Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 481
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng vừa bước vào đã bị Chu Cảnh Sâm nắm chặt cổ tay, kéo nàng đến ngồi cạnh hắn.Nam nhân đó không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia, lễ phép hành lễ với Diệp Gia. Sau khi Diệp Gia ngồi xuống thì nghe thấy Chu Cảnh Sâm nói: "Vị này là hoàng thê được ta dùng kiệu tám người khiêng cưới về, sau này nếu có việc gì quan trọng mà không gặp được ta thì cứ bàn bạc với nàng.Chung Thanh nghe Chu Cảnh Sâm nói vậy thì mặt lập tức biến sắc, vô thức muốn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Gia. Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được thân phận, kìm chế bản thân lại, mau chóng cụp mắt xuống. Diệp Gia có thể nhìn ra được sự kỳ lạ trong hành động của hắn, sau đó lại nghe thấy Chu Cảnh Sâm nói tiếp: "Gia nương, đây là Chung thúc trước kia theo hầu phụ thân ta. Là hạ nhân cũ của Cảnh Vương phủ."Chung Thanh không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia, Diệp Gia lại đang đánh giá người này. Người này khoảng ba mươi tuổi, cao tám thước, dáng vẻ kín đáo khó gân, cả người toả ra khí thế sắc bén như dao, dường như có thể xuyên thủng qua người khác. Diệp Gia chỉ nhìn lướt qua rồi vội thu mắt lại, không để ý đến hắn nữa.Hai người nói chuyện một lát, Chung Thanh liền kể lại những chuyện hắn ta đã thấy ở Yên Kinh sau khi rời khỏi Cảnh Vương phủ."Thế tử gia." Chung Thanh vẫn chưa đổi được cách xưng hô, giờ hơi hưng phấn nói: "Bây giờ trên triều đình toàn là tiếng oán than vang khắp đất trời, vì triều đình không khai ân cho Koren, làm ầm lên đòi tước quan chức của họ. Sĩ tử Yên Kinh cực kỳ bất bình, trong chợ khắp nơi đều vang lên tiếng chửi rủa. Nếu thập lục hoàng tử tiếp tục làm xăng làm bậy thì cơ nghiệp bao năm của Đại Yên không thể để hắn ta hủy hoại như vậy."Từ lâu Chu Cảnh Sâm đã hoàng thúc này của hắn tính tình hoang đường, kiếp trước hắn còn được chứng kiến nhiều chuyện hoang đường của hoàng thúc hơn. Đối với chuyện này cũng không có gì đáng kinh ngạc. Trong lòng hắn cũng biết một chút tình hình của Yên Kinh, lúc này hắn càng quan tâm chuyện vì sao Chung Thanh biết hắn ở đây mà tìm đến hơn: "Sao ngươi lại biết ta đang ở đây?"Chung Thanh hơi sửng sốt, mơ hồ liếc nhìn về phía Diệp Gia.Dường như Diệp Gia không cảm nhận được ánh mắt của Chung Thanh, chăm chú lắng nghe. Nàng không ngắt lời cũng không giả điếc. Bàn tay dưới ống tay áo được Chu Cảnh Sâm nắm chặt, nhìn mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, nhưng thực ra đang nắm lấy tay nàng đùa nghịch. Chu Cảnh Sâm đột nhiên chú ý thấy mặt hắn ta biến sắc thì hỏi thẳng: "Sao nào? Không nói được?""Không phải như vậy." Chung Thanh có hơi ngạc nhiên, thực tình thế tử gia và Cố cô nương đã từng có hôn ước. Hai người là thanh mai trúc mã suốt bao nhiêu năm, thế tử gia cũng khá ân cần với Cố cô nương vậy nên hắn cho rằng... Chu Cảnh Sâm không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Chung Thanh, lúc này Chung Thanh mới nói: "Là do Cố cô nương phái thuộc hạ tới đây.""Sao nàng ta lại biết ta đang ở đây?" Sắc mặt Chu Cảnh Sâm lập tức tram xuống.Tuy hành tung của hắn ở trấn Đông Hương không được coi là đang ẩn nấp, nhưng rất ít người ở trấn Đông Hương quá mức thân thiết với Chu gia. Hơn nữa giờ tin tức đã bị chặn lại, nếu người bên ngoài không có đủ mối quan hệ thì căn bản sẽ không thể biết được lai lịch và hành tung của Chu Cảnh Sâm. Thân phận Cảnh Vương thế tử của hắn chỉ có Tô Lặc Đồ và tâm phúc mới biết được."Chuyện này, chuyện này..." Mặt Chung Thanh tái xanh càng lúc càng trở nên cứng ngắc, hắn ta xấu hổ liếc nhìn Diệp Gia.Hắn ta không thể nói là do Cố cô nương nằm mo, mơ thấy Chu Cảnh Sâm đang sống ở nơi nào đâu nhỉ? Những lời nói tâm linh này nói ra ai cũng đều sẽ không tin, lúc trước Cố Minh Hy tới tìm hắn ta nói ra những lời này chính hắn cũng thấy khó tin.Chu Cảnh Sâm thấy hắn ta ấp úng, lập tức không còn tâm trạng ôn lại chuyện cũ với cố nhân, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Chung Thanh.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng vừa bước vào đã bị Chu Cảnh Sâm nắm chặt cổ tay, kéo nàng đến ngồi cạnh hắn.Nam nhân đó không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia, lễ phép hành lễ với Diệp Gia. Sau khi Diệp Gia ngồi xuống thì nghe thấy Chu Cảnh Sâm nói: "Vị này là hoàng thê được ta dùng kiệu tám người khiêng cưới về, sau này nếu có việc gì quan trọng mà không gặp được ta thì cứ bàn bạc với nàng.Chung Thanh nghe Chu Cảnh Sâm nói vậy thì mặt lập tức biến sắc, vô thức muốn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Gia. Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được thân phận, kìm chế bản thân lại, mau chóng cụp mắt xuống. Diệp Gia có thể nhìn ra được sự kỳ lạ trong hành động của hắn, sau đó lại nghe thấy Chu Cảnh Sâm nói tiếp: "Gia nương, đây là Chung thúc trước kia theo hầu phụ thân ta. Là hạ nhân cũ của Cảnh Vương phủ."Chung Thanh không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia, Diệp Gia lại đang đánh giá người này. Người này khoảng ba mươi tuổi, cao tám thước, dáng vẻ kín đáo khó gân, cả người toả ra khí thế sắc bén như dao, dường như có thể xuyên thủng qua người khác. Diệp Gia chỉ nhìn lướt qua rồi vội thu mắt lại, không để ý đến hắn nữa.Hai người nói chuyện một lát, Chung Thanh liền kể lại những chuyện hắn ta đã thấy ở Yên Kinh sau khi rời khỏi Cảnh Vương phủ."Thế tử gia." Chung Thanh vẫn chưa đổi được cách xưng hô, giờ hơi hưng phấn nói: "Bây giờ trên triều đình toàn là tiếng oán than vang khắp đất trời, vì triều đình không khai ân cho Koren, làm ầm lên đòi tước quan chức của họ. Sĩ tử Yên Kinh cực kỳ bất bình, trong chợ khắp nơi đều vang lên tiếng chửi rủa. Nếu thập lục hoàng tử tiếp tục làm xăng làm bậy thì cơ nghiệp bao năm của Đại Yên không thể để hắn ta hủy hoại như vậy."Từ lâu Chu Cảnh Sâm đã hoàng thúc này của hắn tính tình hoang đường, kiếp trước hắn còn được chứng kiến nhiều chuyện hoang đường của hoàng thúc hơn. Đối với chuyện này cũng không có gì đáng kinh ngạc. Trong lòng hắn cũng biết một chút tình hình của Yên Kinh, lúc này hắn càng quan tâm chuyện vì sao Chung Thanh biết hắn ở đây mà tìm đến hơn: "Sao ngươi lại biết ta đang ở đây?"Chung Thanh hơi sửng sốt, mơ hồ liếc nhìn về phía Diệp Gia.Dường như Diệp Gia không cảm nhận được ánh mắt của Chung Thanh, chăm chú lắng nghe. Nàng không ngắt lời cũng không giả điếc. Bàn tay dưới ống tay áo được Chu Cảnh Sâm nắm chặt, nhìn mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, nhưng thực ra đang nắm lấy tay nàng đùa nghịch. Chu Cảnh Sâm đột nhiên chú ý thấy mặt hắn ta biến sắc thì hỏi thẳng: "Sao nào? Không nói được?""Không phải như vậy." Chung Thanh có hơi ngạc nhiên, thực tình thế tử gia và Cố cô nương đã từng có hôn ước. Hai người là thanh mai trúc mã suốt bao nhiêu năm, thế tử gia cũng khá ân cần với Cố cô nương vậy nên hắn cho rằng... Chu Cảnh Sâm không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Chung Thanh, lúc này Chung Thanh mới nói: "Là do Cố cô nương phái thuộc hạ tới đây.""Sao nàng ta lại biết ta đang ở đây?" Sắc mặt Chu Cảnh Sâm lập tức tram xuống.Tuy hành tung của hắn ở trấn Đông Hương không được coi là đang ẩn nấp, nhưng rất ít người ở trấn Đông Hương quá mức thân thiết với Chu gia. Hơn nữa giờ tin tức đã bị chặn lại, nếu người bên ngoài không có đủ mối quan hệ thì căn bản sẽ không thể biết được lai lịch và hành tung của Chu Cảnh Sâm. Thân phận Cảnh Vương thế tử của hắn chỉ có Tô Lặc Đồ và tâm phúc mới biết được."Chuyện này, chuyện này..." Mặt Chung Thanh tái xanh càng lúc càng trở nên cứng ngắc, hắn ta xấu hổ liếc nhìn Diệp Gia.Hắn ta không thể nói là do Cố cô nương nằm mo, mơ thấy Chu Cảnh Sâm đang sống ở nơi nào đâu nhỉ? Những lời nói tâm linh này nói ra ai cũng đều sẽ không tin, lúc trước Cố Minh Hy tới tìm hắn ta nói ra những lời này chính hắn cũng thấy khó tin.Chu Cảnh Sâm thấy hắn ta ấp úng, lập tức không còn tâm trạng ôn lại chuyện cũ với cố nhân, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Chung Thanh.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng vừa bước vào đã bị Chu Cảnh Sâm nắm chặt cổ tay, kéo nàng đến ngồi cạnh hắn.Nam nhân đó không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia, lễ phép hành lễ với Diệp Gia. Sau khi Diệp Gia ngồi xuống thì nghe thấy Chu Cảnh Sâm nói: "Vị này là hoàng thê được ta dùng kiệu tám người khiêng cưới về, sau này nếu có việc gì quan trọng mà không gặp được ta thì cứ bàn bạc với nàng.Chung Thanh nghe Chu Cảnh Sâm nói vậy thì mặt lập tức biến sắc, vô thức muốn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Gia. Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được thân phận, kìm chế bản thân lại, mau chóng cụp mắt xuống. Diệp Gia có thể nhìn ra được sự kỳ lạ trong hành động của hắn, sau đó lại nghe thấy Chu Cảnh Sâm nói tiếp: "Gia nương, đây là Chung thúc trước kia theo hầu phụ thân ta. Là hạ nhân cũ của Cảnh Vương phủ."Chung Thanh không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia, Diệp Gia lại đang đánh giá người này. Người này khoảng ba mươi tuổi, cao tám thước, dáng vẻ kín đáo khó gân, cả người toả ra khí thế sắc bén như dao, dường như có thể xuyên thủng qua người khác. Diệp Gia chỉ nhìn lướt qua rồi vội thu mắt lại, không để ý đến hắn nữa.Hai người nói chuyện một lát, Chung Thanh liền kể lại những chuyện hắn ta đã thấy ở Yên Kinh sau khi rời khỏi Cảnh Vương phủ."Thế tử gia." Chung Thanh vẫn chưa đổi được cách xưng hô, giờ hơi hưng phấn nói: "Bây giờ trên triều đình toàn là tiếng oán than vang khắp đất trời, vì triều đình không khai ân cho Koren, làm ầm lên đòi tước quan chức của họ. Sĩ tử Yên Kinh cực kỳ bất bình, trong chợ khắp nơi đều vang lên tiếng chửi rủa. Nếu thập lục hoàng tử tiếp tục làm xăng làm bậy thì cơ nghiệp bao năm của Đại Yên không thể để hắn ta hủy hoại như vậy."Từ lâu Chu Cảnh Sâm đã hoàng thúc này của hắn tính tình hoang đường, kiếp trước hắn còn được chứng kiến nhiều chuyện hoang đường của hoàng thúc hơn. Đối với chuyện này cũng không có gì đáng kinh ngạc. Trong lòng hắn cũng biết một chút tình hình của Yên Kinh, lúc này hắn càng quan tâm chuyện vì sao Chung Thanh biết hắn ở đây mà tìm đến hơn: "Sao ngươi lại biết ta đang ở đây?"Chung Thanh hơi sửng sốt, mơ hồ liếc nhìn về phía Diệp Gia.Dường như Diệp Gia không cảm nhận được ánh mắt của Chung Thanh, chăm chú lắng nghe. Nàng không ngắt lời cũng không giả điếc. Bàn tay dưới ống tay áo được Chu Cảnh Sâm nắm chặt, nhìn mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, nhưng thực ra đang nắm lấy tay nàng đùa nghịch. Chu Cảnh Sâm đột nhiên chú ý thấy mặt hắn ta biến sắc thì hỏi thẳng: "Sao nào? Không nói được?""Không phải như vậy." Chung Thanh có hơi ngạc nhiên, thực tình thế tử gia và Cố cô nương đã từng có hôn ước. Hai người là thanh mai trúc mã suốt bao nhiêu năm, thế tử gia cũng khá ân cần với Cố cô nương vậy nên hắn cho rằng... Chu Cảnh Sâm không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Chung Thanh, lúc này Chung Thanh mới nói: "Là do Cố cô nương phái thuộc hạ tới đây.""Sao nàng ta lại biết ta đang ở đây?" Sắc mặt Chu Cảnh Sâm lập tức tram xuống.Tuy hành tung của hắn ở trấn Đông Hương không được coi là đang ẩn nấp, nhưng rất ít người ở trấn Đông Hương quá mức thân thiết với Chu gia. Hơn nữa giờ tin tức đã bị chặn lại, nếu người bên ngoài không có đủ mối quan hệ thì căn bản sẽ không thể biết được lai lịch và hành tung của Chu Cảnh Sâm. Thân phận Cảnh Vương thế tử của hắn chỉ có Tô Lặc Đồ và tâm phúc mới biết được."Chuyện này, chuyện này..." Mặt Chung Thanh tái xanh càng lúc càng trở nên cứng ngắc, hắn ta xấu hổ liếc nhìn Diệp Gia.Hắn ta không thể nói là do Cố cô nương nằm mo, mơ thấy Chu Cảnh Sâm đang sống ở nơi nào đâu nhỉ? Những lời nói tâm linh này nói ra ai cũng đều sẽ không tin, lúc trước Cố Minh Hy tới tìm hắn ta nói ra những lời này chính hắn cũng thấy khó tin.Chu Cảnh Sâm thấy hắn ta ấp úng, lập tức không còn tâm trạng ôn lại chuyện cũ với cố nhân, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Chung Thanh.