Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 194

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Không phải chỉ bóp thôi sao? Con xấu hổ cái gì?" Dư thị cũng đã lớn tuổi, cũng đã có bốn người con, đương nhiên có thể thoải mái.Bà ấy lườm nhi tử một cái, hận thiết không thành thép, dạy dỗ nói: "Người vợ của con cưới hỏi đàng hoàng chỉ bóp phía dưới của con hai cái thì sao? Nhưng mà đêm qua có tiếng động lớn như vậy là thế nào? Không phải là con xô đẩy vợ mình chứ?"Liếc mắt nhìn sắc mặt Chu Cảnh Sâm, người hiểu con không ai bằng mẹ, lập tức biết là mình đoán đúng...Bà ấy nhất thời tức giận, chống eo bắt đầu mắng: "Con là do ai sinh ra vậy! Là do ai sinh ra vậy Chu Doãn An! Nếu con mà ở nông thôn thì chắc chắn sẽ thành lưu manh cả đời! Nếu không phải là ta lo liệu cho thì đến bây giờ con vẫn chưa có vợ đâu!"Mắng xong, bà ấy ngửa cổ gọi vào phòng một tiếng: "Ngũ Nương à, ngươi ra sau bếp câm lấy bình rượu đến đây cho ta, hôm nay ta phải uống rượu ăn thịt dê!"Diệp ngũ muội đã chuồn đi thì lúc nghe thấy hai người nhắc đến chuyện của tỷ phu. Nàng ấy vẫn còn là cô nương, tất nhiên là không thể nghe chuyện khuê phòng của tỷ tỷ và tỷ phu.Sau khi nghe thấy có gì đó không đúng thì nàng ấy vội vội vã vã chạy vào trong phòng. Bây giờ nghe thấy tiếng nói thì lập tức đáp lại, lập tức chạy ra phía sau lấy rượu. Dư thị đi về phía trước, mạnh mẽ nhéo vào cánh tay của Chu Cảnh Sâm, đánh hắn hai cái."Nếu ta không phải thân nương của con thì cũng sẽ chê con là khúc gỗ!" Chu Cảnh Sâm không còn cách nào khác mà chỉ có thể hứng chịu, trong lòng cười khổ, hắn còn là gỗ sao?Cái kia cũng bị người khác bóp chơi đùa trong tay mà cũng là gỗ sao?Trong lòng nói thầm, khóe miệng Dư thị hừ một tiếng: "Ôi chao, rượu đúng là một thứ tốt!"Chu Cảnh Sâm: "..."Rượu là thứ tốt, nhưng cũng không nên uống vào giữa trưa. Bởi vì buổi chiêu còn có việc phải làm, tất nhiên Diệp Gia không uống.Dư thị cảm thấy rất tiếc nuối, khuyên vài câu mà cũng không thể lay động Diệp Gia: "Mà thôi, đợi mấy ngày nữa trong nhà không còn việc bận thì cũng có thể uống lần nữa."Chu Cảnh Sâm trở về một chuyến chỉ có thể ăn cơm, thời gian nghỉ trưa không dài, buổi chiều còn phải thao luyện."Doãn An, đến giờ chuyện mã phỉ thế nào rồi?" Những tên lưu manh kia đã g.i.ế.c hơn 300 mạng của hai thôn, đây cũng không phải một việc nhỏ.Nói đến đây, lúc đó tại Yên Kinh, biên giới cũng liên tục báo hàng nghìn hàng vạn người thương vong.Khi đó không biết bách tính tại biên giới khó khăn, Dư thị không biết số người thương vong cho nên không cảm thấy sợ hãi.Bây giờ bản thân trải qua thì mới biết dân chúng khổ.Lúc trước, thỉnh thoảng mã phỉ mới đến một lần thì bách tính thực sự không còn kế sinh nhai: "Bắc doanh và Tây doanh đều không nói gì sao? Tốt xấu gì thì bọn họ cũng là binh lính ở biên giới. Dù sao thì cũng phải giải thích vê 300 mạng người chứ?”Dư thị cũng chỉ hỏi chuyện mà cả nhà quan tâm nhất. Đến cùng thì mấy doanh trại đó có thái độ gì, từ nay vê sau bọn họ có còn được sống yên ổn nữa không. Diệp Gia buông chén đũa xuống, hỏi Chu Cảnh Sâm tình huống của nhà họ Diệp. Chu Cảnh Sâm không nói doanh trại nói gì, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không hết năm nay, ta sẽ tìm cách loại hết đám mã phỉ này."Dư thị nghe hắn nói như vậy thì sững sờ, lúc đầu còn tưởng là doanh trại muốn xuất binh, nhưng sau khi xem xét lời của Chu Cảnh Sâm thì sắc mặt lập tức trở nên lo lắng. Tay càng cầm đũa của bà ấy đột nhiên siết chặt, muốn nói gì đó. Nhưng cố kị mọi người ở đây cho nên cuối cùng vẫn phải nuốt xuống."Doãn An con..." Chu Cảnh Sâm cũng không giải thích gì với bà ấy, tránh khỏi ánh mắt của Dư thị, quay đầu nói với Diệp Gia: "Tình huống của nhà họ Diệp không được tính là quá tệ. Bị loạn hai ngày, sau đó lập tức khôi phục hoạt động bình thường. Nhà họ Diệp có nhiều người, vốn là một trang lớn. Vẫn còn 43 người c.h.ế.t vì vô tình gặp mã phi trốn thoát ở sau núi. Gia Nương, Ngũ muội yên tâm, một nhà cha vợ không sao cả."

"Không phải chỉ bóp thôi sao? Con xấu hổ cái gì?" Dư thị cũng đã lớn tuổi, cũng đã có bốn người con, đương nhiên có thể thoải mái.

Bà ấy lườm nhi tử một cái, hận thiết không thành thép, dạy dỗ nói: "Người vợ của con cưới hỏi đàng hoàng chỉ bóp phía dưới của con hai cái thì sao? Nhưng mà đêm qua có tiếng động lớn như vậy là thế nào? Không phải là con xô đẩy vợ mình chứ?"

Liếc mắt nhìn sắc mặt Chu Cảnh Sâm, người hiểu con không ai bằng mẹ, lập tức biết là mình đoán đúng...

Bà ấy nhất thời tức giận, chống eo bắt đầu mắng: "Con là do ai sinh ra vậy! Là do ai sinh ra vậy Chu Doãn An! Nếu con mà ở nông thôn thì chắc chắn sẽ thành lưu manh cả đời! Nếu không phải là ta lo liệu cho thì đến bây giờ con vẫn chưa có vợ đâu!"

Mắng xong, bà ấy ngửa cổ gọi vào phòng một tiếng: "Ngũ Nương à, ngươi ra sau bếp câm lấy bình rượu đến đây cho ta, hôm nay ta phải uống rượu ăn thịt dê!"

Diệp ngũ muội đã chuồn đi thì lúc nghe thấy hai người nhắc đến chuyện của tỷ phu. Nàng ấy vẫn còn là cô nương, tất nhiên là không thể nghe chuyện khuê phòng của tỷ tỷ và tỷ phu.

Sau khi nghe thấy có gì đó không đúng thì nàng ấy vội vội vã vã chạy vào trong phòng. Bây giờ nghe thấy tiếng nói thì lập tức đáp lại, lập tức chạy ra phía sau lấy rượu. Dư thị đi về phía trước, mạnh mẽ nhéo vào cánh tay của Chu Cảnh Sâm, đánh hắn hai cái.

"Nếu ta không phải thân nương của con thì cũng sẽ chê con là khúc gỗ!" Chu Cảnh Sâm không còn cách nào khác mà chỉ có thể hứng chịu, trong lòng cười khổ, hắn còn là gỗ sao?

Cái kia cũng bị người khác bóp chơi đùa trong tay mà cũng là gỗ sao?

Trong lòng nói thầm, khóe miệng Dư thị hừ một tiếng: "Ôi chao, rượu đúng là một thứ tốt!"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Rượu là thứ tốt, nhưng cũng không nên uống vào giữa trưa. Bởi vì buổi chiêu còn có việc phải làm, tất nhiên Diệp Gia không uống.

Dư thị cảm thấy rất tiếc nuối, khuyên vài câu mà cũng không thể lay động Diệp Gia: "Mà thôi, đợi mấy ngày nữa trong nhà không còn việc bận thì cũng có thể uống lần nữa."

Chu Cảnh Sâm trở về một chuyến chỉ có thể ăn cơm, thời gian nghỉ trưa không dài, buổi chiều còn phải thao luyện.

"Doãn An, đến giờ chuyện mã phỉ thế nào rồi?" Những tên lưu manh kia đã g.i.ế.c hơn 300 mạng của hai thôn, đây cũng không phải một việc nhỏ.

Nói đến đây, lúc đó tại Yên Kinh, biên giới cũng liên tục báo hàng nghìn hàng vạn người thương vong.

Khi đó không biết bách tính tại biên giới khó khăn, Dư thị không biết số người thương vong cho nên không cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ bản thân trải qua thì mới biết dân chúng khổ.

Lúc trước, thỉnh thoảng mã phỉ mới đến một lần thì bách tính thực sự không còn kế sinh nhai: "Bắc doanh và Tây doanh đều không nói gì sao? Tốt xấu gì thì bọn họ cũng là binh lính ở biên giới. Dù sao thì cũng phải giải thích vê 300 mạng người chứ?”

Dư thị cũng chỉ hỏi chuyện mà cả nhà quan tâm nhất. Đến cùng thì mấy doanh trại đó có thái độ gì, từ nay vê sau bọn họ có còn được sống yên ổn nữa không. Diệp Gia buông chén đũa xuống, hỏi Chu Cảnh Sâm tình huống của nhà họ Diệp. Chu Cảnh Sâm không nói doanh trại nói gì, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không hết năm nay, ta sẽ tìm cách loại hết đám mã phỉ này."

Dư thị nghe hắn nói như vậy thì sững sờ, lúc đầu còn tưởng là doanh trại muốn xuất binh, nhưng sau khi xem xét lời của Chu Cảnh Sâm thì sắc mặt lập tức trở nên lo lắng. Tay càng cầm đũa của bà ấy đột nhiên siết chặt, muốn nói gì đó. Nhưng cố kị mọi người ở đây cho nên cuối cùng vẫn phải nuốt xuống.

"Doãn An con..." Chu Cảnh Sâm cũng không giải thích gì với bà ấy, tránh khỏi ánh mắt của Dư thị, quay đầu nói với Diệp Gia: "Tình huống của nhà họ Diệp không được tính là quá tệ. Bị loạn hai ngày, sau đó lập tức khôi phục hoạt động bình thường. Nhà họ Diệp có nhiều người, vốn là một trang lớn. Vẫn còn 43 người c.h.ế.t vì vô tình gặp mã phi trốn thoát ở sau núi. Gia Nương, Ngũ muội yên tâm, một nhà cha vợ không sao cả."

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Không phải chỉ bóp thôi sao? Con xấu hổ cái gì?" Dư thị cũng đã lớn tuổi, cũng đã có bốn người con, đương nhiên có thể thoải mái.Bà ấy lườm nhi tử một cái, hận thiết không thành thép, dạy dỗ nói: "Người vợ của con cưới hỏi đàng hoàng chỉ bóp phía dưới của con hai cái thì sao? Nhưng mà đêm qua có tiếng động lớn như vậy là thế nào? Không phải là con xô đẩy vợ mình chứ?"Liếc mắt nhìn sắc mặt Chu Cảnh Sâm, người hiểu con không ai bằng mẹ, lập tức biết là mình đoán đúng...Bà ấy nhất thời tức giận, chống eo bắt đầu mắng: "Con là do ai sinh ra vậy! Là do ai sinh ra vậy Chu Doãn An! Nếu con mà ở nông thôn thì chắc chắn sẽ thành lưu manh cả đời! Nếu không phải là ta lo liệu cho thì đến bây giờ con vẫn chưa có vợ đâu!"Mắng xong, bà ấy ngửa cổ gọi vào phòng một tiếng: "Ngũ Nương à, ngươi ra sau bếp câm lấy bình rượu đến đây cho ta, hôm nay ta phải uống rượu ăn thịt dê!"Diệp ngũ muội đã chuồn đi thì lúc nghe thấy hai người nhắc đến chuyện của tỷ phu. Nàng ấy vẫn còn là cô nương, tất nhiên là không thể nghe chuyện khuê phòng của tỷ tỷ và tỷ phu.Sau khi nghe thấy có gì đó không đúng thì nàng ấy vội vội vã vã chạy vào trong phòng. Bây giờ nghe thấy tiếng nói thì lập tức đáp lại, lập tức chạy ra phía sau lấy rượu. Dư thị đi về phía trước, mạnh mẽ nhéo vào cánh tay của Chu Cảnh Sâm, đánh hắn hai cái."Nếu ta không phải thân nương của con thì cũng sẽ chê con là khúc gỗ!" Chu Cảnh Sâm không còn cách nào khác mà chỉ có thể hứng chịu, trong lòng cười khổ, hắn còn là gỗ sao?Cái kia cũng bị người khác bóp chơi đùa trong tay mà cũng là gỗ sao?Trong lòng nói thầm, khóe miệng Dư thị hừ một tiếng: "Ôi chao, rượu đúng là một thứ tốt!"Chu Cảnh Sâm: "..."Rượu là thứ tốt, nhưng cũng không nên uống vào giữa trưa. Bởi vì buổi chiêu còn có việc phải làm, tất nhiên Diệp Gia không uống.Dư thị cảm thấy rất tiếc nuối, khuyên vài câu mà cũng không thể lay động Diệp Gia: "Mà thôi, đợi mấy ngày nữa trong nhà không còn việc bận thì cũng có thể uống lần nữa."Chu Cảnh Sâm trở về một chuyến chỉ có thể ăn cơm, thời gian nghỉ trưa không dài, buổi chiều còn phải thao luyện."Doãn An, đến giờ chuyện mã phỉ thế nào rồi?" Những tên lưu manh kia đã g.i.ế.c hơn 300 mạng của hai thôn, đây cũng không phải một việc nhỏ.Nói đến đây, lúc đó tại Yên Kinh, biên giới cũng liên tục báo hàng nghìn hàng vạn người thương vong.Khi đó không biết bách tính tại biên giới khó khăn, Dư thị không biết số người thương vong cho nên không cảm thấy sợ hãi.Bây giờ bản thân trải qua thì mới biết dân chúng khổ.Lúc trước, thỉnh thoảng mã phỉ mới đến một lần thì bách tính thực sự không còn kế sinh nhai: "Bắc doanh và Tây doanh đều không nói gì sao? Tốt xấu gì thì bọn họ cũng là binh lính ở biên giới. Dù sao thì cũng phải giải thích vê 300 mạng người chứ?”Dư thị cũng chỉ hỏi chuyện mà cả nhà quan tâm nhất. Đến cùng thì mấy doanh trại đó có thái độ gì, từ nay vê sau bọn họ có còn được sống yên ổn nữa không. Diệp Gia buông chén đũa xuống, hỏi Chu Cảnh Sâm tình huống của nhà họ Diệp. Chu Cảnh Sâm không nói doanh trại nói gì, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không hết năm nay, ta sẽ tìm cách loại hết đám mã phỉ này."Dư thị nghe hắn nói như vậy thì sững sờ, lúc đầu còn tưởng là doanh trại muốn xuất binh, nhưng sau khi xem xét lời của Chu Cảnh Sâm thì sắc mặt lập tức trở nên lo lắng. Tay càng cầm đũa của bà ấy đột nhiên siết chặt, muốn nói gì đó. Nhưng cố kị mọi người ở đây cho nên cuối cùng vẫn phải nuốt xuống."Doãn An con..." Chu Cảnh Sâm cũng không giải thích gì với bà ấy, tránh khỏi ánh mắt của Dư thị, quay đầu nói với Diệp Gia: "Tình huống của nhà họ Diệp không được tính là quá tệ. Bị loạn hai ngày, sau đó lập tức khôi phục hoạt động bình thường. Nhà họ Diệp có nhiều người, vốn là một trang lớn. Vẫn còn 43 người c.h.ế.t vì vô tình gặp mã phi trốn thoát ở sau núi. Gia Nương, Ngũ muội yên tâm, một nhà cha vợ không sao cả."

Chương 194