Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 442

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng nhân một ngày không bận rộn bắt đầu xuất phát từ sáng sớm, đến chạng vạng vừa vặn đến trấn Lý Bắc. Thế nhưng nghe Dư thị nhắc nhở Chu Cảnh Sâm ở bên kia ăn không ngon, Diệp Gia lại cân nhắc làm thêm chút điểm tâm. Linh Đang ở nhà trông con thuận tiện giúp đỡ nàng một tay.Lần trước nàng làm món mì lụa chiên vàng ăn rất ngon, Diệp Gia cũng đã lâu không làm đồ ăn vặt. Nàng đang tính làm một ít thịt bò khô.Nàng chọn miếng thịt đùi bò gây gò kia, cắt thành khối vuông to bằng nắm tay. Trước hết phải đun các loại nguyên liệu như ớt, dầu, đường, muối v. v. trong nồi rồi để nguội. Sau đó nàng thái thịt bò thành từng miếng dài có độ dày bằng một đốt ngón tay rồi ngâm vào trong nồi nước mới đun vừa để nguội. Ít nhất phải ướp mười hai canh giờ, chờ thịt bò thấm hết gia vị. Chờ thịt ướp xong thì nàng lấy ra đặt vào trong đĩa, chuẩn bị lò lửa nướng chín là được.Chu gia không có lò nướng, nhưng lúc trước Diệp Gia ăn bánh bao nướng đã nhìn thấy lò nướng của một thương hộ, sau khi trở về nàng cũng tự chế ra một cái. Có chút giống như bếp lò nướng bánh mì đời sau. Chỉ có Diệp ngũ muội dùng để nướng bánh bao, đây là lần đầu tiên Diệp Gia lấy ra dùng.Chưa kể, thịt bò nướng kiểu này rất ngon, thịt bò nhai một miếng là gia vị tứa ra day miệng thơm lừng.Thứ này làm rất tốn thời gian, nhưng Diệp Gia lại làm ra cả một túi lớn, nặng hơn năm cân. Cầm một cái hộp đổ vào một nửa, còn lại một nửa để lại làm đồ ăn vặt cho người trong nhà. Dư thị ngửi thấy mùi thơm, cầm một miếng thịt ăn liên tục gật đầu: "Cái này ngon, cái này ngon. Doãn An chắc chắn sẽ thích, Gia Nương đã lâu không nấu cơm, vừa làm là cả nhà được ăn ngon."Diệp Gia ăn một miếng thấy cũng tạm được, không có bột ngũ hương để ướp, nên hương vị vẫn kém hơn một chút so với đời sau. Thế nhưng có còn hơn không.Sáng sớm hôm sau, Diệp Gia mang theo một bao quần áo ra ngoài.Đang đi trên đường, Diệp Gia vén rèm cửa sổ xe nhìn ra ngoài, phát hiện là nơi này thật sự đã thay đổi. Cũng không phải chỉ có cuộc sống của dân chúng trở nên tốt hơn, mà là có trú binh ở phía trước thiết lập phòng tuyến, vẻ mặt dân chúng trấn Lý Bắc đều có vẻ an tâm hơn rất nhiều. Trên đường phố cũng ngay ngắn trật tự, thỉnh thoảng có người dẫn một đội người tuần tra, điều này khiến cuộc sống trên trấn an nhàn hơn rất nhiều.Chu Cảnh Sâm ở thôn Bà La trực thuộc, cách trấn hơn hai mươi dặm đường. Diệp Gia chạy tới mất nửa canh giờ.Xe đỗ bên ngoài doanh trại, lúc này đã đến chạng vạng tối. Mây đỏ nơi chân trời, tiết trời chạng vạng vẫn còn hơi se lạnh. Ông Tôn xuống xe liền hỏi thăm lính gác ở cửa, chỉ vừa nghe nói là gia quyến của Chu giáo úy, người nọ lập tức đi tới dắt xe la vào. Diệp Gia vào trại, nhìn doanh trại mới xây dựng cùng hàng rào bên ngoài và tháp canh gác cách đó không xa, yên lặng theo người vào lêu chính.Chu Cảnh Sâm còn đang bận rộn, trong lêu chính có bốn năm người đang bàn sự. Nhìn thấy Diệp Gia đi vào trong lều thì nhất thời không gian trở nên yên tĩnh. Diệp Gia ý thức được có gì đó không đúng, nàng đang chuẩn bị lui ra ngoài, Chu Cảnh Sâm cũng đã mở miệng: "Hôm nay đến đây thôi, giải tán đi."Nói xong, mấy người ngồi trong lêu như m.ô.n.g thị thiêu đốt, chạy vọt như bay ra khỏi lêu chính.Diệp Gia đứng ở cửa có chút xấu hổ, vội vàng nhường đường, cho những người này đi ra ngoài. Những người này có người Diệp Gia nhận ra, có người Diệp Gia không nhận ra. Nhưng mặc kệ có nhận ra hay không, bọn họ tự nhiên là đều tự hiểu rằng vị này là giáo úy phu nhân. Khách sáo hành lễ xong, sau đó chạy nhanh hơn. Chu Cảnh Sâm lúc này cũng đứng lên, trên mặt mặc dù nhìn không ra biểu cảm gì khác, nhưng bàn tay kia lại lưu loát cầm lấy cổ tay Diệp Gia.

Nàng nhân một ngày không bận rộn bắt đầu xuất phát từ sáng sớm, đến chạng vạng vừa vặn đến trấn Lý Bắc. Thế nhưng nghe Dư thị nhắc nhở Chu Cảnh Sâm ở bên kia ăn không ngon, Diệp Gia lại cân nhắc làm thêm chút điểm tâm. Linh Đang ở nhà trông con thuận tiện giúp đỡ nàng một tay.

Lần trước nàng làm món mì lụa chiên vàng ăn rất ngon, Diệp Gia cũng đã lâu không làm đồ ăn vặt. Nàng đang tính làm một ít thịt bò khô.

Nàng chọn miếng thịt đùi bò gây gò kia, cắt thành khối vuông to bằng nắm tay. Trước hết phải đun các loại nguyên liệu như ớt, dầu, đường, muối v. v. trong nồi rồi để nguội. Sau đó nàng thái thịt bò thành từng miếng dài có độ dày bằng một đốt ngón tay rồi ngâm vào trong nồi nước mới đun vừa để nguội. Ít nhất phải ướp mười hai canh giờ, chờ thịt bò thấm hết gia vị. Chờ thịt ướp xong thì nàng lấy ra đặt vào trong đĩa, chuẩn bị lò lửa nướng chín là được.

Chu gia không có lò nướng, nhưng lúc trước Diệp Gia ăn bánh bao nướng đã nhìn thấy lò nướng của một thương hộ, sau khi trở về nàng cũng tự chế ra một cái. Có chút giống như bếp lò nướng bánh mì đời sau. Chỉ có Diệp ngũ muội dùng để nướng bánh bao, đây là lần đầu tiên Diệp Gia lấy ra dùng.

Chưa kể, thịt bò nướng kiểu này rất ngon, thịt bò nhai một miếng là gia vị tứa ra day miệng thơm lừng.

Thứ này làm rất tốn thời gian, nhưng Diệp Gia lại làm ra cả một túi lớn, nặng hơn năm cân. Cầm một cái hộp đổ vào một nửa, còn lại một nửa để lại làm đồ ăn vặt cho người trong nhà. Dư thị ngửi thấy mùi thơm, cầm một miếng thịt ăn liên tục gật đầu: "Cái này ngon, cái này ngon. Doãn An chắc chắn sẽ thích, Gia Nương đã lâu không nấu cơm, vừa làm là cả nhà được ăn ngon."

Diệp Gia ăn một miếng thấy cũng tạm được, không có bột ngũ hương để ướp, nên hương vị vẫn kém hơn một chút so với đời sau. Thế nhưng có còn hơn không.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Gia mang theo một bao quần áo ra ngoài.

Đang đi trên đường, Diệp Gia vén rèm cửa sổ xe nhìn ra ngoài, phát hiện là nơi này thật sự đã thay đổi. Cũng không phải chỉ có cuộc sống của dân chúng trở nên tốt hơn, mà là có trú binh ở phía trước thiết lập phòng tuyến, vẻ mặt dân chúng trấn Lý Bắc đều có vẻ an tâm hơn rất nhiều. Trên đường phố cũng ngay ngắn trật tự, thỉnh thoảng có người dẫn một đội người tuần tra, điều này khiến cuộc sống trên trấn an nhàn hơn rất nhiều.

Chu Cảnh Sâm ở thôn Bà La trực thuộc, cách trấn hơn hai mươi dặm đường. Diệp Gia chạy tới mất nửa canh giờ.

Xe đỗ bên ngoài doanh trại, lúc này đã đến chạng vạng tối. Mây đỏ nơi chân trời, tiết trời chạng vạng vẫn còn hơi se lạnh. Ông Tôn xuống xe liền hỏi thăm lính gác ở cửa, chỉ vừa nghe nói là gia quyến của Chu giáo úy, người nọ lập tức đi tới dắt xe la vào. Diệp Gia vào trại, nhìn doanh trại mới xây dựng cùng hàng rào bên ngoài và tháp canh gác cách đó không xa, yên lặng theo người vào lêu chính.

Chu Cảnh Sâm còn đang bận rộn, trong lêu chính có bốn năm người đang bàn sự. Nhìn thấy Diệp Gia đi vào trong lều thì nhất thời không gian trở nên yên tĩnh. Diệp Gia ý thức được có gì đó không đúng, nàng đang chuẩn bị lui ra ngoài, Chu Cảnh Sâm cũng đã mở miệng: "Hôm nay đến đây thôi, giải tán đi."

Nói xong, mấy người ngồi trong lêu như m.ô.n.g thị thiêu đốt, chạy vọt như bay ra khỏi lêu chính.

Diệp Gia đứng ở cửa có chút xấu hổ, vội vàng nhường đường, cho những người này đi ra ngoài. Những người này có người Diệp Gia nhận ra, có người Diệp Gia không nhận ra. Nhưng mặc kệ có nhận ra hay không, bọn họ tự nhiên là đều tự hiểu rằng vị này là giáo úy phu nhân. Khách sáo hành lễ xong, sau đó chạy nhanh hơn. Chu Cảnh Sâm lúc này cũng đứng lên, trên mặt mặc dù nhìn không ra biểu cảm gì khác, nhưng bàn tay kia lại lưu loát cầm lấy cổ tay Diệp Gia.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng nhân một ngày không bận rộn bắt đầu xuất phát từ sáng sớm, đến chạng vạng vừa vặn đến trấn Lý Bắc. Thế nhưng nghe Dư thị nhắc nhở Chu Cảnh Sâm ở bên kia ăn không ngon, Diệp Gia lại cân nhắc làm thêm chút điểm tâm. Linh Đang ở nhà trông con thuận tiện giúp đỡ nàng một tay.Lần trước nàng làm món mì lụa chiên vàng ăn rất ngon, Diệp Gia cũng đã lâu không làm đồ ăn vặt. Nàng đang tính làm một ít thịt bò khô.Nàng chọn miếng thịt đùi bò gây gò kia, cắt thành khối vuông to bằng nắm tay. Trước hết phải đun các loại nguyên liệu như ớt, dầu, đường, muối v. v. trong nồi rồi để nguội. Sau đó nàng thái thịt bò thành từng miếng dài có độ dày bằng một đốt ngón tay rồi ngâm vào trong nồi nước mới đun vừa để nguội. Ít nhất phải ướp mười hai canh giờ, chờ thịt bò thấm hết gia vị. Chờ thịt ướp xong thì nàng lấy ra đặt vào trong đĩa, chuẩn bị lò lửa nướng chín là được.Chu gia không có lò nướng, nhưng lúc trước Diệp Gia ăn bánh bao nướng đã nhìn thấy lò nướng của một thương hộ, sau khi trở về nàng cũng tự chế ra một cái. Có chút giống như bếp lò nướng bánh mì đời sau. Chỉ có Diệp ngũ muội dùng để nướng bánh bao, đây là lần đầu tiên Diệp Gia lấy ra dùng.Chưa kể, thịt bò nướng kiểu này rất ngon, thịt bò nhai một miếng là gia vị tứa ra day miệng thơm lừng.Thứ này làm rất tốn thời gian, nhưng Diệp Gia lại làm ra cả một túi lớn, nặng hơn năm cân. Cầm một cái hộp đổ vào một nửa, còn lại một nửa để lại làm đồ ăn vặt cho người trong nhà. Dư thị ngửi thấy mùi thơm, cầm một miếng thịt ăn liên tục gật đầu: "Cái này ngon, cái này ngon. Doãn An chắc chắn sẽ thích, Gia Nương đã lâu không nấu cơm, vừa làm là cả nhà được ăn ngon."Diệp Gia ăn một miếng thấy cũng tạm được, không có bột ngũ hương để ướp, nên hương vị vẫn kém hơn một chút so với đời sau. Thế nhưng có còn hơn không.Sáng sớm hôm sau, Diệp Gia mang theo một bao quần áo ra ngoài.Đang đi trên đường, Diệp Gia vén rèm cửa sổ xe nhìn ra ngoài, phát hiện là nơi này thật sự đã thay đổi. Cũng không phải chỉ có cuộc sống của dân chúng trở nên tốt hơn, mà là có trú binh ở phía trước thiết lập phòng tuyến, vẻ mặt dân chúng trấn Lý Bắc đều có vẻ an tâm hơn rất nhiều. Trên đường phố cũng ngay ngắn trật tự, thỉnh thoảng có người dẫn một đội người tuần tra, điều này khiến cuộc sống trên trấn an nhàn hơn rất nhiều.Chu Cảnh Sâm ở thôn Bà La trực thuộc, cách trấn hơn hai mươi dặm đường. Diệp Gia chạy tới mất nửa canh giờ.Xe đỗ bên ngoài doanh trại, lúc này đã đến chạng vạng tối. Mây đỏ nơi chân trời, tiết trời chạng vạng vẫn còn hơi se lạnh. Ông Tôn xuống xe liền hỏi thăm lính gác ở cửa, chỉ vừa nghe nói là gia quyến của Chu giáo úy, người nọ lập tức đi tới dắt xe la vào. Diệp Gia vào trại, nhìn doanh trại mới xây dựng cùng hàng rào bên ngoài và tháp canh gác cách đó không xa, yên lặng theo người vào lêu chính.Chu Cảnh Sâm còn đang bận rộn, trong lêu chính có bốn năm người đang bàn sự. Nhìn thấy Diệp Gia đi vào trong lều thì nhất thời không gian trở nên yên tĩnh. Diệp Gia ý thức được có gì đó không đúng, nàng đang chuẩn bị lui ra ngoài, Chu Cảnh Sâm cũng đã mở miệng: "Hôm nay đến đây thôi, giải tán đi."Nói xong, mấy người ngồi trong lêu như m.ô.n.g thị thiêu đốt, chạy vọt như bay ra khỏi lêu chính.Diệp Gia đứng ở cửa có chút xấu hổ, vội vàng nhường đường, cho những người này đi ra ngoài. Những người này có người Diệp Gia nhận ra, có người Diệp Gia không nhận ra. Nhưng mặc kệ có nhận ra hay không, bọn họ tự nhiên là đều tự hiểu rằng vị này là giáo úy phu nhân. Khách sáo hành lễ xong, sau đó chạy nhanh hơn. Chu Cảnh Sâm lúc này cũng đứng lên, trên mặt mặc dù nhìn không ra biểu cảm gì khác, nhưng bàn tay kia lại lưu loát cầm lấy cổ tay Diệp Gia.

Chương 442