Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 328
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dừng một chút, hắn trịnh trọng hỏi: "Vậy không thử thì làm sao biết không thể?"Không thử xác thật không biết, nhưng không phải Diệp Gia vẫn còn đang cân nhắc sao?Cũng không phải là nàng không có dũng khí, chỉ là nàng phải cẩn thận trước khi ra quyết định. Nghe nói là nơi đóng quân có quầy hàng của người Đột Quyết, thân phận bị lộ ra ngoài, suốt đêm chạy thoát. Bản vẽ bố phòng Kashgar cũng theo đó biến mất không tung tích. Oghuz hạ lệnh bắt giữ rất nhiều thuộc hạ của Thẩm Hải, cấp tốc phong trấn."Phong trấn?" Diệp Gia thật sự không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, Vậy sẽ bị phong toả mấy ngày?"Quan binh tiến lên gõ cửa nhận ra người Chu gia, dù sao cũng ở gần. Phụ cận nơi đóng quân cũng chỉ có một hộ này, cho dù không hay nói chuyện, nhưng xe ngựa của Chu gia thường chở một xe người tới tới lui lui, đều đã quen rồi. Binh lính kia biết đây là gia quyến của Chu Tư Mã, thái độ gõ cửa rất trịnh trọng. Dư thị cũng không làm khó bọn họ, để bọn họ tiến vào tìm một vòng.Không có ai, Diệp Gia ngược lại còn cho bọn họ một mâm lớn sủi cảo nóng hầm hập để lót bụng: “Ai chạy trốn vậy?""Một khúc trưởng họ Trần." Cắn người miệng mềm, các binh lính ăn sủi cảo liền kể lại sự tình.Thì ra chuyện này còn có quan hệ với Thẩm Hải. Lúc trước hai chủ sự mới cũ của nơi đóng quân đấu đá nhau, Oghuz bất ngờ bao vây Thẩm phủ, lấy tội danh cấu kết nhiều năm với Mã phỉ áp bức dân chúng bắt giữ Thẩm Hải. Thẩm Hải viết thư xin giúp đỡ, Thẩm gia phái người đến tự mình ra mặt, vọng tưởng thuyết phục Oghuz thả cho Thẩm Hải một con ngựa. Nhưng bởi vì chuyện mỏ Tằng Thanh ở Hồng sơn, hai bên đều muốn độc chiếm, tự nhiên là triệt để trở mặt. Thẩm Hải không nuốt nổi cục tức này, liền tạo tin đồn Oghuz cấu kết với Đột Quyết. Người Thẩm gia mượn tin này khua chiêng gõ trống làm loạn ở doanh địa.Vốn dĩ đây chỉ là chậu phân bị Thẩm gia ác ý xối lên đầu Oghuz, ai biết mấy ngày trước phát hiện, thư phòng của Oghuz bị trộm, bản vẽ bố phòng Kashgar nhiều năm đã biến mất không tung tích. Mà đợt hãn binh trông coi Thẩm gia kia là người của Oghuz.Người Thẩm gia hiện giờ bốn bê tuyên dương là Oghuz giam thủ tự đạo, dù sao thư phòng của Oghuz và thư phòng của Thẩm gia đều chỉ có người của Oghuz có thể vào.Làm sao Oghuz có thể thừa nhận một tội danh vô căn cứ như vậy. Bèn cắn c.h.ế.t là người Thẩm gia đang âm mưu hãm hại.Hai bên tranh đấu không ngớt, sự tình còn chưa tranh ra cao thấp, sáng sớm nay đã phát hiện một khúc trưởng họ Trần trong nơi đóng quân suốt đêm người đi nhà trống. Sáng nay đến phủ đệ của hắn ta tìm người, không chỉ không tìm được người, mà trong phòng cũng đã sớm trống không như bị cướp sạch. Lúc đầu còn chưa phát hiện dị thường, nhưng từ lúc có người công bố từng nhìn thấy Trân Trăn lén lui tới với người Đột Quyết, sự tình lập tức trở nên nghiêm trọng. Lại liên hệ đến nửa tháng trước bản vẽ bố phòng bị mất, xâu chuỗi lại, đây là muốn khai chiến. Hiện giờ mặc kệ ở đây rốt cuộc có gì đáng nghi hay không, hai bên đều đình chỉ tranh đấu. Nếu để lớn chuyện, ai cũng không ăn được trái ngọt. Việc hàng đầu là bắt được Trần Trăn, lấy lại bản vẽ bố phòng.Diệp Gia nghe mà thấy sốt ruột, biên quan còn chưa đánh giặc, người một nhà đã tự đấu đến ngươi c.h.ế.t ta sống trước.Tiễn quân lính đến điều tra về, Diệp Gia liền phong viện. Mí mắt của nàng vẫn luôn giật, trong lòng lo lắng rốt cuộc lúc nào Chu Cảnh Sâm mới có thể đi về, biết được đầu đuôi của cái chuyện sốt ruột này.Biên quan không yên ổn, ngồi ở nhà cũng có thể bị nồi từ trên trời rớt trúng.Ba ngày kế tiếp Chu Cảnh Sâm không quay về, Diệp Gia lo lắng, mượn cớ đưa cơm đến nơi đóng quân vòng vài lần. Không gặp được ai quen thuộc, nhưng mỗi lần nói bóng nói gió đều bị người canh gác chặn lại.
Dừng một chút, hắn trịnh trọng hỏi: "Vậy không thử thì làm sao biết không thể?"
Không thử xác thật không biết, nhưng không phải Diệp Gia vẫn còn đang cân nhắc sao?
Cũng không phải là nàng không có dũng khí, chỉ là nàng phải cẩn thận trước khi ra quyết định. Nghe nói là nơi đóng quân có quầy hàng của người Đột Quyết, thân phận bị lộ ra ngoài, suốt đêm chạy thoát. Bản vẽ bố phòng Kashgar cũng theo đó biến mất không tung tích. Oghuz hạ lệnh bắt giữ rất nhiều thuộc hạ của Thẩm Hải, cấp tốc phong trấn.
"Phong trấn?" Diệp Gia thật sự không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, Vậy sẽ bị phong toả mấy ngày?"
Quan binh tiến lên gõ cửa nhận ra người Chu gia, dù sao cũng ở gần. Phụ cận nơi đóng quân cũng chỉ có một hộ này, cho dù không hay nói chuyện, nhưng xe ngựa của Chu gia thường chở một xe người tới tới lui lui, đều đã quen rồi. Binh lính kia biết đây là gia quyến của Chu Tư Mã, thái độ gõ cửa rất trịnh trọng. Dư thị cũng không làm khó bọn họ, để bọn họ tiến vào tìm một vòng.
Không có ai, Diệp Gia ngược lại còn cho bọn họ một mâm lớn sủi cảo nóng hầm hập để lót bụng: “Ai chạy trốn vậy?"
"Một khúc trưởng họ Trần." Cắn người miệng mềm, các binh lính ăn sủi cảo liền kể lại sự tình.
Thì ra chuyện này còn có quan hệ với Thẩm Hải. Lúc trước hai chủ sự mới cũ của nơi đóng quân đấu đá nhau, Oghuz bất ngờ bao vây Thẩm phủ, lấy tội danh cấu kết nhiều năm với Mã phỉ áp bức dân chúng bắt giữ Thẩm Hải. Thẩm Hải viết thư xin giúp đỡ, Thẩm gia phái người đến tự mình ra mặt, vọng tưởng thuyết phục Oghuz thả cho Thẩm Hải một con ngựa. Nhưng bởi vì chuyện mỏ Tằng Thanh ở Hồng sơn, hai bên đều muốn độc chiếm, tự nhiên là triệt để trở mặt. Thẩm Hải không nuốt nổi cục tức này, liền tạo tin đồn Oghuz cấu kết với Đột Quyết. Người Thẩm gia mượn tin này khua chiêng gõ trống làm loạn ở doanh địa.
Vốn dĩ đây chỉ là chậu phân bị Thẩm gia ác ý xối lên đầu Oghuz, ai biết mấy ngày trước phát hiện, thư phòng của Oghuz bị trộm, bản vẽ bố phòng Kashgar nhiều năm đã biến mất không tung tích. Mà đợt hãn binh trông coi Thẩm gia kia là người của Oghuz.
Người Thẩm gia hiện giờ bốn bê tuyên dương là Oghuz giam thủ tự đạo, dù sao thư phòng của Oghuz và thư phòng của Thẩm gia đều chỉ có người của Oghuz có thể vào.
Làm sao Oghuz có thể thừa nhận một tội danh vô căn cứ như vậy. Bèn cắn c.h.ế.t là người Thẩm gia đang âm mưu hãm hại.
Hai bên tranh đấu không ngớt, sự tình còn chưa tranh ra cao thấp, sáng sớm nay đã phát hiện một khúc trưởng họ Trần trong nơi đóng quân suốt đêm người đi nhà trống. Sáng nay đến phủ đệ của hắn ta tìm người, không chỉ không tìm được người, mà trong phòng cũng đã sớm trống không như bị cướp sạch. Lúc đầu còn chưa phát hiện dị thường, nhưng từ lúc có người công bố từng nhìn thấy Trân Trăn lén lui tới với người Đột Quyết, sự tình lập tức trở nên nghiêm trọng. Lại liên hệ đến nửa tháng trước bản vẽ bố phòng bị mất, xâu chuỗi lại, đây là muốn khai chiến. Hiện giờ mặc kệ ở đây rốt cuộc có gì đáng nghi hay không, hai bên đều đình chỉ tranh đấu. Nếu để lớn chuyện, ai cũng không ăn được trái ngọt. Việc hàng đầu là bắt được Trần Trăn, lấy lại bản vẽ bố phòng.
Diệp Gia nghe mà thấy sốt ruột, biên quan còn chưa đánh giặc, người một nhà đã tự đấu đến ngươi c.h.ế.t ta sống trước.
Tiễn quân lính đến điều tra về, Diệp Gia liền phong viện. Mí mắt của nàng vẫn luôn giật, trong lòng lo lắng rốt cuộc lúc nào Chu Cảnh Sâm mới có thể đi về, biết được đầu đuôi của cái chuyện sốt ruột này.
Biên quan không yên ổn, ngồi ở nhà cũng có thể bị nồi từ trên trời rớt trúng.
Ba ngày kế tiếp Chu Cảnh Sâm không quay về, Diệp Gia lo lắng, mượn cớ đưa cơm đến nơi đóng quân vòng vài lần. Không gặp được ai quen thuộc, nhưng mỗi lần nói bóng nói gió đều bị người canh gác chặn lại.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dừng một chút, hắn trịnh trọng hỏi: "Vậy không thử thì làm sao biết không thể?"Không thử xác thật không biết, nhưng không phải Diệp Gia vẫn còn đang cân nhắc sao?Cũng không phải là nàng không có dũng khí, chỉ là nàng phải cẩn thận trước khi ra quyết định. Nghe nói là nơi đóng quân có quầy hàng của người Đột Quyết, thân phận bị lộ ra ngoài, suốt đêm chạy thoát. Bản vẽ bố phòng Kashgar cũng theo đó biến mất không tung tích. Oghuz hạ lệnh bắt giữ rất nhiều thuộc hạ của Thẩm Hải, cấp tốc phong trấn."Phong trấn?" Diệp Gia thật sự không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, Vậy sẽ bị phong toả mấy ngày?"Quan binh tiến lên gõ cửa nhận ra người Chu gia, dù sao cũng ở gần. Phụ cận nơi đóng quân cũng chỉ có một hộ này, cho dù không hay nói chuyện, nhưng xe ngựa của Chu gia thường chở một xe người tới tới lui lui, đều đã quen rồi. Binh lính kia biết đây là gia quyến của Chu Tư Mã, thái độ gõ cửa rất trịnh trọng. Dư thị cũng không làm khó bọn họ, để bọn họ tiến vào tìm một vòng.Không có ai, Diệp Gia ngược lại còn cho bọn họ một mâm lớn sủi cảo nóng hầm hập để lót bụng: “Ai chạy trốn vậy?""Một khúc trưởng họ Trần." Cắn người miệng mềm, các binh lính ăn sủi cảo liền kể lại sự tình.Thì ra chuyện này còn có quan hệ với Thẩm Hải. Lúc trước hai chủ sự mới cũ của nơi đóng quân đấu đá nhau, Oghuz bất ngờ bao vây Thẩm phủ, lấy tội danh cấu kết nhiều năm với Mã phỉ áp bức dân chúng bắt giữ Thẩm Hải. Thẩm Hải viết thư xin giúp đỡ, Thẩm gia phái người đến tự mình ra mặt, vọng tưởng thuyết phục Oghuz thả cho Thẩm Hải một con ngựa. Nhưng bởi vì chuyện mỏ Tằng Thanh ở Hồng sơn, hai bên đều muốn độc chiếm, tự nhiên là triệt để trở mặt. Thẩm Hải không nuốt nổi cục tức này, liền tạo tin đồn Oghuz cấu kết với Đột Quyết. Người Thẩm gia mượn tin này khua chiêng gõ trống làm loạn ở doanh địa.Vốn dĩ đây chỉ là chậu phân bị Thẩm gia ác ý xối lên đầu Oghuz, ai biết mấy ngày trước phát hiện, thư phòng của Oghuz bị trộm, bản vẽ bố phòng Kashgar nhiều năm đã biến mất không tung tích. Mà đợt hãn binh trông coi Thẩm gia kia là người của Oghuz.Người Thẩm gia hiện giờ bốn bê tuyên dương là Oghuz giam thủ tự đạo, dù sao thư phòng của Oghuz và thư phòng của Thẩm gia đều chỉ có người của Oghuz có thể vào.Làm sao Oghuz có thể thừa nhận một tội danh vô căn cứ như vậy. Bèn cắn c.h.ế.t là người Thẩm gia đang âm mưu hãm hại.Hai bên tranh đấu không ngớt, sự tình còn chưa tranh ra cao thấp, sáng sớm nay đã phát hiện một khúc trưởng họ Trần trong nơi đóng quân suốt đêm người đi nhà trống. Sáng nay đến phủ đệ của hắn ta tìm người, không chỉ không tìm được người, mà trong phòng cũng đã sớm trống không như bị cướp sạch. Lúc đầu còn chưa phát hiện dị thường, nhưng từ lúc có người công bố từng nhìn thấy Trân Trăn lén lui tới với người Đột Quyết, sự tình lập tức trở nên nghiêm trọng. Lại liên hệ đến nửa tháng trước bản vẽ bố phòng bị mất, xâu chuỗi lại, đây là muốn khai chiến. Hiện giờ mặc kệ ở đây rốt cuộc có gì đáng nghi hay không, hai bên đều đình chỉ tranh đấu. Nếu để lớn chuyện, ai cũng không ăn được trái ngọt. Việc hàng đầu là bắt được Trần Trăn, lấy lại bản vẽ bố phòng.Diệp Gia nghe mà thấy sốt ruột, biên quan còn chưa đánh giặc, người một nhà đã tự đấu đến ngươi c.h.ế.t ta sống trước.Tiễn quân lính đến điều tra về, Diệp Gia liền phong viện. Mí mắt của nàng vẫn luôn giật, trong lòng lo lắng rốt cuộc lúc nào Chu Cảnh Sâm mới có thể đi về, biết được đầu đuôi của cái chuyện sốt ruột này.Biên quan không yên ổn, ngồi ở nhà cũng có thể bị nồi từ trên trời rớt trúng.Ba ngày kế tiếp Chu Cảnh Sâm không quay về, Diệp Gia lo lắng, mượn cớ đưa cơm đến nơi đóng quân vòng vài lần. Không gặp được ai quen thuộc, nhưng mỗi lần nói bóng nói gió đều bị người canh gác chặn lại.