Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 446

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nói là không muốn ra ngoài nhưng ít nhiều nàng vẫn có lòng hiếu kỳ, hiếm khi đến đây một chuyến, tất nhiên vẫn nên đi thăm quan phong cảnh ở chỗ Chu Cảnh Sâm đang sống rồi.Nói thật, lúc mới đến nhìn thấy cái tháp canh bên ngoài, Diệp Gia xuất thân kiến trúc suýt chê bai, thật sự quá đơn sơ. Nhưng giờ nghĩ lại, điều kiện kiến trúc thời này kém hơn thời sau rất nhiều, tháp canh như vậy đã coi như kiên cố ở thời đại này rồi.Hai người sóng vai đi ra ngoài, thỉnh thoảng Chu Cảnh Sâm lại hỏi thăm chuyện trong doanh, từ lúc ra khỏi chủ trướng, đã mấy lần gặp người đứng bên cạnh nhìn bọn họ, muốn nói lại thôi. Diệp Gia kéo chặt khăn quàng cổ, bảo Chu Cảnh Sâm đi làm việc: "Chính sự quan trọng, chàng cứ để ta tự đi dạo một chút."Chu Cảnh Sâm hơi do dự, cau mày nhìn về phía cách đây không xa, ở đó có một người mặc đồng phục sĩ quan đứng đợi.Diệp Gia chớp chớp mắt nhìn hắn, Chu Cảnh Sâm giơ tay vuốt vẻ lọn tóc bên Thái Dương nàng: "Được rồi, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc rồi quay lại dẫn nàng đi dạo. Xung quanh đây không an toàn, muốn đi loanh quanh trong doanh trại thì cứ đi nhưng đừng ra ngoài."Nói xong, hắn sai hai người đi theo Diệp Gia, còn mình thì vội vàng rời đi với người kia.Diệp Gia đi dạo một vòng trong doanh địa, doanh địa ở đây được bao quanh bởi tường gỗ và tường đất. Trên mặt đất có rất nhiều chiến hào sâu hoắm, tường đất ít nhất phải cao một trượng ba thước. Có rất nhiều binh lính đang vận chuyển gỗ xung quanh, hiển nhiên doanh địa này còn chưa được xây dựng xong. Diệp Gia quan sát hàng rào bằng gỗ bao quanh, nhận ra đây đều là loại gỗ cứng và khó gãy.Đám binh sĩ đang bận rộn nhìn thấy Diệp Gia tới gần, người nào người nấy muốn nhìn lại không dám.Thời cổ đại có khái niệm khai hoang và trấn giữ biên giới, chỗ của Chu Cảnh Sâm cũng vậy, những binh sĩ được điều tới đây không chỉ cần kiến tạo doanh trại còn phải khai khẩn ruộng hoang, kiến tạo đồn sở.Có nhiều người đang chở bùn nhão ra ngoài, bên kia còn có nhiều người đang xây tường thành. Trên tường thành, cách một đoạn lại có một cái chiến lâu, bố trí các thiết bị và cột quan sát để thăm dò tình hình quân địch. Ngoài thành có các chiến hào được đào sẵn, bố trí nhiều bay rập, hỗ bẫy ngựa và các biện pháp phòng hộ. Hai binh sĩ đi sau lưng Diệp Gia thấy nàng vừa đi dạo vừa ngó nghiêng quan sát thì rất khó hiểu, không biết nàng đang nhìn cái gì.Diệp Gia đi quan sát một vòng, sau khi biết đại khái những việc Chu Cảnh Sâm đang làm thì rất yên tâm, nhưng xây dựng những thứ này đúng là việc đốt tiền mà... Rốt cuộc Chu Cảnh Sâm lấy đâu ra nhiều trang bị quân sự như vậy? Cấp trên phát sao? Không giống lắm, chẳng lẽ là tiền tịch biên Diêu gia lần trước? Nghĩ đến đây, Diệp Gia chợt nhớ đến một chuyện, hình như số gia sản lân trước Chu Cảnh Sâm tịch biên được đều không thấy đâu calNàng híp mắt nhìn những thứ này... Thôi vậy, tiền của Diêu gia cũng coi như là tiền mồ hôi xương m.á.u của dân chúng bản địa, nếu Chu Cảnh Sâm thật sự mang số tài sản đó đi xây thành dựng trại thì xem như lấy cho dân dùng.Sau khi đi dạo một vòng, nàng đang chuẩn bị quay về doanh trướng của Chu Cảnh Sâm lại nhìn thấy binh sĩ đang vung roi giục một đám người đi ve phía trước. Nhìn dáng vẻ của những người này giống như là phạm nhân lưu đày, không ngờ đám người đang đi thì có một ông lão tóc trắng xóa đột nhiên trợn mắt ngất lăn ra đất.Hình ảnh đó rất dọa người, binh sĩ vừa giơ roi lên thấy thế cũng giật mình, vội vàng chạy lên kiểm tra tình hình, mồ hôi lạnh rỉ đầy trên trán. Tuy đám người này đều là phạm nhân nhưng đều là người đại nhân chỉ đích danh nói cần tới, nhất là lão già vừa ngã xuống đất này.Diệp Gia đứng bên cạnh nhìn một lúc mới cau mày tiến lên. Nàng không hiểu nhiều kiến thức y học nhưng vẫn biết những bước cấp cứu cơ bản, rõ ràng ông già này hít thở không thông, cong người xuống rồi mới ngã.

Nói là không muốn ra ngoài nhưng ít nhiều nàng vẫn có lòng hiếu kỳ, hiếm khi đến đây một chuyến, tất nhiên vẫn nên đi thăm quan phong cảnh ở chỗ Chu Cảnh Sâm đang sống rồi.

Nói thật, lúc mới đến nhìn thấy cái tháp canh bên ngoài, Diệp Gia xuất thân kiến trúc suýt chê bai, thật sự quá đơn sơ. Nhưng giờ nghĩ lại, điều kiện kiến trúc thời này kém hơn thời sau rất nhiều, tháp canh như vậy đã coi như kiên cố ở thời đại này rồi.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, thỉnh thoảng Chu Cảnh Sâm lại hỏi thăm chuyện trong doanh, từ lúc ra khỏi chủ trướng, đã mấy lần gặp người đứng bên cạnh nhìn bọn họ, muốn nói lại thôi. Diệp Gia kéo chặt khăn quàng cổ, bảo Chu Cảnh Sâm đi làm việc: "Chính sự quan trọng, chàng cứ để ta tự đi dạo một chút."

Chu Cảnh Sâm hơi do dự, cau mày nhìn về phía cách đây không xa, ở đó có một người mặc đồng phục sĩ quan đứng đợi.

Diệp Gia chớp chớp mắt nhìn hắn, Chu Cảnh Sâm giơ tay vuốt vẻ lọn tóc bên Thái Dương nàng: "Được rồi, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc rồi quay lại dẫn nàng đi dạo. Xung quanh đây không an toàn, muốn đi loanh quanh trong doanh trại thì cứ đi nhưng đừng ra ngoài."

Nói xong, hắn sai hai người đi theo Diệp Gia, còn mình thì vội vàng rời đi với người kia.

Diệp Gia đi dạo một vòng trong doanh địa, doanh địa ở đây được bao quanh bởi tường gỗ và tường đất. Trên mặt đất có rất nhiều chiến hào sâu hoắm, tường đất ít nhất phải cao một trượng ba thước. Có rất nhiều binh lính đang vận chuyển gỗ xung quanh, hiển nhiên doanh địa này còn chưa được xây dựng xong. Diệp Gia quan sát hàng rào bằng gỗ bao quanh, nhận ra đây đều là loại gỗ cứng và khó gãy.

Đám binh sĩ đang bận rộn nhìn thấy Diệp Gia tới gần, người nào người nấy muốn nhìn lại không dám.

Thời cổ đại có khái niệm khai hoang và trấn giữ biên giới, chỗ của Chu Cảnh Sâm cũng vậy, những binh sĩ được điều tới đây không chỉ cần kiến tạo doanh trại còn phải khai khẩn ruộng hoang, kiến tạo đồn sở.

Có nhiều người đang chở bùn nhão ra ngoài, bên kia còn có nhiều người đang xây tường thành. Trên tường thành, cách một đoạn lại có một cái chiến lâu, bố trí các thiết bị và cột quan sát để thăm dò tình hình quân địch. Ngoài thành có các chiến hào được đào sẵn, bố trí nhiều bay rập, hỗ bẫy ngựa và các biện pháp phòng hộ. Hai binh sĩ đi sau lưng Diệp Gia thấy nàng vừa đi dạo vừa ngó nghiêng quan sát thì rất khó hiểu, không biết nàng đang nhìn cái gì.

Diệp Gia đi quan sát một vòng, sau khi biết đại khái những việc Chu Cảnh Sâm đang làm thì rất yên tâm, nhưng xây dựng những thứ này đúng là việc đốt tiền mà... Rốt cuộc Chu Cảnh Sâm lấy đâu ra nhiều trang bị quân sự như vậy? Cấp trên phát sao? Không giống lắm, chẳng lẽ là tiền tịch biên Diêu gia lần trước? Nghĩ đến đây, Diệp Gia chợt nhớ đến một chuyện, hình như số gia sản lân trước Chu Cảnh Sâm tịch biên được đều không thấy đâu cal

Nàng híp mắt nhìn những thứ này... Thôi vậy, tiền của Diêu gia cũng coi như là tiền mồ hôi xương m.á.u của dân chúng bản địa, nếu Chu Cảnh Sâm thật sự mang số tài sản đó đi xây thành dựng trại thì xem như lấy cho dân dùng.

Sau khi đi dạo một vòng, nàng đang chuẩn bị quay về doanh trướng của Chu Cảnh Sâm lại nhìn thấy binh sĩ đang vung roi giục một đám người đi ve phía trước. Nhìn dáng vẻ của những người này giống như là phạm nhân lưu đày, không ngờ đám người đang đi thì có một ông lão tóc trắng xóa đột nhiên trợn mắt ngất lăn ra đất.

Hình ảnh đó rất dọa người, binh sĩ vừa giơ roi lên thấy thế cũng giật mình, vội vàng chạy lên kiểm tra tình hình, mồ hôi lạnh rỉ đầy trên trán. Tuy đám người này đều là phạm nhân nhưng đều là người đại nhân chỉ đích danh nói cần tới, nhất là lão già vừa ngã xuống đất này.

Diệp Gia đứng bên cạnh nhìn một lúc mới cau mày tiến lên. Nàng không hiểu nhiều kiến thức y học nhưng vẫn biết những bước cấp cứu cơ bản, rõ ràng ông già này hít thở không thông, cong người xuống rồi mới ngã.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nói là không muốn ra ngoài nhưng ít nhiều nàng vẫn có lòng hiếu kỳ, hiếm khi đến đây một chuyến, tất nhiên vẫn nên đi thăm quan phong cảnh ở chỗ Chu Cảnh Sâm đang sống rồi.Nói thật, lúc mới đến nhìn thấy cái tháp canh bên ngoài, Diệp Gia xuất thân kiến trúc suýt chê bai, thật sự quá đơn sơ. Nhưng giờ nghĩ lại, điều kiện kiến trúc thời này kém hơn thời sau rất nhiều, tháp canh như vậy đã coi như kiên cố ở thời đại này rồi.Hai người sóng vai đi ra ngoài, thỉnh thoảng Chu Cảnh Sâm lại hỏi thăm chuyện trong doanh, từ lúc ra khỏi chủ trướng, đã mấy lần gặp người đứng bên cạnh nhìn bọn họ, muốn nói lại thôi. Diệp Gia kéo chặt khăn quàng cổ, bảo Chu Cảnh Sâm đi làm việc: "Chính sự quan trọng, chàng cứ để ta tự đi dạo một chút."Chu Cảnh Sâm hơi do dự, cau mày nhìn về phía cách đây không xa, ở đó có một người mặc đồng phục sĩ quan đứng đợi.Diệp Gia chớp chớp mắt nhìn hắn, Chu Cảnh Sâm giơ tay vuốt vẻ lọn tóc bên Thái Dương nàng: "Được rồi, ta sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc rồi quay lại dẫn nàng đi dạo. Xung quanh đây không an toàn, muốn đi loanh quanh trong doanh trại thì cứ đi nhưng đừng ra ngoài."Nói xong, hắn sai hai người đi theo Diệp Gia, còn mình thì vội vàng rời đi với người kia.Diệp Gia đi dạo một vòng trong doanh địa, doanh địa ở đây được bao quanh bởi tường gỗ và tường đất. Trên mặt đất có rất nhiều chiến hào sâu hoắm, tường đất ít nhất phải cao một trượng ba thước. Có rất nhiều binh lính đang vận chuyển gỗ xung quanh, hiển nhiên doanh địa này còn chưa được xây dựng xong. Diệp Gia quan sát hàng rào bằng gỗ bao quanh, nhận ra đây đều là loại gỗ cứng và khó gãy.Đám binh sĩ đang bận rộn nhìn thấy Diệp Gia tới gần, người nào người nấy muốn nhìn lại không dám.Thời cổ đại có khái niệm khai hoang và trấn giữ biên giới, chỗ của Chu Cảnh Sâm cũng vậy, những binh sĩ được điều tới đây không chỉ cần kiến tạo doanh trại còn phải khai khẩn ruộng hoang, kiến tạo đồn sở.Có nhiều người đang chở bùn nhão ra ngoài, bên kia còn có nhiều người đang xây tường thành. Trên tường thành, cách một đoạn lại có một cái chiến lâu, bố trí các thiết bị và cột quan sát để thăm dò tình hình quân địch. Ngoài thành có các chiến hào được đào sẵn, bố trí nhiều bay rập, hỗ bẫy ngựa và các biện pháp phòng hộ. Hai binh sĩ đi sau lưng Diệp Gia thấy nàng vừa đi dạo vừa ngó nghiêng quan sát thì rất khó hiểu, không biết nàng đang nhìn cái gì.Diệp Gia đi quan sát một vòng, sau khi biết đại khái những việc Chu Cảnh Sâm đang làm thì rất yên tâm, nhưng xây dựng những thứ này đúng là việc đốt tiền mà... Rốt cuộc Chu Cảnh Sâm lấy đâu ra nhiều trang bị quân sự như vậy? Cấp trên phát sao? Không giống lắm, chẳng lẽ là tiền tịch biên Diêu gia lần trước? Nghĩ đến đây, Diệp Gia chợt nhớ đến một chuyện, hình như số gia sản lân trước Chu Cảnh Sâm tịch biên được đều không thấy đâu calNàng híp mắt nhìn những thứ này... Thôi vậy, tiền của Diêu gia cũng coi như là tiền mồ hôi xương m.á.u của dân chúng bản địa, nếu Chu Cảnh Sâm thật sự mang số tài sản đó đi xây thành dựng trại thì xem như lấy cho dân dùng.Sau khi đi dạo một vòng, nàng đang chuẩn bị quay về doanh trướng của Chu Cảnh Sâm lại nhìn thấy binh sĩ đang vung roi giục một đám người đi ve phía trước. Nhìn dáng vẻ của những người này giống như là phạm nhân lưu đày, không ngờ đám người đang đi thì có một ông lão tóc trắng xóa đột nhiên trợn mắt ngất lăn ra đất.Hình ảnh đó rất dọa người, binh sĩ vừa giơ roi lên thấy thế cũng giật mình, vội vàng chạy lên kiểm tra tình hình, mồ hôi lạnh rỉ đầy trên trán. Tuy đám người này đều là phạm nhân nhưng đều là người đại nhân chỉ đích danh nói cần tới, nhất là lão già vừa ngã xuống đất này.Diệp Gia đứng bên cạnh nhìn một lúc mới cau mày tiến lên. Nàng không hiểu nhiều kiến thức y học nhưng vẫn biết những bước cấp cứu cơ bản, rõ ràng ông già này hít thở không thông, cong người xuống rồi mới ngã.

Chương 446