Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 412

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Hắn đi tới ngồi bên cạnh Diệp Gia, giơ chén rượu lên, cánh tay luồn qua tay nàng xích lại gần. Môi đỏ mấp máy, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói với Diệp Gia: "Hôm nay làm phu thê, đầu bạc không xa rời."Lồng n.g.ự.c Diệp Gia như thể vừa bị một nhát búa tạ thật nặng đập xuống thình một cái, ánh mắt giao nhau với hắn, nàng ngửa đầu uống cạn chén rượu.Ánh mắt Chu Cảnh Sâm lại càng thêm thẳm sâu, hắn đặt chén rượu của Diệp Gia sang một bên, đưa tay tháo mũ phượng trên đầu nàng xuống. Mũ phượng này làm bằng vàng ròng, thực ra cũng khá nặng. Ban nấy nằm, vì sợ đè hỏng nên Diệp Gia đã cố tình không nằm thẳng xuống.Bây giờ tháo ra rồi, đặt sang một bên, Chu Cảnh Sâm vén một lọn tóc mai của Diệp Gia, cắt đi một đoạn tóc nàng: “Gia Nương tháo mũ ra giúp ta đi."Lúc này Diệp Gia mới để ý hắn cũng đeo một cái kim quan có cùng kiểu dáng.... Thì ra hôm nay hắn đeo phát quan sao?Gỡ ra rất dễ dàng, tháo cây trâm vàng là có thể gỡ được rồi. Tóc Chu Cảnh Sâm buông xuống hơi cong cong nhưng thực chất tóc rất tốt, vô cùng mượt mà lại sáng bóng. Gần như vừa tháo ra, mái tóc đen lập tức tràn xuống phủ kín cả đầu vai. Chu Cảnh Sâm chậm rãi vén một lọn tóc của mình lên, quấn quanh ngón trỏ một vòng rồi cắt đứt. Sau đó liếc nhìn Diệp Gia, buộc lọn tóc của mình với đoạn tóc nàng vào nhau rồi bỏ vào hà bao.Khi ngẩng đầu lên, mi dài rũ xuống làm mờ đi ánh mắt u tối, nhìn Diệp Gia vừa khắc chế vừa suồng sã.Khắc chế là tác phong thường có của hắn, suồng sã là nơi ánh mắt hắn vương lại.Một bàn tay trắng trẻo nắm lấy cằm Diệp Gia, hơi cúi lại gần. Hơi thở giao hòa, Diệp Gia bỗng nhiên cong khóe môi mỉm cười, giơ tay nắm lấy mái tóc đen rủ xuống sau gáy Chu Cảnh Sâm, kéo mạnh hắn không tự chủ ngẩng đầu lên, lờ mờ không hiểu chuyện gì đã bị kéo dài khoảng cách với Diệp Gia. Hắn đang chuẩn bị ngạc nhiên thì trong chớp mắt, trời đất đã quay cuồng, đầu hắn đập vào chiếc gối trên giường lò.Chu Cảnh Sâm: "Hả???"Nhưng Diệp Gia lại đột ngột lật người đè lên anh, ác ý ghé sát xuống mặt hắn cười đến ngang ngược: "Chu Doãn An, hôm nay còn hỏi ta có dám hay không sao?"Chu Cảnh Sâm sửng sốt nửa ngày, nghe vậy thì lập tức tỉnh táo trở lại. Hắn khẽ nghiêng đầu, thoải mái nằm ngửa trên giường lò, con mắt thật sâu mà cũng thật dài, khóa chặt lấy Diệp Gia. Ngoài miệng lại nhẹ bang thở ra một câu: "... Gia Nương, hôm nay nàng dám rồi sao?""Tất nhiên là dám rồi! Hợp pháp, chính đáng, sao không dám chứ?" Diệp Gia nhướng một bên chân mày, dạng hai chân ngồi trên thắt lưng hắn.Chu Cảnh Sâm ngước nhìn Diệp Gia, khẽ nhếch môi: "Lần này nàng có dám cởi chứ?"“Chuyện bốn."Chu Cảnh Sâm cười nhẹ một tiếng: "Moi mắt mong chờ."Có lẽ vì Diệp Gia lén ăn thịt khô, bây giờ trong miệng toàn mùi thịt khô. Chu Cảnh Sâm ngửi thấy mùi thì không nhịn được có chút buôn cười. Nhưng khi cái lưỡi ấm áp kia đẩy mở môi hắn, luôn vào khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi hắn cùng nhau nhảy múa, một luồng ram ran tê dại mới xộc thẳng lên não hắn, không cười nổi nữa. Tiếng nước nho nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, lý trí của Chu Cảnh Sâm lập tức bị phá hủy.Không biết từ lúc nào hai người đã cuốn chặt trên giường lò, vạt áo trên bộ hỷ phục cầu kỳ trên người Chu Cảnh Sâm mở toang ra...Ngọn đèn dầu trên bàn đã được thay bằng đôi nến rồng phượng từ lâu, bên ngoài gió lạnh thổi ào ào, hai ngọn nến rồng phượng lớn bằng cánh tay trẻ sơ sinh với ánh lửa chập chờn. Ánh sáng ngọn lửa chiếu rọi hai bóng người đang chồng lên nhau trên giường lò, lung linh đẹp đẽ mà dịu dàng.Chu Cảnh Sâm cứ để mặc cho Diệp Gia làm càn, nét mặt dung túng lại quyến rũ.Bên ngoài cửa sổ, trời dần tối sầm, không biết gió thổi lên đã từ lúc nào rồi.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Hắn đi tới ngồi bên cạnh Diệp Gia, giơ chén rượu lên, cánh tay luồn qua tay nàng xích lại gần. Môi đỏ mấp máy, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói với Diệp Gia: "Hôm nay làm phu thê, đầu bạc không xa rời."Lồng n.g.ự.c Diệp Gia như thể vừa bị một nhát búa tạ thật nặng đập xuống thình một cái, ánh mắt giao nhau với hắn, nàng ngửa đầu uống cạn chén rượu.Ánh mắt Chu Cảnh Sâm lại càng thêm thẳm sâu, hắn đặt chén rượu của Diệp Gia sang một bên, đưa tay tháo mũ phượng trên đầu nàng xuống. Mũ phượng này làm bằng vàng ròng, thực ra cũng khá nặng. Ban nấy nằm, vì sợ đè hỏng nên Diệp Gia đã cố tình không nằm thẳng xuống.Bây giờ tháo ra rồi, đặt sang một bên, Chu Cảnh Sâm vén một lọn tóc mai của Diệp Gia, cắt đi một đoạn tóc nàng: “Gia Nương tháo mũ ra giúp ta đi."Lúc này Diệp Gia mới để ý hắn cũng đeo một cái kim quan có cùng kiểu dáng.... Thì ra hôm nay hắn đeo phát quan sao?Gỡ ra rất dễ dàng, tháo cây trâm vàng là có thể gỡ được rồi. Tóc Chu Cảnh Sâm buông xuống hơi cong cong nhưng thực chất tóc rất tốt, vô cùng mượt mà lại sáng bóng. Gần như vừa tháo ra, mái tóc đen lập tức tràn xuống phủ kín cả đầu vai. Chu Cảnh Sâm chậm rãi vén một lọn tóc của mình lên, quấn quanh ngón trỏ một vòng rồi cắt đứt. Sau đó liếc nhìn Diệp Gia, buộc lọn tóc của mình với đoạn tóc nàng vào nhau rồi bỏ vào hà bao.Khi ngẩng đầu lên, mi dài rũ xuống làm mờ đi ánh mắt u tối, nhìn Diệp Gia vừa khắc chế vừa suồng sã.Khắc chế là tác phong thường có của hắn, suồng sã là nơi ánh mắt hắn vương lại.Một bàn tay trắng trẻo nắm lấy cằm Diệp Gia, hơi cúi lại gần. Hơi thở giao hòa, Diệp Gia bỗng nhiên cong khóe môi mỉm cười, giơ tay nắm lấy mái tóc đen rủ xuống sau gáy Chu Cảnh Sâm, kéo mạnh hắn không tự chủ ngẩng đầu lên, lờ mờ không hiểu chuyện gì đã bị kéo dài khoảng cách với Diệp Gia. Hắn đang chuẩn bị ngạc nhiên thì trong chớp mắt, trời đất đã quay cuồng, đầu hắn đập vào chiếc gối trên giường lò.Chu Cảnh Sâm: "Hả???"Nhưng Diệp Gia lại đột ngột lật người đè lên anh, ác ý ghé sát xuống mặt hắn cười đến ngang ngược: "Chu Doãn An, hôm nay còn hỏi ta có dám hay không sao?"Chu Cảnh Sâm sửng sốt nửa ngày, nghe vậy thì lập tức tỉnh táo trở lại. Hắn khẽ nghiêng đầu, thoải mái nằm ngửa trên giường lò, con mắt thật sâu mà cũng thật dài, khóa chặt lấy Diệp Gia. Ngoài miệng lại nhẹ bang thở ra một câu: "... Gia Nương, hôm nay nàng dám rồi sao?""Tất nhiên là dám rồi! Hợp pháp, chính đáng, sao không dám chứ?" Diệp Gia nhướng một bên chân mày, dạng hai chân ngồi trên thắt lưng hắn.Chu Cảnh Sâm ngước nhìn Diệp Gia, khẽ nhếch môi: "Lần này nàng có dám cởi chứ?"“Chuyện bốn."Chu Cảnh Sâm cười nhẹ một tiếng: "Moi mắt mong chờ."Có lẽ vì Diệp Gia lén ăn thịt khô, bây giờ trong miệng toàn mùi thịt khô. Chu Cảnh Sâm ngửi thấy mùi thì không nhịn được có chút buôn cười. Nhưng khi cái lưỡi ấm áp kia đẩy mở môi hắn, luôn vào khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi hắn cùng nhau nhảy múa, một luồng ram ran tê dại mới xộc thẳng lên não hắn, không cười nổi nữa. Tiếng nước nho nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, lý trí của Chu Cảnh Sâm lập tức bị phá hủy.Không biết từ lúc nào hai người đã cuốn chặt trên giường lò, vạt áo trên bộ hỷ phục cầu kỳ trên người Chu Cảnh Sâm mở toang ra...Ngọn đèn dầu trên bàn đã được thay bằng đôi nến rồng phượng từ lâu, bên ngoài gió lạnh thổi ào ào, hai ngọn nến rồng phượng lớn bằng cánh tay trẻ sơ sinh với ánh lửa chập chờn. Ánh sáng ngọn lửa chiếu rọi hai bóng người đang chồng lên nhau trên giường lò, lung linh đẹp đẽ mà dịu dàng.Chu Cảnh Sâm cứ để mặc cho Diệp Gia làm càn, nét mặt dung túng lại quyến rũ.Bên ngoài cửa sổ, trời dần tối sầm, không biết gió thổi lên đã từ lúc nào rồi.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Hắn đi tới ngồi bên cạnh Diệp Gia, giơ chén rượu lên, cánh tay luồn qua tay nàng xích lại gần. Môi đỏ mấp máy, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói với Diệp Gia: "Hôm nay làm phu thê, đầu bạc không xa rời."Lồng n.g.ự.c Diệp Gia như thể vừa bị một nhát búa tạ thật nặng đập xuống thình một cái, ánh mắt giao nhau với hắn, nàng ngửa đầu uống cạn chén rượu.Ánh mắt Chu Cảnh Sâm lại càng thêm thẳm sâu, hắn đặt chén rượu của Diệp Gia sang một bên, đưa tay tháo mũ phượng trên đầu nàng xuống. Mũ phượng này làm bằng vàng ròng, thực ra cũng khá nặng. Ban nấy nằm, vì sợ đè hỏng nên Diệp Gia đã cố tình không nằm thẳng xuống.Bây giờ tháo ra rồi, đặt sang một bên, Chu Cảnh Sâm vén một lọn tóc mai của Diệp Gia, cắt đi một đoạn tóc nàng: “Gia Nương tháo mũ ra giúp ta đi."Lúc này Diệp Gia mới để ý hắn cũng đeo một cái kim quan có cùng kiểu dáng.... Thì ra hôm nay hắn đeo phát quan sao?Gỡ ra rất dễ dàng, tháo cây trâm vàng là có thể gỡ được rồi. Tóc Chu Cảnh Sâm buông xuống hơi cong cong nhưng thực chất tóc rất tốt, vô cùng mượt mà lại sáng bóng. Gần như vừa tháo ra, mái tóc đen lập tức tràn xuống phủ kín cả đầu vai. Chu Cảnh Sâm chậm rãi vén một lọn tóc của mình lên, quấn quanh ngón trỏ một vòng rồi cắt đứt. Sau đó liếc nhìn Diệp Gia, buộc lọn tóc của mình với đoạn tóc nàng vào nhau rồi bỏ vào hà bao.Khi ngẩng đầu lên, mi dài rũ xuống làm mờ đi ánh mắt u tối, nhìn Diệp Gia vừa khắc chế vừa suồng sã.Khắc chế là tác phong thường có của hắn, suồng sã là nơi ánh mắt hắn vương lại.Một bàn tay trắng trẻo nắm lấy cằm Diệp Gia, hơi cúi lại gần. Hơi thở giao hòa, Diệp Gia bỗng nhiên cong khóe môi mỉm cười, giơ tay nắm lấy mái tóc đen rủ xuống sau gáy Chu Cảnh Sâm, kéo mạnh hắn không tự chủ ngẩng đầu lên, lờ mờ không hiểu chuyện gì đã bị kéo dài khoảng cách với Diệp Gia. Hắn đang chuẩn bị ngạc nhiên thì trong chớp mắt, trời đất đã quay cuồng, đầu hắn đập vào chiếc gối trên giường lò.Chu Cảnh Sâm: "Hả???"Nhưng Diệp Gia lại đột ngột lật người đè lên anh, ác ý ghé sát xuống mặt hắn cười đến ngang ngược: "Chu Doãn An, hôm nay còn hỏi ta có dám hay không sao?"Chu Cảnh Sâm sửng sốt nửa ngày, nghe vậy thì lập tức tỉnh táo trở lại. Hắn khẽ nghiêng đầu, thoải mái nằm ngửa trên giường lò, con mắt thật sâu mà cũng thật dài, khóa chặt lấy Diệp Gia. Ngoài miệng lại nhẹ bang thở ra một câu: "... Gia Nương, hôm nay nàng dám rồi sao?""Tất nhiên là dám rồi! Hợp pháp, chính đáng, sao không dám chứ?" Diệp Gia nhướng một bên chân mày, dạng hai chân ngồi trên thắt lưng hắn.Chu Cảnh Sâm ngước nhìn Diệp Gia, khẽ nhếch môi: "Lần này nàng có dám cởi chứ?"“Chuyện bốn."Chu Cảnh Sâm cười nhẹ một tiếng: "Moi mắt mong chờ."Có lẽ vì Diệp Gia lén ăn thịt khô, bây giờ trong miệng toàn mùi thịt khô. Chu Cảnh Sâm ngửi thấy mùi thì không nhịn được có chút buôn cười. Nhưng khi cái lưỡi ấm áp kia đẩy mở môi hắn, luôn vào khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi hắn cùng nhau nhảy múa, một luồng ram ran tê dại mới xộc thẳng lên não hắn, không cười nổi nữa. Tiếng nước nho nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, lý trí của Chu Cảnh Sâm lập tức bị phá hủy.Không biết từ lúc nào hai người đã cuốn chặt trên giường lò, vạt áo trên bộ hỷ phục cầu kỳ trên người Chu Cảnh Sâm mở toang ra...Ngọn đèn dầu trên bàn đã được thay bằng đôi nến rồng phượng từ lâu, bên ngoài gió lạnh thổi ào ào, hai ngọn nến rồng phượng lớn bằng cánh tay trẻ sơ sinh với ánh lửa chập chờn. Ánh sáng ngọn lửa chiếu rọi hai bóng người đang chồng lên nhau trên giường lò, lung linh đẹp đẽ mà dịu dàng.Chu Cảnh Sâm cứ để mặc cho Diệp Gia làm càn, nét mặt dung túng lại quyến rũ.Bên ngoài cửa sổ, trời dần tối sầm, không biết gió thổi lên đã từ lúc nào rồi.

Chương 412