Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 456

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Doãn An có được ruộng đất tốt như thế, nếu không chăm sóc thì sẽ bị hoang phế, thật sự là gấp đến muốn bệnh. Cái tính không lãng phí đồ tốt này của Diệp Gia thật sự đã chạm đến tâm tư của Dư thị. Dư thị nghe nói muốn trồng lương thực, trong lòng cũng có một ngọn lửa bốc cháy, tràn đây sinh lực nói: "Nếu dùng trăm mẫu đất này để trông lương thực, chỉ cân không hạn hán hay lũ lụt thì nhà chúng ta sẽ không sợ đói bụng đúng không?”"Còn không phải sao?" Diệp Gia gật gật đầu, nghĩ đến Ngô gia ở bên kia vẫn chưa có một lời khẳng định thì lại thở dài: "Thế nhưng chuyện mạ lúa có chút vấn đề."Dư thị: "Mạ?”"Lương thực khác với những loại rau dưa củ quả ở phía sau hậu viện, chúng ta sắp lỡ chuyện cày bừa của vụ xuân."Sau đó Diệp Gia giải thích sự việc một cách tỉ mỉ kỹ càng với Dư thị một phen.Dư thị vừa nghe nói cây lương thực phải sớm ươm mạ, trong lòng cũng hoảng sợ: "Vậy thì chúng ta không thể trông cậy chuyện này vào mỗi Ngô gia được, nếu bên Ngô gia không còn mạ, chẳng lẽ trăm mẫu ruộng của chúng ta sẽ phải bỏ hoang như thế sao? Còn phải hỏi thêm mấy nhà, góp thêm một ít cũng là góp."Diệp Gia đồng ý với lời này, đây chính là chủ ý của nàng khi nói chuyện này với Dư thị: "Đã lâu rồi nương không đi dạo ở chợ sành trên thị trấn, nếu gặp được người bán thì mặc kệ là nhiều hay ít, mua rồi hãng tính. Nếu có người bán hạt giống tốt thì cũng mua luôn. Ruộng của chúng ta nếu không thể trông lương thực thì có thể trông mấy loại rau củ quả khác, nếu thật sự không thể trông gì được thì có thể trông chút dược liệu cũng có thể có được một ít tiền."Nói đến chuyện này, Dư thị lại nhớ ra một chuyện. Vốn dĩ muốn báo tin vui cho Diệp Gia nhưng lúc này nói đến cũng không vui vẻ gì mấy: "Nương và lão đại phu kia đã đi khắp nơi, cuối cùng cũng đã mua được công thức làm cao hoa lê kia rồi."Diệp Gia nghe được lời này thì trong lòng rung động: "Đây không phải chuyện tốt sao?""Tuy là chuyện tốt nhưng cao hoa lê cũng không điều chế dễ dàng đến như vậy. Vài dược liệu bên trong đó...."Không cần gấp." Có thể mua được công thức thì sau đó từng bước mở ra ngoài thị trường: "Bây giờ chuyện ưu tiên hàng đầu của chúng ta chính là chuyện lương thực."Chuyện cày bừa vụ xuân không thể chậm trễ nữa, chuyện này đè nén trong lòng Diệp Gia khiến cho ban đêm nàng không thể ngủ yên được, trời còn chưa sáng thì nàng đã tỉnh. Hôm qua Dư thị nghe nàng phân tích như vậy thì ở trong lòng cũng không thể bỏ xuống được, lúc Diệp Gia dậy thì bà ấy cũng đang rửa mặt ở trong sân. Mọi người ở trong phòng đều có thói quen dậy sớm, Diệp tứ muội và Thu Nguyệt đã dọn nồi và đồ đạc lên trên xe bò từ sáng sớm.Dư thị nhờ Linh Đan chăm sóc đám nhỏ trong nhà, rồi đi theo xe bò vào trong chợ sành. Hôm nay Diệp Gia phải ở nhà để chờ tin tức của Ngô gia nên cả một buổi sáng cũng không ra khỏi cửa. Chờ đến khi ông Tôn trở về một lát để đưa Trường Xương Lễ ra ngoài ruộng. Nàng đã đi làm cơm sáng, trở về phòng lập tức tính toán sổ sách. Xưởng đã hoạt động được mấy ngày trong thời gian nàng không ở đây, bây giờ xà bông thơm phải mấy tháng nữa mới xong nhưng chỉ phí đổ vào thật sự rất nhiều.Không nói đến Diệp Gia ở bên này chờ đợi lo lắng, Dư thị đi ở trong trấn đến trước Lộc Trại chờ cũng đứng ngồi không yên.Có lẽ là vận khí không tốt, nên hôm nay từ sáng sớm bà ấy đã đi vài vòng nhưng cũng chưa gặp được ai bán mạ. Có mua không ít hạt giống mà bà không nhận ra, nhưng mấy thứ này lại không phải lương thực, mua rồi cũng vẫn khiến cho lòng người bất an. Bà ấy chưa từ bỏ ý định nên đã gửi tiền nhờ người đi hỏi thăm, xem nhà ai có bán mạ không, nhưng một lúc lâu cũng không có ai đưa ra một lời khẳng định nào.

Doãn An có được ruộng đất tốt như thế, nếu không chăm sóc thì sẽ bị hoang phế, thật sự là gấp đến muốn bệnh. Cái tính không lãng phí đồ tốt này của Diệp Gia thật sự đã chạm đến tâm tư của Dư thị. Dư thị nghe nói muốn trồng lương thực, trong lòng cũng có một ngọn lửa bốc cháy, tràn đây sinh lực nói: "Nếu dùng trăm mẫu đất này để trông lương thực, chỉ cân không hạn hán hay lũ lụt thì nhà chúng ta sẽ không sợ đói bụng đúng không?”

"Còn không phải sao?" Diệp Gia gật gật đầu, nghĩ đến Ngô gia ở bên kia vẫn chưa có một lời khẳng định thì lại thở dài: "Thế nhưng chuyện mạ lúa có chút vấn đề."

Dư thị: "Mạ?”

"Lương thực khác với những loại rau dưa củ quả ở phía sau hậu viện, chúng ta sắp lỡ chuyện cày bừa của vụ xuân."

Sau đó Diệp Gia giải thích sự việc một cách tỉ mỉ kỹ càng với Dư thị một phen.

Dư thị vừa nghe nói cây lương thực phải sớm ươm mạ, trong lòng cũng hoảng sợ: "Vậy thì chúng ta không thể trông cậy chuyện này vào mỗi Ngô gia được, nếu bên Ngô gia không còn mạ, chẳng lẽ trăm mẫu ruộng của chúng ta sẽ phải bỏ hoang như thế sao? Còn phải hỏi thêm mấy nhà, góp thêm một ít cũng là góp."

Diệp Gia đồng ý với lời này, đây chính là chủ ý của nàng khi nói chuyện này với Dư thị: "Đã lâu rồi nương không đi dạo ở chợ sành trên thị trấn, nếu gặp được người bán thì mặc kệ là nhiều hay ít, mua rồi hãng tính. Nếu có người bán hạt giống tốt thì cũng mua luôn. Ruộng của chúng ta nếu không thể trông lương thực thì có thể trông mấy loại rau củ quả khác, nếu thật sự không thể trông gì được thì có thể trông chút dược liệu cũng có thể có được một ít tiền."

Nói đến chuyện này, Dư thị lại nhớ ra một chuyện. Vốn dĩ muốn báo tin vui cho Diệp Gia nhưng lúc này nói đến cũng không vui vẻ gì mấy: "Nương và lão đại phu kia đã đi khắp nơi, cuối cùng cũng đã mua được công thức làm cao hoa lê kia rồi."

Diệp Gia nghe được lời này thì trong lòng rung động: "Đây không phải chuyện tốt sao?"

"Tuy là chuyện tốt nhưng cao hoa lê cũng không điều chế dễ dàng đến như vậy. Vài dược liệu bên trong đó....

"Không cần gấp." Có thể mua được công thức thì sau đó từng bước mở ra ngoài thị trường: "Bây giờ chuyện ưu tiên hàng đầu của chúng ta chính là chuyện lương thực."

Chuyện cày bừa vụ xuân không thể chậm trễ nữa, chuyện này đè nén trong lòng Diệp Gia khiến cho ban đêm nàng không thể ngủ yên được, trời còn chưa sáng thì nàng đã tỉnh. Hôm qua Dư thị nghe nàng phân tích như vậy thì ở trong lòng cũng không thể bỏ xuống được, lúc Diệp Gia dậy thì bà ấy cũng đang rửa mặt ở trong sân. Mọi người ở trong phòng đều có thói quen dậy sớm, Diệp tứ muội và Thu Nguyệt đã dọn nồi và đồ đạc lên trên xe bò từ sáng sớm.

Dư thị nhờ Linh Đan chăm sóc đám nhỏ trong nhà, rồi đi theo xe bò vào trong chợ sành. Hôm nay Diệp Gia phải ở nhà để chờ tin tức của Ngô gia nên cả một buổi sáng cũng không ra khỏi cửa. Chờ đến khi ông Tôn trở về một lát để đưa Trường Xương Lễ ra ngoài ruộng. Nàng đã đi làm cơm sáng, trở về phòng lập tức tính toán sổ sách. Xưởng đã hoạt động được mấy ngày trong thời gian nàng không ở đây, bây giờ xà bông thơm phải mấy tháng nữa mới xong nhưng chỉ phí đổ vào thật sự rất nhiều.

Không nói đến Diệp Gia ở bên này chờ đợi lo lắng, Dư thị đi ở trong trấn đến trước Lộc Trại chờ cũng đứng ngồi không yên.

Có lẽ là vận khí không tốt, nên hôm nay từ sáng sớm bà ấy đã đi vài vòng nhưng cũng chưa gặp được ai bán mạ. Có mua không ít hạt giống mà bà không nhận ra, nhưng mấy thứ này lại không phải lương thực, mua rồi cũng vẫn khiến cho lòng người bất an. Bà ấy chưa từ bỏ ý định nên đã gửi tiền nhờ người đi hỏi thăm, xem nhà ai có bán mạ không, nhưng một lúc lâu cũng không có ai đưa ra một lời khẳng định nào.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Doãn An có được ruộng đất tốt như thế, nếu không chăm sóc thì sẽ bị hoang phế, thật sự là gấp đến muốn bệnh. Cái tính không lãng phí đồ tốt này của Diệp Gia thật sự đã chạm đến tâm tư của Dư thị. Dư thị nghe nói muốn trồng lương thực, trong lòng cũng có một ngọn lửa bốc cháy, tràn đây sinh lực nói: "Nếu dùng trăm mẫu đất này để trông lương thực, chỉ cân không hạn hán hay lũ lụt thì nhà chúng ta sẽ không sợ đói bụng đúng không?”"Còn không phải sao?" Diệp Gia gật gật đầu, nghĩ đến Ngô gia ở bên kia vẫn chưa có một lời khẳng định thì lại thở dài: "Thế nhưng chuyện mạ lúa có chút vấn đề."Dư thị: "Mạ?”"Lương thực khác với những loại rau dưa củ quả ở phía sau hậu viện, chúng ta sắp lỡ chuyện cày bừa của vụ xuân."Sau đó Diệp Gia giải thích sự việc một cách tỉ mỉ kỹ càng với Dư thị một phen.Dư thị vừa nghe nói cây lương thực phải sớm ươm mạ, trong lòng cũng hoảng sợ: "Vậy thì chúng ta không thể trông cậy chuyện này vào mỗi Ngô gia được, nếu bên Ngô gia không còn mạ, chẳng lẽ trăm mẫu ruộng của chúng ta sẽ phải bỏ hoang như thế sao? Còn phải hỏi thêm mấy nhà, góp thêm một ít cũng là góp."Diệp Gia đồng ý với lời này, đây chính là chủ ý của nàng khi nói chuyện này với Dư thị: "Đã lâu rồi nương không đi dạo ở chợ sành trên thị trấn, nếu gặp được người bán thì mặc kệ là nhiều hay ít, mua rồi hãng tính. Nếu có người bán hạt giống tốt thì cũng mua luôn. Ruộng của chúng ta nếu không thể trông lương thực thì có thể trông mấy loại rau củ quả khác, nếu thật sự không thể trông gì được thì có thể trông chút dược liệu cũng có thể có được một ít tiền."Nói đến chuyện này, Dư thị lại nhớ ra một chuyện. Vốn dĩ muốn báo tin vui cho Diệp Gia nhưng lúc này nói đến cũng không vui vẻ gì mấy: "Nương và lão đại phu kia đã đi khắp nơi, cuối cùng cũng đã mua được công thức làm cao hoa lê kia rồi."Diệp Gia nghe được lời này thì trong lòng rung động: "Đây không phải chuyện tốt sao?""Tuy là chuyện tốt nhưng cao hoa lê cũng không điều chế dễ dàng đến như vậy. Vài dược liệu bên trong đó...."Không cần gấp." Có thể mua được công thức thì sau đó từng bước mở ra ngoài thị trường: "Bây giờ chuyện ưu tiên hàng đầu của chúng ta chính là chuyện lương thực."Chuyện cày bừa vụ xuân không thể chậm trễ nữa, chuyện này đè nén trong lòng Diệp Gia khiến cho ban đêm nàng không thể ngủ yên được, trời còn chưa sáng thì nàng đã tỉnh. Hôm qua Dư thị nghe nàng phân tích như vậy thì ở trong lòng cũng không thể bỏ xuống được, lúc Diệp Gia dậy thì bà ấy cũng đang rửa mặt ở trong sân. Mọi người ở trong phòng đều có thói quen dậy sớm, Diệp tứ muội và Thu Nguyệt đã dọn nồi và đồ đạc lên trên xe bò từ sáng sớm.Dư thị nhờ Linh Đan chăm sóc đám nhỏ trong nhà, rồi đi theo xe bò vào trong chợ sành. Hôm nay Diệp Gia phải ở nhà để chờ tin tức của Ngô gia nên cả một buổi sáng cũng không ra khỏi cửa. Chờ đến khi ông Tôn trở về một lát để đưa Trường Xương Lễ ra ngoài ruộng. Nàng đã đi làm cơm sáng, trở về phòng lập tức tính toán sổ sách. Xưởng đã hoạt động được mấy ngày trong thời gian nàng không ở đây, bây giờ xà bông thơm phải mấy tháng nữa mới xong nhưng chỉ phí đổ vào thật sự rất nhiều.Không nói đến Diệp Gia ở bên này chờ đợi lo lắng, Dư thị đi ở trong trấn đến trước Lộc Trại chờ cũng đứng ngồi không yên.Có lẽ là vận khí không tốt, nên hôm nay từ sáng sớm bà ấy đã đi vài vòng nhưng cũng chưa gặp được ai bán mạ. Có mua không ít hạt giống mà bà không nhận ra, nhưng mấy thứ này lại không phải lương thực, mua rồi cũng vẫn khiến cho lòng người bất an. Bà ấy chưa từ bỏ ý định nên đã gửi tiền nhờ người đi hỏi thăm, xem nhà ai có bán mạ không, nhưng một lúc lâu cũng không có ai đưa ra một lời khẳng định nào.

Chương 456