Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 416

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sau khi được trải qua sự mạnh bạo của Diệp Gia vào đêm qua, bây giờ Chu Cảnh Sâm rất lo lắng cho nàng. Nha đầu này vừa ngốc nghếch lại to gan, c.h.ế.t còn sĩ diện, bày ra dáng vẻ cái gì cũng biết nhưng thực ra là con cọp giấy. Hắn đã nhiều lần nói với nàng rằng phải kiên nhẫn hơn, đừng quá e thẹn để rồi mắc sai lầm. Nhưng nha đầu này không chịu đựng được, còn cố chấp đến cùng. Bây giờ chịu đau nên biết sợ, nhưng vẫn còn gắng gượng chịu đựng: "Ngoan, thả lỏng tay ra, để ta làm cho nàng."Nói cho cùng thì nàng cũng chỉ là người lùn trong hành động (*), lịch sử đen tối về sự xấu hổ của Diệp Gia sẽ bị người ta nhai đi nhai lại, không chịu buông tha.(*) Người khổng lồ trong suy nghĩ, người lùn trong hành động: nghĩ nhiều hơn làm.Chu Cảnh Sâm nuông chiều nàng hồi lâu, nhưng riêng chuyện này thì không chiều được. Thấy nàng vẫn cố chấp với mình, hắn dùng một tay nắm chặt hai tay của Diệp Gia rồi đè ở trên đỉnh đầu, một cái tay khác thì tìm được đai lưng tựa như mọc thêm một đôi mắt, sau đó hắn lập tức chìa tay cởi bỏ quân áo của nàng. Sợ Diệp Gia lại làm ra hành động không thành thật nào, một chân hắn lại đè lên Diệp Gia, không cho nàng đứng dậy.Hắn lấy thuốc mỡ từ trong túi ra, cúi đầu cắn lên lớp vải đỏ rồi nhẹ nhàng rút nút lọ ra trước.Nút bình ram một tiếng được rút ra, Diệp Gia chỉ nhìn thấy đôi mắt Chu Cảnh Sâm sáng đến lạ thường thông qua tia sáng xuyên qua tấm giấy dán cửa sổ. Dáng vẻ môi còn cắn đồ vật mà mắt liếc nàng thực sự quyến rũ, nhưng nàng lại chợt nhớ đến chuyện ngu ngốc mà mình làm, cơn đau bén nhọn đã xé rách tất cả những cảnh tượng đẹp de ướt at thành mảnh vỡ."Ta đặc biệt tìm ra đó, cũng đã hỏi rồi, có thể dùng được." Chu Cảnh Sâm không nói thuốc mỡ này là của dì Trình lấy ở ngõ Lê Hoa, tác dụng rất tốt. Cho dù không chặn lại thì Diệp Gia cũng chẳng thể ngăn được đôi tay khéo léo của hắn, bất kể là chặn trái chặn phải thì cũng không cản được.Chu Cảnh Sâm đặt chiếc lọ lên trên cái bàn nhỏ ở đầu giường, trong miệng vẫn ngậm nắp bình màu đỏ, ngón trỏ lấy một ít thuốc mỡ rồi thăm dò xuống bên dưới.Diệp Gia xấu hổ đến mức ngón chân cũng cong lên, sự đụng chạm như có như không kia khiến cho nàng tê cả da đầu. Cũng không biết thuốc mỡ kia được làm từ nguyên liệu gì mà lạnh lạnh mát mát, người kia lại sờ soạng trong bóng tối khiến nàng bị ép đến mức sắp khóc nước mắt lưng tròng. Chu Cảnh Sâm không chỉ bôi thuốc ở quanh bên ngoài, mà còn thăm dò vào sâu bên trong. Khi hắn nghe thấy nhịp thở hỗn loạn và tiếng rên rỉ nghẹn ngào ở trong cổ họng của Diệp Gia thì cũng không dễ chịu: "Ngoan, đừng mời gọi ta!"Mời gọi cái gì mà mời gọi! Mời gọi cái quần què nhà ngươi! Đến cùng là ai mời gọi ailDiệp Gia vừa mất mặt lại vừa khó chịu, cũng cố kiềm chế không phát ra những âm thanh kỳ lạ, lại cũng không dám nhúc nhích gì, có cảm giác như bị người ta nắm bắt được nhược điểm. Cái tên Chu Cảnh Sâm này thật không phải con người, mà là ma quỷ! Hắn cứ trưng ra vẻ mặt chính nhân quân tử thanh tâm quả dục, động tác không nhanh không chậm, nội dung sâu sắc mà lời lẽ dễ hiểu để bôi thuốc cho nàng, vậy mà bôi hai lần thuốc cho nàng chứ!Làm xong thì cũng phủi m.ô.n.g rất nhanh, buông tay ra cái rồi xuống luôn.Diệp Gia tức giận đến mức không kịp mặc quân áo, lập tức nhấc chân đá một cước vào sau lưng hắn. CCD đã trúng một cước nhưng cũng không động đậy, vẫn ngồi im bất động ở trên giường rồi rút một chiếc khăn tay từ trong n.g.ự.c ra, thong thả lau các ngón tay."Ngoan, bôi bốn đến năm ngày là được." Diệp Gia đạp hắn chẳng đau tí nào, mà CCD còn dễ dàng túm được mắt cá chân của nàng, dùng chiếc quần lót bị hắn lột ra mà lau chân giúp nàng.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sau khi được trải qua sự mạnh bạo của Diệp Gia vào đêm qua, bây giờ Chu Cảnh Sâm rất lo lắng cho nàng. Nha đầu này vừa ngốc nghếch lại to gan, c.h.ế.t còn sĩ diện, bày ra dáng vẻ cái gì cũng biết nhưng thực ra là con cọp giấy. Hắn đã nhiều lần nói với nàng rằng phải kiên nhẫn hơn, đừng quá e thẹn để rồi mắc sai lầm. Nhưng nha đầu này không chịu đựng được, còn cố chấp đến cùng. Bây giờ chịu đau nên biết sợ, nhưng vẫn còn gắng gượng chịu đựng: "Ngoan, thả lỏng tay ra, để ta làm cho nàng."Nói cho cùng thì nàng cũng chỉ là người lùn trong hành động (*), lịch sử đen tối về sự xấu hổ của Diệp Gia sẽ bị người ta nhai đi nhai lại, không chịu buông tha.(*) Người khổng lồ trong suy nghĩ, người lùn trong hành động: nghĩ nhiều hơn làm.Chu Cảnh Sâm nuông chiều nàng hồi lâu, nhưng riêng chuyện này thì không chiều được. Thấy nàng vẫn cố chấp với mình, hắn dùng một tay nắm chặt hai tay của Diệp Gia rồi đè ở trên đỉnh đầu, một cái tay khác thì tìm được đai lưng tựa như mọc thêm một đôi mắt, sau đó hắn lập tức chìa tay cởi bỏ quân áo của nàng. Sợ Diệp Gia lại làm ra hành động không thành thật nào, một chân hắn lại đè lên Diệp Gia, không cho nàng đứng dậy.Hắn lấy thuốc mỡ từ trong túi ra, cúi đầu cắn lên lớp vải đỏ rồi nhẹ nhàng rút nút lọ ra trước.Nút bình ram một tiếng được rút ra, Diệp Gia chỉ nhìn thấy đôi mắt Chu Cảnh Sâm sáng đến lạ thường thông qua tia sáng xuyên qua tấm giấy dán cửa sổ. Dáng vẻ môi còn cắn đồ vật mà mắt liếc nàng thực sự quyến rũ, nhưng nàng lại chợt nhớ đến chuyện ngu ngốc mà mình làm, cơn đau bén nhọn đã xé rách tất cả những cảnh tượng đẹp de ướt at thành mảnh vỡ."Ta đặc biệt tìm ra đó, cũng đã hỏi rồi, có thể dùng được." Chu Cảnh Sâm không nói thuốc mỡ này là của dì Trình lấy ở ngõ Lê Hoa, tác dụng rất tốt. Cho dù không chặn lại thì Diệp Gia cũng chẳng thể ngăn được đôi tay khéo léo của hắn, bất kể là chặn trái chặn phải thì cũng không cản được.Chu Cảnh Sâm đặt chiếc lọ lên trên cái bàn nhỏ ở đầu giường, trong miệng vẫn ngậm nắp bình màu đỏ, ngón trỏ lấy một ít thuốc mỡ rồi thăm dò xuống bên dưới.Diệp Gia xấu hổ đến mức ngón chân cũng cong lên, sự đụng chạm như có như không kia khiến cho nàng tê cả da đầu. Cũng không biết thuốc mỡ kia được làm từ nguyên liệu gì mà lạnh lạnh mát mát, người kia lại sờ soạng trong bóng tối khiến nàng bị ép đến mức sắp khóc nước mắt lưng tròng. Chu Cảnh Sâm không chỉ bôi thuốc ở quanh bên ngoài, mà còn thăm dò vào sâu bên trong. Khi hắn nghe thấy nhịp thở hỗn loạn và tiếng rên rỉ nghẹn ngào ở trong cổ họng của Diệp Gia thì cũng không dễ chịu: "Ngoan, đừng mời gọi ta!"Mời gọi cái gì mà mời gọi! Mời gọi cái quần què nhà ngươi! Đến cùng là ai mời gọi ailDiệp Gia vừa mất mặt lại vừa khó chịu, cũng cố kiềm chế không phát ra những âm thanh kỳ lạ, lại cũng không dám nhúc nhích gì, có cảm giác như bị người ta nắm bắt được nhược điểm. Cái tên Chu Cảnh Sâm này thật không phải con người, mà là ma quỷ! Hắn cứ trưng ra vẻ mặt chính nhân quân tử thanh tâm quả dục, động tác không nhanh không chậm, nội dung sâu sắc mà lời lẽ dễ hiểu để bôi thuốc cho nàng, vậy mà bôi hai lần thuốc cho nàng chứ!Làm xong thì cũng phủi m.ô.n.g rất nhanh, buông tay ra cái rồi xuống luôn.Diệp Gia tức giận đến mức không kịp mặc quân áo, lập tức nhấc chân đá một cước vào sau lưng hắn. CCD đã trúng một cước nhưng cũng không động đậy, vẫn ngồi im bất động ở trên giường rồi rút một chiếc khăn tay từ trong n.g.ự.c ra, thong thả lau các ngón tay."Ngoan, bôi bốn đến năm ngày là được." Diệp Gia đạp hắn chẳng đau tí nào, mà CCD còn dễ dàng túm được mắt cá chân của nàng, dùng chiếc quần lót bị hắn lột ra mà lau chân giúp nàng.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sau khi được trải qua sự mạnh bạo của Diệp Gia vào đêm qua, bây giờ Chu Cảnh Sâm rất lo lắng cho nàng. Nha đầu này vừa ngốc nghếch lại to gan, c.h.ế.t còn sĩ diện, bày ra dáng vẻ cái gì cũng biết nhưng thực ra là con cọp giấy. Hắn đã nhiều lần nói với nàng rằng phải kiên nhẫn hơn, đừng quá e thẹn để rồi mắc sai lầm. Nhưng nha đầu này không chịu đựng được, còn cố chấp đến cùng. Bây giờ chịu đau nên biết sợ, nhưng vẫn còn gắng gượng chịu đựng: "Ngoan, thả lỏng tay ra, để ta làm cho nàng."Nói cho cùng thì nàng cũng chỉ là người lùn trong hành động (*), lịch sử đen tối về sự xấu hổ của Diệp Gia sẽ bị người ta nhai đi nhai lại, không chịu buông tha.(*) Người khổng lồ trong suy nghĩ, người lùn trong hành động: nghĩ nhiều hơn làm.Chu Cảnh Sâm nuông chiều nàng hồi lâu, nhưng riêng chuyện này thì không chiều được. Thấy nàng vẫn cố chấp với mình, hắn dùng một tay nắm chặt hai tay của Diệp Gia rồi đè ở trên đỉnh đầu, một cái tay khác thì tìm được đai lưng tựa như mọc thêm một đôi mắt, sau đó hắn lập tức chìa tay cởi bỏ quân áo của nàng. Sợ Diệp Gia lại làm ra hành động không thành thật nào, một chân hắn lại đè lên Diệp Gia, không cho nàng đứng dậy.Hắn lấy thuốc mỡ từ trong túi ra, cúi đầu cắn lên lớp vải đỏ rồi nhẹ nhàng rút nút lọ ra trước.Nút bình ram một tiếng được rút ra, Diệp Gia chỉ nhìn thấy đôi mắt Chu Cảnh Sâm sáng đến lạ thường thông qua tia sáng xuyên qua tấm giấy dán cửa sổ. Dáng vẻ môi còn cắn đồ vật mà mắt liếc nàng thực sự quyến rũ, nhưng nàng lại chợt nhớ đến chuyện ngu ngốc mà mình làm, cơn đau bén nhọn đã xé rách tất cả những cảnh tượng đẹp de ướt at thành mảnh vỡ."Ta đặc biệt tìm ra đó, cũng đã hỏi rồi, có thể dùng được." Chu Cảnh Sâm không nói thuốc mỡ này là của dì Trình lấy ở ngõ Lê Hoa, tác dụng rất tốt. Cho dù không chặn lại thì Diệp Gia cũng chẳng thể ngăn được đôi tay khéo léo của hắn, bất kể là chặn trái chặn phải thì cũng không cản được.Chu Cảnh Sâm đặt chiếc lọ lên trên cái bàn nhỏ ở đầu giường, trong miệng vẫn ngậm nắp bình màu đỏ, ngón trỏ lấy một ít thuốc mỡ rồi thăm dò xuống bên dưới.Diệp Gia xấu hổ đến mức ngón chân cũng cong lên, sự đụng chạm như có như không kia khiến cho nàng tê cả da đầu. Cũng không biết thuốc mỡ kia được làm từ nguyên liệu gì mà lạnh lạnh mát mát, người kia lại sờ soạng trong bóng tối khiến nàng bị ép đến mức sắp khóc nước mắt lưng tròng. Chu Cảnh Sâm không chỉ bôi thuốc ở quanh bên ngoài, mà còn thăm dò vào sâu bên trong. Khi hắn nghe thấy nhịp thở hỗn loạn và tiếng rên rỉ nghẹn ngào ở trong cổ họng của Diệp Gia thì cũng không dễ chịu: "Ngoan, đừng mời gọi ta!"Mời gọi cái gì mà mời gọi! Mời gọi cái quần què nhà ngươi! Đến cùng là ai mời gọi ailDiệp Gia vừa mất mặt lại vừa khó chịu, cũng cố kiềm chế không phát ra những âm thanh kỳ lạ, lại cũng không dám nhúc nhích gì, có cảm giác như bị người ta nắm bắt được nhược điểm. Cái tên Chu Cảnh Sâm này thật không phải con người, mà là ma quỷ! Hắn cứ trưng ra vẻ mặt chính nhân quân tử thanh tâm quả dục, động tác không nhanh không chậm, nội dung sâu sắc mà lời lẽ dễ hiểu để bôi thuốc cho nàng, vậy mà bôi hai lần thuốc cho nàng chứ!Làm xong thì cũng phủi m.ô.n.g rất nhanh, buông tay ra cái rồi xuống luôn.Diệp Gia tức giận đến mức không kịp mặc quân áo, lập tức nhấc chân đá một cước vào sau lưng hắn. CCD đã trúng một cước nhưng cũng không động đậy, vẫn ngồi im bất động ở trên giường rồi rút một chiếc khăn tay từ trong n.g.ự.c ra, thong thả lau các ngón tay."Ngoan, bôi bốn đến năm ngày là được." Diệp Gia đạp hắn chẳng đau tí nào, mà CCD còn dễ dàng túm được mắt cá chân của nàng, dùng chiếc quần lót bị hắn lột ra mà lau chân giúp nàng.

Chương 416