Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 277
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ánh mắt kia đảo qua, giống như một lưỡi d.a.o cạo vào cơ thể ai đó, lại khiến nhiều người khiếp sợ đến mức thành thật."Sau khi cho những thứ này vào xong thì sẽ lên đường." A Cửu nói chuyện không khách khí, lạnh lùng cứng rắn: "Tối nay chúng ta sẽ khởi hành, trái cây và dưa không đợi ai cả. Nếu để lâu thì hương vị sẽ giảm đi rất nhiều, nhanh làm khô cho tai"A Cửu răn dạy người khác, Diệp Gia sẽ không xen vào, nhìn bọn họ chất mấy xe dưa đi, dặn dò mấy câu: "Trên đường chú ý an toàn."A Cửu gật đầu, rồi đi đến phòng sau hậu viện nói vài lời với Diệp tứ muội và đứa bé. Cùng với một con dao, cứ thế mà đi.Họ vừa rời đi thì Chu Cảnh Sâm mới từ doanh địa trở về. Cả đêm hôm qua không ngủ, hôm nay lại dành cả ngày luyện tập trong doanh địa. Lúc hắn trở về, sắc mặt không được tốt cho lắm, dưới mắt đều là quầng thâm. Đoán chừng trong doanh địa lại xảy ra chuyện gì đó, ngôi trong phòng trầm tư hồi lâu, lại đi lấy giấy và bút mực viết mấy phong thư rồi gửi đi. Đến khi trời tối, hắn mang theo một thân sương sớm từ ngoài nhà trở về.Lúc bước vào phòng, Diệp Gia đang tính toán sổ sách dưới ánh đèn. Nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn.Chỉ là thản nhiên liếc mắt một cái, Diệp Gia chú ý hình như hắn bị thương. Y phục mặc chỉnh tê, không nhìn kỹ cũng không thể biết được, nhưng Diệp Gia liếc mắt đã nhận ra cánh tay của hắn chuyển động không mấy uyển chuyển. Bàn tay đếm tiền dừng lại, Diệp Gia cau mày nhìn về phía hắn: "Cánh tay chàng bị sao vậy?"Chu Cảnh Sâm không ngờ ánh mắt của Diệp Gia lại tỉnh tường đến vậy, một cử động nhỏ cũng khiến nàng nhìn ra."Không có gì." Chu Cảnh Sâm cởi áo giáp mỏng, đi đến ngồi đối diện Diệp Gia. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng hai người, ánh mắt Chu Cảnh Sâm rơi xuống trên khuôn mặt của Diệp Gia. Ngoại hình của nàng ngày càng nảy nở, ngày càng xinh đẹp động lòng người. Hắn nhàn nhạt cười, nước da của hắn trắng nõn, quầng thâm dưới mắt đặc biệt rõ ràng sau một đêm chịu đựng không ngủ.Thật ra hắn không xấu, nhưng sắc mặt của hắn như vậy khiến hắn ta lộ ra vài phân gầy yếu: "Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa*.""Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa?" Diệp Gia nhướng mày: "Trưởng quan khu đóng quân mới đã đến rồi à?"*Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa: quan mới nhậm chức ba đám lửa; tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay dau lai vao day."Ừm"Chu Cảnh Sâm bận rộn đến canh giờ này, một hạt cơm cũng chưa ăn, bưng ấm trà trên bàn, úp tách trà lên, rót một tách rồi uống.Trà lạnh làm ẩm môi hắn, khiến môi hắn càng đỏ hơn: "Mặc dù là trưởng quan nhưng suy cho cùng là người mới đến. Để khiến bọn rắn độc địa phương nghe lời, đương nhiên phải ra tay chỉnh đốn tay sai một phen rồi."Diệp Gia thấy cánh tay hắn cử động không được tự nhiên, nàng bỏ hết tiền vào rương tiên rồi đứng dậy.Nàng bước đến bên cạnh Chu Cảnh Sâm, nắm lấy tay kia của hắn.Lông mi Chu Cảnh Sâm khẽ run ray hai cái, hắn rít nhẹ một tiếng, để nàng tùy ý nắm lấy cổ tay mình. Diệp Gia thuận theo cổ tay hắn, bóp từ bắp tay nhỏ lên trên bắp tay lớn, lại nghe thấy hắn khẽ rít lên.Diệp Gia mím môi, lên tiếng nói: "Chàng đứng lên, đi theo ta qua kia nhìn xem."Chu Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn Diệp Gia, ánh sáng từ bên cạnh chiếu rọi, lông mi dày che khuất ánh sáng mờ ảo trong mắt hắn.Hắn vô cùng ngoan ngoãn đứng dậy, bị Diệp Gia kéo đến bên giường ngồi xuống.Nhưng y phục hắn mặc là quân phục, cổ tay áo rất chật, căn bản không thể kéo lên được.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ánh mắt kia đảo qua, giống như một lưỡi d.a.o cạo vào cơ thể ai đó, lại khiến nhiều người khiếp sợ đến mức thành thật."Sau khi cho những thứ này vào xong thì sẽ lên đường." A Cửu nói chuyện không khách khí, lạnh lùng cứng rắn: "Tối nay chúng ta sẽ khởi hành, trái cây và dưa không đợi ai cả. Nếu để lâu thì hương vị sẽ giảm đi rất nhiều, nhanh làm khô cho tai"A Cửu răn dạy người khác, Diệp Gia sẽ không xen vào, nhìn bọn họ chất mấy xe dưa đi, dặn dò mấy câu: "Trên đường chú ý an toàn."A Cửu gật đầu, rồi đi đến phòng sau hậu viện nói vài lời với Diệp tứ muội và đứa bé. Cùng với một con dao, cứ thế mà đi.Họ vừa rời đi thì Chu Cảnh Sâm mới từ doanh địa trở về. Cả đêm hôm qua không ngủ, hôm nay lại dành cả ngày luyện tập trong doanh địa. Lúc hắn trở về, sắc mặt không được tốt cho lắm, dưới mắt đều là quầng thâm. Đoán chừng trong doanh địa lại xảy ra chuyện gì đó, ngôi trong phòng trầm tư hồi lâu, lại đi lấy giấy và bút mực viết mấy phong thư rồi gửi đi. Đến khi trời tối, hắn mang theo một thân sương sớm từ ngoài nhà trở về.Lúc bước vào phòng, Diệp Gia đang tính toán sổ sách dưới ánh đèn. Nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn.Chỉ là thản nhiên liếc mắt một cái, Diệp Gia chú ý hình như hắn bị thương. Y phục mặc chỉnh tê, không nhìn kỹ cũng không thể biết được, nhưng Diệp Gia liếc mắt đã nhận ra cánh tay của hắn chuyển động không mấy uyển chuyển. Bàn tay đếm tiền dừng lại, Diệp Gia cau mày nhìn về phía hắn: "Cánh tay chàng bị sao vậy?"Chu Cảnh Sâm không ngờ ánh mắt của Diệp Gia lại tỉnh tường đến vậy, một cử động nhỏ cũng khiến nàng nhìn ra."Không có gì." Chu Cảnh Sâm cởi áo giáp mỏng, đi đến ngồi đối diện Diệp Gia. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng hai người, ánh mắt Chu Cảnh Sâm rơi xuống trên khuôn mặt của Diệp Gia. Ngoại hình của nàng ngày càng nảy nở, ngày càng xinh đẹp động lòng người. Hắn nhàn nhạt cười, nước da của hắn trắng nõn, quầng thâm dưới mắt đặc biệt rõ ràng sau một đêm chịu đựng không ngủ.Thật ra hắn không xấu, nhưng sắc mặt của hắn như vậy khiến hắn ta lộ ra vài phân gầy yếu: "Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa*.""Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa?" Diệp Gia nhướng mày: "Trưởng quan khu đóng quân mới đã đến rồi à?"*Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa: quan mới nhậm chức ba đám lửa; tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay dau lai vao day."Ừm"Chu Cảnh Sâm bận rộn đến canh giờ này, một hạt cơm cũng chưa ăn, bưng ấm trà trên bàn, úp tách trà lên, rót một tách rồi uống.Trà lạnh làm ẩm môi hắn, khiến môi hắn càng đỏ hơn: "Mặc dù là trưởng quan nhưng suy cho cùng là người mới đến. Để khiến bọn rắn độc địa phương nghe lời, đương nhiên phải ra tay chỉnh đốn tay sai một phen rồi."Diệp Gia thấy cánh tay hắn cử động không được tự nhiên, nàng bỏ hết tiền vào rương tiên rồi đứng dậy.Nàng bước đến bên cạnh Chu Cảnh Sâm, nắm lấy tay kia của hắn.Lông mi Chu Cảnh Sâm khẽ run ray hai cái, hắn rít nhẹ một tiếng, để nàng tùy ý nắm lấy cổ tay mình. Diệp Gia thuận theo cổ tay hắn, bóp từ bắp tay nhỏ lên trên bắp tay lớn, lại nghe thấy hắn khẽ rít lên.Diệp Gia mím môi, lên tiếng nói: "Chàng đứng lên, đi theo ta qua kia nhìn xem."Chu Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn Diệp Gia, ánh sáng từ bên cạnh chiếu rọi, lông mi dày che khuất ánh sáng mờ ảo trong mắt hắn.Hắn vô cùng ngoan ngoãn đứng dậy, bị Diệp Gia kéo đến bên giường ngồi xuống.Nhưng y phục hắn mặc là quân phục, cổ tay áo rất chật, căn bản không thể kéo lên được.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ánh mắt kia đảo qua, giống như một lưỡi d.a.o cạo vào cơ thể ai đó, lại khiến nhiều người khiếp sợ đến mức thành thật."Sau khi cho những thứ này vào xong thì sẽ lên đường." A Cửu nói chuyện không khách khí, lạnh lùng cứng rắn: "Tối nay chúng ta sẽ khởi hành, trái cây và dưa không đợi ai cả. Nếu để lâu thì hương vị sẽ giảm đi rất nhiều, nhanh làm khô cho tai"A Cửu răn dạy người khác, Diệp Gia sẽ không xen vào, nhìn bọn họ chất mấy xe dưa đi, dặn dò mấy câu: "Trên đường chú ý an toàn."A Cửu gật đầu, rồi đi đến phòng sau hậu viện nói vài lời với Diệp tứ muội và đứa bé. Cùng với một con dao, cứ thế mà đi.Họ vừa rời đi thì Chu Cảnh Sâm mới từ doanh địa trở về. Cả đêm hôm qua không ngủ, hôm nay lại dành cả ngày luyện tập trong doanh địa. Lúc hắn trở về, sắc mặt không được tốt cho lắm, dưới mắt đều là quầng thâm. Đoán chừng trong doanh địa lại xảy ra chuyện gì đó, ngôi trong phòng trầm tư hồi lâu, lại đi lấy giấy và bút mực viết mấy phong thư rồi gửi đi. Đến khi trời tối, hắn mang theo một thân sương sớm từ ngoài nhà trở về.Lúc bước vào phòng, Diệp Gia đang tính toán sổ sách dưới ánh đèn. Nghe thấy động tĩnh, nàng ngẩng đầu ngước mắt nhìn hắn.Chỉ là thản nhiên liếc mắt một cái, Diệp Gia chú ý hình như hắn bị thương. Y phục mặc chỉnh tê, không nhìn kỹ cũng không thể biết được, nhưng Diệp Gia liếc mắt đã nhận ra cánh tay của hắn chuyển động không mấy uyển chuyển. Bàn tay đếm tiền dừng lại, Diệp Gia cau mày nhìn về phía hắn: "Cánh tay chàng bị sao vậy?"Chu Cảnh Sâm không ngờ ánh mắt của Diệp Gia lại tỉnh tường đến vậy, một cử động nhỏ cũng khiến nàng nhìn ra."Không có gì." Chu Cảnh Sâm cởi áo giáp mỏng, đi đến ngồi đối diện Diệp Gia. Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng hai người, ánh mắt Chu Cảnh Sâm rơi xuống trên khuôn mặt của Diệp Gia. Ngoại hình của nàng ngày càng nảy nở, ngày càng xinh đẹp động lòng người. Hắn nhàn nhạt cười, nước da của hắn trắng nõn, quầng thâm dưới mắt đặc biệt rõ ràng sau một đêm chịu đựng không ngủ.Thật ra hắn không xấu, nhưng sắc mặt của hắn như vậy khiến hắn ta lộ ra vài phân gầy yếu: "Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa*.""Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa?" Diệp Gia nhướng mày: "Trưởng quan khu đóng quân mới đã đến rồi à?"*Tân quan thượng nhiệm, nhậm tam bả hỏa: quan mới nhậm chức ba đám lửa; tục ngữ, quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay dau lai vao day."Ừm"Chu Cảnh Sâm bận rộn đến canh giờ này, một hạt cơm cũng chưa ăn, bưng ấm trà trên bàn, úp tách trà lên, rót một tách rồi uống.Trà lạnh làm ẩm môi hắn, khiến môi hắn càng đỏ hơn: "Mặc dù là trưởng quan nhưng suy cho cùng là người mới đến. Để khiến bọn rắn độc địa phương nghe lời, đương nhiên phải ra tay chỉnh đốn tay sai một phen rồi."Diệp Gia thấy cánh tay hắn cử động không được tự nhiên, nàng bỏ hết tiền vào rương tiên rồi đứng dậy.Nàng bước đến bên cạnh Chu Cảnh Sâm, nắm lấy tay kia của hắn.Lông mi Chu Cảnh Sâm khẽ run ray hai cái, hắn rít nhẹ một tiếng, để nàng tùy ý nắm lấy cổ tay mình. Diệp Gia thuận theo cổ tay hắn, bóp từ bắp tay nhỏ lên trên bắp tay lớn, lại nghe thấy hắn khẽ rít lên.Diệp Gia mím môi, lên tiếng nói: "Chàng đứng lên, đi theo ta qua kia nhìn xem."Chu Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn Diệp Gia, ánh sáng từ bên cạnh chiếu rọi, lông mi dày che khuất ánh sáng mờ ảo trong mắt hắn.Hắn vô cùng ngoan ngoãn đứng dậy, bị Diệp Gia kéo đến bên giường ngồi xuống.Nhưng y phục hắn mặc là quân phục, cổ tay áo rất chật, căn bản không thể kéo lên được.