Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 299
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn về phía kẻ buôn người, liếc cậu thiếu niên nhỏ tuổi đó, với bộ nhung phục ở trên người đủ để bọn họ nhìn rõ rồi,"Ta khuyên các ngươi đừng bày trò nữa. Đã đến nơi này rồi, chọc nhầm người thì các ngươi không gánh nổi đâu."Đột nhiên kẻ buôn người tỏ vẻ mỉa mai, hắn ta vung roi giữa không trung, tất cả bọn họ đều sợ hãi cúi đầu.Thiếu niên đó khóc tới chảy cả nước mắt nước mũi vẫn quỳ ở trên đất, trên bộ áo quần rách nát đó rướm m.á.u màu đỏ tươi. Hắn ta sợ cây kiếm ở trong tay Chu Cảnh Sâm, không dám lao tới ôm cánh tay của Diệp Gia nữa. Nhưng không thể giấu được sự cầu xin ở trong ánh mắt cậu ta.Cuối cùng Diệp Gia cũng đành mua cậu thiếu niên này.Không phải là có lòng tốt, cũng không phải bị người ta vây lại không đi được. Mà là Chu Cảnh Sâm âm thầm kéo tay áo của nàng, tuy là không biết tại sao hắn lại làm như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến gì Diệp Gia hiểu được ý của hắn. Không thể không nói, kéo theo một thiếu niên và một con la đi ra, mặt của Diệp Gia tệ tới mức như bị sặc đậu hũ thối vậy. Khoé miệng của Chu Cảnh Sâm vẫn luôn venh lên, dường như rất là vui.Nhưng mà lúc này nàng vẫn không hỏi Chu Cảnh Sâm làm vậy là ý gì, mà chỉ quay về tiệm bàn giao lại với Ngũ muội. Kêu ông Tôn tới tiệm thợ mộc một chuyến, đặt làm hai cái xe ngựa theo mẫu này. Sau đó bản thân nàng thì kéo con la và đứa trẻ nhỏ quay về nhà họ Chu trước.Trở vê tới nhà họ Chu, đúng lúc Dư thị đang chà rửa đậu ở trong viện tử. Nghe thấy tiếng liền tới mở cửa, vừa mới mở cửa thì nhìn thấy con la trước tiên. Nếu nói trước đây khi nhìn thấy những con ngựa quý báu đáng giá ngàn vàng Dư thị cũng chưa từng vui mừng như vậy, lần này suýt nữa vui mừng đến mức nhảy lên luôn. Dư thị thực sự rất vui mừng, mới chưa được bao lâu, chưa tới một năm. Nhà của bọn họ từ không có cơm để ăn cho tới bây giờ có thể mua được con la rồi!"Gia nương, mau vào đi."Dư thị đi quanh con la hai vòng mới chú ý đến bên cạnh Diệp Gia còn có một đứa trẻ mới lớn, Đây, đây là ai vậy?""Luôn tiện mua ở trên chợ sành." Diệp Gia đi vào nhà rót ly nước uống, uống xong một ly nước rồi mới đặt chén xuống và đi ra nói,"Con mới mua đó, nương hỏi coi cậu ta tên gì, biết làm cái gì đi. Nếu như có thời gian, nương dẫn theo cậu ta làm việc đi."Diệp Gia cũng không tiện đem theo bên cạnh một thằng nhóc mới lớn này.Thật ra cũng không cần Diệp Gia nói, Dư thị đã mở miệng gặng hỏi. Có thể những việc khác thì Dư thị không lanh lẹ bằng Diệp Gia, Diệp tứ muội, Diệp ngũ muội, nhưng nói về quản giáo người làm, cả nhà họ Chu trừ Chu Cảnh Sâm ra thì không có ai biết hơn bà ấy. Một lát sau, Dư thị đã hỏi ra. Cậu thiếu niên này họ Lâm, tên gọi Trạch Vũ. Quả thực là người phủ An Khánh Huy Châu, nhưng trong nhà không phải là buôn bán. Chỉ là làm người đứng đầu trong nhà của một quan thần mà thôi.Diệp Gia biết kiểu người đứng đầu này, chính là trong nhà quan thần hoặc là địa chủ hộ lớn buôn bán lớn ở thời cổ đại, trong nhà sẽ có người đứng đầu.Người trong nhà không cần tự mình chỉnh lý, kêu người ở có thể tin tưởng được quản hết những chuyện trong nhà. Lâm Trạch Vũ này chính là một đứa con trai của người đứng đầu nhà quan lớn họ Xa."Đại quan họ Xa ở Huy Châu?" Nhắc tới chuyện khác Dư thị không có phản ứng gì, nhưng nói đến họ Xa này thì lại gây chú ý cho bà ấy, Nhà của Xa thứ sử sao?Lâm Trạch Vũ không ngờ là Dư thị lại biết, nên ngơ ngác: "Hồi lão phu nhân, đúng là Xa thứ sử"Dư thị chau mày, sau khi liếc thấy ánh mắt của Diệp Gia nhìn qua thì khóe miệng thu lại. Bà ấy cũng không hỏi chuyện gì khác nữa, kêu cậu ta tự mình thu dọn phòng trống ở phía Tây để ở.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn về phía kẻ buôn người, liếc cậu thiếu niên nhỏ tuổi đó, với bộ nhung phục ở trên người đủ để bọn họ nhìn rõ rồi,"Ta khuyên các ngươi đừng bày trò nữa. Đã đến nơi này rồi, chọc nhầm người thì các ngươi không gánh nổi đâu."Đột nhiên kẻ buôn người tỏ vẻ mỉa mai, hắn ta vung roi giữa không trung, tất cả bọn họ đều sợ hãi cúi đầu.Thiếu niên đó khóc tới chảy cả nước mắt nước mũi vẫn quỳ ở trên đất, trên bộ áo quần rách nát đó rướm m.á.u màu đỏ tươi. Hắn ta sợ cây kiếm ở trong tay Chu Cảnh Sâm, không dám lao tới ôm cánh tay của Diệp Gia nữa. Nhưng không thể giấu được sự cầu xin ở trong ánh mắt cậu ta.Cuối cùng Diệp Gia cũng đành mua cậu thiếu niên này.Không phải là có lòng tốt, cũng không phải bị người ta vây lại không đi được. Mà là Chu Cảnh Sâm âm thầm kéo tay áo của nàng, tuy là không biết tại sao hắn lại làm như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến gì Diệp Gia hiểu được ý của hắn. Không thể không nói, kéo theo một thiếu niên và một con la đi ra, mặt của Diệp Gia tệ tới mức như bị sặc đậu hũ thối vậy. Khoé miệng của Chu Cảnh Sâm vẫn luôn venh lên, dường như rất là vui.Nhưng mà lúc này nàng vẫn không hỏi Chu Cảnh Sâm làm vậy là ý gì, mà chỉ quay về tiệm bàn giao lại với Ngũ muội. Kêu ông Tôn tới tiệm thợ mộc một chuyến, đặt làm hai cái xe ngựa theo mẫu này. Sau đó bản thân nàng thì kéo con la và đứa trẻ nhỏ quay về nhà họ Chu trước.Trở vê tới nhà họ Chu, đúng lúc Dư thị đang chà rửa đậu ở trong viện tử. Nghe thấy tiếng liền tới mở cửa, vừa mới mở cửa thì nhìn thấy con la trước tiên. Nếu nói trước đây khi nhìn thấy những con ngựa quý báu đáng giá ngàn vàng Dư thị cũng chưa từng vui mừng như vậy, lần này suýt nữa vui mừng đến mức nhảy lên luôn. Dư thị thực sự rất vui mừng, mới chưa được bao lâu, chưa tới một năm. Nhà của bọn họ từ không có cơm để ăn cho tới bây giờ có thể mua được con la rồi!"Gia nương, mau vào đi."Dư thị đi quanh con la hai vòng mới chú ý đến bên cạnh Diệp Gia còn có một đứa trẻ mới lớn, Đây, đây là ai vậy?""Luôn tiện mua ở trên chợ sành." Diệp Gia đi vào nhà rót ly nước uống, uống xong một ly nước rồi mới đặt chén xuống và đi ra nói,"Con mới mua đó, nương hỏi coi cậu ta tên gì, biết làm cái gì đi. Nếu như có thời gian, nương dẫn theo cậu ta làm việc đi."Diệp Gia cũng không tiện đem theo bên cạnh một thằng nhóc mới lớn này.Thật ra cũng không cần Diệp Gia nói, Dư thị đã mở miệng gặng hỏi. Có thể những việc khác thì Dư thị không lanh lẹ bằng Diệp Gia, Diệp tứ muội, Diệp ngũ muội, nhưng nói về quản giáo người làm, cả nhà họ Chu trừ Chu Cảnh Sâm ra thì không có ai biết hơn bà ấy. Một lát sau, Dư thị đã hỏi ra. Cậu thiếu niên này họ Lâm, tên gọi Trạch Vũ. Quả thực là người phủ An Khánh Huy Châu, nhưng trong nhà không phải là buôn bán. Chỉ là làm người đứng đầu trong nhà của một quan thần mà thôi.Diệp Gia biết kiểu người đứng đầu này, chính là trong nhà quan thần hoặc là địa chủ hộ lớn buôn bán lớn ở thời cổ đại, trong nhà sẽ có người đứng đầu.Người trong nhà không cần tự mình chỉnh lý, kêu người ở có thể tin tưởng được quản hết những chuyện trong nhà. Lâm Trạch Vũ này chính là một đứa con trai của người đứng đầu nhà quan lớn họ Xa."Đại quan họ Xa ở Huy Châu?" Nhắc tới chuyện khác Dư thị không có phản ứng gì, nhưng nói đến họ Xa này thì lại gây chú ý cho bà ấy, Nhà của Xa thứ sử sao?Lâm Trạch Vũ không ngờ là Dư thị lại biết, nên ngơ ngác: "Hồi lão phu nhân, đúng là Xa thứ sử"Dư thị chau mày, sau khi liếc thấy ánh mắt của Diệp Gia nhìn qua thì khóe miệng thu lại. Bà ấy cũng không hỏi chuyện gì khác nữa, kêu cậu ta tự mình thu dọn phòng trống ở phía Tây để ở.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn về phía kẻ buôn người, liếc cậu thiếu niên nhỏ tuổi đó, với bộ nhung phục ở trên người đủ để bọn họ nhìn rõ rồi,"Ta khuyên các ngươi đừng bày trò nữa. Đã đến nơi này rồi, chọc nhầm người thì các ngươi không gánh nổi đâu."Đột nhiên kẻ buôn người tỏ vẻ mỉa mai, hắn ta vung roi giữa không trung, tất cả bọn họ đều sợ hãi cúi đầu.Thiếu niên đó khóc tới chảy cả nước mắt nước mũi vẫn quỳ ở trên đất, trên bộ áo quần rách nát đó rướm m.á.u màu đỏ tươi. Hắn ta sợ cây kiếm ở trong tay Chu Cảnh Sâm, không dám lao tới ôm cánh tay của Diệp Gia nữa. Nhưng không thể giấu được sự cầu xin ở trong ánh mắt cậu ta.Cuối cùng Diệp Gia cũng đành mua cậu thiếu niên này.Không phải là có lòng tốt, cũng không phải bị người ta vây lại không đi được. Mà là Chu Cảnh Sâm âm thầm kéo tay áo của nàng, tuy là không biết tại sao hắn lại làm như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến gì Diệp Gia hiểu được ý của hắn. Không thể không nói, kéo theo một thiếu niên và một con la đi ra, mặt của Diệp Gia tệ tới mức như bị sặc đậu hũ thối vậy. Khoé miệng của Chu Cảnh Sâm vẫn luôn venh lên, dường như rất là vui.Nhưng mà lúc này nàng vẫn không hỏi Chu Cảnh Sâm làm vậy là ý gì, mà chỉ quay về tiệm bàn giao lại với Ngũ muội. Kêu ông Tôn tới tiệm thợ mộc một chuyến, đặt làm hai cái xe ngựa theo mẫu này. Sau đó bản thân nàng thì kéo con la và đứa trẻ nhỏ quay về nhà họ Chu trước.Trở vê tới nhà họ Chu, đúng lúc Dư thị đang chà rửa đậu ở trong viện tử. Nghe thấy tiếng liền tới mở cửa, vừa mới mở cửa thì nhìn thấy con la trước tiên. Nếu nói trước đây khi nhìn thấy những con ngựa quý báu đáng giá ngàn vàng Dư thị cũng chưa từng vui mừng như vậy, lần này suýt nữa vui mừng đến mức nhảy lên luôn. Dư thị thực sự rất vui mừng, mới chưa được bao lâu, chưa tới một năm. Nhà của bọn họ từ không có cơm để ăn cho tới bây giờ có thể mua được con la rồi!"Gia nương, mau vào đi."Dư thị đi quanh con la hai vòng mới chú ý đến bên cạnh Diệp Gia còn có một đứa trẻ mới lớn, Đây, đây là ai vậy?""Luôn tiện mua ở trên chợ sành." Diệp Gia đi vào nhà rót ly nước uống, uống xong một ly nước rồi mới đặt chén xuống và đi ra nói,"Con mới mua đó, nương hỏi coi cậu ta tên gì, biết làm cái gì đi. Nếu như có thời gian, nương dẫn theo cậu ta làm việc đi."Diệp Gia cũng không tiện đem theo bên cạnh một thằng nhóc mới lớn này.Thật ra cũng không cần Diệp Gia nói, Dư thị đã mở miệng gặng hỏi. Có thể những việc khác thì Dư thị không lanh lẹ bằng Diệp Gia, Diệp tứ muội, Diệp ngũ muội, nhưng nói về quản giáo người làm, cả nhà họ Chu trừ Chu Cảnh Sâm ra thì không có ai biết hơn bà ấy. Một lát sau, Dư thị đã hỏi ra. Cậu thiếu niên này họ Lâm, tên gọi Trạch Vũ. Quả thực là người phủ An Khánh Huy Châu, nhưng trong nhà không phải là buôn bán. Chỉ là làm người đứng đầu trong nhà của một quan thần mà thôi.Diệp Gia biết kiểu người đứng đầu này, chính là trong nhà quan thần hoặc là địa chủ hộ lớn buôn bán lớn ở thời cổ đại, trong nhà sẽ có người đứng đầu.Người trong nhà không cần tự mình chỉnh lý, kêu người ở có thể tin tưởng được quản hết những chuyện trong nhà. Lâm Trạch Vũ này chính là một đứa con trai của người đứng đầu nhà quan lớn họ Xa."Đại quan họ Xa ở Huy Châu?" Nhắc tới chuyện khác Dư thị không có phản ứng gì, nhưng nói đến họ Xa này thì lại gây chú ý cho bà ấy, Nhà của Xa thứ sử sao?Lâm Trạch Vũ không ngờ là Dư thị lại biết, nên ngơ ngác: "Hồi lão phu nhân, đúng là Xa thứ sử"Dư thị chau mày, sau khi liếc thấy ánh mắt của Diệp Gia nhìn qua thì khóe miệng thu lại. Bà ấy cũng không hỏi chuyện gì khác nữa, kêu cậu ta tự mình thu dọn phòng trống ở phía Tây để ở.