Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 339
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng vừa mới đi, Diệp Gia mới nghe thấy ở bên ngoài có người nói: "Ở nhà mình có con rể sao?"Vẫn là ông chủ kia.Chắc là đây là lân đầu tiên Nhiệt Y Trát gặp được một người trẻ tuổi nho nhã như vậy, bị dụ dỗ đến mức không thấy điểm bất thường gì. Tính tình bà ta đơn giản nên có chuyện gì đều nói ra hết: "Đúng vậy a, trong nhà có hai cô nương người Hán xin ở nhờ."Cũng may người kia thuận miệng hỏi một câu như thế là vì tò mò.Một lát sau, Tổ Hợp Nhiệt bưng củi tới cho hai tỷ muội Diệp Gia, roi cho vào chậu than của Diệp Gia thêm chút củi.Ngọn lửa kêu lách tách trong chậu than, bóng dáng những nam nhân bọn họ đang trông mong vẫn chưa trở về, Nhiệt Y Trát cũng đến gọi Diệp ngũ muội: "Đệ nương này, tay nghề của ngươi rất tốt, có thể làm cho người bên ngoài một bữa cơm được hay không?”Hóa ra đám người kia đưa cho Nhiệt Y Trát một lượng bạc tiền cơm, bọn họ muốn ăn đồ ăn của người Hán. Nhiệt Y Trát không biết làm nhưng đã nhận tiền roi nên cũng phải nghĩ ra cách. Bà ta nhớ lần trước Diệp ngũ muội có làm thịt thỏ, bà ta ăn cảm thấy rất ngon.Diệp ngũ muội có chút do dự, nhưng Nhiệt Y Trát rất tha thiết, nàng ấy không thể từ chối nên chỉ có thể đi cùng,Một mình Diệp Gia ở trong phòng nên có chút lo lắng. Điểm Điểm vẫn trốn ở sau ngăn tủ, không hét lớn cũng không cử động. Nàng liếc mắt nhìn một bên màn cửa, trong lòng lo lắng không biết khi nào A Cửu mới trở về. Nàng lại nghe thấy tiếng có người bên ngoài đang nói chuyện, giọng nói của hai người xa lạ, nghe giống như đang ở trong sân. Hai người bọn họ thì thâm nói Diệp ngũ muội rất đẹp, bọn họ sống lâu trong thế kỷ này rồi nhưng vẫn chưa thấy ai xinh đẹp như vậy.Trong lòng Diệp Gia hồi hộp, nàng đột nhiên có cảm giác không lành."Cô nương ấy đi nấu cơm, vậy vẫn còn một người trong phòng." Giọng nói khô khốc, khàn khàn giống như một ông lão: "Nếu như là hai chị em thì chắc cũng xinh đẹp không kém đâu nhỉ..."Diệp Gia lập tức nhận ra có chuyện không ổn, nàng vừa muốn trốn đi thì bên ngoài phòng có tiếng "ram" lớn, giống như có gì đó rơi xuống đất. Sau đó Tổ Hợp Nhiệt kinh ngạc hét lên, Diệp Gia lập tức rút d.a.o găm ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy tấm rèm cửa hơi lay động. Một nữ nhân vén màn đi đến, phía sau còn có một ông lão. Hai người vừa nhìn thấy Diệp Gia thì đôi mắt lập tức sáng ngời."Ta, ui chao, cô nương này thật sự xinh đẹp đấy!" Nói xong, hai người lập tức nhào về phía Diệp Gia. Diệp Gia hét lên một tiếng: "Điểm Điểm!"Có một bóng đen lập tức lao ra từ trong vách tường. Động tác của cái bóng kia rất nhanh, vèo một cái đã lao ra cắn một nhát vào cổ của ông lão kia. Bình thường Điểm Điểm rất an tĩnh, nhưng có một lan Chu Cảnh Sâm nói ra một câu có ý tứ sâu xa, chó săn càng an tĩnh, tính tình của nó càng hung ác điên cuồng. Đây là lần đầu tiên Diệp Gia tận mắt nhìn thấy nó cắn người.Với ưu thế về vẻ bê ngoài khiến nó có sức lực lớn hơn con sói bình thường rất nhiều, miệng vừa cắn m.á.u đã lập tức trào ra."Xoạt" một tiếng, cổ của bà lão kia cũng bị cắn đứt, ông lão ở phía sau bà ta thấy có chuyện không ổn. Điểm Điểm gặm đầu bà lão rồi quăng vào một góc, sau đó vồ tới cắn vào vai của ông lão.Ông lão hét lên một tiếng rồi, mở miệng hét to.Mấy người bên trong nhà chính nhận ra có tiếng động không đúng nên xông vào thì thấy một con sói to lớn đang ngậm người trong miệng, nó đứng ở cửa ra với với ánh mắt hung tợn. Có vài người dẫn đầu biết công phu nên đã chạy ra ngoài, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thoáng qua đã thấy có một cô nương đang đứng sau con sói. Tướng mạo của cô nương này đã lay động đến tim hắn ta.Dường như chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đã xông đến: "Thủ lĩnh, cô nương này thật xinh đẹp! Có thể bán được giá cao!"
Nàng vừa mới đi, Diệp Gia mới nghe thấy ở bên ngoài có người nói: "Ở nhà mình có con rể sao?"
Vẫn là ông chủ kia.
Chắc là đây là lân đầu tiên Nhiệt Y Trát gặp được một người trẻ tuổi nho nhã như vậy, bị dụ dỗ đến mức không thấy điểm bất thường gì. Tính tình bà ta đơn giản nên có chuyện gì đều nói ra hết: "Đúng vậy a, trong nhà có hai cô nương người Hán xin ở nhờ."
Cũng may người kia thuận miệng hỏi một câu như thế là vì tò mò.
Một lát sau, Tổ Hợp Nhiệt bưng củi tới cho hai tỷ muội Diệp Gia, roi cho vào chậu than của Diệp Gia thêm chút củi.
Ngọn lửa kêu lách tách trong chậu than, bóng dáng những nam nhân bọn họ đang trông mong vẫn chưa trở về, Nhiệt Y Trát cũng đến gọi Diệp ngũ muội: "Đệ nương này, tay nghề của ngươi rất tốt, có thể làm cho người bên ngoài một bữa cơm được hay không?”
Hóa ra đám người kia đưa cho Nhiệt Y Trát một lượng bạc tiền cơm, bọn họ muốn ăn đồ ăn của người Hán. Nhiệt Y Trát không biết làm nhưng đã nhận tiền roi nên cũng phải nghĩ ra cách. Bà ta nhớ lần trước Diệp ngũ muội có làm thịt thỏ, bà ta ăn cảm thấy rất ngon.
Diệp ngũ muội có chút do dự, nhưng Nhiệt Y Trát rất tha thiết, nàng ấy không thể từ chối nên chỉ có thể đi cùng,
Một mình Diệp Gia ở trong phòng nên có chút lo lắng. Điểm Điểm vẫn trốn ở sau ngăn tủ, không hét lớn cũng không cử động. Nàng liếc mắt nhìn một bên màn cửa, trong lòng lo lắng không biết khi nào A Cửu mới trở về. Nàng lại nghe thấy tiếng có người bên ngoài đang nói chuyện, giọng nói của hai người xa lạ, nghe giống như đang ở trong sân. Hai người bọn họ thì thâm nói Diệp ngũ muội rất đẹp, bọn họ sống lâu trong thế kỷ này rồi nhưng vẫn chưa thấy ai xinh đẹp như vậy.
Trong lòng Diệp Gia hồi hộp, nàng đột nhiên có cảm giác không lành.
"Cô nương ấy đi nấu cơm, vậy vẫn còn một người trong phòng." Giọng nói khô khốc, khàn khàn giống như một ông lão: "Nếu như là hai chị em thì chắc cũng xinh đẹp không kém đâu nhỉ..."
Diệp Gia lập tức nhận ra có chuyện không ổn, nàng vừa muốn trốn đi thì bên ngoài phòng có tiếng "ram" lớn, giống như có gì đó rơi xuống đất. Sau đó Tổ Hợp Nhiệt kinh ngạc hét lên, Diệp Gia lập tức rút d.a.o găm ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy tấm rèm cửa hơi lay động. Một nữ nhân vén màn đi đến, phía sau còn có một ông lão. Hai người vừa nhìn thấy Diệp Gia thì đôi mắt lập tức sáng ngời.
"Ta, ui chao, cô nương này thật sự xinh đẹp đấy!" Nói xong, hai người lập tức nhào về phía Diệp Gia. Diệp Gia hét lên một tiếng: "Điểm Điểm!"
Có một bóng đen lập tức lao ra từ trong vách tường. Động tác của cái bóng kia rất nhanh, vèo một cái đã lao ra cắn một nhát vào cổ của ông lão kia. Bình thường Điểm Điểm rất an tĩnh, nhưng có một lan Chu Cảnh Sâm nói ra một câu có ý tứ sâu xa, chó săn càng an tĩnh, tính tình của nó càng hung ác điên cuồng. Đây là lần đầu tiên Diệp Gia tận mắt nhìn thấy nó cắn người.
Với ưu thế về vẻ bê ngoài khiến nó có sức lực lớn hơn con sói bình thường rất nhiều, miệng vừa cắn m.á.u đã lập tức trào ra.
"Xoạt" một tiếng, cổ của bà lão kia cũng bị cắn đứt, ông lão ở phía sau bà ta thấy có chuyện không ổn. Điểm Điểm gặm đầu bà lão rồi quăng vào một góc, sau đó vồ tới cắn vào vai của ông lão.
Ông lão hét lên một tiếng rồi, mở miệng hét to.
Mấy người bên trong nhà chính nhận ra có tiếng động không đúng nên xông vào thì thấy một con sói to lớn đang ngậm người trong miệng, nó đứng ở cửa ra với với ánh mắt hung tợn. Có vài người dẫn đầu biết công phu nên đã chạy ra ngoài, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thoáng qua đã thấy có một cô nương đang đứng sau con sói. Tướng mạo của cô nương này đã lay động đến tim hắn ta.
Dường như chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đã xông đến: "Thủ lĩnh, cô nương này thật xinh đẹp! Có thể bán được giá cao!"
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng vừa mới đi, Diệp Gia mới nghe thấy ở bên ngoài có người nói: "Ở nhà mình có con rể sao?"Vẫn là ông chủ kia.Chắc là đây là lân đầu tiên Nhiệt Y Trát gặp được một người trẻ tuổi nho nhã như vậy, bị dụ dỗ đến mức không thấy điểm bất thường gì. Tính tình bà ta đơn giản nên có chuyện gì đều nói ra hết: "Đúng vậy a, trong nhà có hai cô nương người Hán xin ở nhờ."Cũng may người kia thuận miệng hỏi một câu như thế là vì tò mò.Một lát sau, Tổ Hợp Nhiệt bưng củi tới cho hai tỷ muội Diệp Gia, roi cho vào chậu than của Diệp Gia thêm chút củi.Ngọn lửa kêu lách tách trong chậu than, bóng dáng những nam nhân bọn họ đang trông mong vẫn chưa trở về, Nhiệt Y Trát cũng đến gọi Diệp ngũ muội: "Đệ nương này, tay nghề của ngươi rất tốt, có thể làm cho người bên ngoài một bữa cơm được hay không?”Hóa ra đám người kia đưa cho Nhiệt Y Trát một lượng bạc tiền cơm, bọn họ muốn ăn đồ ăn của người Hán. Nhiệt Y Trát không biết làm nhưng đã nhận tiền roi nên cũng phải nghĩ ra cách. Bà ta nhớ lần trước Diệp ngũ muội có làm thịt thỏ, bà ta ăn cảm thấy rất ngon.Diệp ngũ muội có chút do dự, nhưng Nhiệt Y Trát rất tha thiết, nàng ấy không thể từ chối nên chỉ có thể đi cùng,Một mình Diệp Gia ở trong phòng nên có chút lo lắng. Điểm Điểm vẫn trốn ở sau ngăn tủ, không hét lớn cũng không cử động. Nàng liếc mắt nhìn một bên màn cửa, trong lòng lo lắng không biết khi nào A Cửu mới trở về. Nàng lại nghe thấy tiếng có người bên ngoài đang nói chuyện, giọng nói của hai người xa lạ, nghe giống như đang ở trong sân. Hai người bọn họ thì thâm nói Diệp ngũ muội rất đẹp, bọn họ sống lâu trong thế kỷ này rồi nhưng vẫn chưa thấy ai xinh đẹp như vậy.Trong lòng Diệp Gia hồi hộp, nàng đột nhiên có cảm giác không lành."Cô nương ấy đi nấu cơm, vậy vẫn còn một người trong phòng." Giọng nói khô khốc, khàn khàn giống như một ông lão: "Nếu như là hai chị em thì chắc cũng xinh đẹp không kém đâu nhỉ..."Diệp Gia lập tức nhận ra có chuyện không ổn, nàng vừa muốn trốn đi thì bên ngoài phòng có tiếng "ram" lớn, giống như có gì đó rơi xuống đất. Sau đó Tổ Hợp Nhiệt kinh ngạc hét lên, Diệp Gia lập tức rút d.a.o găm ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy tấm rèm cửa hơi lay động. Một nữ nhân vén màn đi đến, phía sau còn có một ông lão. Hai người vừa nhìn thấy Diệp Gia thì đôi mắt lập tức sáng ngời."Ta, ui chao, cô nương này thật sự xinh đẹp đấy!" Nói xong, hai người lập tức nhào về phía Diệp Gia. Diệp Gia hét lên một tiếng: "Điểm Điểm!"Có một bóng đen lập tức lao ra từ trong vách tường. Động tác của cái bóng kia rất nhanh, vèo một cái đã lao ra cắn một nhát vào cổ của ông lão kia. Bình thường Điểm Điểm rất an tĩnh, nhưng có một lan Chu Cảnh Sâm nói ra một câu có ý tứ sâu xa, chó săn càng an tĩnh, tính tình của nó càng hung ác điên cuồng. Đây là lần đầu tiên Diệp Gia tận mắt nhìn thấy nó cắn người.Với ưu thế về vẻ bê ngoài khiến nó có sức lực lớn hơn con sói bình thường rất nhiều, miệng vừa cắn m.á.u đã lập tức trào ra."Xoạt" một tiếng, cổ của bà lão kia cũng bị cắn đứt, ông lão ở phía sau bà ta thấy có chuyện không ổn. Điểm Điểm gặm đầu bà lão rồi quăng vào một góc, sau đó vồ tới cắn vào vai của ông lão.Ông lão hét lên một tiếng rồi, mở miệng hét to.Mấy người bên trong nhà chính nhận ra có tiếng động không đúng nên xông vào thì thấy một con sói to lớn đang ngậm người trong miệng, nó đứng ở cửa ra với với ánh mắt hung tợn. Có vài người dẫn đầu biết công phu nên đã chạy ra ngoài, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thoáng qua đã thấy có một cô nương đang đứng sau con sói. Tướng mạo của cô nương này đã lay động đến tim hắn ta.Dường như chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đã xông đến: "Thủ lĩnh, cô nương này thật xinh đẹp! Có thể bán được giá cao!"