Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 421

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Lúc này, Chu Cảnh Sâm tuy mặc thường phục nhưng lại có khí chất vừa sắc bén vừa mạnh mẽ, so với vẻ ngoài tươi cười hiền lành thường ngày, hắn dường như đã biến thành một người khác.Nhưng ai bàn chuyện làm ăn cũng sẽ nghiêm túc, Diệp Gia chỉ lấy đồ rồi vội vàng rời đi.Đi tới cửa còn nghe thấy bên trong có người nói chuyện: "... Tô Lặc Đồ sẽ không để triêu đình nhúng tay vào đô hộ phủ Bắc Đình, kẻ thay thế này sẽ chỉ là người của gã."Diệp Gia nghe xong, thuận tay đóng chặt cửa lại. Nhuy Tả Nhi từ ngoài phòng chạy vào, Diệp Gia dắt cô bé ra ngoài.Trong phòng phía đông. Liễu Nguyên uể oải nằm úp sấp trên bàn: "Bên cạnh gã chỉ có mấy người đáng tin cậy, Mẫn La Tân giỏi quản lý tiên bạc, nắm giữ hơn một nửa tài chính của Đô Hộ Phủ Bắc Đình. Nhạc Tông Cầm hiện đang thay gã áp giải Tái Lợi Khắc đến Yến Kinh, không ở Luân Đài. Lâm Chi Lan quản lý việc vặt trong Đô Hộ Phủ, Lâm Chi Giáo lại là tay trái phải của Tô Lặc Đồ... Tô Lặc Đồ vô cùng nể trọng mấy người này, sẽ không dễ dàng điều động họ đâu.""Nhưng Dư An huynh chớ quên, trấn Đông Hương có mỏ Tằng Thanh" Trân Thế Khanh thẳng lưng ngồi ở dưới, nghiêm mặt phản bác hắn ta: "Một mỏ quặng lớn như vậy, Tô Lặc Đồ sẽ không yên tâm để người ngoài tiếp quản.""Mỏ Tằng Thanh quan trọng thật, nhưng không phải Tô Lặc Đồ đã xếp người ở chỗ này rồi sao?"Nhấp một ngụm trà, Liễu Nguyên liếc mắt nhìn Chu Cảnh Sâm. Ý của hắn ta đương nhiên là Chu Cảnh Sâm đã sớm lọt vào mắt Tô Lặc Đô.Chu Cảnh Sâm có lọt vào mắt Tô Lặc Đồ hay không, cái này còn chưa bàn đến. Thân phận của hắn không phải bí mật, Tô Lặc Đồ muốn tra tự nhiên có thể tra rõ ràng. Chỉ với thân phận thế tử Cảnh Vương, Tô Lặc Đồ đã khó mà tin tưởng hắn.Nhưng nếu bây giờ Tô Lặc Đồ tỏ ý lôi keo, Chu Cảnh Sâm đương nhiên sẽ không từ chối: "Được rồi, bàn chính sự."Diêu Lập Lai ngã xuống, vị trí tri huyện Kashgar bị bỏ trống. Một vùng đất không thể không có lãnh đạo, triều đình ắt sẽ nhanh chóng bố trí người tiếp nhận. Nhưng theo tính tình của Tô Lặc Đồ, quyết không cho phép triêu đình nhúng tay vào đô hộ phủ Bắc đình. Cho nên ứng cử viên tiếp quản chức vụ này chắc chắn không phải do triều đình phái tới, mà hắn ta sẽ xuất hiện ở khu vực Tây Bắc này.Chế độ tuyển quan của Đại Yến vô cùng rườm rà, có nhiều con đường nhập quan. Đỗ đậu khoa cử, môn ấm* nhập sĩ, tiến cử, được triều đình chiêu mộ, đủ loại con đường không chính thống, thậm chí là nhập mạc** cũng được. Đường càng nhiều, không gian động tay động chân càng lớn. (*) Môn am (门荫) xuất hiện ở Trung Quốc từ đời Xuân Thu, là chế độ trao quan chức cho con em trong gia đình quan lại cấp cao đương chức, hậu duệ của công thần và danh nhân các triều đại trước. Người nhờ Ấm tập chỉ được nhận quan chức cấp thấp, hàm rỗng (quan giai), thậm chí chỉ là tư cách làm quan (thay vì phải thi cử). Ấm tập đời Thanh được chia làm 3 cấp: Ân ấm (dành cho con em kinh quan mang hàm tứ phẩm, ngoại quan mang hàm tam phẩm, quân quan mang hàm nhị phẩm trở lên): một con trai được vào Quốc tử giám, hoặc căn cứ vào cấp bậc của cha ông mà trao hàm rỗng, chức vụ tương ứng; Nạn ấm (dành cho con em quan chức hy sinh khi làm nhiệm vụ): một con trai được vào Quốc tử giám, có ngoại lệ được trao quan chức; Đặc ấm (dành cho hậu duệ của công thần và danh nhân): chọn một thành viên để trao chức vụ hoặc hàm rỗng.(**) Nhập mạc - 入幕: Nghia gốc là những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật, trong truyện chỉ người "vô cùng thân cận", người thân mật.Trong số đó không thể không kể đến đỗ đậu khoa cử và môn ấm nhập sĩ. Hầu hết các quan chức trong triều đều xuất thân từ hai con đường này. Nhưng ở Tây Bắc, phong tục tập quán và hệ thống giáo dục ở dân gian không bằng khu vực Trung Nguyên, rất hiếm người có tài học trong bụng.

Lúc này, Chu Cảnh Sâm tuy mặc thường phục nhưng lại có khí chất vừa sắc bén vừa mạnh mẽ, so với vẻ ngoài tươi cười hiền lành thường ngày, hắn dường như đã biến thành một người khác.

Nhưng ai bàn chuyện làm ăn cũng sẽ nghiêm túc, Diệp Gia chỉ lấy đồ rồi vội vàng rời đi.

Đi tới cửa còn nghe thấy bên trong có người nói chuyện: "... Tô Lặc Đồ sẽ không để triêu đình nhúng tay vào đô hộ phủ Bắc Đình, kẻ thay thế này sẽ chỉ là người của gã."

Diệp Gia nghe xong, thuận tay đóng chặt cửa lại. Nhuy Tả Nhi từ ngoài phòng chạy vào, Diệp Gia dắt cô bé ra ngoài.

Trong phòng phía đông. Liễu Nguyên uể oải nằm úp sấp trên bàn: "Bên cạnh gã chỉ có mấy người đáng tin cậy, Mẫn La Tân giỏi quản lý tiên bạc, nắm giữ hơn một nửa tài chính của Đô Hộ Phủ Bắc Đình. Nhạc Tông Cầm hiện đang thay gã áp giải Tái Lợi Khắc đến Yến Kinh, không ở Luân Đài. Lâm Chi Lan quản lý việc vặt trong Đô Hộ Phủ, Lâm Chi Giáo lại là tay trái phải của Tô Lặc Đồ... Tô Lặc Đồ vô cùng nể trọng mấy người này, sẽ không dễ dàng điều động họ đâu."

"Nhưng Dư An huynh chớ quên, trấn Đông Hương có mỏ Tằng Thanh" Trân Thế Khanh thẳng lưng ngồi ở dưới, nghiêm mặt phản bác hắn ta: "Một mỏ quặng lớn như vậy, Tô Lặc Đồ sẽ không yên tâm để người ngoài tiếp quản."

"Mỏ Tằng Thanh quan trọng thật, nhưng không phải Tô Lặc Đồ đã xếp người ở chỗ này rồi sao?"

Nhấp một ngụm trà, Liễu Nguyên liếc mắt nhìn Chu Cảnh Sâm. Ý của hắn ta đương nhiên là Chu Cảnh Sâm đã sớm lọt vào mắt Tô Lặc Đô.

Chu Cảnh Sâm có lọt vào mắt Tô Lặc Đồ hay không, cái này còn chưa bàn đến. Thân phận của hắn không phải bí mật, Tô Lặc Đồ muốn tra tự nhiên có thể tra rõ ràng. Chỉ với thân phận thế tử Cảnh Vương, Tô Lặc Đồ đã khó mà tin tưởng hắn.

Nhưng nếu bây giờ Tô Lặc Đồ tỏ ý lôi keo, Chu Cảnh Sâm đương nhiên sẽ không từ chối: "Được rồi, bàn chính sự."

Diêu Lập Lai ngã xuống, vị trí tri huyện Kashgar bị bỏ trống. Một vùng đất không thể không có lãnh đạo, triều đình ắt sẽ nhanh chóng bố trí người tiếp nhận. Nhưng theo tính tình của Tô Lặc Đồ, quyết không cho phép triêu đình nhúng tay vào đô hộ phủ Bắc đình. Cho nên ứng cử viên tiếp quản chức vụ này chắc chắn không phải do triều đình phái tới, mà hắn ta sẽ xuất hiện ở khu vực Tây Bắc này.

Chế độ tuyển quan của Đại Yến vô cùng rườm rà, có nhiều con đường nhập quan. Đỗ đậu khoa cử, môn ấm* nhập sĩ, tiến cử, được triều đình chiêu mộ, đủ loại con đường không chính thống, thậm chí là nhập mạc** cũng được. Đường càng nhiều, không gian động tay động chân càng lớn. (*) Môn am (门荫) xuất hiện ở Trung Quốc từ đời Xuân Thu, là chế độ trao quan chức cho con em trong gia đình quan lại cấp cao đương chức, hậu duệ của công thần và danh nhân các triều đại trước. Người nhờ Ấm tập chỉ được nhận quan chức cấp thấp, hàm rỗng (quan giai), thậm chí chỉ là tư cách làm quan (thay vì phải thi cử). Ấm tập đời Thanh được chia làm 3 cấp: Ân ấm (dành cho con em kinh quan mang hàm tứ phẩm, ngoại quan mang hàm tam phẩm, quân quan mang hàm nhị phẩm trở lên): một con trai được vào Quốc tử giám, hoặc căn cứ vào cấp bậc của cha ông mà trao hàm rỗng, chức vụ tương ứng; Nạn ấm (dành cho con em quan chức hy sinh khi làm nhiệm vụ): một con trai được vào Quốc tử giám, có ngoại lệ được trao quan chức; Đặc ấm (dành cho hậu duệ của công thần và danh nhân): chọn một thành viên để trao chức vụ hoặc hàm rỗng.

(**) Nhập mạc - 入幕: Nghia gốc là những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật, trong truyện chỉ người "vô cùng thân cận", người thân mật.

Trong số đó không thể không kể đến đỗ đậu khoa cử và môn ấm nhập sĩ. Hầu hết các quan chức trong triều đều xuất thân từ hai con đường này. Nhưng ở Tây Bắc, phong tục tập quán và hệ thống giáo dục ở dân gian không bằng khu vực Trung Nguyên, rất hiếm người có tài học trong bụng.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Lúc này, Chu Cảnh Sâm tuy mặc thường phục nhưng lại có khí chất vừa sắc bén vừa mạnh mẽ, so với vẻ ngoài tươi cười hiền lành thường ngày, hắn dường như đã biến thành một người khác.Nhưng ai bàn chuyện làm ăn cũng sẽ nghiêm túc, Diệp Gia chỉ lấy đồ rồi vội vàng rời đi.Đi tới cửa còn nghe thấy bên trong có người nói chuyện: "... Tô Lặc Đồ sẽ không để triêu đình nhúng tay vào đô hộ phủ Bắc Đình, kẻ thay thế này sẽ chỉ là người của gã."Diệp Gia nghe xong, thuận tay đóng chặt cửa lại. Nhuy Tả Nhi từ ngoài phòng chạy vào, Diệp Gia dắt cô bé ra ngoài.Trong phòng phía đông. Liễu Nguyên uể oải nằm úp sấp trên bàn: "Bên cạnh gã chỉ có mấy người đáng tin cậy, Mẫn La Tân giỏi quản lý tiên bạc, nắm giữ hơn một nửa tài chính của Đô Hộ Phủ Bắc Đình. Nhạc Tông Cầm hiện đang thay gã áp giải Tái Lợi Khắc đến Yến Kinh, không ở Luân Đài. Lâm Chi Lan quản lý việc vặt trong Đô Hộ Phủ, Lâm Chi Giáo lại là tay trái phải của Tô Lặc Đồ... Tô Lặc Đồ vô cùng nể trọng mấy người này, sẽ không dễ dàng điều động họ đâu.""Nhưng Dư An huynh chớ quên, trấn Đông Hương có mỏ Tằng Thanh" Trân Thế Khanh thẳng lưng ngồi ở dưới, nghiêm mặt phản bác hắn ta: "Một mỏ quặng lớn như vậy, Tô Lặc Đồ sẽ không yên tâm để người ngoài tiếp quản.""Mỏ Tằng Thanh quan trọng thật, nhưng không phải Tô Lặc Đồ đã xếp người ở chỗ này rồi sao?"Nhấp một ngụm trà, Liễu Nguyên liếc mắt nhìn Chu Cảnh Sâm. Ý của hắn ta đương nhiên là Chu Cảnh Sâm đã sớm lọt vào mắt Tô Lặc Đô.Chu Cảnh Sâm có lọt vào mắt Tô Lặc Đồ hay không, cái này còn chưa bàn đến. Thân phận của hắn không phải bí mật, Tô Lặc Đồ muốn tra tự nhiên có thể tra rõ ràng. Chỉ với thân phận thế tử Cảnh Vương, Tô Lặc Đồ đã khó mà tin tưởng hắn.Nhưng nếu bây giờ Tô Lặc Đồ tỏ ý lôi keo, Chu Cảnh Sâm đương nhiên sẽ không từ chối: "Được rồi, bàn chính sự."Diêu Lập Lai ngã xuống, vị trí tri huyện Kashgar bị bỏ trống. Một vùng đất không thể không có lãnh đạo, triều đình ắt sẽ nhanh chóng bố trí người tiếp nhận. Nhưng theo tính tình của Tô Lặc Đồ, quyết không cho phép triêu đình nhúng tay vào đô hộ phủ Bắc đình. Cho nên ứng cử viên tiếp quản chức vụ này chắc chắn không phải do triều đình phái tới, mà hắn ta sẽ xuất hiện ở khu vực Tây Bắc này.Chế độ tuyển quan của Đại Yến vô cùng rườm rà, có nhiều con đường nhập quan. Đỗ đậu khoa cử, môn ấm* nhập sĩ, tiến cử, được triều đình chiêu mộ, đủ loại con đường không chính thống, thậm chí là nhập mạc** cũng được. Đường càng nhiều, không gian động tay động chân càng lớn. (*) Môn am (门荫) xuất hiện ở Trung Quốc từ đời Xuân Thu, là chế độ trao quan chức cho con em trong gia đình quan lại cấp cao đương chức, hậu duệ của công thần và danh nhân các triều đại trước. Người nhờ Ấm tập chỉ được nhận quan chức cấp thấp, hàm rỗng (quan giai), thậm chí chỉ là tư cách làm quan (thay vì phải thi cử). Ấm tập đời Thanh được chia làm 3 cấp: Ân ấm (dành cho con em kinh quan mang hàm tứ phẩm, ngoại quan mang hàm tam phẩm, quân quan mang hàm nhị phẩm trở lên): một con trai được vào Quốc tử giám, hoặc căn cứ vào cấp bậc của cha ông mà trao hàm rỗng, chức vụ tương ứng; Nạn ấm (dành cho con em quan chức hy sinh khi làm nhiệm vụ): một con trai được vào Quốc tử giám, có ngoại lệ được trao quan chức; Đặc ấm (dành cho hậu duệ của công thần và danh nhân): chọn một thành viên để trao chức vụ hoặc hàm rỗng.(**) Nhập mạc - 入幕: Nghia gốc là những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật, trong truyện chỉ người "vô cùng thân cận", người thân mật.Trong số đó không thể không kể đến đỗ đậu khoa cử và môn ấm nhập sĩ. Hầu hết các quan chức trong triều đều xuất thân từ hai con đường này. Nhưng ở Tây Bắc, phong tục tập quán và hệ thống giáo dục ở dân gian không bằng khu vực Trung Nguyên, rất hiếm người có tài học trong bụng.

Chương 421