới nhảy xuống xe bò, cầm lấy gói thịt gà rán kia nhét vào lòng hắn, không nói nhiều lời. Lên xe bò để ông Tôn nhanh chóng rời đi.
Chu Cảnh Sâm nắm lấy gói thịt chớp chớp mắt, mở ra xem thử, thấy bên trong là gà chiên thì lập tức nở nụ cười.
Đi nửa ngày mới đến trấn Đông Hương, lúc bọn họ đến cửa trấn đã là giờ ngọ.
Cho dù không làm gì cho đến trưa, chỉ cân ngồi xe bò thì bọn họ cũng cảm thấy đói bụng. Diệp Gia dẫn hai người đi đến một nhà nghỉ có đồ ăn, vội vàng ăn xong để đi tìm người môi giới. Trấn Lý Bắc không có người môi giới, trấn Đông Hương thì có.
Nhưng mà không có nhiều người môi giới ở địa phương này, cũng chỉ có một người. Rất dễ tìm, chỉ cần kéo một người ra hỏi là có thể tìm được. Diệp Gia đi thẳng đến chỗ người môi giới, Diệp ngũ muội vẫn luôn im lặng ngồi ở trên xe bò nhìn chằm chằm vào các cửa hàng và người đi bộ trên đường.
Mặc dù nhà họ Diệp cách trấn không xa, nhưng Diệp ngũ muội lại không thể lên trên trấn. Mặc dù lúc còn nhỏ có đi cùng đại chất tử một lân, nhưng trấn Lý Bắc không thể ồn ào vui vẻ như trấn Đông Hương. Lần đầu tiên nàng ấy biết, sự thịnh vượng của hai trấn có vị trí gân nhau lại khác xa nhau.
Ngay cả đồ ăn cũng ngon hơn ở trong thôn rất nhiều, hai mắt của Diệp ngũ muội tỏa sáng dọc theo đường đi. Đến chỗ người môi giới, Diệp Gia trực tiếp báo tên Viên Thành Lãnh, nói muốn tìm Viên Sinh. Đúng lúc Viên Sinh cũng có mặt ở đâu. Nghe thấy cái tên này thì vội vàng đi ra.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Tô thị bị lời khuyên của Diệp Gia làm không vui, nhưng cũng không ngăn cản Diệp ngũ muội đi ra ngoài với Diệp Gia. Bà ta cầm chiếc giỏ đi vào nhà. Cũng không mang một chút trà ra. Qua một lát, lại xốc rèm, cầm gói thịt gà Diệp Gia để ở trên bàn vào phòng. Diệp Gia cũng không thích tính toán với bà ta, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hà: "Ngươi để tâm chuyện này chút, nhớ phải nói chuyện này với cha và nhị ca chất tử khi họ trở về."Diệp Thanh Hà nhíu mày gật đầu, Diệp Gia dẫn Diệp ngũ muội ngồi lên xe bò. Nói đến, Diệp Gia còn chưa từng quan sát người muội muội nhỏ nhất này. Lần trước đến đây là vì chuyện của Diệp Tứ muội, chỉ gặp mặt Diệp ngũ muội mấy lần. Lờ mờ có thể cảm nhận được nàng ấy nóng này hơn Diệp tứ muội, nhưng cũng là một người nhát gan ít nói. Lúc này nàng ấy không nói một tiếng mà lên xe ngồi, Diệp Gia đánh giá nàng ấy, phát giác muội muội này cũng rất xinh đẹp. Cặp mắt đào hoa, sống mũi cao. Làn da không trắng nõn như Diệp Gia nhưng lại là một mỹ nhân nhỏ.Xe kẹt kẹt kẹt kẹt đi đến cửa thôn, Diệp Gia còn không phát hiện, Diệp ngũ muội đã nhìn thấy một bóng người cao gây đang hỏi thăm ở cửa thôn. Nàng ấy vội vàng giật giật tay áo Diệp Gia, chỉ vê người kia nhỏ giọng nói: "Tam tỷ, tỷ phu kìa."Diệp Gia sững sờ, giương mắt liên nhìn đối diện Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm như nở nụ cười, sau đó mới nói vài lời với người bên cạnh, rồi sải bước đi về phía Diệp Gia bên này. Ông Tôn không thể không dừng xe bò lại, Chu Cảnh Sâm đi đến đó. Biết hôm nay nàng muốn đến trấn Đông Hương, Chu Cảnh Sâm và Diệp ngũ muội gật đầu chào hỏi rồi quay sang nói chuyện với Diệp Gia: "Gia Nương, hôm nay đi trấn Đông Hương tìm người môi giới, tìm một người tên là Viên Sinh. Báo tên Viên Thành Lãnh, cho dù nàng có muốn mua nhà hay mua gì thì người ta cũng sẽ đưa nàng đi."Diệp Gia hiểu người này rất biết cách chiếm lòng người, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi gật đầu. Hắn đến đây chỉ vì câu nói này, hắn vẫn còn việc phải làm. Nói xong liền xoay người muốn rời đi, Diệp Gia nghĩ nghĩ, há miệng gọi hắn lại.Chu Cảnh Sâm dừng lại, Diệp Gia lấy một gói nhỏ đưa cho hắn. Rồi mới nhảy xuống xe bò, cầm lấy gói thịt gà rán kia nhét vào lòng hắn, không nói nhiều lời. Lên xe bò để ông Tôn nhanh chóng rời đi.Chu Cảnh Sâm nắm lấy gói thịt chớp chớp mắt, mở ra xem thử, thấy bên trong là gà chiên thì lập tức nở nụ cười.Đi nửa ngày mới đến trấn Đông Hương, lúc bọn họ đến cửa trấn đã là giờ ngọ.Cho dù không làm gì cho đến trưa, chỉ cân ngồi xe bò thì bọn họ cũng cảm thấy đói bụng. Diệp Gia dẫn hai người đi đến một nhà nghỉ có đồ ăn, vội vàng ăn xong để đi tìm người môi giới. Trấn Lý Bắc không có người môi giới, trấn Đông Hương thì có.Nhưng mà không có nhiều người môi giới ở địa phương này, cũng chỉ có một người. Rất dễ tìm, chỉ cần kéo một người ra hỏi là có thể tìm được. Diệp Gia đi thẳng đến chỗ người môi giới, Diệp ngũ muội vẫn luôn im lặng ngồi ở trên xe bò nhìn chằm chằm vào các cửa hàng và người đi bộ trên đường.Mặc dù nhà họ Diệp cách trấn không xa, nhưng Diệp ngũ muội lại không thể lên trên trấn. Mặc dù lúc còn nhỏ có đi cùng đại chất tử một lân, nhưng trấn Lý Bắc không thể ồn ào vui vẻ như trấn Đông Hương. Lần đầu tiên nàng ấy biết, sự thịnh vượng của hai trấn có vị trí gân nhau lại khác xa nhau.Ngay cả đồ ăn cũng ngon hơn ở trong thôn rất nhiều, hai mắt của Diệp ngũ muội tỏa sáng dọc theo đường đi. Đến chỗ người môi giới, Diệp Gia trực tiếp báo tên Viên Thành Lãnh, nói muốn tìm Viên Sinh. Đúng lúc Viên Sinh cũng có mặt ở đâu. Nghe thấy cái tên này thì vội vàng đi ra.