Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 337
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Đến Luân Đài." Diệp Gia không biết vị trí cụ thể của Luân Đài nhưng chắc là ở phía Đông: "Nếu không ta gọi A Cửu đến rồi chàng hỏi hắn ta?"Chu Cảnh Sâm cau mày suy tư một lát, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể rời đi được. Khoảng nửa năm nữa, chiến tranh sẽ nổ ra ở biên giới. Chuyện này đã đè nén trong lòng Chu Cảnh Sâm từ lúc hắn mở mắt, khắp cả ngõ nhỏ này, hắn phát hiện ra rằng một nơi nhỏ bé như thế này lại có thể dung nạp mấy trăm khách hành hương như vậy.Vào ban ngày, nơi này chính là một thôn làng bình thường, ở đây rất ít nam nhân, hầu hết là người già và trẻ nhỏ. Ở Tây Bắc, những ngôi làng có nữ nhiều hơn nam như vậy không phải là hiếm. Bởi vì đánh trận quanh năm nên những nam nhân to con đều bị tòng quân đánh giặc. Thôn làng này vào ban ngày sẽ làm nghề dệt may, mọi người trong làng đều kín tiếng. Nếu không hiểu cách làm sẽ không vào được.Quanh đi quan lại cũng không có ai phát hiện bất thường.Người của Chu Cảnh Sâm đến thôn này lục soát thì vô cùng kinh ngạc bởi vì ở đây có rất nhiêu nữ nhân ở nơi khác, ngoài ra cũng không có gì bất thường. Chỉ là khi đến trần điều tra mới phát hiện điêu đáng ngờ. Các cửa hàng son phấn và bột màu của trấn Lạc Tang còn nhiều hơn ở trấn Đông Hương, bởi vì chuyện buôn bán xà phòng thơm của Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm mới giả vờ làm một hàng khách bình thường đến mua hàng.Không hỏi cũng biết, vừa hỏi lông mày của hắn vừa nhướng lên.Trấn Lạc Tang nhỏ hơn trấn Đông Hương một chút, trong đó có tâm bảy, tám thôn làng. Thật sự phải nói thì còn ít thôn làng hơn cả trấnĐông Hương, nhưng nhu cầu son phấn rất kinh người. Hắn lại đến hỏi những cửa hàng khác thì số lượng cũng tương tự. Cứ cho là trấn Lạc Tang phồn hoa hơn trấn Đông Hương nhưng cũng không tốt hơn là bao nhiêu, dù sao trấn Lạc Tang và trấn Đông Hương chỉ cách nhau tâm trăm dặm đường.Hắn dâng lên nỗi nghi ngờ trong lòng nên bọn họ cải trang đến hỏi vài lời khách sáo, vậy mà cũng lừa gạt được vài thôn làng nói ra.Chu Cảnh Sâm không đánh rắn động cỏ mà cho người ở bên ngoài thôn quan sát mấy ngày. Kết quả lại xuất hiện một đám người theo dự liệu của hắn, cho nên hắn cho người vây quanh thôn làng suốt đêm. Tất cả khách hành hương nữ đều bị giải đi, hắn cũng g.i.ế.c không ít người bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt.Bên này mới giữ người chưa được ba ngày, bên phía biên giới cũng xảy ra chuyện.Có một đoàn binh Đột Quyết không sợ c.h.ế.t mà chạy đến đột kích.Bên này Chu Cảnh Sâm nhanh chóng bắt được người khiến đám người Đột Quyết trở tay không kịp. Người Đột Quyết mới có thể tức nước vỡ bờ mà tập kích biên giới Đại Yên. Bọn chúng giương đông kích tây, ý đồ dùng binh để cố gắng giảm thiểu áp lực ở đây.Tình hình mấy đêm này càng ngày càng mạo hiểm, binh lính tại trụ sở đều bị bắt đi. Chu Cảnh Sâm hết cách rồi, hắn chỉ có thể trở về doanh trại trước. Nhưng mà trước khi trở ve hắn phải tiến hành điều tra nghiêm ngặt để xem hắn không thể g.i.ế.c hay không thể thả người đến khu đóng quân được. Có rất nhiều dân chúng không biết sự tình, chiến tranh nổ ra ở biên giới khiến bọn họ bắt đầu hỗn loạn. Bọn họ luôn có xu hướng bỏ chạy khi có hỗn loạn.Chưa kể bên Chu Cảnh Sâm bận rộn loay hoay không làm được gì, mà bên thôn làng Diệp Gia ở, vào lúc chạng vạng có một nhóm người xông đến. Nghe nói bọn họ là người ở thôn phía trước chạy trốn đến đây, bây giờ đang đi gõ cửa từng nhà để xin ngủ nhờ.Trời tuyết lớn, bên ngoài trời đông giá rét, những nam nhân của gia đình đi lên núi vẫn chưa trở lại, lúc này có người gõ cửa thì những nữ nhân ở nhà không dám mở cửa. Tổ Hợp Nhiệt cao giọng nói với người bên ngoài, cho đến lúc người bên ngoài nói mình họ Thương, tự Trung Nguyên, là một thương nhân.
"Đến Luân Đài." Diệp Gia không biết vị trí cụ thể của Luân Đài nhưng chắc là ở phía Đông: "Nếu không ta gọi A Cửu đến rồi chàng hỏi hắn ta?"
Chu Cảnh Sâm cau mày suy tư một lát, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể rời đi được. Khoảng nửa năm nữa, chiến tranh sẽ nổ ra ở biên giới. Chuyện này đã đè nén trong lòng Chu Cảnh Sâm từ lúc hắn mở mắt, khắp cả ngõ nhỏ này, hắn phát hiện ra rằng một nơi nhỏ bé như thế này lại có thể dung nạp mấy trăm khách hành hương như vậy.
Vào ban ngày, nơi này chính là một thôn làng bình thường, ở đây rất ít nam nhân, hầu hết là người già và trẻ nhỏ. Ở Tây Bắc, những ngôi làng có nữ nhiều hơn nam như vậy không phải là hiếm. Bởi vì đánh trận quanh năm nên những nam nhân to con đều bị tòng quân đánh giặc. Thôn làng này vào ban ngày sẽ làm nghề dệt may, mọi người trong làng đều kín tiếng. Nếu không hiểu cách làm sẽ không vào được.
Quanh đi quan lại cũng không có ai phát hiện bất thường.
Người của Chu Cảnh Sâm đến thôn này lục soát thì vô cùng kinh ngạc bởi vì ở đây có rất nhiêu nữ nhân ở nơi khác, ngoài ra cũng không có gì bất thường. Chỉ là khi đến trần điều tra mới phát hiện điêu đáng ngờ. Các cửa hàng son phấn và bột màu của trấn Lạc Tang còn nhiều hơn ở trấn Đông Hương, bởi vì chuyện buôn bán xà phòng thơm của Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm mới giả vờ làm một hàng khách bình thường đến mua hàng.
Không hỏi cũng biết, vừa hỏi lông mày của hắn vừa nhướng lên.
Trấn Lạc Tang nhỏ hơn trấn Đông Hương một chút, trong đó có tâm bảy, tám thôn làng. Thật sự phải nói thì còn ít thôn làng hơn cả trấn
Đông Hương, nhưng nhu cầu son phấn rất kinh người. Hắn lại đến hỏi những cửa hàng khác thì số lượng cũng tương tự. Cứ cho là trấn Lạc Tang phồn hoa hơn trấn Đông Hương nhưng cũng không tốt hơn là bao nhiêu, dù sao trấn Lạc Tang và trấn Đông Hương chỉ cách nhau tâm trăm dặm đường.
Hắn dâng lên nỗi nghi ngờ trong lòng nên bọn họ cải trang đến hỏi vài lời khách sáo, vậy mà cũng lừa gạt được vài thôn làng nói ra.
Chu Cảnh Sâm không đánh rắn động cỏ mà cho người ở bên ngoài thôn quan sát mấy ngày. Kết quả lại xuất hiện một đám người theo dự liệu của hắn, cho nên hắn cho người vây quanh thôn làng suốt đêm. Tất cả khách hành hương nữ đều bị giải đi, hắn cũng g.i.ế.c không ít người bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt.
Bên này mới giữ người chưa được ba ngày, bên phía biên giới cũng xảy ra chuyện.
Có một đoàn binh Đột Quyết không sợ c.h.ế.t mà chạy đến đột kích.
Bên này Chu Cảnh Sâm nhanh chóng bắt được người khiến đám người Đột Quyết trở tay không kịp. Người Đột Quyết mới có thể tức nước vỡ bờ mà tập kích biên giới Đại Yên. Bọn chúng giương đông kích tây, ý đồ dùng binh để cố gắng giảm thiểu áp lực ở đây.
Tình hình mấy đêm này càng ngày càng mạo hiểm, binh lính tại trụ sở đều bị bắt đi. Chu Cảnh Sâm hết cách rồi, hắn chỉ có thể trở về doanh trại trước. Nhưng mà trước khi trở ve hắn phải tiến hành điều tra nghiêm ngặt để xem hắn không thể g.i.ế.c hay không thể thả người đến khu đóng quân được. Có rất nhiều dân chúng không biết sự tình, chiến tranh nổ ra ở biên giới khiến bọn họ bắt đầu hỗn loạn. Bọn họ luôn có xu hướng bỏ chạy khi có hỗn loạn.
Chưa kể bên Chu Cảnh Sâm bận rộn loay hoay không làm được gì, mà bên thôn làng Diệp Gia ở, vào lúc chạng vạng có một nhóm người xông đến. Nghe nói bọn họ là người ở thôn phía trước chạy trốn đến đây, bây giờ đang đi gõ cửa từng nhà để xin ngủ nhờ.
Trời tuyết lớn, bên ngoài trời đông giá rét, những nam nhân của gia đình đi lên núi vẫn chưa trở lại, lúc này có người gõ cửa thì những nữ nhân ở nhà không dám mở cửa. Tổ Hợp Nhiệt cao giọng nói với người bên ngoài, cho đến lúc người bên ngoài nói mình họ Thương, tự Trung Nguyên, là một thương nhân.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Đến Luân Đài." Diệp Gia không biết vị trí cụ thể của Luân Đài nhưng chắc là ở phía Đông: "Nếu không ta gọi A Cửu đến rồi chàng hỏi hắn ta?"Chu Cảnh Sâm cau mày suy tư một lát, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể rời đi được. Khoảng nửa năm nữa, chiến tranh sẽ nổ ra ở biên giới. Chuyện này đã đè nén trong lòng Chu Cảnh Sâm từ lúc hắn mở mắt, khắp cả ngõ nhỏ này, hắn phát hiện ra rằng một nơi nhỏ bé như thế này lại có thể dung nạp mấy trăm khách hành hương như vậy.Vào ban ngày, nơi này chính là một thôn làng bình thường, ở đây rất ít nam nhân, hầu hết là người già và trẻ nhỏ. Ở Tây Bắc, những ngôi làng có nữ nhiều hơn nam như vậy không phải là hiếm. Bởi vì đánh trận quanh năm nên những nam nhân to con đều bị tòng quân đánh giặc. Thôn làng này vào ban ngày sẽ làm nghề dệt may, mọi người trong làng đều kín tiếng. Nếu không hiểu cách làm sẽ không vào được.Quanh đi quan lại cũng không có ai phát hiện bất thường.Người của Chu Cảnh Sâm đến thôn này lục soát thì vô cùng kinh ngạc bởi vì ở đây có rất nhiêu nữ nhân ở nơi khác, ngoài ra cũng không có gì bất thường. Chỉ là khi đến trần điều tra mới phát hiện điêu đáng ngờ. Các cửa hàng son phấn và bột màu của trấn Lạc Tang còn nhiều hơn ở trấn Đông Hương, bởi vì chuyện buôn bán xà phòng thơm của Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm mới giả vờ làm một hàng khách bình thường đến mua hàng.Không hỏi cũng biết, vừa hỏi lông mày của hắn vừa nhướng lên.Trấn Lạc Tang nhỏ hơn trấn Đông Hương một chút, trong đó có tâm bảy, tám thôn làng. Thật sự phải nói thì còn ít thôn làng hơn cả trấnĐông Hương, nhưng nhu cầu son phấn rất kinh người. Hắn lại đến hỏi những cửa hàng khác thì số lượng cũng tương tự. Cứ cho là trấn Lạc Tang phồn hoa hơn trấn Đông Hương nhưng cũng không tốt hơn là bao nhiêu, dù sao trấn Lạc Tang và trấn Đông Hương chỉ cách nhau tâm trăm dặm đường.Hắn dâng lên nỗi nghi ngờ trong lòng nên bọn họ cải trang đến hỏi vài lời khách sáo, vậy mà cũng lừa gạt được vài thôn làng nói ra.Chu Cảnh Sâm không đánh rắn động cỏ mà cho người ở bên ngoài thôn quan sát mấy ngày. Kết quả lại xuất hiện một đám người theo dự liệu của hắn, cho nên hắn cho người vây quanh thôn làng suốt đêm. Tất cả khách hành hương nữ đều bị giải đi, hắn cũng g.i.ế.c không ít người bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt.Bên này mới giữ người chưa được ba ngày, bên phía biên giới cũng xảy ra chuyện.Có một đoàn binh Đột Quyết không sợ c.h.ế.t mà chạy đến đột kích.Bên này Chu Cảnh Sâm nhanh chóng bắt được người khiến đám người Đột Quyết trở tay không kịp. Người Đột Quyết mới có thể tức nước vỡ bờ mà tập kích biên giới Đại Yên. Bọn chúng giương đông kích tây, ý đồ dùng binh để cố gắng giảm thiểu áp lực ở đây.Tình hình mấy đêm này càng ngày càng mạo hiểm, binh lính tại trụ sở đều bị bắt đi. Chu Cảnh Sâm hết cách rồi, hắn chỉ có thể trở về doanh trại trước. Nhưng mà trước khi trở ve hắn phải tiến hành điều tra nghiêm ngặt để xem hắn không thể g.i.ế.c hay không thể thả người đến khu đóng quân được. Có rất nhiều dân chúng không biết sự tình, chiến tranh nổ ra ở biên giới khiến bọn họ bắt đầu hỗn loạn. Bọn họ luôn có xu hướng bỏ chạy khi có hỗn loạn.Chưa kể bên Chu Cảnh Sâm bận rộn loay hoay không làm được gì, mà bên thôn làng Diệp Gia ở, vào lúc chạng vạng có một nhóm người xông đến. Nghe nói bọn họ là người ở thôn phía trước chạy trốn đến đây, bây giờ đang đi gõ cửa từng nhà để xin ngủ nhờ.Trời tuyết lớn, bên ngoài trời đông giá rét, những nam nhân của gia đình đi lên núi vẫn chưa trở lại, lúc này có người gõ cửa thì những nữ nhân ở nhà không dám mở cửa. Tổ Hợp Nhiệt cao giọng nói với người bên ngoài, cho đến lúc người bên ngoài nói mình họ Thương, tự Trung Nguyên, là một thương nhân.