Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 385
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt nhìn nàng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy tủi thân không thể giải thích được.Diệp Gia gãi gãi đầu, nói được nửa chừng thì thành ra thế này: "... Tất nhiên, nếu chúng ta phải kết hôn lần nữa cũng không phải là không thể. Nhưng bây giờ ở nhà có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, thế nên chúng ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi để chuẩn bị...""Không có vấn đề gì!" Chu Cảnh Sâm cong môi cười, nói: "Chỉ cần nàng đồng ý sẽ cưới ta là được."Diệp Gia: ”.......Diệp Gia như thể không tỉnh táo mà đồng ý tái hôn với chàng, ngồi trong đại sảnh, Diệp Gia hoàn toàn bối rối. Không phải nàng chỉ muốn Chu Cảnh Sâm hỏi thăm chuyện gì đó và tìm người sao? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị người ta lừa gạt, ngoài sân có tiếng động, Tôn lão dắt xe bò quay lại."Đông gia, rượu tới." Tôn lão đi vào trong nhà hàng mua bốn bình rượu lớn, mang về một ít rượu. Mũ phớt trên đầu phủ đầy tuyết, hai má đỏ bừng vì lạnh, nhưng vẫn không giấu được nụ cười: "Ta cũng mua hoa bia mà Đông gia muốn."Diệp Gia lập tức đứng dậy khỏi ghế, thắt chặt quân áo bước ra khỏi phòng: "Để ta xem xem."Trên chiếc xe bò đặt vuông vắn bốn bình rượu lớn, ở giữa là một cái hũ to bằng cái thúng. Miệng hũ buộc chặt, câm lên đánh giá một chút thì trọng lượng nhẹ hơn rượu rất nhiều. Còn có một gói xà ma thảo nhỏ. Dĩ nhiên đây là xà ma thảo phơi khô, vì mùa này không có xà ma thảo tươi mới. Nói đến đây, xà ma thảo ở đời sau còn có tên gọi khác là hoa bia, là nguyên liệu chính để chế biến bia."Chủ nhân, rượu này nên để ở đâu?" Trước đây đương nhiên rượu sẽ để trong hầm, nhưng dường như Diệp Gia có tính toán khác, trước khi Tôn thúc mang đến thì đương nhiên phải hỏi rõ ràng."Cứ để dưới hầm đi." Diệp Gia lấy men rượu và xà ma thảo xuống: "Nặng quá rồi, một người bê không được thì gọi thêm người.Tôn thúc cảm thán một tiếng, kéo xe bò đi về phía hầm.Đã có sẵn men rượu, Diệp Gia không cần phải đặc biệt chờ đợi làm men rượu nữa. Trước tiên, nàng đặt xà ma thảo ở một bên, đợi mùa xuân năm sau nàng xem có thể làm ra một ít bia được không. Diệp Gia ôm hũ men rượu đi vào phòng, nhấc chân liên ngồi xuống đối diện Chu Cảnh Sâm. Lúc này hắn đã viết xong thư, đang đốt đèn dầu, đốt sáp, bôi sơn mài lên phong thư. Lach cạch một tiếng, hũ gốm được đặt xuống, Diệp Gia nhẹ nhàng gỡ nắp trên hũ ra. Bên trong có một hũ men rượu nhỏ, được cắt thành những khối vuông khoảng nửa lòng bàn tay. Một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi."Đây là cái gì?" Chu Cảnh Sâm gói thư xong, nhẹ nhàng thổi tắt đèn dầu, hắn có chút tò mò."Men rượu." Diệp Gia có chút hưng phấn: "Xem ta có thể nấu chút rượu hay không."Chu Cảnh Sâm nhướng mày, Diệp Gia lúc nào cũng thích mày mò những thứ mới lạ. Hắn thật không biết đầu của nàng đã lớn lên như thế nào, Chu Cảnh Sâm đã bắt đầu tò mò Diệp Gia đã được ai dạy dỗ, tại sao nàng lại có thể hiểu biết nhiều chuyện như vậy.Diệp Gia lại không có tâm tư quan tâm hắn nghĩ cái gì, từ trước tới nay nàng làm việc đều mạnh mẽ dứt khoát, nói làm là làm. Nếu bây giờ Diệp Gia đã có được men rượu trong tay, nàng liền bắt tay ủ rượu xem sao. Nàng cố gắng nhớ lại những bộ phim tài liệu mình đã từng xem qua, nhớ rằng một nồi gạo nếp được dùng để nấu rượu gạo chỉ cho một miếng men rượu. Diệp Gia đi lấy một đĩa chấm nhỏ, nàng lấy ra một miếng men rượu rồi một lần nữa đóng lại hũ, để dưới gầm bàn trang điểm.Diệp Gia vừa mới đặt hũ xuống, nàng phát hiện Chu Cảnh Sâm đang ở phía sau nhìn chằm chằm nàng. Diệp Gia lại mím môi lấy chiếc hũ ra, nhón chân đặt lên nóc tủ. Sau đó nàng lấy chiếc gậy chọc vào bụng hũ rồi đẩy từng tí một vào trong.
Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt nhìn nàng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy tủi thân không thể giải thích được.
Diệp Gia gãi gãi đầu, nói được nửa chừng thì thành ra thế này: "... Tất nhiên, nếu chúng ta phải kết hôn lần nữa cũng không phải là không thể. Nhưng bây giờ ở nhà có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, thế nên chúng ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi để chuẩn bị..."
"Không có vấn đề gì!" Chu Cảnh Sâm cong môi cười, nói: "Chỉ cần nàng đồng ý sẽ cưới ta là được."
Diệp Gia: ”.......
Diệp Gia như thể không tỉnh táo mà đồng ý tái hôn với chàng, ngồi trong đại sảnh, Diệp Gia hoàn toàn bối rối. Không phải nàng chỉ muốn Chu Cảnh Sâm hỏi thăm chuyện gì đó và tìm người sao? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị người ta lừa gạt, ngoài sân có tiếng động, Tôn lão dắt xe bò quay lại.
"Đông gia, rượu tới." Tôn lão đi vào trong nhà hàng mua bốn bình rượu lớn, mang về một ít rượu. Mũ phớt trên đầu phủ đầy tuyết, hai má đỏ bừng vì lạnh, nhưng vẫn không giấu được nụ cười: "Ta cũng mua hoa bia mà Đông gia muốn."
Diệp Gia lập tức đứng dậy khỏi ghế, thắt chặt quân áo bước ra khỏi phòng: "Để ta xem xem."
Trên chiếc xe bò đặt vuông vắn bốn bình rượu lớn, ở giữa là một cái hũ to bằng cái thúng. Miệng hũ buộc chặt, câm lên đánh giá một chút thì trọng lượng nhẹ hơn rượu rất nhiều. Còn có một gói xà ma thảo nhỏ. Dĩ nhiên đây là xà ma thảo phơi khô, vì mùa này không có xà ma thảo tươi mới. Nói đến đây, xà ma thảo ở đời sau còn có tên gọi khác là hoa bia, là nguyên liệu chính để chế biến bia.
"Chủ nhân, rượu này nên để ở đâu?" Trước đây đương nhiên rượu sẽ để trong hầm, nhưng dường như Diệp Gia có tính toán khác, trước khi Tôn thúc mang đến thì đương nhiên phải hỏi rõ ràng.
"Cứ để dưới hầm đi." Diệp Gia lấy men rượu và xà ma thảo xuống: "Nặng quá rồi, một người bê không được thì gọi thêm người.
Tôn thúc cảm thán một tiếng, kéo xe bò đi về phía hầm.
Đã có sẵn men rượu, Diệp Gia không cần phải đặc biệt chờ đợi làm men rượu nữa. Trước tiên, nàng đặt xà ma thảo ở một bên, đợi mùa xuân năm sau nàng xem có thể làm ra một ít bia được không. Diệp Gia ôm hũ men rượu đi vào phòng, nhấc chân liên ngồi xuống đối diện Chu Cảnh Sâm. Lúc này hắn đã viết xong thư, đang đốt đèn dầu, đốt sáp, bôi sơn mài lên phong thư. Lach cạch một tiếng, hũ gốm được đặt xuống, Diệp Gia nhẹ nhàng gỡ nắp trên hũ ra. Bên trong có một hũ men rượu nhỏ, được cắt thành những khối vuông khoảng nửa lòng bàn tay. Một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
"Đây là cái gì?" Chu Cảnh Sâm gói thư xong, nhẹ nhàng thổi tắt đèn dầu, hắn có chút tò mò.
"Men rượu." Diệp Gia có chút hưng phấn: "Xem ta có thể nấu chút rượu hay không."
Chu Cảnh Sâm nhướng mày, Diệp Gia lúc nào cũng thích mày mò những thứ mới lạ. Hắn thật không biết đầu của nàng đã lớn lên như thế nào, Chu Cảnh Sâm đã bắt đầu tò mò Diệp Gia đã được ai dạy dỗ, tại sao nàng lại có thể hiểu biết nhiều chuyện như vậy.
Diệp Gia lại không có tâm tư quan tâm hắn nghĩ cái gì, từ trước tới nay nàng làm việc đều mạnh mẽ dứt khoát, nói làm là làm. Nếu bây giờ Diệp Gia đã có được men rượu trong tay, nàng liền bắt tay ủ rượu xem sao. Nàng cố gắng nhớ lại những bộ phim tài liệu mình đã từng xem qua, nhớ rằng một nồi gạo nếp được dùng để nấu rượu gạo chỉ cho một miếng men rượu. Diệp Gia đi lấy một đĩa chấm nhỏ, nàng lấy ra một miếng men rượu rồi một lần nữa đóng lại hũ, để dưới gầm bàn trang điểm.
Diệp Gia vừa mới đặt hũ xuống, nàng phát hiện Chu Cảnh Sâm đang ở phía sau nhìn chằm chằm nàng. Diệp Gia lại mím môi lấy chiếc hũ ra, nhón chân đặt lên nóc tủ. Sau đó nàng lấy chiếc gậy chọc vào bụng hũ rồi đẩy từng tí một vào trong.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt nhìn nàng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy tủi thân không thể giải thích được.Diệp Gia gãi gãi đầu, nói được nửa chừng thì thành ra thế này: "... Tất nhiên, nếu chúng ta phải kết hôn lần nữa cũng không phải là không thể. Nhưng bây giờ ở nhà có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, thế nên chúng ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi để chuẩn bị...""Không có vấn đề gì!" Chu Cảnh Sâm cong môi cười, nói: "Chỉ cần nàng đồng ý sẽ cưới ta là được."Diệp Gia: ”.......Diệp Gia như thể không tỉnh táo mà đồng ý tái hôn với chàng, ngồi trong đại sảnh, Diệp Gia hoàn toàn bối rối. Không phải nàng chỉ muốn Chu Cảnh Sâm hỏi thăm chuyện gì đó và tìm người sao? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị người ta lừa gạt, ngoài sân có tiếng động, Tôn lão dắt xe bò quay lại."Đông gia, rượu tới." Tôn lão đi vào trong nhà hàng mua bốn bình rượu lớn, mang về một ít rượu. Mũ phớt trên đầu phủ đầy tuyết, hai má đỏ bừng vì lạnh, nhưng vẫn không giấu được nụ cười: "Ta cũng mua hoa bia mà Đông gia muốn."Diệp Gia lập tức đứng dậy khỏi ghế, thắt chặt quân áo bước ra khỏi phòng: "Để ta xem xem."Trên chiếc xe bò đặt vuông vắn bốn bình rượu lớn, ở giữa là một cái hũ to bằng cái thúng. Miệng hũ buộc chặt, câm lên đánh giá một chút thì trọng lượng nhẹ hơn rượu rất nhiều. Còn có một gói xà ma thảo nhỏ. Dĩ nhiên đây là xà ma thảo phơi khô, vì mùa này không có xà ma thảo tươi mới. Nói đến đây, xà ma thảo ở đời sau còn có tên gọi khác là hoa bia, là nguyên liệu chính để chế biến bia."Chủ nhân, rượu này nên để ở đâu?" Trước đây đương nhiên rượu sẽ để trong hầm, nhưng dường như Diệp Gia có tính toán khác, trước khi Tôn thúc mang đến thì đương nhiên phải hỏi rõ ràng."Cứ để dưới hầm đi." Diệp Gia lấy men rượu và xà ma thảo xuống: "Nặng quá rồi, một người bê không được thì gọi thêm người.Tôn thúc cảm thán một tiếng, kéo xe bò đi về phía hầm.Đã có sẵn men rượu, Diệp Gia không cần phải đặc biệt chờ đợi làm men rượu nữa. Trước tiên, nàng đặt xà ma thảo ở một bên, đợi mùa xuân năm sau nàng xem có thể làm ra một ít bia được không. Diệp Gia ôm hũ men rượu đi vào phòng, nhấc chân liên ngồi xuống đối diện Chu Cảnh Sâm. Lúc này hắn đã viết xong thư, đang đốt đèn dầu, đốt sáp, bôi sơn mài lên phong thư. Lach cạch một tiếng, hũ gốm được đặt xuống, Diệp Gia nhẹ nhàng gỡ nắp trên hũ ra. Bên trong có một hũ men rượu nhỏ, được cắt thành những khối vuông khoảng nửa lòng bàn tay. Một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi."Đây là cái gì?" Chu Cảnh Sâm gói thư xong, nhẹ nhàng thổi tắt đèn dầu, hắn có chút tò mò."Men rượu." Diệp Gia có chút hưng phấn: "Xem ta có thể nấu chút rượu hay không."Chu Cảnh Sâm nhướng mày, Diệp Gia lúc nào cũng thích mày mò những thứ mới lạ. Hắn thật không biết đầu của nàng đã lớn lên như thế nào, Chu Cảnh Sâm đã bắt đầu tò mò Diệp Gia đã được ai dạy dỗ, tại sao nàng lại có thể hiểu biết nhiều chuyện như vậy.Diệp Gia lại không có tâm tư quan tâm hắn nghĩ cái gì, từ trước tới nay nàng làm việc đều mạnh mẽ dứt khoát, nói làm là làm. Nếu bây giờ Diệp Gia đã có được men rượu trong tay, nàng liền bắt tay ủ rượu xem sao. Nàng cố gắng nhớ lại những bộ phim tài liệu mình đã từng xem qua, nhớ rằng một nồi gạo nếp được dùng để nấu rượu gạo chỉ cho một miếng men rượu. Diệp Gia đi lấy một đĩa chấm nhỏ, nàng lấy ra một miếng men rượu rồi một lần nữa đóng lại hũ, để dưới gầm bàn trang điểm.Diệp Gia vừa mới đặt hũ xuống, nàng phát hiện Chu Cảnh Sâm đang ở phía sau nhìn chằm chằm nàng. Diệp Gia lại mím môi lấy chiếc hũ ra, nhón chân đặt lên nóc tủ. Sau đó nàng lấy chiếc gậy chọc vào bụng hũ rồi đẩy từng tí một vào trong.