Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 509
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Tình cảnh trong nháy mắt có chút ngưng trệ, nước mắt Cố Minh Hy tuôn rơi không ngừng, những nỗi lòng muốn bày tỏ liền theo đó nghẹn lại trong cổ họng.Nếu Chu Cảnh Sâm nổi giận hoặc là ngạc nhiên vui mừng, thì bọn hộ đều sẽ có biện pháp đối phó. Dù sao trước khi đến đây cũng đã lường trước được muôn vàn tình huống xảy ra cần đối mặt, nhưng không ngờ tới Chu Cảnh Sâm lại không có chút phản ứng nào đối với sự xuất hiện của bọn họ. Tuân cảnh sâm nếu là nổi giận hoặc là kinh hỉ, bọn hắn đều có biện pháp ứng đối. Thế này làm người của Cố gia vô cùng xấu hổ, Cố Minh Dực ngay lập tức cảm thấy hóc búa. Nếu như Chu Cảnh Sâm đói với Cố Minh Hy không có chút đối đãi đặc biệt nào, có lẽ Cố gia khó có thể đột phá nổi lớp phòng ngự của Chu Cảnh Sâm, khó được hắn tín nhiệm.Cố Minh Dực âm thầm liếc mắt ra hiệu với Cố Minh Hy, hy vọng Cố Minh Hy có thể nghĩa ra cách giải quyết.Nhưng mà Cố Minh Hy nào có nghĩ ra được biện pháp nào?Nàng ta chỉ ngơ ngác chăm chú ngắm nhìn Chu Cảnh Sâm, hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt ra hiệu của hắn ta. Không những không thấy, nàng ta còn dời ánh mắt xuống phía dưới, rơi xuống bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay Diệp Gia của Chu Cảnh Sâm trong phút chốc toàn thân như thể bị sét đánh trúng. Cố Minh Hy không thể hiểu nổi, người từ xưa đến nay lạnh lùng như băng như Chu Cảnh Sâm tại sao lại có thái độ gần gũi thân mật đến vậy với một phụ nữ thôn quê?Tuy nói dung mạo của người trước mặt này quả thực không tệ, nàng ta dùng ánh mắt bắt bẻ để đánh giá cũng không dám nhận mình xinh đẹp hơn Diệp Gia. Nhưng trong tâm Cố Minh Hy vẫn cảm thấy rằng mỹ nhân đâu phải chỉ cần có vẻ bề ngoài, nữ nhân thôn quê thì vẫn chỉ là đồ quê mùa mà thôi!Diệp Gia bị Cố Minh Hy trừng mắt nhìn chằm chằm cũng không nỗi cáu, chỉ nhướng một bên lông mày lên, lắng lặng đấu mắt với nàng ta.Cố Minh Hy vội vàng cúi đầu xuống. Khóe miệng hạ xuống méo mó, tựa như muốn bật khóc.Chu Cảnh Sâm không hề có lấy một chút biểu cảm động lòng, thậm chí còn lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn. Người Cố Gia tỏ ra thân thiết như vậy hết sức khó xử. Chu Cảnh Sâm quả thực không có kiên nhẫn, cúi đầu xuống khẽ nói với Diệp Gia một câu: "Đi thôi Gia Nương."Diệp Gia nhìn lướt qua Cỗ Minh Dực.Bốn mắt chạm nhau, đây là lần đầu tiên Cố Minh Dực thấy rõ khuôn mặt của Diệp Gia. Dung mạo xinh đẹp hiếm thấy, mặt mày thanh cao, chín chắn, thần thái điềm tĩnh mà thong dong. lân thứ nhất thấy rõ ràng lá gia khuôn mặt. Mặc dù trên người chỉ mặc một bộ quần áo vô cùng giản dị, nhưng lại không hề sợ hãi, rụt rè như hắn ta đã tưởng tượng.Cố Minh Dực thoáng giật mình, Diệp Gia cũng đã thu hồi lại ánh mắt, Chu Cảnh Sâm che chở nàng ra ngoài.Thái độ của hai phu thê như vậy khiến cho Cố Minh Dực không thể tiếp tục giữ vững dáng vẻ được nữa. Thực ra, hắn ta đã tới Luân Đài được hơn 10 ngày, tuy rằng mới liên hệ với Chu Cảnh Sâm khoảng 3,4 ngày gần đây, nhưng lần nào cũng bị từ chối.Cẩm thấy tình hình không ổn, lập tức nhếch miệng tiến lên phía trước ngăn cản: "Doãn An, nhắc đến mới nhớ, lần trước gặp mặt vẫn chưa có cơ hội chào hỏi đệ muội đàng hoàng, thật là thất lễ. Không bằng bây giờ ta tự mình làm chủ, đến Ngọc Mãn Lâu ngồi một lát có được không? Vừa hay ngươi và Minh Hy đã lâu ngày không gặp, từ khi phủ nhà ngươi xảy ra chuyện đến nay, Minh Hy vẫn luôn không ngừng thấp thỏm nhớ mong ngươi. Bây giờ còn cố ý chạy ngàn dặm xa xôi đến đây, dù thế nào cũng nên ngồi xuống ôn lại chút chuyện cũ..."Cố Minh Dực đứng chắn trước mặt, Chu Cảnh Sâm dần dần có hơi khó chịu. ngăn tại đằng trước, tuần cảnh sâm dần dần có chút không vui.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Tình cảnh trong nháy mắt có chút ngưng trệ, nước mắt Cố Minh Hy tuôn rơi không ngừng, những nỗi lòng muốn bày tỏ liền theo đó nghẹn lại trong cổ họng.Nếu Chu Cảnh Sâm nổi giận hoặc là ngạc nhiên vui mừng, thì bọn hộ đều sẽ có biện pháp đối phó. Dù sao trước khi đến đây cũng đã lường trước được muôn vàn tình huống xảy ra cần đối mặt, nhưng không ngờ tới Chu Cảnh Sâm lại không có chút phản ứng nào đối với sự xuất hiện của bọn họ. Tuân cảnh sâm nếu là nổi giận hoặc là kinh hỉ, bọn hắn đều có biện pháp ứng đối. Thế này làm người của Cố gia vô cùng xấu hổ, Cố Minh Dực ngay lập tức cảm thấy hóc búa. Nếu như Chu Cảnh Sâm đói với Cố Minh Hy không có chút đối đãi đặc biệt nào, có lẽ Cố gia khó có thể đột phá nổi lớp phòng ngự của Chu Cảnh Sâm, khó được hắn tín nhiệm.Cố Minh Dực âm thầm liếc mắt ra hiệu với Cố Minh Hy, hy vọng Cố Minh Hy có thể nghĩa ra cách giải quyết.Nhưng mà Cố Minh Hy nào có nghĩ ra được biện pháp nào?Nàng ta chỉ ngơ ngác chăm chú ngắm nhìn Chu Cảnh Sâm, hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt ra hiệu của hắn ta. Không những không thấy, nàng ta còn dời ánh mắt xuống phía dưới, rơi xuống bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay Diệp Gia của Chu Cảnh Sâm trong phút chốc toàn thân như thể bị sét đánh trúng. Cố Minh Hy không thể hiểu nổi, người từ xưa đến nay lạnh lùng như băng như Chu Cảnh Sâm tại sao lại có thái độ gần gũi thân mật đến vậy với một phụ nữ thôn quê?Tuy nói dung mạo của người trước mặt này quả thực không tệ, nàng ta dùng ánh mắt bắt bẻ để đánh giá cũng không dám nhận mình xinh đẹp hơn Diệp Gia. Nhưng trong tâm Cố Minh Hy vẫn cảm thấy rằng mỹ nhân đâu phải chỉ cần có vẻ bề ngoài, nữ nhân thôn quê thì vẫn chỉ là đồ quê mùa mà thôi!Diệp Gia bị Cố Minh Hy trừng mắt nhìn chằm chằm cũng không nỗi cáu, chỉ nhướng một bên lông mày lên, lắng lặng đấu mắt với nàng ta.Cố Minh Hy vội vàng cúi đầu xuống. Khóe miệng hạ xuống méo mó, tựa như muốn bật khóc.Chu Cảnh Sâm không hề có lấy một chút biểu cảm động lòng, thậm chí còn lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn. Người Cố Gia tỏ ra thân thiết như vậy hết sức khó xử. Chu Cảnh Sâm quả thực không có kiên nhẫn, cúi đầu xuống khẽ nói với Diệp Gia một câu: "Đi thôi Gia Nương."Diệp Gia nhìn lướt qua Cỗ Minh Dực.Bốn mắt chạm nhau, đây là lần đầu tiên Cố Minh Dực thấy rõ khuôn mặt của Diệp Gia. Dung mạo xinh đẹp hiếm thấy, mặt mày thanh cao, chín chắn, thần thái điềm tĩnh mà thong dong. lân thứ nhất thấy rõ ràng lá gia khuôn mặt. Mặc dù trên người chỉ mặc một bộ quần áo vô cùng giản dị, nhưng lại không hề sợ hãi, rụt rè như hắn ta đã tưởng tượng.Cố Minh Dực thoáng giật mình, Diệp Gia cũng đã thu hồi lại ánh mắt, Chu Cảnh Sâm che chở nàng ra ngoài.Thái độ của hai phu thê như vậy khiến cho Cố Minh Dực không thể tiếp tục giữ vững dáng vẻ được nữa. Thực ra, hắn ta đã tới Luân Đài được hơn 10 ngày, tuy rằng mới liên hệ với Chu Cảnh Sâm khoảng 3,4 ngày gần đây, nhưng lần nào cũng bị từ chối.Cẩm thấy tình hình không ổn, lập tức nhếch miệng tiến lên phía trước ngăn cản: "Doãn An, nhắc đến mới nhớ, lần trước gặp mặt vẫn chưa có cơ hội chào hỏi đệ muội đàng hoàng, thật là thất lễ. Không bằng bây giờ ta tự mình làm chủ, đến Ngọc Mãn Lâu ngồi một lát có được không? Vừa hay ngươi và Minh Hy đã lâu ngày không gặp, từ khi phủ nhà ngươi xảy ra chuyện đến nay, Minh Hy vẫn luôn không ngừng thấp thỏm nhớ mong ngươi. Bây giờ còn cố ý chạy ngàn dặm xa xôi đến đây, dù thế nào cũng nên ngồi xuống ôn lại chút chuyện cũ..."Cố Minh Dực đứng chắn trước mặt, Chu Cảnh Sâm dần dần có hơi khó chịu. ngăn tại đằng trước, tuần cảnh sâm dần dần có chút không vui.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Tình cảnh trong nháy mắt có chút ngưng trệ, nước mắt Cố Minh Hy tuôn rơi không ngừng, những nỗi lòng muốn bày tỏ liền theo đó nghẹn lại trong cổ họng.Nếu Chu Cảnh Sâm nổi giận hoặc là ngạc nhiên vui mừng, thì bọn hộ đều sẽ có biện pháp đối phó. Dù sao trước khi đến đây cũng đã lường trước được muôn vàn tình huống xảy ra cần đối mặt, nhưng không ngờ tới Chu Cảnh Sâm lại không có chút phản ứng nào đối với sự xuất hiện của bọn họ. Tuân cảnh sâm nếu là nổi giận hoặc là kinh hỉ, bọn hắn đều có biện pháp ứng đối. Thế này làm người của Cố gia vô cùng xấu hổ, Cố Minh Dực ngay lập tức cảm thấy hóc búa. Nếu như Chu Cảnh Sâm đói với Cố Minh Hy không có chút đối đãi đặc biệt nào, có lẽ Cố gia khó có thể đột phá nổi lớp phòng ngự của Chu Cảnh Sâm, khó được hắn tín nhiệm.Cố Minh Dực âm thầm liếc mắt ra hiệu với Cố Minh Hy, hy vọng Cố Minh Hy có thể nghĩa ra cách giải quyết.Nhưng mà Cố Minh Hy nào có nghĩ ra được biện pháp nào?Nàng ta chỉ ngơ ngác chăm chú ngắm nhìn Chu Cảnh Sâm, hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt ra hiệu của hắn ta. Không những không thấy, nàng ta còn dời ánh mắt xuống phía dưới, rơi xuống bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay Diệp Gia của Chu Cảnh Sâm trong phút chốc toàn thân như thể bị sét đánh trúng. Cố Minh Hy không thể hiểu nổi, người từ xưa đến nay lạnh lùng như băng như Chu Cảnh Sâm tại sao lại có thái độ gần gũi thân mật đến vậy với một phụ nữ thôn quê?Tuy nói dung mạo của người trước mặt này quả thực không tệ, nàng ta dùng ánh mắt bắt bẻ để đánh giá cũng không dám nhận mình xinh đẹp hơn Diệp Gia. Nhưng trong tâm Cố Minh Hy vẫn cảm thấy rằng mỹ nhân đâu phải chỉ cần có vẻ bề ngoài, nữ nhân thôn quê thì vẫn chỉ là đồ quê mùa mà thôi!Diệp Gia bị Cố Minh Hy trừng mắt nhìn chằm chằm cũng không nỗi cáu, chỉ nhướng một bên lông mày lên, lắng lặng đấu mắt với nàng ta.Cố Minh Hy vội vàng cúi đầu xuống. Khóe miệng hạ xuống méo mó, tựa như muốn bật khóc.Chu Cảnh Sâm không hề có lấy một chút biểu cảm động lòng, thậm chí còn lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn. Người Cố Gia tỏ ra thân thiết như vậy hết sức khó xử. Chu Cảnh Sâm quả thực không có kiên nhẫn, cúi đầu xuống khẽ nói với Diệp Gia một câu: "Đi thôi Gia Nương."Diệp Gia nhìn lướt qua Cỗ Minh Dực.Bốn mắt chạm nhau, đây là lần đầu tiên Cố Minh Dực thấy rõ khuôn mặt của Diệp Gia. Dung mạo xinh đẹp hiếm thấy, mặt mày thanh cao, chín chắn, thần thái điềm tĩnh mà thong dong. lân thứ nhất thấy rõ ràng lá gia khuôn mặt. Mặc dù trên người chỉ mặc một bộ quần áo vô cùng giản dị, nhưng lại không hề sợ hãi, rụt rè như hắn ta đã tưởng tượng.Cố Minh Dực thoáng giật mình, Diệp Gia cũng đã thu hồi lại ánh mắt, Chu Cảnh Sâm che chở nàng ra ngoài.Thái độ của hai phu thê như vậy khiến cho Cố Minh Dực không thể tiếp tục giữ vững dáng vẻ được nữa. Thực ra, hắn ta đã tới Luân Đài được hơn 10 ngày, tuy rằng mới liên hệ với Chu Cảnh Sâm khoảng 3,4 ngày gần đây, nhưng lần nào cũng bị từ chối.Cẩm thấy tình hình không ổn, lập tức nhếch miệng tiến lên phía trước ngăn cản: "Doãn An, nhắc đến mới nhớ, lần trước gặp mặt vẫn chưa có cơ hội chào hỏi đệ muội đàng hoàng, thật là thất lễ. Không bằng bây giờ ta tự mình làm chủ, đến Ngọc Mãn Lâu ngồi một lát có được không? Vừa hay ngươi và Minh Hy đã lâu ngày không gặp, từ khi phủ nhà ngươi xảy ra chuyện đến nay, Minh Hy vẫn luôn không ngừng thấp thỏm nhớ mong ngươi. Bây giờ còn cố ý chạy ngàn dặm xa xôi đến đây, dù thế nào cũng nên ngồi xuống ôn lại chút chuyện cũ..."Cố Minh Dực đứng chắn trước mặt, Chu Cảnh Sâm dần dần có hơi khó chịu. ngăn tại đằng trước, tuần cảnh sâm dần dần có chút không vui.