Tôi luôn tin rằng, ở một góc nào đó trên thế giới này, ở trên tầng mây mà chúng ta không nhìn thấy, nhất định có một tòa thành trên không trung xinh đẹp thuần khiết, nơi đó không có tiếc nuối, không có đau thương… Những chuyện đã xảy ra sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù không có ai nhớ đến… Hãy để đoạn tình cảm không có hồi ức đó, lơ lửng trên tòa thành của chúng ta… Cho dù số mệnh có đốt cháy tất cả hồi ức, cho dù chúng ta có lướt qua nhau cũng không nhận ra… Tôi nghĩ cuối cùng tôi sẽ không quên, có một chàng trai giống như thiên sứ, đã từng yêu tôi sâu đậm đến thế...

Chương 37

Sao Băng Tình Yêu - Dương Thiên TửTác giả: Dương Thiên TửTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTôi luôn tin rằng, ở một góc nào đó trên thế giới này, ở trên tầng mây mà chúng ta không nhìn thấy, nhất định có một tòa thành trên không trung xinh đẹp thuần khiết, nơi đó không có tiếc nuối, không có đau thương… Những chuyện đã xảy ra sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù không có ai nhớ đến… Hãy để đoạn tình cảm không có hồi ức đó, lơ lửng trên tòa thành của chúng ta… Cho dù số mệnh có đốt cháy tất cả hồi ức, cho dù chúng ta có lướt qua nhau cũng không nhận ra… Tôi nghĩ cuối cùng tôi sẽ không quên, có một chàng trai giống như thiên sứ, đã từng yêu tôi sâu đậm đến thế... “Sao hai cậu lại ở đây? Dần Tịch đâu?” Kim Ân Tín nhíu mày, dò xét nhìn hai người họ.  Tử Mạch vừa định nói “Tên hỗn đản kia đi lâu rồi” thì phía sau lớp học đột nhiên vang lên tiếng va chạm của bàn ghế.  “Tôi ở đây.” Giọng nói dễ nghe toát lên vẻ lười biếng, lại là Lý Dần Tịch.  Thì ra cậu ta vẫn luôn nằm gục trên bàn ở góc phòng để ngủ. Vị trí đó khuất trong bóng tối nên Tử Mạch và Huệ Ân đều không phát hiện ra trong lớp có người.  “Cậu nghỉ ngơi đủ chưa? Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.” Kim Ân Tín nói với Lý Dần Tịch.  Lý Dần Tịch đi đến cửa, khi đi ngang qua Tử Mạch thì dừng lại, liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Nghỉ ngơi cái gì chứ, ồn c.h.ế.t đi được.”  Thì ra những lời Tử Mạch nói với Thân Huệ Ân cậu ta đều nghe thấy.  “Tôi…” Tử Mạch còn chưa nghĩ ra lời phản bác thì Lý Dần Tịch và Kim Ân Tín đã đi xa rồi.  “Đúng là đồ nhóc con, rõ ràng là lén lút trốn ở đây nghe chúng ta nói chuyện, còn dám trách chúng ta quá ồn ào!” Tử Mạch tức giận nói với Thân Huệ Ân.  Thân Huệ Ân không trả lời. Tử Mạch ngạc nhiên quay đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy Thân Huệ Ân ngây ngốc nhìn theo bóng lưng ở cuối hành lang, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ lưu luyến không rời.  Chẳng lẽ cô ấy cũng là fan hâm mộ của Lý Dần Tịch sao? Tử Mạch nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy thầm nghĩ.   Chiều tối, Cô Doãn vẫn bận rộn trong quán ăn như thường lệ.  “A, Tử Mạch cháu đến rồi, mau thay quần áo rồi phụ giúp đi!” Cô Doãn bưng một chồng đĩa nói với Tử Mạch.  Cả quán ăn nhỏ chỉ có một mình Cô Doãn tay chân luống cuống tiếp đãi khách.  “Cô Doãn, hôm nay sao Lý Dần Tịch không đến ạ?”  “Lát nữa nó sẽ đến. Hình như là đổi ca với cậu bạn tên Kim Ân Tín, hôm nay nó sẽ đến nhà hàng cao cấp kia trước.”  Thì ra là vậy. Thảo nào hôm nay Tử Mạch đến muộn mà không bị cậu ta dùng ánh mắt lạnh như băng khinh bỉ.  Công việc trong quán ăn nhỏ đã quen tay, Tử Mạch đã có thể bưng khay tự do di chuyển trong lối đi chật hẹp.  “Tử Mạch… ta có chuyện muốn nói với cháu.” Qua giờ cơm tối, người trong quán ăn dần ít đi.  Cô Doãn ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong bếp, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Sao Băng Tình Yêu - Dương Thiên TửTác giả: Dương Thiên TửTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTôi luôn tin rằng, ở một góc nào đó trên thế giới này, ở trên tầng mây mà chúng ta không nhìn thấy, nhất định có một tòa thành trên không trung xinh đẹp thuần khiết, nơi đó không có tiếc nuối, không có đau thương… Những chuyện đã xảy ra sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù không có ai nhớ đến… Hãy để đoạn tình cảm không có hồi ức đó, lơ lửng trên tòa thành của chúng ta… Cho dù số mệnh có đốt cháy tất cả hồi ức, cho dù chúng ta có lướt qua nhau cũng không nhận ra… Tôi nghĩ cuối cùng tôi sẽ không quên, có một chàng trai giống như thiên sứ, đã từng yêu tôi sâu đậm đến thế... “Sao hai cậu lại ở đây? Dần Tịch đâu?” Kim Ân Tín nhíu mày, dò xét nhìn hai người họ.  Tử Mạch vừa định nói “Tên hỗn đản kia đi lâu rồi” thì phía sau lớp học đột nhiên vang lên tiếng va chạm của bàn ghế.  “Tôi ở đây.” Giọng nói dễ nghe toát lên vẻ lười biếng, lại là Lý Dần Tịch.  Thì ra cậu ta vẫn luôn nằm gục trên bàn ở góc phòng để ngủ. Vị trí đó khuất trong bóng tối nên Tử Mạch và Huệ Ân đều không phát hiện ra trong lớp có người.  “Cậu nghỉ ngơi đủ chưa? Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.” Kim Ân Tín nói với Lý Dần Tịch.  Lý Dần Tịch đi đến cửa, khi đi ngang qua Tử Mạch thì dừng lại, liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Nghỉ ngơi cái gì chứ, ồn c.h.ế.t đi được.”  Thì ra những lời Tử Mạch nói với Thân Huệ Ân cậu ta đều nghe thấy.  “Tôi…” Tử Mạch còn chưa nghĩ ra lời phản bác thì Lý Dần Tịch và Kim Ân Tín đã đi xa rồi.  “Đúng là đồ nhóc con, rõ ràng là lén lút trốn ở đây nghe chúng ta nói chuyện, còn dám trách chúng ta quá ồn ào!” Tử Mạch tức giận nói với Thân Huệ Ân.  Thân Huệ Ân không trả lời. Tử Mạch ngạc nhiên quay đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy Thân Huệ Ân ngây ngốc nhìn theo bóng lưng ở cuối hành lang, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ lưu luyến không rời.  Chẳng lẽ cô ấy cũng là fan hâm mộ của Lý Dần Tịch sao? Tử Mạch nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy thầm nghĩ.   Chiều tối, Cô Doãn vẫn bận rộn trong quán ăn như thường lệ.  “A, Tử Mạch cháu đến rồi, mau thay quần áo rồi phụ giúp đi!” Cô Doãn bưng một chồng đĩa nói với Tử Mạch.  Cả quán ăn nhỏ chỉ có một mình Cô Doãn tay chân luống cuống tiếp đãi khách.  “Cô Doãn, hôm nay sao Lý Dần Tịch không đến ạ?”  “Lát nữa nó sẽ đến. Hình như là đổi ca với cậu bạn tên Kim Ân Tín, hôm nay nó sẽ đến nhà hàng cao cấp kia trước.”  Thì ra là vậy. Thảo nào hôm nay Tử Mạch đến muộn mà không bị cậu ta dùng ánh mắt lạnh như băng khinh bỉ.  Công việc trong quán ăn nhỏ đã quen tay, Tử Mạch đã có thể bưng khay tự do di chuyển trong lối đi chật hẹp.  “Tử Mạch… ta có chuyện muốn nói với cháu.” Qua giờ cơm tối, người trong quán ăn dần ít đi.  Cô Doãn ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong bếp, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Sao Băng Tình Yêu - Dương Thiên TửTác giả: Dương Thiên TửTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTôi luôn tin rằng, ở một góc nào đó trên thế giới này, ở trên tầng mây mà chúng ta không nhìn thấy, nhất định có một tòa thành trên không trung xinh đẹp thuần khiết, nơi đó không có tiếc nuối, không có đau thương… Những chuyện đã xảy ra sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù không có ai nhớ đến… Hãy để đoạn tình cảm không có hồi ức đó, lơ lửng trên tòa thành của chúng ta… Cho dù số mệnh có đốt cháy tất cả hồi ức, cho dù chúng ta có lướt qua nhau cũng không nhận ra… Tôi nghĩ cuối cùng tôi sẽ không quên, có một chàng trai giống như thiên sứ, đã từng yêu tôi sâu đậm đến thế... “Sao hai cậu lại ở đây? Dần Tịch đâu?” Kim Ân Tín nhíu mày, dò xét nhìn hai người họ.  Tử Mạch vừa định nói “Tên hỗn đản kia đi lâu rồi” thì phía sau lớp học đột nhiên vang lên tiếng va chạm của bàn ghế.  “Tôi ở đây.” Giọng nói dễ nghe toát lên vẻ lười biếng, lại là Lý Dần Tịch.  Thì ra cậu ta vẫn luôn nằm gục trên bàn ở góc phòng để ngủ. Vị trí đó khuất trong bóng tối nên Tử Mạch và Huệ Ân đều không phát hiện ra trong lớp có người.  “Cậu nghỉ ngơi đủ chưa? Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.” Kim Ân Tín nói với Lý Dần Tịch.  Lý Dần Tịch đi đến cửa, khi đi ngang qua Tử Mạch thì dừng lại, liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Nghỉ ngơi cái gì chứ, ồn c.h.ế.t đi được.”  Thì ra những lời Tử Mạch nói với Thân Huệ Ân cậu ta đều nghe thấy.  “Tôi…” Tử Mạch còn chưa nghĩ ra lời phản bác thì Lý Dần Tịch và Kim Ân Tín đã đi xa rồi.  “Đúng là đồ nhóc con, rõ ràng là lén lút trốn ở đây nghe chúng ta nói chuyện, còn dám trách chúng ta quá ồn ào!” Tử Mạch tức giận nói với Thân Huệ Ân.  Thân Huệ Ân không trả lời. Tử Mạch ngạc nhiên quay đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy Thân Huệ Ân ngây ngốc nhìn theo bóng lưng ở cuối hành lang, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ lưu luyến không rời.  Chẳng lẽ cô ấy cũng là fan hâm mộ của Lý Dần Tịch sao? Tử Mạch nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy thầm nghĩ.   Chiều tối, Cô Doãn vẫn bận rộn trong quán ăn như thường lệ.  “A, Tử Mạch cháu đến rồi, mau thay quần áo rồi phụ giúp đi!” Cô Doãn bưng một chồng đĩa nói với Tử Mạch.  Cả quán ăn nhỏ chỉ có một mình Cô Doãn tay chân luống cuống tiếp đãi khách.  “Cô Doãn, hôm nay sao Lý Dần Tịch không đến ạ?”  “Lát nữa nó sẽ đến. Hình như là đổi ca với cậu bạn tên Kim Ân Tín, hôm nay nó sẽ đến nhà hàng cao cấp kia trước.”  Thì ra là vậy. Thảo nào hôm nay Tử Mạch đến muộn mà không bị cậu ta dùng ánh mắt lạnh như băng khinh bỉ.  Công việc trong quán ăn nhỏ đã quen tay, Tử Mạch đã có thể bưng khay tự do di chuyển trong lối đi chật hẹp.  “Tử Mạch… ta có chuyện muốn nói với cháu.” Qua giờ cơm tối, người trong quán ăn dần ít đi.  Cô Doãn ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong bếp, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Chương 37