Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 284

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta lại không có thời gian tìm Chu Cảnh Sâm tính sổ, bởi vì mỏ Tằng Thanh bên Hồng sơn đã bị Oghuz phát hiện.Thẩm Hải sao còn bận tâm tới việc tìm Chu Cảnh Sâm nữa, lập tức dẫn theo một nhóm người đi chặn Oghuz.Chuyện đã đến nước này, hắn ta vẫn còn muốn dựa vào việc dùng nơi chốn hiểm yếu để chống lại. Mỏ Tằng Thanh này là báu vật quý giá của hắn ta, là sự bảo đảm cho tương lai phú quý của một nhà Thẩm gia. Thẩm Hải giở biết bao nhiêu trò mờ ám như vậy, cũng là vì ép Oghuz rời khỏi trấn Đông Hương, chạy về Luân Đài. Hiện giờ đồ đạc bị cất giấu đã lộ ra, trong đầu hắn ta toàn viễn cảnh tăm tối nhất.Tuy nói Oghuz là một tên lỗ mãng, không biết được chữ nào. Nhưng có thể bò lên đến vị trí Tì tướng này, hắn ta vẫn phải có kiến thức đặc biệt mà người thường không có. Khi mỏ Tằng Thanh mới lộ ra, hắn ta còn chưa biết tài nguyên khoáng sản này có ích lợi gì, nhưng sau lúc liên hệ với một loạt mánh khóe của Thẩm Hải, lập tức nghĩ ra được hắn ta làm vậy cũng là để độc chiếm mỏ này. Cho dù khoáng sản này được dùng để làm cái gì, chắc chắn cũng không phải là một mỏ phế liệu.Đã là thứ tốt, vậy hẳn ta nhất định phải cướp được. Ý tưởng của Oghuz khá là trực tiếp dứt khoát, bây giờ hắn ta là quan trưởng lớn nhất của huyện Kashgar. Cho nên, hết thảy những gì được tìm thấy ở đây đúng lý ra đều nên thuộc về hắn ta. Nếu nói lúc trước Oghuz còn giữ lại một đường sống, hiện giờ chỉ muốn có thể đẩy Thẩm Hải vào chỗ chết.Tiên bạc gấm vóc động lòng người.Chu Cảnh Sâm tránh được một kiếp, nhưng tình thế đóng quân lại càng thêm rối loạn. Liễu Nguyên xoa cằm suy tư hồi lâu, ánh mắt nhìn hắn lại phức tạp hơn."Ngươi đã phát hiện nơi này cất giấu khoáng sản Tằng Thanh?" Đương nhiên, toàn là thế gia công tử lưu đày từ Yên Kinh, Liễu Nguyên biết Tằng Thanh là thứ gì. Mặc dù Liễu gia không quý giá bằng Cảnh Vương phủ hậu duệ thiên hoàng quý tộc danh giá, nhưng Liễu gia cũng là một trong bốn gia tộc lớn nhất trước kia. Thi thư gia truyền, tổ tiên từng có mấy đời đại nho, đã từng là quý tộc thế gia danh chính ngôn thuận suốt ba trăm năm.Chuyện tầng lớp trên yến kinh có thói quen hút ngũ thạch tán, hắn ta là người biết rõ hơn cả. Trong số nam đinh Liễu gia, có tới tám người hút ngũ thạch tán, năm mười ba, mười bốn tuổi Liễu Nguyên cũng từng dính vào theo xu hướng. Việc giá của thứ này được quý tộc yên kinh nâng lên đến tận trời, hắn ta cũng vô cùng rõ ràng."Mười ngày sau khi vào nơi đóng quân." Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, Thẩm Hải mang theo thân binh của hắn ta. Tất nhiên, Chu Cảnh Sâm là người làm việc không hết sức nên cũng bị giữ lại ở nơi đóng quân. Hai người cầm vũ khí nhìn ky binh xếp thành phương trận phía dưới, nói chuyện riêng với nhau: "Không bằng ngươi, vào sớm hơn nửa năm mà lại chẳng biết gì cả." Liễu Nguyên: Quả thật, hắn ta đã vào nơi đóng quân trước Chu Cảnh Sâm hơn nửa năm, nhưng đúng là một hỏi ba không biết.Đều nói trước khi gặp Chu Cảnh Sâm, Liễu Nguyên còn cảm thấy mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh. Nhưng khi đứng cạnh làm nền cho Chu Cảnh Sâm như thế. dường như hắn ta lại trở thành kẻ tai điếc, mắt mù, du thủ du thực. Tự cho là bản thân giấu tài, nhìn thấu nhân tính, kết quả là nhìn nước đã đến chân rồi mà vẫn không biết gì cả."Cảnh vương thế tử tài giỏi như vậy, còn sai ta làm những chuyện đó làm cái gì?" Rõ ràng là Chu Cảnh Sâm đã đoán được hắn ta sẽ hành động như thế nào, sắp xếp ứng phó từ trước. Liễu Nguyên vốn tưởng rằng mình đang đùa bỡn người khác, kết quả lại chứng minh, hắn ta chỉ tự cho mình là thông minh. Lúc này dường như hắn ta không có nấc thang để đi xuống, cứ đứng mãi trên đài, đứng phụ hoạ như một tên hề nhảy nhót.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta lại không có thời gian tìm Chu Cảnh Sâm tính sổ, bởi vì mỏ Tằng Thanh bên Hồng sơn đã bị Oghuz phát hiện.Thẩm Hải sao còn bận tâm tới việc tìm Chu Cảnh Sâm nữa, lập tức dẫn theo một nhóm người đi chặn Oghuz.Chuyện đã đến nước này, hắn ta vẫn còn muốn dựa vào việc dùng nơi chốn hiểm yếu để chống lại. Mỏ Tằng Thanh này là báu vật quý giá của hắn ta, là sự bảo đảm cho tương lai phú quý của một nhà Thẩm gia. Thẩm Hải giở biết bao nhiêu trò mờ ám như vậy, cũng là vì ép Oghuz rời khỏi trấn Đông Hương, chạy về Luân Đài. Hiện giờ đồ đạc bị cất giấu đã lộ ra, trong đầu hắn ta toàn viễn cảnh tăm tối nhất.Tuy nói Oghuz là một tên lỗ mãng, không biết được chữ nào. Nhưng có thể bò lên đến vị trí Tì tướng này, hắn ta vẫn phải có kiến thức đặc biệt mà người thường không có. Khi mỏ Tằng Thanh mới lộ ra, hắn ta còn chưa biết tài nguyên khoáng sản này có ích lợi gì, nhưng sau lúc liên hệ với một loạt mánh khóe của Thẩm Hải, lập tức nghĩ ra được hắn ta làm vậy cũng là để độc chiếm mỏ này. Cho dù khoáng sản này được dùng để làm cái gì, chắc chắn cũng không phải là một mỏ phế liệu.Đã là thứ tốt, vậy hẳn ta nhất định phải cướp được. Ý tưởng của Oghuz khá là trực tiếp dứt khoát, bây giờ hắn ta là quan trưởng lớn nhất của huyện Kashgar. Cho nên, hết thảy những gì được tìm thấy ở đây đúng lý ra đều nên thuộc về hắn ta. Nếu nói lúc trước Oghuz còn giữ lại một đường sống, hiện giờ chỉ muốn có thể đẩy Thẩm Hải vào chỗ chết.Tiên bạc gấm vóc động lòng người.Chu Cảnh Sâm tránh được một kiếp, nhưng tình thế đóng quân lại càng thêm rối loạn. Liễu Nguyên xoa cằm suy tư hồi lâu, ánh mắt nhìn hắn lại phức tạp hơn."Ngươi đã phát hiện nơi này cất giấu khoáng sản Tằng Thanh?" Đương nhiên, toàn là thế gia công tử lưu đày từ Yên Kinh, Liễu Nguyên biết Tằng Thanh là thứ gì. Mặc dù Liễu gia không quý giá bằng Cảnh Vương phủ hậu duệ thiên hoàng quý tộc danh giá, nhưng Liễu gia cũng là một trong bốn gia tộc lớn nhất trước kia. Thi thư gia truyền, tổ tiên từng có mấy đời đại nho, đã từng là quý tộc thế gia danh chính ngôn thuận suốt ba trăm năm.Chuyện tầng lớp trên yến kinh có thói quen hút ngũ thạch tán, hắn ta là người biết rõ hơn cả. Trong số nam đinh Liễu gia, có tới tám người hút ngũ thạch tán, năm mười ba, mười bốn tuổi Liễu Nguyên cũng từng dính vào theo xu hướng. Việc giá của thứ này được quý tộc yên kinh nâng lên đến tận trời, hắn ta cũng vô cùng rõ ràng."Mười ngày sau khi vào nơi đóng quân." Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, Thẩm Hải mang theo thân binh của hắn ta. Tất nhiên, Chu Cảnh Sâm là người làm việc không hết sức nên cũng bị giữ lại ở nơi đóng quân. Hai người cầm vũ khí nhìn ky binh xếp thành phương trận phía dưới, nói chuyện riêng với nhau: "Không bằng ngươi, vào sớm hơn nửa năm mà lại chẳng biết gì cả." Liễu Nguyên: Quả thật, hắn ta đã vào nơi đóng quân trước Chu Cảnh Sâm hơn nửa năm, nhưng đúng là một hỏi ba không biết.Đều nói trước khi gặp Chu Cảnh Sâm, Liễu Nguyên còn cảm thấy mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh. Nhưng khi đứng cạnh làm nền cho Chu Cảnh Sâm như thế. dường như hắn ta lại trở thành kẻ tai điếc, mắt mù, du thủ du thực. Tự cho là bản thân giấu tài, nhìn thấu nhân tính, kết quả là nhìn nước đã đến chân rồi mà vẫn không biết gì cả."Cảnh vương thế tử tài giỏi như vậy, còn sai ta làm những chuyện đó làm cái gì?" Rõ ràng là Chu Cảnh Sâm đã đoán được hắn ta sẽ hành động như thế nào, sắp xếp ứng phó từ trước. Liễu Nguyên vốn tưởng rằng mình đang đùa bỡn người khác, kết quả lại chứng minh, hắn ta chỉ tự cho mình là thông minh. Lúc này dường như hắn ta không có nấc thang để đi xuống, cứ đứng mãi trên đài, đứng phụ hoạ như một tên hề nhảy nhót.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta lại không có thời gian tìm Chu Cảnh Sâm tính sổ, bởi vì mỏ Tằng Thanh bên Hồng sơn đã bị Oghuz phát hiện.Thẩm Hải sao còn bận tâm tới việc tìm Chu Cảnh Sâm nữa, lập tức dẫn theo một nhóm người đi chặn Oghuz.Chuyện đã đến nước này, hắn ta vẫn còn muốn dựa vào việc dùng nơi chốn hiểm yếu để chống lại. Mỏ Tằng Thanh này là báu vật quý giá của hắn ta, là sự bảo đảm cho tương lai phú quý của một nhà Thẩm gia. Thẩm Hải giở biết bao nhiêu trò mờ ám như vậy, cũng là vì ép Oghuz rời khỏi trấn Đông Hương, chạy về Luân Đài. Hiện giờ đồ đạc bị cất giấu đã lộ ra, trong đầu hắn ta toàn viễn cảnh tăm tối nhất.Tuy nói Oghuz là một tên lỗ mãng, không biết được chữ nào. Nhưng có thể bò lên đến vị trí Tì tướng này, hắn ta vẫn phải có kiến thức đặc biệt mà người thường không có. Khi mỏ Tằng Thanh mới lộ ra, hắn ta còn chưa biết tài nguyên khoáng sản này có ích lợi gì, nhưng sau lúc liên hệ với một loạt mánh khóe của Thẩm Hải, lập tức nghĩ ra được hắn ta làm vậy cũng là để độc chiếm mỏ này. Cho dù khoáng sản này được dùng để làm cái gì, chắc chắn cũng không phải là một mỏ phế liệu.Đã là thứ tốt, vậy hẳn ta nhất định phải cướp được. Ý tưởng của Oghuz khá là trực tiếp dứt khoát, bây giờ hắn ta là quan trưởng lớn nhất của huyện Kashgar. Cho nên, hết thảy những gì được tìm thấy ở đây đúng lý ra đều nên thuộc về hắn ta. Nếu nói lúc trước Oghuz còn giữ lại một đường sống, hiện giờ chỉ muốn có thể đẩy Thẩm Hải vào chỗ chết.Tiên bạc gấm vóc động lòng người.Chu Cảnh Sâm tránh được một kiếp, nhưng tình thế đóng quân lại càng thêm rối loạn. Liễu Nguyên xoa cằm suy tư hồi lâu, ánh mắt nhìn hắn lại phức tạp hơn."Ngươi đã phát hiện nơi này cất giấu khoáng sản Tằng Thanh?" Đương nhiên, toàn là thế gia công tử lưu đày từ Yên Kinh, Liễu Nguyên biết Tằng Thanh là thứ gì. Mặc dù Liễu gia không quý giá bằng Cảnh Vương phủ hậu duệ thiên hoàng quý tộc danh giá, nhưng Liễu gia cũng là một trong bốn gia tộc lớn nhất trước kia. Thi thư gia truyền, tổ tiên từng có mấy đời đại nho, đã từng là quý tộc thế gia danh chính ngôn thuận suốt ba trăm năm.Chuyện tầng lớp trên yến kinh có thói quen hút ngũ thạch tán, hắn ta là người biết rõ hơn cả. Trong số nam đinh Liễu gia, có tới tám người hút ngũ thạch tán, năm mười ba, mười bốn tuổi Liễu Nguyên cũng từng dính vào theo xu hướng. Việc giá của thứ này được quý tộc yên kinh nâng lên đến tận trời, hắn ta cũng vô cùng rõ ràng."Mười ngày sau khi vào nơi đóng quân." Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, Thẩm Hải mang theo thân binh của hắn ta. Tất nhiên, Chu Cảnh Sâm là người làm việc không hết sức nên cũng bị giữ lại ở nơi đóng quân. Hai người cầm vũ khí nhìn ky binh xếp thành phương trận phía dưới, nói chuyện riêng với nhau: "Không bằng ngươi, vào sớm hơn nửa năm mà lại chẳng biết gì cả." Liễu Nguyên: Quả thật, hắn ta đã vào nơi đóng quân trước Chu Cảnh Sâm hơn nửa năm, nhưng đúng là một hỏi ba không biết.Đều nói trước khi gặp Chu Cảnh Sâm, Liễu Nguyên còn cảm thấy mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh. Nhưng khi đứng cạnh làm nền cho Chu Cảnh Sâm như thế. dường như hắn ta lại trở thành kẻ tai điếc, mắt mù, du thủ du thực. Tự cho là bản thân giấu tài, nhìn thấu nhân tính, kết quả là nhìn nước đã đến chân rồi mà vẫn không biết gì cả."Cảnh vương thế tử tài giỏi như vậy, còn sai ta làm những chuyện đó làm cái gì?" Rõ ràng là Chu Cảnh Sâm đã đoán được hắn ta sẽ hành động như thế nào, sắp xếp ứng phó từ trước. Liễu Nguyên vốn tưởng rằng mình đang đùa bỡn người khác, kết quả lại chứng minh, hắn ta chỉ tự cho mình là thông minh. Lúc này dường như hắn ta không có nấc thang để đi xuống, cứ đứng mãi trên đài, đứng phụ hoạ như một tên hề nhảy nhót.

Chương 284