Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 352
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Bên trong hầm trú ẩn trong nhà đều đã có đủ loại thức ăn, mấy ngày trước lúc có bạo loạn xảy ra, ta đã tốn ít tiền để tích trữ lương thực vào trong đó." Khi Diệp Gia không có ở nhà thì Dư thị buộc phải đứng lên lo liệu mọi việc, rất nhiều ngày không nhìn thấy Diệp Gia khiến cho Dư thị có phần mong nhớ đến phát hoảng. Lúc này bà ấy đi vòng ra phía sau m.ô.n.g Diệp Gia rồi nói: "Thịt cũng đã tích trữ tương đối nhiều rồi. Trời đông giá rét thế này cũng sẽ không bị hỏng, đủ ăn rồi. Củ cải và rau cải trắng ở hậu viện nhà chúng ta cũng đều có thể ăn được, không cần phải ra ngoài mua nữa.""Muốn mua cũng không mua được nữa đâu nương." Diệp Gia còn đặc biệt thay một bộ xiêm y khác: "Hàng quán trên đường đều đã đóng cửa hết rồi, chợ sành cũng đóng rồi."Dĩ nhiên là Dư thị đều biết rõ cả bởi bà ấy vẫn luôn ở trong trấn không hề rời đi: "Trên đường con về có gặp phải nguy hiểm gì không? Không đụng phải chuyện gì chứ?""Đụng phải chút chuyện mà thôi, nhưng cũng không xảy ra sự cố gì." Diệp Gia sợ sẽ dọa đến Dư thị nên chỉ nói một cách mơ hồ: "Lần này may mà có Điểm Điểm của nhà chúng ta cứu mạng con. Tối nay nhất định phải làm ít thịt ngon cho nó ăn mới được, phải thiết đãi Điểm Điểm nhà chúng ta một bữa ra trò."Dư thị biết Diệp Gia vẫn luôn gọi Điểm Điểm là "nhi tử, nhi tử", thế nên lúc này bà ấy chỉ cười híp mắt nói: "Có chứ, đảm bảo là đủ."Sau khi mẹ chồng và con dâu hai người họ hàn huyên tâm sự với nhau xong thì Diệp tứ muội cũng đã tới gọi mọi người đi ăn cơm rồi. Khi Diệp ngũ muội và Diệp Gia không có nhà, cơm nước của Chu gia đều do Diệp tứ muội làm. Thật ra tay nghề nấu nướng của Diệp tứ muội còn tốt hơn cả Diệp ngũ muội nữa, trước kia là vì nàng ấy mang thai nên mới không động tay tới.Lúc này nàng ấy vén rèm lên bước vào, trước hết là mỉm cười với Dư thị một chút, sau đó mới hướng mắt nhìn về phía Diệp Gia, ánh mắt hàm chứa ý muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Ban nãy khi A Cửu về phòng đã nói hết cho nàng ấy nghe những chuyện đã xảy ra trên đường.Nàng ấy vừa nghe thấy chuyện A Cửu vì tự ý lên núi săn bắt thú mà đã dẫn hết người đi, khiến cho Diệp Gia và Diệp ngũ muội bị bắt cóc, suýt chút nữa là người cũng bị bọn lừa đảo kia bắt đi rồi thì tức đến mức vây lấy A Cửu ở trong phòng rồi nện cho mấy hắn ta mấy cú liền. Nhưng sau khi đập cho hắn ta một trận xong, nàng ấy lại không muốn để cho A Cửu và tỷ tỷ của mình có vướng mắc trong lòng, thế nên muốn chạy tới cầu xin tỷ tỷ tha thứ một chút. Nàng ấy mở miệng hồi lâu nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một chữ: "Tỷ."Diệp Gia gật gật đầu, coi như không nhìn thấy, tiếp đó mấy người họ đi ra ngoài dùng bữa.Cứ thế mãi cho đến sau cùng, Diệp tứ muội cũng không tiện mở miệng nhắc tới chuyện này với Diệp Gia. Diệp Gia cũng làm như không trông thấy, chỉ nói cho Dư thị nghe một chút ve chuyện của Lâm Trạch Vũ. Dư thị vốn đã không hề thích tiểu tử này, đến giờ thì lại càng thêm phần căm ghét. Bà ấy mở miệng nói: "Về sau con cứ giao cho ta quản lý tiểu tử này đi."Những ngày tháng sau đó Diệp Gia cũng chưa từng ra khỏi cửa lân nào, mỗi ngày ngoài việc mài bột đậu ra thì thời gian còn lại nàng đều sưởi ấm ở trong phòng.Chu Cảnh Sâm trở về vào một đêm đầu tháng mười hai. Ngày mà hắn về nhà, trong tay hắn còn xách theo một cái rương. Trên người còn có một số vết thương, quần áo cũng không còn sạch sẽ gọn gàng như trước kia nữa. Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bôn ba bên ngoài, trời mùa đông giá rét, trên gương mặt đã in hằn rõ những tổn thương do sương giá lạnh lẽo.
"Bên trong hầm trú ẩn trong nhà đều đã có đủ loại thức ăn, mấy ngày trước lúc có bạo loạn xảy ra, ta đã tốn ít tiền để tích trữ lương thực vào trong đó." Khi Diệp Gia không có ở nhà thì Dư thị buộc phải đứng lên lo liệu mọi việc, rất nhiều ngày không nhìn thấy Diệp Gia khiến cho Dư thị có phần mong nhớ đến phát hoảng. Lúc này bà ấy đi vòng ra phía sau m.ô.n.g Diệp Gia rồi nói: "Thịt cũng đã tích trữ tương đối nhiều rồi. Trời đông giá rét thế này cũng sẽ không bị hỏng, đủ ăn rồi. Củ cải và rau cải trắng ở hậu viện nhà chúng ta cũng đều có thể ăn được, không cần phải ra ngoài mua nữa."
"Muốn mua cũng không mua được nữa đâu nương." Diệp Gia còn đặc biệt thay một bộ xiêm y khác: "Hàng quán trên đường đều đã đóng cửa hết rồi, chợ sành cũng đóng rồi."
Dĩ nhiên là Dư thị đều biết rõ cả bởi bà ấy vẫn luôn ở trong trấn không hề rời đi: "Trên đường con về có gặp phải nguy hiểm gì không? Không đụng phải chuyện gì chứ?"
"Đụng phải chút chuyện mà thôi, nhưng cũng không xảy ra sự cố gì." Diệp Gia sợ sẽ dọa đến Dư thị nên chỉ nói một cách mơ hồ: "Lần này may mà có Điểm Điểm của nhà chúng ta cứu mạng con. Tối nay nhất định phải làm ít thịt ngon cho nó ăn mới được, phải thiết đãi Điểm Điểm nhà chúng ta một bữa ra trò."
Dư thị biết Diệp Gia vẫn luôn gọi Điểm Điểm là "nhi tử, nhi tử", thế nên lúc này bà ấy chỉ cười híp mắt nói: "Có chứ, đảm bảo là đủ."
Sau khi mẹ chồng và con dâu hai người họ hàn huyên tâm sự với nhau xong thì Diệp tứ muội cũng đã tới gọi mọi người đi ăn cơm rồi. Khi Diệp ngũ muội và Diệp Gia không có nhà, cơm nước của Chu gia đều do Diệp tứ muội làm. Thật ra tay nghề nấu nướng của Diệp tứ muội còn tốt hơn cả Diệp ngũ muội nữa, trước kia là vì nàng ấy mang thai nên mới không động tay tới.
Lúc này nàng ấy vén rèm lên bước vào, trước hết là mỉm cười với Dư thị một chút, sau đó mới hướng mắt nhìn về phía Diệp Gia, ánh mắt hàm chứa ý muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ban nãy khi A Cửu về phòng đã nói hết cho nàng ấy nghe những chuyện đã xảy ra trên đường.
Nàng ấy vừa nghe thấy chuyện A Cửu vì tự ý lên núi săn bắt thú mà đã dẫn hết người đi, khiến cho Diệp Gia và Diệp ngũ muội bị bắt cóc, suýt chút nữa là người cũng bị bọn lừa đảo kia bắt đi rồi thì tức đến mức vây lấy A Cửu ở trong phòng rồi nện cho mấy hắn ta mấy cú liền. Nhưng sau khi đập cho hắn ta một trận xong, nàng ấy lại không muốn để cho A Cửu và tỷ tỷ của mình có vướng mắc trong lòng, thế nên muốn chạy tới cầu xin tỷ tỷ tha thứ một chút. Nàng ấy mở miệng hồi lâu nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một chữ: "Tỷ."
Diệp Gia gật gật đầu, coi như không nhìn thấy, tiếp đó mấy người họ đi ra ngoài dùng bữa.
Cứ thế mãi cho đến sau cùng, Diệp tứ muội cũng không tiện mở miệng nhắc tới chuyện này với Diệp Gia. Diệp Gia cũng làm như không trông thấy, chỉ nói cho Dư thị nghe một chút ve chuyện của Lâm Trạch Vũ. Dư thị vốn đã không hề thích tiểu tử này, đến giờ thì lại càng thêm phần căm ghét. Bà ấy mở miệng nói: "Về sau con cứ giao cho ta quản lý tiểu tử này đi."
Những ngày tháng sau đó Diệp Gia cũng chưa từng ra khỏi cửa lân nào, mỗi ngày ngoài việc mài bột đậu ra thì thời gian còn lại nàng đều sưởi ấm ở trong phòng.
Chu Cảnh Sâm trở về vào một đêm đầu tháng mười hai. Ngày mà hắn về nhà, trong tay hắn còn xách theo một cái rương. Trên người còn có một số vết thương, quần áo cũng không còn sạch sẽ gọn gàng như trước kia nữa. Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bôn ba bên ngoài, trời mùa đông giá rét, trên gương mặt đã in hằn rõ những tổn thương do sương giá lạnh lẽo.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Bên trong hầm trú ẩn trong nhà đều đã có đủ loại thức ăn, mấy ngày trước lúc có bạo loạn xảy ra, ta đã tốn ít tiền để tích trữ lương thực vào trong đó." Khi Diệp Gia không có ở nhà thì Dư thị buộc phải đứng lên lo liệu mọi việc, rất nhiều ngày không nhìn thấy Diệp Gia khiến cho Dư thị có phần mong nhớ đến phát hoảng. Lúc này bà ấy đi vòng ra phía sau m.ô.n.g Diệp Gia rồi nói: "Thịt cũng đã tích trữ tương đối nhiều rồi. Trời đông giá rét thế này cũng sẽ không bị hỏng, đủ ăn rồi. Củ cải và rau cải trắng ở hậu viện nhà chúng ta cũng đều có thể ăn được, không cần phải ra ngoài mua nữa.""Muốn mua cũng không mua được nữa đâu nương." Diệp Gia còn đặc biệt thay một bộ xiêm y khác: "Hàng quán trên đường đều đã đóng cửa hết rồi, chợ sành cũng đóng rồi."Dĩ nhiên là Dư thị đều biết rõ cả bởi bà ấy vẫn luôn ở trong trấn không hề rời đi: "Trên đường con về có gặp phải nguy hiểm gì không? Không đụng phải chuyện gì chứ?""Đụng phải chút chuyện mà thôi, nhưng cũng không xảy ra sự cố gì." Diệp Gia sợ sẽ dọa đến Dư thị nên chỉ nói một cách mơ hồ: "Lần này may mà có Điểm Điểm của nhà chúng ta cứu mạng con. Tối nay nhất định phải làm ít thịt ngon cho nó ăn mới được, phải thiết đãi Điểm Điểm nhà chúng ta một bữa ra trò."Dư thị biết Diệp Gia vẫn luôn gọi Điểm Điểm là "nhi tử, nhi tử", thế nên lúc này bà ấy chỉ cười híp mắt nói: "Có chứ, đảm bảo là đủ."Sau khi mẹ chồng và con dâu hai người họ hàn huyên tâm sự với nhau xong thì Diệp tứ muội cũng đã tới gọi mọi người đi ăn cơm rồi. Khi Diệp ngũ muội và Diệp Gia không có nhà, cơm nước của Chu gia đều do Diệp tứ muội làm. Thật ra tay nghề nấu nướng của Diệp tứ muội còn tốt hơn cả Diệp ngũ muội nữa, trước kia là vì nàng ấy mang thai nên mới không động tay tới.Lúc này nàng ấy vén rèm lên bước vào, trước hết là mỉm cười với Dư thị một chút, sau đó mới hướng mắt nhìn về phía Diệp Gia, ánh mắt hàm chứa ý muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Ban nãy khi A Cửu về phòng đã nói hết cho nàng ấy nghe những chuyện đã xảy ra trên đường.Nàng ấy vừa nghe thấy chuyện A Cửu vì tự ý lên núi săn bắt thú mà đã dẫn hết người đi, khiến cho Diệp Gia và Diệp ngũ muội bị bắt cóc, suýt chút nữa là người cũng bị bọn lừa đảo kia bắt đi rồi thì tức đến mức vây lấy A Cửu ở trong phòng rồi nện cho mấy hắn ta mấy cú liền. Nhưng sau khi đập cho hắn ta một trận xong, nàng ấy lại không muốn để cho A Cửu và tỷ tỷ của mình có vướng mắc trong lòng, thế nên muốn chạy tới cầu xin tỷ tỷ tha thứ một chút. Nàng ấy mở miệng hồi lâu nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một chữ: "Tỷ."Diệp Gia gật gật đầu, coi như không nhìn thấy, tiếp đó mấy người họ đi ra ngoài dùng bữa.Cứ thế mãi cho đến sau cùng, Diệp tứ muội cũng không tiện mở miệng nhắc tới chuyện này với Diệp Gia. Diệp Gia cũng làm như không trông thấy, chỉ nói cho Dư thị nghe một chút ve chuyện của Lâm Trạch Vũ. Dư thị vốn đã không hề thích tiểu tử này, đến giờ thì lại càng thêm phần căm ghét. Bà ấy mở miệng nói: "Về sau con cứ giao cho ta quản lý tiểu tử này đi."Những ngày tháng sau đó Diệp Gia cũng chưa từng ra khỏi cửa lân nào, mỗi ngày ngoài việc mài bột đậu ra thì thời gian còn lại nàng đều sưởi ấm ở trong phòng.Chu Cảnh Sâm trở về vào một đêm đầu tháng mười hai. Ngày mà hắn về nhà, trong tay hắn còn xách theo một cái rương. Trên người còn có một số vết thương, quần áo cũng không còn sạch sẽ gọn gàng như trước kia nữa. Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bôn ba bên ngoài, trời mùa đông giá rét, trên gương mặt đã in hằn rõ những tổn thương do sương giá lạnh lẽo.