Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 190

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Mặc dù ở đây cũng phải giao 10 văn tiền khi kinh doanh, nhưng nhiều vị trí là cố định. Bởi vì những sạp hàng làm ăn lâu dài ở trong chợ sành, thời gian dài thì sẽ có vị trí cố định.Tây Thi mới tham gia, mặc dù cái tên rất nổi nhưng vẫn chưa có đặc quyền. Lần nào cũng thay đổi vị trí. Nhờ có biển hiệu của Diệp Gia mà bọn họ đã tạo dựng được danh hiệu cho riêng mình.Mặc dù vị trí của nàng thay đổi không có lợi cho sự ổn định khách hàng, nhưng có cái biển hiệu thì cũng dễ tìm hơn rất nhiều.Mấy người Diệp Gia tìm được một chỗ trống để mở hàng, vậy mà lại phát hiện có mấy chủ sạp hàng bên cạnh đang ăn bánh rau hẹ. Vào thời cổ đại không có định nghĩa về bằng sáng chế, từ lúc Tây Thi bán bánh trứng gà rau hẹ tốt.Thì mấy quán mì lúc trước cũng đều làm bánh rau hẹ trứng gà. Nhưng mà cho dù bắt chước thì cũng không thể giống được, cũng như ở trấn Lý Bắc khi đó.Nếu không thể bằng lòng cho nguyên liệu tốt vào giống Diệp Gia thì tất nhiên là hương vị sẽ kém hơn rất nhiều.Nhìn thấy có người bắt chước, Diệp Gia cũng không hoảng. Nếu phải đốt lửa thì cứ đốt nếu muốn làm bánh thì cứ làm.Tiếng dầu ở bên này vang lên, mùi thơm bay đi khắp nơi, công việc buôn bán cũng bắt đầu.Sáng sớm bán được năm trăm cái bánh như bình thường, trấn Đông Hương có lưu lượng khách lớn.Năm trăm cái bính mà cũng bán hết, chủ yếu là bên trong chợ sảnh này có nhiều người ăn. Đa số người đến bán hàng sẽ không kịp ăn sáng, cho nên họ sẽ ăn sáng ngay ở trong chợ sảnh. Một nam nhân phải ăn ít nhất ba cái bánh thì mới no.Có người ăn nhiều, thậm chí còn có thể ăn được năm cái bánh. Diệp Gia bên này làm ăn kinh doanh, Diệp ngũ muội cũng đi theo sau hỗ trợ một tay.Hai tỷ muội đều xinh đẹp, bởi vì ở bên này có ông Tôn chờ ở bên ngoài cho nên chúng nữ cũng không bị sỉ nhục cả ngày như Diệp Gia ở trấn Lý Bắc khi đó.Họ đều ăn mặc gọn gàng, đứng ở một chỗ cũng có thể hấp dẫn người khác. Chưa đầy một giờ đã bán hết năm trăm cái bánh. Hai tỷ muội thu dọn bếp và nồi một lát, sau đó lại bưng thịt đầu lợn lên.Đã sớm chuẩn bị xong giá đỡ, dụng cũ cũng là đò Diệp Gia tìm thợ mộc chuyên môn làm ở trấn Lý Bắc bên kia.Nhưng mà chưa dùng được mấy lần thì đã có chuyện, bây giờ mang đến bên này thì cũng có thể dùng được. Bởi vì bán thịt đầu lợn rất tốt, trên trấn Đông Hương có nhiều người có tiền, cũng chịu bỏ tiền để ăn thịt, cho nên dù có bán đắt hơn một chút thì vẫn bán chạy. Bây giờ can đảm của bọn ho cũng lớn, không phải hai cái đầu heo, mà mỗi lần hầm đều sẽ hầm từ năm đến sáu cái.Có tới mấy trăm cân thịt đầu heo, các nguyên liệu cũng được cắt khéo léo.Diệp ngũ muội học cái gì cũng nhanh, nàng ấy không dám lén học cách hầm đầu lợn, nhưng lại cắt thịt đầu heo vừa mỏng lại vừa đẹp.Có Diệp ngũ muội giúp đỡ bán, Diệp Gia còn đặc biệt đánh một con dào cho nàng ấy dùng. Có người đến, hai người đều có thể cắt, có thể bán nhanh hơn.Có thêm một người đến giúp đỡ thực sự rất khác, mặc dù lúc trước cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng đó là do Diệp Gia bán mạng làm việc mới kiếm được.Cũng không phải nói Dư thị không làm được mà do bà ấy không quen làm, cũng không lưu loát. Đúng là không thể giúp đỡ giống như Diệp ngũ muội. Cho tới trưa, hai người cắt thịt trộn thịt, nhanh chóng bán hết hai cái đầu lợn.Diệp Gia thấy Diệp ngũ muội bên kia bận rộn đến mức chóp mũi, trán đều là mồ hôi, trong lòng suy tính xem có nên đưa cho nàng ấy chút tiền công không. Diệp Gia cũng không phải con người hà khắcGiống như mở công ty thuê nhân viên. Cho dù có bao ăn bao ở thì cũng phải trả tiền lương. Diệp ngũ muội lại là một trợ thủ như thế, nàng không ngại đưa ra đãi ngộ cao.

Mặc dù ở đây cũng phải giao 10 văn tiền khi kinh doanh, nhưng nhiều vị trí là cố định. Bởi vì những sạp hàng làm ăn lâu dài ở trong chợ sành, thời gian dài thì sẽ có vị trí cố định.

Tây Thi mới tham gia, mặc dù cái tên rất nổi nhưng vẫn chưa có đặc quyền. Lần nào cũng thay đổi vị trí. Nhờ có biển hiệu của Diệp Gia mà bọn họ đã tạo dựng được danh hiệu cho riêng mình.

Mặc dù vị trí của nàng thay đổi không có lợi cho sự ổn định khách hàng, nhưng có cái biển hiệu thì cũng dễ tìm hơn rất nhiều.

Mấy người Diệp Gia tìm được một chỗ trống để mở hàng, vậy mà lại phát hiện có mấy chủ sạp hàng bên cạnh đang ăn bánh rau hẹ. Vào thời cổ đại không có định nghĩa về bằng sáng chế, từ lúc Tây Thi bán bánh trứng gà rau hẹ tốt.

Thì mấy quán mì lúc trước cũng đều làm bánh rau hẹ trứng gà. Nhưng mà cho dù bắt chước thì cũng không thể giống được, cũng như ở trấn Lý Bắc khi đó.

Nếu không thể bằng lòng cho nguyên liệu tốt vào giống Diệp Gia thì tất nhiên là hương vị sẽ kém hơn rất nhiều.

Nhìn thấy có người bắt chước, Diệp Gia cũng không hoảng. Nếu phải đốt lửa thì cứ đốt nếu muốn làm bánh thì cứ làm.

Tiếng dầu ở bên này vang lên, mùi thơm bay đi khắp nơi, công việc buôn bán cũng bắt đầu.

Sáng sớm bán được năm trăm cái bánh như bình thường, trấn Đông Hương có lưu lượng khách lớn.

Năm trăm cái bính mà cũng bán hết, chủ yếu là bên trong chợ sảnh này có nhiều người ăn. Đa số người đến bán hàng sẽ không kịp ăn sáng, cho nên họ sẽ ăn sáng ngay ở trong chợ sảnh. Một nam nhân phải ăn ít nhất ba cái bánh thì mới no.

Có người ăn nhiều, thậm chí còn có thể ăn được năm cái bánh. Diệp Gia bên này làm ăn kinh doanh, Diệp ngũ muội cũng đi theo sau hỗ trợ một tay.

Hai tỷ muội đều xinh đẹp, bởi vì ở bên này có ông Tôn chờ ở bên ngoài cho nên chúng nữ cũng không bị sỉ nhục cả ngày như Diệp Gia ở trấn Lý Bắc khi đó.

Họ đều ăn mặc gọn gàng, đứng ở một chỗ cũng có thể hấp dẫn người khác. Chưa đầy một giờ đã bán hết năm trăm cái bánh. Hai tỷ muội thu dọn bếp và nồi một lát, sau đó lại bưng thịt đầu lợn lên.

Đã sớm chuẩn bị xong giá đỡ, dụng cũ cũng là đò Diệp Gia tìm thợ mộc chuyên môn làm ở trấn Lý Bắc bên kia.

Nhưng mà chưa dùng được mấy lần thì đã có chuyện, bây giờ mang đến bên này thì cũng có thể dùng được. Bởi vì bán thịt đầu lợn rất tốt, trên trấn Đông Hương có nhiều người có tiền, cũng chịu bỏ tiền để ăn thịt, cho nên dù có bán đắt hơn một chút thì vẫn bán chạy. Bây giờ can đảm của bọn ho cũng lớn, không phải hai cái đầu heo, mà mỗi lần hầm đều sẽ hầm từ năm đến sáu cái.

Có tới mấy trăm cân thịt đầu heo, các nguyên liệu cũng được cắt khéo léo.

Diệp ngũ muội học cái gì cũng nhanh, nàng ấy không dám lén học cách hầm đầu lợn, nhưng lại cắt thịt đầu heo vừa mỏng lại vừa đẹp.

Có Diệp ngũ muội giúp đỡ bán, Diệp Gia còn đặc biệt đánh một con dào cho nàng ấy dùng. Có người đến, hai người đều có thể cắt, có thể bán nhanh hơn.

Có thêm một người đến giúp đỡ thực sự rất khác, mặc dù lúc trước cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng đó là do Diệp Gia bán mạng làm việc mới kiếm được.

Cũng không phải nói Dư thị không làm được mà do bà ấy không quen làm, cũng không lưu loát. Đúng là không thể giúp đỡ giống như Diệp ngũ muội. Cho tới trưa, hai người cắt thịt trộn thịt, nhanh chóng bán hết hai cái đầu lợn.

Diệp Gia thấy Diệp ngũ muội bên kia bận rộn đến mức chóp mũi, trán đều là mồ hôi, trong lòng suy tính xem có nên đưa cho nàng ấy chút tiền công không. Diệp Gia cũng không phải con người hà khắc

Giống như mở công ty thuê nhân viên. Cho dù có bao ăn bao ở thì cũng phải trả tiền lương. Diệp ngũ muội lại là một trợ thủ như thế, nàng không ngại đưa ra đãi ngộ cao.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Mặc dù ở đây cũng phải giao 10 văn tiền khi kinh doanh, nhưng nhiều vị trí là cố định. Bởi vì những sạp hàng làm ăn lâu dài ở trong chợ sành, thời gian dài thì sẽ có vị trí cố định.Tây Thi mới tham gia, mặc dù cái tên rất nổi nhưng vẫn chưa có đặc quyền. Lần nào cũng thay đổi vị trí. Nhờ có biển hiệu của Diệp Gia mà bọn họ đã tạo dựng được danh hiệu cho riêng mình.Mặc dù vị trí của nàng thay đổi không có lợi cho sự ổn định khách hàng, nhưng có cái biển hiệu thì cũng dễ tìm hơn rất nhiều.Mấy người Diệp Gia tìm được một chỗ trống để mở hàng, vậy mà lại phát hiện có mấy chủ sạp hàng bên cạnh đang ăn bánh rau hẹ. Vào thời cổ đại không có định nghĩa về bằng sáng chế, từ lúc Tây Thi bán bánh trứng gà rau hẹ tốt.Thì mấy quán mì lúc trước cũng đều làm bánh rau hẹ trứng gà. Nhưng mà cho dù bắt chước thì cũng không thể giống được, cũng như ở trấn Lý Bắc khi đó.Nếu không thể bằng lòng cho nguyên liệu tốt vào giống Diệp Gia thì tất nhiên là hương vị sẽ kém hơn rất nhiều.Nhìn thấy có người bắt chước, Diệp Gia cũng không hoảng. Nếu phải đốt lửa thì cứ đốt nếu muốn làm bánh thì cứ làm.Tiếng dầu ở bên này vang lên, mùi thơm bay đi khắp nơi, công việc buôn bán cũng bắt đầu.Sáng sớm bán được năm trăm cái bánh như bình thường, trấn Đông Hương có lưu lượng khách lớn.Năm trăm cái bính mà cũng bán hết, chủ yếu là bên trong chợ sảnh này có nhiều người ăn. Đa số người đến bán hàng sẽ không kịp ăn sáng, cho nên họ sẽ ăn sáng ngay ở trong chợ sảnh. Một nam nhân phải ăn ít nhất ba cái bánh thì mới no.Có người ăn nhiều, thậm chí còn có thể ăn được năm cái bánh. Diệp Gia bên này làm ăn kinh doanh, Diệp ngũ muội cũng đi theo sau hỗ trợ một tay.Hai tỷ muội đều xinh đẹp, bởi vì ở bên này có ông Tôn chờ ở bên ngoài cho nên chúng nữ cũng không bị sỉ nhục cả ngày như Diệp Gia ở trấn Lý Bắc khi đó.Họ đều ăn mặc gọn gàng, đứng ở một chỗ cũng có thể hấp dẫn người khác. Chưa đầy một giờ đã bán hết năm trăm cái bánh. Hai tỷ muội thu dọn bếp và nồi một lát, sau đó lại bưng thịt đầu lợn lên.Đã sớm chuẩn bị xong giá đỡ, dụng cũ cũng là đò Diệp Gia tìm thợ mộc chuyên môn làm ở trấn Lý Bắc bên kia.Nhưng mà chưa dùng được mấy lần thì đã có chuyện, bây giờ mang đến bên này thì cũng có thể dùng được. Bởi vì bán thịt đầu lợn rất tốt, trên trấn Đông Hương có nhiều người có tiền, cũng chịu bỏ tiền để ăn thịt, cho nên dù có bán đắt hơn một chút thì vẫn bán chạy. Bây giờ can đảm của bọn ho cũng lớn, không phải hai cái đầu heo, mà mỗi lần hầm đều sẽ hầm từ năm đến sáu cái.Có tới mấy trăm cân thịt đầu heo, các nguyên liệu cũng được cắt khéo léo.Diệp ngũ muội học cái gì cũng nhanh, nàng ấy không dám lén học cách hầm đầu lợn, nhưng lại cắt thịt đầu heo vừa mỏng lại vừa đẹp.Có Diệp ngũ muội giúp đỡ bán, Diệp Gia còn đặc biệt đánh một con dào cho nàng ấy dùng. Có người đến, hai người đều có thể cắt, có thể bán nhanh hơn.Có thêm một người đến giúp đỡ thực sự rất khác, mặc dù lúc trước cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng đó là do Diệp Gia bán mạng làm việc mới kiếm được.Cũng không phải nói Dư thị không làm được mà do bà ấy không quen làm, cũng không lưu loát. Đúng là không thể giúp đỡ giống như Diệp ngũ muội. Cho tới trưa, hai người cắt thịt trộn thịt, nhanh chóng bán hết hai cái đầu lợn.Diệp Gia thấy Diệp ngũ muội bên kia bận rộn đến mức chóp mũi, trán đều là mồ hôi, trong lòng suy tính xem có nên đưa cho nàng ấy chút tiền công không. Diệp Gia cũng không phải con người hà khắcGiống như mở công ty thuê nhân viên. Cho dù có bao ăn bao ở thì cũng phải trả tiền lương. Diệp ngũ muội lại là một trợ thủ như thế, nàng không ngại đưa ra đãi ngộ cao.

Chương 190