Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 250
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Vì sao lại không?" Chu Cảnh Sâm khép mắt, trưng ra một khuôn mặt chính nhân quân tử đầy văn nhã.Đôi tay với ngón tay thon dài của hắn, dưới lớp vải nâu đất lại càng trắng nõn nổi bật. Chỉ thấy hắn một tay móc lấy vải thô tạo thành sợi, một tay khác thì đè y phục đã xếp xong, thong thả ung dung thắt nút c.h.ế.t cho bọc đồ của hắn ngay trước mặt Diệp Gia, quả là rất nhã nhặn ưu nhã. Làm như cảm thấy ánh mắt của Diệp Gia, hắn xoay qua có chút đúng lý hợp tình nói,"Cái này không phải do nàng đưa ta hay sao?"Diệp Gia: "..." Phải nói cả Đậu Nga cũng bị hắn chọc tức đến khóc, nhưng lời đã nói rồi thì Diệp Gia cũng không buồn nói lại lân nữa."Chàng thấy một nam tử trẻ tuổi như chàng làm vậy có hợp lý hay không?"Chu Cảnh Sâm liếc mắt sang: "Không hợp lý ở đâu cơ?"Diệp Gia: "..." Thôi vậy, cứ tùy ý đi, dù sao Chu Cảnh Sâm còn từng bị kẹp bắt thú kẹp m.ô.n.g màiKể từ khi Chu Cảnh Sâm bị kẹp bắt thú kẹp, bây giờ mỗi lần Diệp Gia đối mặt với Chu Cảnh Sâm thì có xấu hổ đến mấy cũng có thể thản nhiên đối mặt. May mắn có hắn làm gương, độ dày da mặt của Diệp Gia mới bị hắn luyện càng ngày càng dày. Nghĩ trong lòng như vậy, tức khắc thấy cái bọc đồ bị cột chặt kia cũng không chướng mắt như vậy nữa. Có gì to tát đâu? Cùng lắm thì thừa dịp Chu Cảnh Sâm ra ngoài, cắt phén cái bọc đồ rách của hắn đi là được.Diệp Gia yên tâm thoải mái đuổi người ra ngoài, đổi một bộ đồ khác đi ra ngoài. Vừa lúc nước Dư thị đun cũng nóng rồi.Chu Cảnh Sâm nhìn theo bóng dáng Diệp Gia đi ra ngoài, cúi đầu nhìn bọc đồ của mình, không nhịn được nhếch miệng cười. Đứng dậy đến tủ tìm y phục, kết quả tủ vừa mở ra, y phục xếp thành đống bên trong khiến hắn không khắc chế được động đậy ngón tay. Lúc Dư thị mang theo nước ấm xuất hiện ở cửa, nhà mình nhi tử đem toàn bộ y phục của tức phụ lên trên giường, đang ngồi xếp từng cái.Bộ dạng cẩn thận kia, khiến Dư thị hơn nửa ngày cũng không biết nên nói gì: "... Hay là rửa mặt xong rồi hãng xếp tiếp?"Động tác xếp đồ của Chu Cảnh Sâm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bà ấy.Trong mắt Dư thị lóe ra ý cười quỷ dị, giương một bên lông mày, giúp hắn xách nước vào phòng: "Nước sắp lạnh rồi đấy."Nói xong, mặc kệ vẻ mặt cứng ngắc của nhi tử nhà mình, thả đồ xuống bước đi.Chờ Chu Cảnh Sâm rửa mặt xong di ra, bếp sau đã bận rộn khí thế ngất trời.Từ lúc Ngũ muội đến đây, đã giúp giảm rất nhiều lượng công việc của Diệp Gia. Rất nhiêu món khi xưa chỉ có thể để Diệp Gia nấu, nàng ấy xem Diệp Gia làm hai ba lần là đã nấu được, hơn nữa thành quả còn ngon hơn món Diệp Gia nấu. Thứ thiên phú nấu cơm này thật là khó nói, sau này Diệp Gia dứt khoát đứng ở một bên chỉ huy. Dù sao Diệp ngũ Muội cũng nghe hiểu tiếng người, nói làm thế nào thì nàng ấy sẽ làm thế đó.Vốn dĩ đã định hôm nay ăn tiệc, nên mua hơi nhiều đồ ăn. Thịt bò này Diệp Gia định làm món thịt bò xào. Vừa lúc trong nhà có cây ớt, tháng chín về sau cây ớt được mùa, hơn hai mẫu đất cây ớt mỗi cây đều kết đầy trái.Những món ăn khác có thể giao cho Diệp ngũ Muội làm, thịt bò mua ít, nên vẫn để Diệp Gia tự mình xào.Chuyện khiến người phấn khởi nhất chính là, mấy loại rau quả trồng thử trong hậu viện toàn bộ đều sống cả. Ánh nắng sung túc ở Tây Bắc khiến mỗi quả dưa hấu đều vừa to vừa ngọt. Thật ra, dưa hấu nên trồng vào tháng năm, ăn vào tháng bảy. Bây giờ xem như trái mùa, cũng may là trông sống được. Một hai chỗ ra nhiều quả, Diệp Gia hái mấy quả nếm thử, dưa hấu cát giòn, độ ngọt cao đến độ tưởng chừng như được trộn đường.Mặt khác dưa lưới và dưa chuột cũng đều sống. Dưa chuột dễ trồng, hút nước treo đầy trên dây.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Vì sao lại không?" Chu Cảnh Sâm khép mắt, trưng ra một khuôn mặt chính nhân quân tử đầy văn nhã.Đôi tay với ngón tay thon dài của hắn, dưới lớp vải nâu đất lại càng trắng nõn nổi bật. Chỉ thấy hắn một tay móc lấy vải thô tạo thành sợi, một tay khác thì đè y phục đã xếp xong, thong thả ung dung thắt nút c.h.ế.t cho bọc đồ của hắn ngay trước mặt Diệp Gia, quả là rất nhã nhặn ưu nhã. Làm như cảm thấy ánh mắt của Diệp Gia, hắn xoay qua có chút đúng lý hợp tình nói,"Cái này không phải do nàng đưa ta hay sao?"Diệp Gia: "..." Phải nói cả Đậu Nga cũng bị hắn chọc tức đến khóc, nhưng lời đã nói rồi thì Diệp Gia cũng không buồn nói lại lân nữa."Chàng thấy một nam tử trẻ tuổi như chàng làm vậy có hợp lý hay không?"Chu Cảnh Sâm liếc mắt sang: "Không hợp lý ở đâu cơ?"Diệp Gia: "..." Thôi vậy, cứ tùy ý đi, dù sao Chu Cảnh Sâm còn từng bị kẹp bắt thú kẹp m.ô.n.g màiKể từ khi Chu Cảnh Sâm bị kẹp bắt thú kẹp, bây giờ mỗi lần Diệp Gia đối mặt với Chu Cảnh Sâm thì có xấu hổ đến mấy cũng có thể thản nhiên đối mặt. May mắn có hắn làm gương, độ dày da mặt của Diệp Gia mới bị hắn luyện càng ngày càng dày. Nghĩ trong lòng như vậy, tức khắc thấy cái bọc đồ bị cột chặt kia cũng không chướng mắt như vậy nữa. Có gì to tát đâu? Cùng lắm thì thừa dịp Chu Cảnh Sâm ra ngoài, cắt phén cái bọc đồ rách của hắn đi là được.Diệp Gia yên tâm thoải mái đuổi người ra ngoài, đổi một bộ đồ khác đi ra ngoài. Vừa lúc nước Dư thị đun cũng nóng rồi.Chu Cảnh Sâm nhìn theo bóng dáng Diệp Gia đi ra ngoài, cúi đầu nhìn bọc đồ của mình, không nhịn được nhếch miệng cười. Đứng dậy đến tủ tìm y phục, kết quả tủ vừa mở ra, y phục xếp thành đống bên trong khiến hắn không khắc chế được động đậy ngón tay. Lúc Dư thị mang theo nước ấm xuất hiện ở cửa, nhà mình nhi tử đem toàn bộ y phục của tức phụ lên trên giường, đang ngồi xếp từng cái.Bộ dạng cẩn thận kia, khiến Dư thị hơn nửa ngày cũng không biết nên nói gì: "... Hay là rửa mặt xong rồi hãng xếp tiếp?"Động tác xếp đồ của Chu Cảnh Sâm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bà ấy.Trong mắt Dư thị lóe ra ý cười quỷ dị, giương một bên lông mày, giúp hắn xách nước vào phòng: "Nước sắp lạnh rồi đấy."Nói xong, mặc kệ vẻ mặt cứng ngắc của nhi tử nhà mình, thả đồ xuống bước đi.Chờ Chu Cảnh Sâm rửa mặt xong di ra, bếp sau đã bận rộn khí thế ngất trời.Từ lúc Ngũ muội đến đây, đã giúp giảm rất nhiều lượng công việc của Diệp Gia. Rất nhiêu món khi xưa chỉ có thể để Diệp Gia nấu, nàng ấy xem Diệp Gia làm hai ba lần là đã nấu được, hơn nữa thành quả còn ngon hơn món Diệp Gia nấu. Thứ thiên phú nấu cơm này thật là khó nói, sau này Diệp Gia dứt khoát đứng ở một bên chỉ huy. Dù sao Diệp ngũ Muội cũng nghe hiểu tiếng người, nói làm thế nào thì nàng ấy sẽ làm thế đó.Vốn dĩ đã định hôm nay ăn tiệc, nên mua hơi nhiều đồ ăn. Thịt bò này Diệp Gia định làm món thịt bò xào. Vừa lúc trong nhà có cây ớt, tháng chín về sau cây ớt được mùa, hơn hai mẫu đất cây ớt mỗi cây đều kết đầy trái.Những món ăn khác có thể giao cho Diệp ngũ Muội làm, thịt bò mua ít, nên vẫn để Diệp Gia tự mình xào.Chuyện khiến người phấn khởi nhất chính là, mấy loại rau quả trồng thử trong hậu viện toàn bộ đều sống cả. Ánh nắng sung túc ở Tây Bắc khiến mỗi quả dưa hấu đều vừa to vừa ngọt. Thật ra, dưa hấu nên trồng vào tháng năm, ăn vào tháng bảy. Bây giờ xem như trái mùa, cũng may là trông sống được. Một hai chỗ ra nhiều quả, Diệp Gia hái mấy quả nếm thử, dưa hấu cát giòn, độ ngọt cao đến độ tưởng chừng như được trộn đường.Mặt khác dưa lưới và dưa chuột cũng đều sống. Dưa chuột dễ trồng, hút nước treo đầy trên dây.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Vì sao lại không?" Chu Cảnh Sâm khép mắt, trưng ra một khuôn mặt chính nhân quân tử đầy văn nhã.Đôi tay với ngón tay thon dài của hắn, dưới lớp vải nâu đất lại càng trắng nõn nổi bật. Chỉ thấy hắn một tay móc lấy vải thô tạo thành sợi, một tay khác thì đè y phục đã xếp xong, thong thả ung dung thắt nút c.h.ế.t cho bọc đồ của hắn ngay trước mặt Diệp Gia, quả là rất nhã nhặn ưu nhã. Làm như cảm thấy ánh mắt của Diệp Gia, hắn xoay qua có chút đúng lý hợp tình nói,"Cái này không phải do nàng đưa ta hay sao?"Diệp Gia: "..." Phải nói cả Đậu Nga cũng bị hắn chọc tức đến khóc, nhưng lời đã nói rồi thì Diệp Gia cũng không buồn nói lại lân nữa."Chàng thấy một nam tử trẻ tuổi như chàng làm vậy có hợp lý hay không?"Chu Cảnh Sâm liếc mắt sang: "Không hợp lý ở đâu cơ?"Diệp Gia: "..." Thôi vậy, cứ tùy ý đi, dù sao Chu Cảnh Sâm còn từng bị kẹp bắt thú kẹp m.ô.n.g màiKể từ khi Chu Cảnh Sâm bị kẹp bắt thú kẹp, bây giờ mỗi lần Diệp Gia đối mặt với Chu Cảnh Sâm thì có xấu hổ đến mấy cũng có thể thản nhiên đối mặt. May mắn có hắn làm gương, độ dày da mặt của Diệp Gia mới bị hắn luyện càng ngày càng dày. Nghĩ trong lòng như vậy, tức khắc thấy cái bọc đồ bị cột chặt kia cũng không chướng mắt như vậy nữa. Có gì to tát đâu? Cùng lắm thì thừa dịp Chu Cảnh Sâm ra ngoài, cắt phén cái bọc đồ rách của hắn đi là được.Diệp Gia yên tâm thoải mái đuổi người ra ngoài, đổi một bộ đồ khác đi ra ngoài. Vừa lúc nước Dư thị đun cũng nóng rồi.Chu Cảnh Sâm nhìn theo bóng dáng Diệp Gia đi ra ngoài, cúi đầu nhìn bọc đồ của mình, không nhịn được nhếch miệng cười. Đứng dậy đến tủ tìm y phục, kết quả tủ vừa mở ra, y phục xếp thành đống bên trong khiến hắn không khắc chế được động đậy ngón tay. Lúc Dư thị mang theo nước ấm xuất hiện ở cửa, nhà mình nhi tử đem toàn bộ y phục của tức phụ lên trên giường, đang ngồi xếp từng cái.Bộ dạng cẩn thận kia, khiến Dư thị hơn nửa ngày cũng không biết nên nói gì: "... Hay là rửa mặt xong rồi hãng xếp tiếp?"Động tác xếp đồ của Chu Cảnh Sâm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bà ấy.Trong mắt Dư thị lóe ra ý cười quỷ dị, giương một bên lông mày, giúp hắn xách nước vào phòng: "Nước sắp lạnh rồi đấy."Nói xong, mặc kệ vẻ mặt cứng ngắc của nhi tử nhà mình, thả đồ xuống bước đi.Chờ Chu Cảnh Sâm rửa mặt xong di ra, bếp sau đã bận rộn khí thế ngất trời.Từ lúc Ngũ muội đến đây, đã giúp giảm rất nhiều lượng công việc của Diệp Gia. Rất nhiêu món khi xưa chỉ có thể để Diệp Gia nấu, nàng ấy xem Diệp Gia làm hai ba lần là đã nấu được, hơn nữa thành quả còn ngon hơn món Diệp Gia nấu. Thứ thiên phú nấu cơm này thật là khó nói, sau này Diệp Gia dứt khoát đứng ở một bên chỉ huy. Dù sao Diệp ngũ Muội cũng nghe hiểu tiếng người, nói làm thế nào thì nàng ấy sẽ làm thế đó.Vốn dĩ đã định hôm nay ăn tiệc, nên mua hơi nhiều đồ ăn. Thịt bò này Diệp Gia định làm món thịt bò xào. Vừa lúc trong nhà có cây ớt, tháng chín về sau cây ớt được mùa, hơn hai mẫu đất cây ớt mỗi cây đều kết đầy trái.Những món ăn khác có thể giao cho Diệp ngũ Muội làm, thịt bò mua ít, nên vẫn để Diệp Gia tự mình xào.Chuyện khiến người phấn khởi nhất chính là, mấy loại rau quả trồng thử trong hậu viện toàn bộ đều sống cả. Ánh nắng sung túc ở Tây Bắc khiến mỗi quả dưa hấu đều vừa to vừa ngọt. Thật ra, dưa hấu nên trồng vào tháng năm, ăn vào tháng bảy. Bây giờ xem như trái mùa, cũng may là trông sống được. Một hai chỗ ra nhiều quả, Diệp Gia hái mấy quả nếm thử, dưa hấu cát giòn, độ ngọt cao đến độ tưởng chừng như được trộn đường.Mặt khác dưa lưới và dưa chuột cũng đều sống. Dưa chuột dễ trồng, hút nước treo đầy trên dây.