Năm 1982, huyện Nguyên Hoa, thành phố Thượng Dương, tỉnh Lâm Xuyên. Thôn Dương Liễu ba mặt giáp núi, có một con sông chảy từ tây qua đông, tên gọi là Liệu Thủy, bên bờ sông tốp năm tốp ba phụ nữ đang ngồi giặt quần áo, chày gỗ vung lên đập xuống không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi. “Mọi người nói xem, có phải là thôn trưởng cũ chạm vào sao Thái Tuế hay không? Chưa tới hai năm đã chết ba người rồi. Đầu tiên là Liễu Như Ngọc, lên núi hái nấm dại, không cẩn thận trượt chân rơi xuống hố, không may trùng hợp đập đầu vào tảng đá, mất mạng.” “Sau đó lại tới Cố Nam Vọng, nói ra thì cậu ta chính là người có tiền đồ nhất trong thôn chúng ta, làm quân nhân lại còn là Liền trường, còn sắp thăng chức lên Phó doanh trưởng. Vậy mà đúng vào lúc này lại hy sinh. Ông Cố vừa chịu nỗi đau mất vợ, bây giờ lại mất con, sao có thể chịu đựng được? Vừa nghe tin dữ lập tức không thở nổi, trực tiếp ngã xuống, nằm trên giường chưa tới nửa tháng đã đi theo. Ai… Đen đủ đến thế là cùng.” Trưởng thôn cũ họ Cố,…
Chương 235: Trung tâm thể nghiệm đồ chơi Nam Lân
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80Tác giả: Thời Hoè TựTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1982, huyện Nguyên Hoa, thành phố Thượng Dương, tỉnh Lâm Xuyên. Thôn Dương Liễu ba mặt giáp núi, có một con sông chảy từ tây qua đông, tên gọi là Liệu Thủy, bên bờ sông tốp năm tốp ba phụ nữ đang ngồi giặt quần áo, chày gỗ vung lên đập xuống không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi. “Mọi người nói xem, có phải là thôn trưởng cũ chạm vào sao Thái Tuế hay không? Chưa tới hai năm đã chết ba người rồi. Đầu tiên là Liễu Như Ngọc, lên núi hái nấm dại, không cẩn thận trượt chân rơi xuống hố, không may trùng hợp đập đầu vào tảng đá, mất mạng.” “Sau đó lại tới Cố Nam Vọng, nói ra thì cậu ta chính là người có tiền đồ nhất trong thôn chúng ta, làm quân nhân lại còn là Liền trường, còn sắp thăng chức lên Phó doanh trưởng. Vậy mà đúng vào lúc này lại hy sinh. Ông Cố vừa chịu nỗi đau mất vợ, bây giờ lại mất con, sao có thể chịu đựng được? Vừa nghe tin dữ lập tức không thở nổi, trực tiếp ngã xuống, nằm trên giường chưa tới nửa tháng đã đi theo. Ai… Đen đủ đến thế là cùng.” Trưởng thôn cũ họ Cố,… Kỳ huấn luyện này do Cố Nam Sóc tự mình phụ trách, đúng như hắn dự liệu, Đường Hiểu Yến làm việc cho hắn một khoảng thời gian, đã hiểu biết phong cách làm việc của hắn, dù hắn đưa ra yêu cầu gì, đối phương đều là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.Cô ấy học xong, còn đi phụ đạo cho những người khác, hiệu quả lập tức nhân lên nhiều lần, làm ít công to. Vốn dĩ hắn định bỏ ra nửa tháng huấn luyện người mới, bây giờ mười ngày đã hoàn thành, mười nhân viên mới tất cả đều thành công “Xuất sư”.Cùng lúc đó, cửa hàng cũng đã trang hoàng xong, Cố Nam Sóc tổ chức buổi cắt băng khánh thành, tự tay kéo xuống mảnh vải đỏ phủ trên tấm biển: Trung tâm thể nghiệm đồ chơi Nam Lân.Trong cửa hàng, khu vực bên trái đặt một đống quầy hàng, trên quầy bầy những mói đồ chơi hiện có do Nam Lân sản xuất. Bên dưới dùng rào chắn quây lại một khu vực, mặt đất được trải tấm lót bọt biển, bên trong có các món đồ chơi bản dùng thử, cho các bạn nhỏ chơi đùa. Ngoài ra còn có thêm vài khu vực khác, ví dụ như lâu đài hơi, thế giới hải dương, giường nhún loại nhỏ, phòng xếp gỗ…Cố Nam Sóc nhìn Đường Hiểu Yến đang đứng trước mặt, hỏi: “Đã chuẩn bị tốt chưa? Có lòng tin không?”Đường Hiểu Yến yên lặng cổ vũ chính mình. Ai có thể nghĩ tới sau khi huấn luyện xong, Cố Nam Sóc lại giao cho cô nhiệm vụ làm cửa hàng trưởng! Vừa vào làm đã phải quản lý cả cửa hàng, cô có thể không hoảng hốt sao?Không, bình tĩnh nào, Đường Hiểu Yến, mày có thể làm được!Cô hít sâu một hơi: “Có!”Cô có thể làm được, nhất định sẽ làm tốt!Đường Hiểu Yến xoay người sắp xếp những nhân viên còn lại trong cửa hàng: “Tiểu Trương, Tiểu Lý, hai người đi ra trước cửa duy trì trật tự, chị Lưu, chị Triệu, Tiểu Bình, Tiểu Ái, Tiều Cầm, dựa theo sắp xếp trước đó, mỗi người phụ trách một khu vực, số người còn lại cùng với tôi, chịu trách nhiệm giải thích cho khách hàng.”Có Đường Hiểu Yến dẫn đầu, những người khác cũng dần dần thả lỏng, bắt đầu vào công việc.Phía bên kia, Đường Hiểu Yến đang giảng giải cho khách hàng về phạm vi buôn bán và chế độ hội viên trong cửa hàng.“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi khai trương, có ưu đãi đại hạ giá. Mỗi người chỉ cần bỏ ra một mao tiền, là có thể nhận được một tấm thẻ thử nghiệm, có thể cho con mọi người vào tiệm thể nghiệm các món đồ chơi trong khu vực để đồ chơi chỗ chúng tôi. Đúng, chỉ một mao tiền! Có điều, để đảm bảo cho các bé có một môi trường chơi đùa lành mạnh, sạch sẽ. Tất cả mọi người vào cửa hàng đều phải để giày dép bên ngoài, và giữ quần áo sạch sẽ.”“Làm vậy là có trách nhiệm với con cái nhà mình, cũng có trách nhiệm với con cái nhà người khác, chắc mọi người cũng không hy vọng con nhà bị chơi với một đứa trẻ lôi thôi lếch thế, cũng như không muốn con nhà mình bị người ta cười nhạo là nhóc lôi thôi đâu nhỉ?”“Vị tiên sinh này, xin lỗi. Bây giờ con của ngài vẫn chưa thể vào. Trong một khoảng thời gian nhất định, mỗi khu vực chỗ chúng tôi chỉ có thể tiếp đón số lượng trẻ con nhất định. Anh xem, chỗ chúng tôi chỉ có vài khu vực như vậy, nếu không hạn chế số lượng, mọi người chen chúc bên nhau, các bé còn chơi thế nào? Anh thấy có đúng không? Cho nên, phiền anh chờ một chút, thời gian quy định cho mỗi bé chơi đùa đều là một tiếng đồng hồ. Một tiếng sau, có người ra ngoài là bé nhà anh có thể vào chơi. Nếu anh cảm thấy thời gian chờ đợi quá lâu, hay là đi dạo một vòng trước rồi quay lại sau?”“Vị nữ sĩ này, đương nhiên một mao chỉ là giá hôm nay thôi. Ngày mai sẽ không phải giá đó. Chị hỏi giá cả chơi đùa ngày người là bao nhiêu à? Được, mời ngài ngẩng đầu lên xem, giá cả ra sau chúng tôi đều dán trên tường rồi. Mỗi khu vực chơi đùa khác nhau, giá cả cũng không giống nhau. Đương nhiên, chị cũng có thể mua thẻ hội viên, như vậy con chị có thể chơi đùa tất cả mọi khu vực. Ngoài ra, chúng tôi còn có thẻ theo tháng, theo quý, theo năm… vân vân. Đây là tờ rơi của chúng tôi, chị có thể xem thử, có gì không hiểu có thể hỏi chúng tôi bất cứ lúc nào.”Không lâu sau, đã hết một tiếng đồng hồ, rất nhiều đứa trẻ chơi đùa vui quên cả trời đất, căn bản không muốn ra về.Đường Hiểu Yến đưa bảng đăng ký thẻ hội viên ra đúng lúc: “Chào anh, chào chị. Nếu các bé đã thích chơi ở nơi này như vậy, hay là mở tấm thẻ hội viên đi.”“Chị gái này, mấy món đồ chơi trước đó con chị chơi trong khu thể nghiệm, chúng tôi đều bán ra ngoài. Hay là mua cho con chị một món đi, như vậy ở nhà cậu bé cũng có thể chơi đùa, không cần tới cửa tiệm xếp hàng tranh giành với đứa trẻ khác, chị thấy thế nào?”“A, chị hỏi nếu đồ chơi trong khu thể nghiệm bị hỏng thì phải làm sao à? Trên lý thuyết độ bền của đồ chơi do Nam Lân chúng tôi sản xuất ra đều không tồi, không dễ dàng hư hỏng như vậy. Nếu như bị hỏng do thời gian sử dụng sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm, nhưng nếu bị hỏng do các bạn nhỏ cố ý quăng ném, đập phá, thì cha mẹ sẽ phải bồi thường một phần.”“Chị muốn làm thẻ hội viên à? Vâng, mời chị đi bên này.”
Kỳ huấn luyện này do Cố Nam Sóc tự mình phụ trách, đúng như hắn dự liệu, Đường Hiểu Yến làm việc cho hắn một khoảng thời gian, đã hiểu biết phong cách làm việc của hắn, dù hắn đưa ra yêu cầu gì, đối phương đều là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.
Cô ấy học xong, còn đi phụ đạo cho những người khác, hiệu quả lập tức nhân lên nhiều lần, làm ít công to. Vốn dĩ hắn định bỏ ra nửa tháng huấn luyện người mới, bây giờ mười ngày đã hoàn thành, mười nhân viên mới tất cả đều thành công “Xuất sư”.
Cùng lúc đó, cửa hàng cũng đã trang hoàng xong, Cố Nam Sóc tổ chức buổi cắt băng khánh thành, tự tay kéo xuống mảnh vải đỏ phủ trên tấm biển: Trung tâm thể nghiệm đồ chơi Nam Lân.
Trong cửa hàng, khu vực bên trái đặt một đống quầy hàng, trên quầy bầy những mói đồ chơi hiện có do Nam Lân sản xuất. Bên dưới dùng rào chắn quây lại một khu vực, mặt đất được trải tấm lót bọt biển, bên trong có các món đồ chơi bản dùng thử, cho các bạn nhỏ chơi đùa. Ngoài ra còn có thêm vài khu vực khác, ví dụ như lâu đài hơi, thế giới hải dương, giường nhún loại nhỏ, phòng xếp gỗ…
Cố Nam Sóc nhìn Đường Hiểu Yến đang đứng trước mặt, hỏi: “Đã chuẩn bị tốt chưa? Có lòng tin không?”
Đường Hiểu Yến yên lặng cổ vũ chính mình. Ai có thể nghĩ tới sau khi huấn luyện xong, Cố Nam Sóc lại giao cho cô nhiệm vụ làm cửa hàng trưởng! Vừa vào làm đã phải quản lý cả cửa hàng, cô có thể không hoảng hốt sao?
Không, bình tĩnh nào, Đường Hiểu Yến, mày có thể làm được!
Cô hít sâu một hơi: “Có!”
Cô có thể làm được, nhất định sẽ làm tốt!
Đường Hiểu Yến xoay người sắp xếp những nhân viên còn lại trong cửa hàng: “Tiểu Trương, Tiểu Lý, hai người đi ra trước cửa duy trì trật tự, chị Lưu, chị Triệu, Tiểu Bình, Tiểu Ái, Tiều Cầm, dựa theo sắp xếp trước đó, mỗi người phụ trách một khu vực, số người còn lại cùng với tôi, chịu trách nhiệm giải thích cho khách hàng.”
Có Đường Hiểu Yến dẫn đầu, những người khác cũng dần dần thả lỏng, bắt đầu vào công việc.
Phía bên kia, Đường Hiểu Yến đang giảng giải cho khách hàng về phạm vi buôn bán và chế độ hội viên trong cửa hàng.
“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi khai trương, có ưu đãi đại hạ giá. Mỗi người chỉ cần bỏ ra một mao tiền, là có thể nhận được một tấm thẻ thử nghiệm, có thể cho con mọi người vào tiệm thể nghiệm các món đồ chơi trong khu vực để đồ chơi chỗ chúng tôi. Đúng, chỉ một mao tiền! Có điều, để đảm bảo cho các bé có một môi trường chơi đùa lành mạnh, sạch sẽ. Tất cả mọi người vào cửa hàng đều phải để giày dép bên ngoài, và giữ quần áo sạch sẽ.”
“Làm vậy là có trách nhiệm với con cái nhà mình, cũng có trách nhiệm với con cái nhà người khác, chắc mọi người cũng không hy vọng con nhà bị chơi với một đứa trẻ lôi thôi lếch thế, cũng như không muốn con nhà mình bị người ta cười nhạo là nhóc lôi thôi đâu nhỉ?”
“Vị tiên sinh này, xin lỗi. Bây giờ con của ngài vẫn chưa thể vào. Trong một khoảng thời gian nhất định, mỗi khu vực chỗ chúng tôi chỉ có thể tiếp đón số lượng trẻ con nhất định. Anh xem, chỗ chúng tôi chỉ có vài khu vực như vậy, nếu không hạn chế số lượng, mọi người chen chúc bên nhau, các bé còn chơi thế nào? Anh thấy có đúng không? Cho nên, phiền anh chờ một chút, thời gian quy định cho mỗi bé chơi đùa đều là một tiếng đồng hồ. Một tiếng sau, có người ra ngoài là bé nhà anh có thể vào chơi. Nếu anh cảm thấy thời gian chờ đợi quá lâu, hay là đi dạo một vòng trước rồi quay lại sau?”
“Vị nữ sĩ này, đương nhiên một mao chỉ là giá hôm nay thôi. Ngày mai sẽ không phải giá đó. Chị hỏi giá cả chơi đùa ngày người là bao nhiêu à? Được, mời ngài ngẩng đầu lên xem, giá cả ra sau chúng tôi đều dán trên tường rồi. Mỗi khu vực chơi đùa khác nhau, giá cả cũng không giống nhau. Đương nhiên, chị cũng có thể mua thẻ hội viên, như vậy con chị có thể chơi đùa tất cả mọi khu vực. Ngoài ra, chúng tôi còn có thẻ theo tháng, theo quý, theo năm… vân vân. Đây là tờ rơi của chúng tôi, chị có thể xem thử, có gì không hiểu có thể hỏi chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Không lâu sau, đã hết một tiếng đồng hồ, rất nhiều đứa trẻ chơi đùa vui quên cả trời đất, căn bản không muốn ra về.
Đường Hiểu Yến đưa bảng đăng ký thẻ hội viên ra đúng lúc: “Chào anh, chào chị. Nếu các bé đã thích chơi ở nơi này như vậy, hay là mở tấm thẻ hội viên đi.”
“Chị gái này, mấy món đồ chơi trước đó con chị chơi trong khu thể nghiệm, chúng tôi đều bán ra ngoài. Hay là mua cho con chị một món đi, như vậy ở nhà cậu bé cũng có thể chơi đùa, không cần tới cửa tiệm xếp hàng tranh giành với đứa trẻ khác, chị thấy thế nào?”
“A, chị hỏi nếu đồ chơi trong khu thể nghiệm bị hỏng thì phải làm sao à? Trên lý thuyết độ bền của đồ chơi do Nam Lân chúng tôi sản xuất ra đều không tồi, không dễ dàng hư hỏng như vậy. Nếu như bị hỏng do thời gian sử dụng sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm, nhưng nếu bị hỏng do các bạn nhỏ cố ý quăng ném, đập phá, thì cha mẹ sẽ phải bồi thường một phần.”
“Chị muốn làm thẻ hội viên à? Vâng, mời chị đi bên này.”
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80Tác giả: Thời Hoè TựTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1982, huyện Nguyên Hoa, thành phố Thượng Dương, tỉnh Lâm Xuyên. Thôn Dương Liễu ba mặt giáp núi, có một con sông chảy từ tây qua đông, tên gọi là Liệu Thủy, bên bờ sông tốp năm tốp ba phụ nữ đang ngồi giặt quần áo, chày gỗ vung lên đập xuống không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi. “Mọi người nói xem, có phải là thôn trưởng cũ chạm vào sao Thái Tuế hay không? Chưa tới hai năm đã chết ba người rồi. Đầu tiên là Liễu Như Ngọc, lên núi hái nấm dại, không cẩn thận trượt chân rơi xuống hố, không may trùng hợp đập đầu vào tảng đá, mất mạng.” “Sau đó lại tới Cố Nam Vọng, nói ra thì cậu ta chính là người có tiền đồ nhất trong thôn chúng ta, làm quân nhân lại còn là Liền trường, còn sắp thăng chức lên Phó doanh trưởng. Vậy mà đúng vào lúc này lại hy sinh. Ông Cố vừa chịu nỗi đau mất vợ, bây giờ lại mất con, sao có thể chịu đựng được? Vừa nghe tin dữ lập tức không thở nổi, trực tiếp ngã xuống, nằm trên giường chưa tới nửa tháng đã đi theo. Ai… Đen đủ đến thế là cùng.” Trưởng thôn cũ họ Cố,… Kỳ huấn luyện này do Cố Nam Sóc tự mình phụ trách, đúng như hắn dự liệu, Đường Hiểu Yến làm việc cho hắn một khoảng thời gian, đã hiểu biết phong cách làm việc của hắn, dù hắn đưa ra yêu cầu gì, đối phương đều là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.Cô ấy học xong, còn đi phụ đạo cho những người khác, hiệu quả lập tức nhân lên nhiều lần, làm ít công to. Vốn dĩ hắn định bỏ ra nửa tháng huấn luyện người mới, bây giờ mười ngày đã hoàn thành, mười nhân viên mới tất cả đều thành công “Xuất sư”.Cùng lúc đó, cửa hàng cũng đã trang hoàng xong, Cố Nam Sóc tổ chức buổi cắt băng khánh thành, tự tay kéo xuống mảnh vải đỏ phủ trên tấm biển: Trung tâm thể nghiệm đồ chơi Nam Lân.Trong cửa hàng, khu vực bên trái đặt một đống quầy hàng, trên quầy bầy những mói đồ chơi hiện có do Nam Lân sản xuất. Bên dưới dùng rào chắn quây lại một khu vực, mặt đất được trải tấm lót bọt biển, bên trong có các món đồ chơi bản dùng thử, cho các bạn nhỏ chơi đùa. Ngoài ra còn có thêm vài khu vực khác, ví dụ như lâu đài hơi, thế giới hải dương, giường nhún loại nhỏ, phòng xếp gỗ…Cố Nam Sóc nhìn Đường Hiểu Yến đang đứng trước mặt, hỏi: “Đã chuẩn bị tốt chưa? Có lòng tin không?”Đường Hiểu Yến yên lặng cổ vũ chính mình. Ai có thể nghĩ tới sau khi huấn luyện xong, Cố Nam Sóc lại giao cho cô nhiệm vụ làm cửa hàng trưởng! Vừa vào làm đã phải quản lý cả cửa hàng, cô có thể không hoảng hốt sao?Không, bình tĩnh nào, Đường Hiểu Yến, mày có thể làm được!Cô hít sâu một hơi: “Có!”Cô có thể làm được, nhất định sẽ làm tốt!Đường Hiểu Yến xoay người sắp xếp những nhân viên còn lại trong cửa hàng: “Tiểu Trương, Tiểu Lý, hai người đi ra trước cửa duy trì trật tự, chị Lưu, chị Triệu, Tiểu Bình, Tiểu Ái, Tiều Cầm, dựa theo sắp xếp trước đó, mỗi người phụ trách một khu vực, số người còn lại cùng với tôi, chịu trách nhiệm giải thích cho khách hàng.”Có Đường Hiểu Yến dẫn đầu, những người khác cũng dần dần thả lỏng, bắt đầu vào công việc.Phía bên kia, Đường Hiểu Yến đang giảng giải cho khách hàng về phạm vi buôn bán và chế độ hội viên trong cửa hàng.“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi khai trương, có ưu đãi đại hạ giá. Mỗi người chỉ cần bỏ ra một mao tiền, là có thể nhận được một tấm thẻ thử nghiệm, có thể cho con mọi người vào tiệm thể nghiệm các món đồ chơi trong khu vực để đồ chơi chỗ chúng tôi. Đúng, chỉ một mao tiền! Có điều, để đảm bảo cho các bé có một môi trường chơi đùa lành mạnh, sạch sẽ. Tất cả mọi người vào cửa hàng đều phải để giày dép bên ngoài, và giữ quần áo sạch sẽ.”“Làm vậy là có trách nhiệm với con cái nhà mình, cũng có trách nhiệm với con cái nhà người khác, chắc mọi người cũng không hy vọng con nhà bị chơi với một đứa trẻ lôi thôi lếch thế, cũng như không muốn con nhà mình bị người ta cười nhạo là nhóc lôi thôi đâu nhỉ?”“Vị tiên sinh này, xin lỗi. Bây giờ con của ngài vẫn chưa thể vào. Trong một khoảng thời gian nhất định, mỗi khu vực chỗ chúng tôi chỉ có thể tiếp đón số lượng trẻ con nhất định. Anh xem, chỗ chúng tôi chỉ có vài khu vực như vậy, nếu không hạn chế số lượng, mọi người chen chúc bên nhau, các bé còn chơi thế nào? Anh thấy có đúng không? Cho nên, phiền anh chờ một chút, thời gian quy định cho mỗi bé chơi đùa đều là một tiếng đồng hồ. Một tiếng sau, có người ra ngoài là bé nhà anh có thể vào chơi. Nếu anh cảm thấy thời gian chờ đợi quá lâu, hay là đi dạo một vòng trước rồi quay lại sau?”“Vị nữ sĩ này, đương nhiên một mao chỉ là giá hôm nay thôi. Ngày mai sẽ không phải giá đó. Chị hỏi giá cả chơi đùa ngày người là bao nhiêu à? Được, mời ngài ngẩng đầu lên xem, giá cả ra sau chúng tôi đều dán trên tường rồi. Mỗi khu vực chơi đùa khác nhau, giá cả cũng không giống nhau. Đương nhiên, chị cũng có thể mua thẻ hội viên, như vậy con chị có thể chơi đùa tất cả mọi khu vực. Ngoài ra, chúng tôi còn có thẻ theo tháng, theo quý, theo năm… vân vân. Đây là tờ rơi của chúng tôi, chị có thể xem thử, có gì không hiểu có thể hỏi chúng tôi bất cứ lúc nào.”Không lâu sau, đã hết một tiếng đồng hồ, rất nhiều đứa trẻ chơi đùa vui quên cả trời đất, căn bản không muốn ra về.Đường Hiểu Yến đưa bảng đăng ký thẻ hội viên ra đúng lúc: “Chào anh, chào chị. Nếu các bé đã thích chơi ở nơi này như vậy, hay là mở tấm thẻ hội viên đi.”“Chị gái này, mấy món đồ chơi trước đó con chị chơi trong khu thể nghiệm, chúng tôi đều bán ra ngoài. Hay là mua cho con chị một món đi, như vậy ở nhà cậu bé cũng có thể chơi đùa, không cần tới cửa tiệm xếp hàng tranh giành với đứa trẻ khác, chị thấy thế nào?”“A, chị hỏi nếu đồ chơi trong khu thể nghiệm bị hỏng thì phải làm sao à? Trên lý thuyết độ bền của đồ chơi do Nam Lân chúng tôi sản xuất ra đều không tồi, không dễ dàng hư hỏng như vậy. Nếu như bị hỏng do thời gian sử dụng sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm, nhưng nếu bị hỏng do các bạn nhỏ cố ý quăng ném, đập phá, thì cha mẹ sẽ phải bồi thường một phần.”“Chị muốn làm thẻ hội viên à? Vâng, mời chị đi bên này.”