Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 427
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia hỏi chuyện gì đang xảy ra, những người khác lập tức môm năm miệng mười tranh nhau nói. Một người lớn giọng kể rằng một đám cô nương các nàng bị dồn vào một phòng, hạ nhân ngủ ở giường chung là loại kém cỏi nhất. Nhưng trong này có cô nương được xếp riêng một phòng.Không chỉ vậy, có người còn thề thốt nói mình từng bắt gặp một cô nương tên Lâm Tịch Nguyệt trong đó thông đồng nam chủ tử.Người nọ liếc về phía Diệp Gia: "Phu nhân, hai người Lâm Tịch Nguyệt và Liễu Khê được dạy dỗ theo kiểu ngựa còm Dương Châu*, rất biết quyến rũ nam nhân! Xin phu nhân tuyệt đối đừng bị dáng vẻ đáng thương của họ lừa."(*) "Sấu mã" (nguyên văn là: "§§") thực ra chính là các cô bé được mua từ nhỏ."Sấu mã" của Dương Châu sau này nổi tiếng toàn thiên hạ là từ lúc bắt đầu triều Minh. Đến thời kì Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch xù, có rất nhiều kẻ chuyện làm nghề này. Trước bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ ve dạy dỗ, dạy các nàng ca múa, cầm kì thư hoa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh "sấu mã” tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra.Diệp Gia nhíu mày.Lâm Tịch Nguyệt lập tức phản bác: "Phu nhân, bọn họ vu khống!"Nàng ấy vừa nói vừa chảy nước mắt: "Đại nhân lúc trước quả thật đã nói chuyện riêng với nô gia, chỉ là đêm qua đưa nô gia tới đây tớ đã tối mịt rồi. Đại nhân có vài chuyện muốn hỏi nô gia mà thôi."Có người lập tức bức ép: "Đại nhân anh minh thần võ, ngài ấy hỏi ngươi chuyện gì?"Lâm Tịch Nguyệt nhìn sắc mặt Diệp Gia, muốn nói lại thôi. Nàng ta cắn môi dưới một lúc lâu mới ngập ngừng xin phép sang bên cạnh nói riêng. Diệp Gia không lo Chu Cảnh Sâm sẽ làm chuyện gì, không phải là nàng tự tin, mà là Diệp Gia rất rõ Chu Cảnh Sâm người này trông thì hiên hòa, kỳ thật lòng dạ vô cùng cao ngạo. Đã hứa thì sẽ làm, khinh thường mấy chuyện lén lén lút lút.Diệp Gia nhìn nàng ta một cái, không từ chối.Hai người đi sang một bên, Lâm Tịch Nguyệt dường như không dám nói. Hồi lâu mới nhỏ giọng thầm thì: "Phu nhân, đại nhân biết nô gia hiểu một ít y thuật phụ khoa nên mới giữ nô gia lại, hỏi nô gia mấy chuyện tránh thai."Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Gia vẻ mặt lo lắng.Diệp Gia sửng sốt: "Tránh thai?""Đúng vậy." Lâm Tịch Nguyệt cắn cắn môi dưới: "Hình như đại nhân không muốn có con nối dõi, hỏi ta một phương thuốc tránh thai ít hại thân."Diệp Gia chớp chớp mắt, không nói gì.Thấy dáng vẻ thờ ơ của Diệp Gia, trái tim nàng kia nhất thời hãng một nhịp, biểu tình lo lắng trên mặt có vẻ hơi cứng ngắc. Nàng ta hình như không ngờ Diệp Gia nghe tin này lại chẳng tỏ vẻ gì. Nàng ta lén nhìn Diệp Gia bị Diệp Gia bắt được, lập tức cúi đầu càng thấp. Diệp Gia cứ thế bình tĩnh nhìn nàng ta.Lâm Tịch Nguyệt bị Diệp Gia nhìn đến độ căng thẳng cả người, sắc mặt nàng ta thay đổi vài lần rồi tối sâm lại, nói thêm: "Chén thuốc kia dành cho nam tử uống."Diệp Gia: “..."Lòng dạ Tư Mã Chiêu*, vành tai Diệp Gia lại lặng lẽ bốc cháy.(*) Câu gốc "Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" - Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết; chỉ dã tâm mà ai cũng biết; câu trong Tam Quốc Chí, việc Tư Mã Chiêu muốn cướp ngôi.Cho dù chuyện đơn thuốc tránh thai này có phải là thật hay không thì lòng ghen ghét đố ky cũng sẽ khiến con người ta lén lút làm ra các hành vi tàn nhẫn, cũng không khác gì nhiều so với hành vi bắt nạt ở đời sau.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia hỏi chuyện gì đang xảy ra, những người khác lập tức môm năm miệng mười tranh nhau nói. Một người lớn giọng kể rằng một đám cô nương các nàng bị dồn vào một phòng, hạ nhân ngủ ở giường chung là loại kém cỏi nhất. Nhưng trong này có cô nương được xếp riêng một phòng.Không chỉ vậy, có người còn thề thốt nói mình từng bắt gặp một cô nương tên Lâm Tịch Nguyệt trong đó thông đồng nam chủ tử.Người nọ liếc về phía Diệp Gia: "Phu nhân, hai người Lâm Tịch Nguyệt và Liễu Khê được dạy dỗ theo kiểu ngựa còm Dương Châu*, rất biết quyến rũ nam nhân! Xin phu nhân tuyệt đối đừng bị dáng vẻ đáng thương của họ lừa."(*) "Sấu mã" (nguyên văn là: "§§") thực ra chính là các cô bé được mua từ nhỏ."Sấu mã" của Dương Châu sau này nổi tiếng toàn thiên hạ là từ lúc bắt đầu triều Minh. Đến thời kì Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch xù, có rất nhiều kẻ chuyện làm nghề này. Trước bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ ve dạy dỗ, dạy các nàng ca múa, cầm kì thư hoa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh "sấu mã” tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra.Diệp Gia nhíu mày.Lâm Tịch Nguyệt lập tức phản bác: "Phu nhân, bọn họ vu khống!"Nàng ấy vừa nói vừa chảy nước mắt: "Đại nhân lúc trước quả thật đã nói chuyện riêng với nô gia, chỉ là đêm qua đưa nô gia tới đây tớ đã tối mịt rồi. Đại nhân có vài chuyện muốn hỏi nô gia mà thôi."Có người lập tức bức ép: "Đại nhân anh minh thần võ, ngài ấy hỏi ngươi chuyện gì?"Lâm Tịch Nguyệt nhìn sắc mặt Diệp Gia, muốn nói lại thôi. Nàng ta cắn môi dưới một lúc lâu mới ngập ngừng xin phép sang bên cạnh nói riêng. Diệp Gia không lo Chu Cảnh Sâm sẽ làm chuyện gì, không phải là nàng tự tin, mà là Diệp Gia rất rõ Chu Cảnh Sâm người này trông thì hiên hòa, kỳ thật lòng dạ vô cùng cao ngạo. Đã hứa thì sẽ làm, khinh thường mấy chuyện lén lén lút lút.Diệp Gia nhìn nàng ta một cái, không từ chối.Hai người đi sang một bên, Lâm Tịch Nguyệt dường như không dám nói. Hồi lâu mới nhỏ giọng thầm thì: "Phu nhân, đại nhân biết nô gia hiểu một ít y thuật phụ khoa nên mới giữ nô gia lại, hỏi nô gia mấy chuyện tránh thai."Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Gia vẻ mặt lo lắng.Diệp Gia sửng sốt: "Tránh thai?""Đúng vậy." Lâm Tịch Nguyệt cắn cắn môi dưới: "Hình như đại nhân không muốn có con nối dõi, hỏi ta một phương thuốc tránh thai ít hại thân."Diệp Gia chớp chớp mắt, không nói gì.Thấy dáng vẻ thờ ơ của Diệp Gia, trái tim nàng kia nhất thời hãng một nhịp, biểu tình lo lắng trên mặt có vẻ hơi cứng ngắc. Nàng ta hình như không ngờ Diệp Gia nghe tin này lại chẳng tỏ vẻ gì. Nàng ta lén nhìn Diệp Gia bị Diệp Gia bắt được, lập tức cúi đầu càng thấp. Diệp Gia cứ thế bình tĩnh nhìn nàng ta.Lâm Tịch Nguyệt bị Diệp Gia nhìn đến độ căng thẳng cả người, sắc mặt nàng ta thay đổi vài lần rồi tối sâm lại, nói thêm: "Chén thuốc kia dành cho nam tử uống."Diệp Gia: “..."Lòng dạ Tư Mã Chiêu*, vành tai Diệp Gia lại lặng lẽ bốc cháy.(*) Câu gốc "Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" - Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết; chỉ dã tâm mà ai cũng biết; câu trong Tam Quốc Chí, việc Tư Mã Chiêu muốn cướp ngôi.Cho dù chuyện đơn thuốc tránh thai này có phải là thật hay không thì lòng ghen ghét đố ky cũng sẽ khiến con người ta lén lút làm ra các hành vi tàn nhẫn, cũng không khác gì nhiều so với hành vi bắt nạt ở đời sau.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia hỏi chuyện gì đang xảy ra, những người khác lập tức môm năm miệng mười tranh nhau nói. Một người lớn giọng kể rằng một đám cô nương các nàng bị dồn vào một phòng, hạ nhân ngủ ở giường chung là loại kém cỏi nhất. Nhưng trong này có cô nương được xếp riêng một phòng.Không chỉ vậy, có người còn thề thốt nói mình từng bắt gặp một cô nương tên Lâm Tịch Nguyệt trong đó thông đồng nam chủ tử.Người nọ liếc về phía Diệp Gia: "Phu nhân, hai người Lâm Tịch Nguyệt và Liễu Khê được dạy dỗ theo kiểu ngựa còm Dương Châu*, rất biết quyến rũ nam nhân! Xin phu nhân tuyệt đối đừng bị dáng vẻ đáng thương của họ lừa."(*) "Sấu mã" (nguyên văn là: "§§") thực ra chính là các cô bé được mua từ nhỏ."Sấu mã" của Dương Châu sau này nổi tiếng toàn thiên hạ là từ lúc bắt đầu triều Minh. Đến thời kì Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch xù, có rất nhiều kẻ chuyện làm nghề này. Trước bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ ve dạy dỗ, dạy các nàng ca múa, cầm kì thư hoa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh "sấu mã” tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra.Diệp Gia nhíu mày.Lâm Tịch Nguyệt lập tức phản bác: "Phu nhân, bọn họ vu khống!"Nàng ấy vừa nói vừa chảy nước mắt: "Đại nhân lúc trước quả thật đã nói chuyện riêng với nô gia, chỉ là đêm qua đưa nô gia tới đây tớ đã tối mịt rồi. Đại nhân có vài chuyện muốn hỏi nô gia mà thôi."Có người lập tức bức ép: "Đại nhân anh minh thần võ, ngài ấy hỏi ngươi chuyện gì?"Lâm Tịch Nguyệt nhìn sắc mặt Diệp Gia, muốn nói lại thôi. Nàng ta cắn môi dưới một lúc lâu mới ngập ngừng xin phép sang bên cạnh nói riêng. Diệp Gia không lo Chu Cảnh Sâm sẽ làm chuyện gì, không phải là nàng tự tin, mà là Diệp Gia rất rõ Chu Cảnh Sâm người này trông thì hiên hòa, kỳ thật lòng dạ vô cùng cao ngạo. Đã hứa thì sẽ làm, khinh thường mấy chuyện lén lén lút lút.Diệp Gia nhìn nàng ta một cái, không từ chối.Hai người đi sang một bên, Lâm Tịch Nguyệt dường như không dám nói. Hồi lâu mới nhỏ giọng thầm thì: "Phu nhân, đại nhân biết nô gia hiểu một ít y thuật phụ khoa nên mới giữ nô gia lại, hỏi nô gia mấy chuyện tránh thai."Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Gia vẻ mặt lo lắng.Diệp Gia sửng sốt: "Tránh thai?""Đúng vậy." Lâm Tịch Nguyệt cắn cắn môi dưới: "Hình như đại nhân không muốn có con nối dõi, hỏi ta một phương thuốc tránh thai ít hại thân."Diệp Gia chớp chớp mắt, không nói gì.Thấy dáng vẻ thờ ơ của Diệp Gia, trái tim nàng kia nhất thời hãng một nhịp, biểu tình lo lắng trên mặt có vẻ hơi cứng ngắc. Nàng ta hình như không ngờ Diệp Gia nghe tin này lại chẳng tỏ vẻ gì. Nàng ta lén nhìn Diệp Gia bị Diệp Gia bắt được, lập tức cúi đầu càng thấp. Diệp Gia cứ thế bình tĩnh nhìn nàng ta.Lâm Tịch Nguyệt bị Diệp Gia nhìn đến độ căng thẳng cả người, sắc mặt nàng ta thay đổi vài lần rồi tối sâm lại, nói thêm: "Chén thuốc kia dành cho nam tử uống."Diệp Gia: “..."Lòng dạ Tư Mã Chiêu*, vành tai Diệp Gia lại lặng lẽ bốc cháy.(*) Câu gốc "Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri" - Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết; chỉ dã tâm mà ai cũng biết; câu trong Tam Quốc Chí, việc Tư Mã Chiêu muốn cướp ngôi.Cho dù chuyện đơn thuốc tránh thai này có phải là thật hay không thì lòng ghen ghét đố ky cũng sẽ khiến con người ta lén lút làm ra các hành vi tàn nhẫn, cũng không khác gì nhiều so với hành vi bắt nạt ở đời sau.