Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 226

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia liếc nhìn cái bụng to của nàng ấy. Nàng ấy bước vào trong, đi đến bên cạnh Diệp ngũ muội. Ngũ muội dứt khoát đứng dậy nhường chỗ, Diệp tứ muội dang chân ngồi xuống. Diệp Gia đại khái có thể nhìn được tâm tư của nàng ấy, bèn lặp lại một lượt những lời lúc nãy vừa dạy cho Ngũ muội.Khoan hãy nói, Diệp tứ muội làm còn tốt hơn Diệp ngũ muội. Bánh mà nàng ấy làm ra giòn lại không có màu đen, sau khi cắn một miếng, Diệp Gia gân như tưởng rằng mình đang được ăn bánh rán ngũ cốc do kiếp sau làm ra bằng chảo rán bánh chuyên dụng. Nàng ấy nhìn Diệp tứ muội rồi lại nhìn Diệp ngũ muội. Cả hai người này đều có tài nấu nướng hơn nàng. Đối mặt với ánh mắt mong chờ được đánh giá của Tứ muội, Diệp Gia gật, gật đầu: "... Làm tốt lắm.""Nhưng mà bụng của muội lớn như vậy rồi, không thể tới chỗ đông người."Hai mắt Diệp Gia sáng lên rồi nói thêm một câu: "Sau này nếu rảnh rỗi thì muội có thể tới quầy hàng giúp đỡ."Điều Diệp tứ muội muốn chính là câu nói này của Diệp Gia, nàng ấy lập tức cười lên: "Được, tỷ, muội cũng sẽ làm tốt."Sau cả buổi sáng trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng quyết định sau này quây hàng bán đồ ăn sáng sẽ bán bánh rán ngũ cốc.Một ngày trôi qua trong nháy mắt, chớp mắt một cái đã hết ba ngày nghỉ ngơi, cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi.Sáng sớm hôm đó, Diệp Gia thấy thời tiết tốt nên nhờ ông Tôn chở nàng vào trấn mua đầu lợn. Quây hàng bán đồ ăn sáng đóng cửa nghỉ ngơi mấy ngày rồi nhưng thịt đầu lợn vẫn cần bán. Diệp Gia đi tới quây hàng thịt, chủ quán quả nhiên để lại đầu lợn cho nàng. Cửa hàng Tây Thi nổi tiếng bán thịt đầu lợn trong trấn, chủ cửa hàng cũng dần quen biết với Diệp Gia, hàng ngày đều sẽ để hàng lại cho nàng.Diệp Gia mua đầu lợn như thường lệ, sau đó xách thêm sữa dê để bổ sung một ít hàng hóa. Nếu như đã chuyển sang bán bánh rán thì cần phải mua nhiều ngũ cốc hơn. Ngũ cốc rẻ hơn nhiều so với bột mì trắng, tiền trước đây mua mì trắng có thể mua được gấp đôi số bột ngũ cốc.Nghĩ rồi lại nghĩ, nàng lại đi ôm thêm một hũ tương đậu nành về. Để làm nước tương cần phải chuẩn bị nguyên liệu. Ôm một hũ tương đậu nành lớn lên xe bò, ông Tôn nhanh chóng đánh xe bò vê. Diệp Gia ngồi trên xe bò đang cân nhắc việc ngày mai xuống quầy hàng xem xét, khi xe bò đi qua ao nước ở cổng trấn, phát hiện có một số trẻ em trong trấn đang mò tôm bắt cá ở đó.Trong trấn không có sông nhưng những hộ dân gần đó có đất, trông trái cây lương thực. Họ hợp sức đào một cái ao lớn.Khi thời tiết nắng nóng, nước trong ao không đủ sâu, trẻ con có nhảy vào đó cũng không bị c.h.ế.t đuối. Diệp Gia vốn tùy ý nhìn lướt qua, mới phát hiện trên bờ ao có đặt một chậu gỗ. Trong chậu gỗ chứa đầy tôm nước ngọt đang tung tăng bơi lội.Diệp Gia vừa nhìn thấy vậy hai mắt sáng bừng lên, lập tức yêu cầu ông Tôn dừng xe lại.Nàng đứng bên ao nước, nắm lấy một đứa trẻ lớn hơn một chút, hỏi tôm này có bán không. Súy nữa đã làm cho mấy đứa trẻ hoảng sợ. Khi Diệp Gia nói sẵn sàng trả ba mươi văn tiền cho chậu tôm của cậu bé, cậu bé đó vội vàng bán tôm."Bà chủ sao lại mua tôm này làm gì? Đồ chơi tanh tưởi của bọn trẻ." Ông Tôn không thể hiểu được: "Bọn trẻ bắt vê để chơi."Diệp Gia không biết thời xưa người ta không thường ăn tôm hay là người ở Đại Lục thiếu hồ nước ngọt nên dân chúng không ăn tôm, nghe ý tứ của ông Tôn thì dường như là không ăn. Diệp Gia cũng không giải thích là mua về để ăn, chỉ cười hi hi rồi bỏ tôm vào trong một cái xô: "Vâ đã rồi nói sau."Nhìn vẻ mặt của nàng, ông Tôn đoán rằng bà chủ của mình lại sắp suy nghĩ đến chuyện ăn uống, trong lòng loáng thoáng có chút mong đợi. Những món ăn do Diệp Gia làm ra không có món nào không ngon cả.

Diệp Gia liếc nhìn cái bụng to của nàng ấy. Nàng ấy bước vào trong, đi đến bên cạnh Diệp ngũ muội. Ngũ muội dứt khoát đứng dậy nhường chỗ, Diệp tứ muội dang chân ngồi xuống. Diệp Gia đại khái có thể nhìn được tâm tư của nàng ấy, bèn lặp lại một lượt những lời lúc nãy vừa dạy cho Ngũ muội.

Khoan hãy nói, Diệp tứ muội làm còn tốt hơn Diệp ngũ muội. Bánh mà nàng ấy làm ra giòn lại không có màu đen, sau khi cắn một miếng, Diệp Gia gân như tưởng rằng mình đang được ăn bánh rán ngũ cốc do kiếp sau làm ra bằng chảo rán bánh chuyên dụng. Nàng ấy nhìn Diệp tứ muội rồi lại nhìn Diệp ngũ muội. Cả hai người này đều có tài nấu nướng hơn nàng. Đối mặt với ánh mắt mong chờ được đánh giá của Tứ muội, Diệp Gia gật, gật đầu: "... Làm tốt lắm."

"Nhưng mà bụng của muội lớn như vậy rồi, không thể tới chỗ đông người."Hai mắt Diệp Gia sáng lên rồi nói thêm một câu: "Sau này nếu rảnh rỗi thì muội có thể tới quầy hàng giúp đỡ."

Điều Diệp tứ muội muốn chính là câu nói này của Diệp Gia, nàng ấy lập tức cười lên: "Được, tỷ, muội cũng sẽ làm tốt."

Sau cả buổi sáng trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng quyết định sau này quây hàng bán đồ ăn sáng sẽ bán bánh rán ngũ cốc.

Một ngày trôi qua trong nháy mắt, chớp mắt một cái đã hết ba ngày nghỉ ngơi, cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi.

Sáng sớm hôm đó, Diệp Gia thấy thời tiết tốt nên nhờ ông Tôn chở nàng vào trấn mua đầu lợn. Quây hàng bán đồ ăn sáng đóng cửa nghỉ ngơi mấy ngày rồi nhưng thịt đầu lợn vẫn cần bán. Diệp Gia đi tới quây hàng thịt, chủ quán quả nhiên để lại đầu lợn cho nàng. Cửa hàng Tây Thi nổi tiếng bán thịt đầu lợn trong trấn, chủ cửa hàng cũng dần quen biết với Diệp Gia, hàng ngày đều sẽ để hàng lại cho nàng.

Diệp Gia mua đầu lợn như thường lệ, sau đó xách thêm sữa dê để bổ sung một ít hàng hóa. Nếu như đã chuyển sang bán bánh rán thì cần phải mua nhiều ngũ cốc hơn. Ngũ cốc rẻ hơn nhiều so với bột mì trắng, tiền trước đây mua mì trắng có thể mua được gấp đôi số bột ngũ cốc.

Nghĩ rồi lại nghĩ, nàng lại đi ôm thêm một hũ tương đậu nành về. Để làm nước tương cần phải chuẩn bị nguyên liệu. Ôm một hũ tương đậu nành lớn lên xe bò, ông Tôn nhanh chóng đánh xe bò vê. Diệp Gia ngồi trên xe bò đang cân nhắc việc ngày mai xuống quầy hàng xem xét, khi xe bò đi qua ao nước ở cổng trấn, phát hiện có một số trẻ em trong trấn đang mò tôm bắt cá ở đó.

Trong trấn không có sông nhưng những hộ dân gần đó có đất, trông trái cây lương thực. Họ hợp sức đào một cái ao lớn.

Khi thời tiết nắng nóng, nước trong ao không đủ sâu, trẻ con có nhảy vào đó cũng không bị c.h.ế.t đuối. Diệp Gia vốn tùy ý nhìn lướt qua, mới phát hiện trên bờ ao có đặt một chậu gỗ. Trong chậu gỗ chứa đầy tôm nước ngọt đang tung tăng bơi lội.

Diệp Gia vừa nhìn thấy vậy hai mắt sáng bừng lên, lập tức yêu cầu ông Tôn dừng xe lại.

Nàng đứng bên ao nước, nắm lấy một đứa trẻ lớn hơn một chút, hỏi tôm này có bán không. Súy nữa đã làm cho mấy đứa trẻ hoảng sợ. Khi Diệp Gia nói sẵn sàng trả ba mươi văn tiền cho chậu tôm của cậu bé, cậu bé đó vội vàng bán tôm.

"Bà chủ sao lại mua tôm này làm gì? Đồ chơi tanh tưởi của bọn trẻ." Ông Tôn không thể hiểu được: "Bọn trẻ bắt vê để chơi."

Diệp Gia không biết thời xưa người ta không thường ăn tôm hay là người ở Đại Lục thiếu hồ nước ngọt nên dân chúng không ăn tôm, nghe ý tứ của ông Tôn thì dường như là không ăn. Diệp Gia cũng không giải thích là mua về để ăn, chỉ cười hi hi rồi bỏ tôm vào trong một cái xô: "Vâ đã rồi nói sau."

Nhìn vẻ mặt của nàng, ông Tôn đoán rằng bà chủ của mình lại sắp suy nghĩ đến chuyện ăn uống, trong lòng loáng thoáng có chút mong đợi. Những món ăn do Diệp Gia làm ra không có món nào không ngon cả.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia liếc nhìn cái bụng to của nàng ấy. Nàng ấy bước vào trong, đi đến bên cạnh Diệp ngũ muội. Ngũ muội dứt khoát đứng dậy nhường chỗ, Diệp tứ muội dang chân ngồi xuống. Diệp Gia đại khái có thể nhìn được tâm tư của nàng ấy, bèn lặp lại một lượt những lời lúc nãy vừa dạy cho Ngũ muội.Khoan hãy nói, Diệp tứ muội làm còn tốt hơn Diệp ngũ muội. Bánh mà nàng ấy làm ra giòn lại không có màu đen, sau khi cắn một miếng, Diệp Gia gân như tưởng rằng mình đang được ăn bánh rán ngũ cốc do kiếp sau làm ra bằng chảo rán bánh chuyên dụng. Nàng ấy nhìn Diệp tứ muội rồi lại nhìn Diệp ngũ muội. Cả hai người này đều có tài nấu nướng hơn nàng. Đối mặt với ánh mắt mong chờ được đánh giá của Tứ muội, Diệp Gia gật, gật đầu: "... Làm tốt lắm.""Nhưng mà bụng của muội lớn như vậy rồi, không thể tới chỗ đông người."Hai mắt Diệp Gia sáng lên rồi nói thêm một câu: "Sau này nếu rảnh rỗi thì muội có thể tới quầy hàng giúp đỡ."Điều Diệp tứ muội muốn chính là câu nói này của Diệp Gia, nàng ấy lập tức cười lên: "Được, tỷ, muội cũng sẽ làm tốt."Sau cả buổi sáng trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng quyết định sau này quây hàng bán đồ ăn sáng sẽ bán bánh rán ngũ cốc.Một ngày trôi qua trong nháy mắt, chớp mắt một cái đã hết ba ngày nghỉ ngơi, cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi.Sáng sớm hôm đó, Diệp Gia thấy thời tiết tốt nên nhờ ông Tôn chở nàng vào trấn mua đầu lợn. Quây hàng bán đồ ăn sáng đóng cửa nghỉ ngơi mấy ngày rồi nhưng thịt đầu lợn vẫn cần bán. Diệp Gia đi tới quây hàng thịt, chủ quán quả nhiên để lại đầu lợn cho nàng. Cửa hàng Tây Thi nổi tiếng bán thịt đầu lợn trong trấn, chủ cửa hàng cũng dần quen biết với Diệp Gia, hàng ngày đều sẽ để hàng lại cho nàng.Diệp Gia mua đầu lợn như thường lệ, sau đó xách thêm sữa dê để bổ sung một ít hàng hóa. Nếu như đã chuyển sang bán bánh rán thì cần phải mua nhiều ngũ cốc hơn. Ngũ cốc rẻ hơn nhiều so với bột mì trắng, tiền trước đây mua mì trắng có thể mua được gấp đôi số bột ngũ cốc.Nghĩ rồi lại nghĩ, nàng lại đi ôm thêm một hũ tương đậu nành về. Để làm nước tương cần phải chuẩn bị nguyên liệu. Ôm một hũ tương đậu nành lớn lên xe bò, ông Tôn nhanh chóng đánh xe bò vê. Diệp Gia ngồi trên xe bò đang cân nhắc việc ngày mai xuống quầy hàng xem xét, khi xe bò đi qua ao nước ở cổng trấn, phát hiện có một số trẻ em trong trấn đang mò tôm bắt cá ở đó.Trong trấn không có sông nhưng những hộ dân gần đó có đất, trông trái cây lương thực. Họ hợp sức đào một cái ao lớn.Khi thời tiết nắng nóng, nước trong ao không đủ sâu, trẻ con có nhảy vào đó cũng không bị c.h.ế.t đuối. Diệp Gia vốn tùy ý nhìn lướt qua, mới phát hiện trên bờ ao có đặt một chậu gỗ. Trong chậu gỗ chứa đầy tôm nước ngọt đang tung tăng bơi lội.Diệp Gia vừa nhìn thấy vậy hai mắt sáng bừng lên, lập tức yêu cầu ông Tôn dừng xe lại.Nàng đứng bên ao nước, nắm lấy một đứa trẻ lớn hơn một chút, hỏi tôm này có bán không. Súy nữa đã làm cho mấy đứa trẻ hoảng sợ. Khi Diệp Gia nói sẵn sàng trả ba mươi văn tiền cho chậu tôm của cậu bé, cậu bé đó vội vàng bán tôm."Bà chủ sao lại mua tôm này làm gì? Đồ chơi tanh tưởi của bọn trẻ." Ông Tôn không thể hiểu được: "Bọn trẻ bắt vê để chơi."Diệp Gia không biết thời xưa người ta không thường ăn tôm hay là người ở Đại Lục thiếu hồ nước ngọt nên dân chúng không ăn tôm, nghe ý tứ của ông Tôn thì dường như là không ăn. Diệp Gia cũng không giải thích là mua về để ăn, chỉ cười hi hi rồi bỏ tôm vào trong một cái xô: "Vâ đã rồi nói sau."Nhìn vẻ mặt của nàng, ông Tôn đoán rằng bà chủ của mình lại sắp suy nghĩ đến chuyện ăn uống, trong lòng loáng thoáng có chút mong đợi. Những món ăn do Diệp Gia làm ra không có món nào không ngon cả.

Chương 226