Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 540

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trừ khi là vết thương rất sâu mói có thể để lại vết tích, còn hầu như các vết thương khác rất nhanh liên biến mất hoàn toàn.Bàn tay Diệp Gia sờ soạng quanh vùng bụng của hắn một chút, cảm giác được cơ bắp của hắn vô thức căng cứng lại, bật cười một tiếng rồi mới khép quần áo của hắn lại: "Thành thật một chút, dưỡng thương cho tốt. Đại phu nói vết thương của chàng phải mất ít nhất ba tháng mới có thể bình phục hoàn toàn, khoảng thời gian này chàng cứ ngoan ngoãn nằm ở nhà đi."Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, Dư thị dù sốt ruột nhưng cũng không tiến vào làm phiền, liền đứng yên ngoài phòng chờ đợi.Lúc này nghe thấy tiếng cót két Diệp Gia đẩy cửa bước ra, sau đó bà ấy mới tiến lên hỏi với khuôn mặt lo lắng. Diệp Gia cũng khó khăn sắp xếp lại lời nói. Liên dứt khoát tránh sang một bên, bảo bà ấy tự mình vào phòng kiểm tra. Dư thị cũng không lê mề thêm, vội vàng chạy vào trong phòng.Diệp Gia cũng không đứng ngoài phòng chờ đợi, nghĩ đến một lát nữa còn cần phải uống thuốc, liên chuẩn bị đu đến phòng bếp nhỏ nhìn xem thuốc sắp sắc xong chưa. Mới nhấc chân đi được hai bước thì lại thấy có người vội vàng chạy lại, chính là người gác cổng. Diệp Gia trông sắc mắt hắn, đoán rằng lại vừa xảy ra chuyện gì đó, kết quả cười gác cổng báo cáo với Diệp Gia bằng sắc mặt kỳ quái: "Chủ tử, vị Cố cô nương kia lại tìm đến cửa rồi. Bây giờ người đang đứng bên ngoài sống c.h.ế.t không chịu đi, nói nhất định phải gặp bằng được đại nhân."... Thật đúng là âm hồn bất tán, đoạn thời gian này hai huynh muội Cố gia thỉnh thoảng lại tìm đến tận cửa. Diệp Gia cũng nhanh chóng mất đi sự tốt tính."Người vẫn đang đứng chờ ở ngoài cổng sao?" Người Cố gia giống hệt như miếng kẹo da bò, da mặt dày đến nỗi khiến Diệp Gia phải nghẹn họng."Vâng." Người gác cổng nhớ lại lời người kia, nghiêm mặt nói,"Vị Cố cô nương kia nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với đại nhân, liên quan đến sự an nguy của biên cảnh."Diệp Gia giật mình, cụp mắt xuống.Đắn đo một lát rồi nàng mới nói: "Đẫn cô ta đến phòng khách ở phía Đông Uyển đi."Cố Minh Hy loanh quanh ở cổng nhiều ngày đến vậy, nhưng vẫn một mực không thể bước nổi một chân qua cổng Thẩm phủ. Không những không thể vào trong, mà đến mặt mũi của người Chu gia cũng không gặp được. Tuy nhiên giờ có thể đi vào cũng tốt lắm rồi, Cố Minh Hy nghe nói Chu Cảnh Sân bị trọng thương được khiêng trở về, trong lòng vô cùng lo lắng cho vết thương của hắn. Dưới tình thế cấp bách, nàng ta chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp này để người Chu gia đồng ý cho nàng ta vào phủ.Thời điểm chờ đợi ở phòng khách, nàng ta có chút đứng ngồi không yên. Lần này Cố Minh Dực không đến đây cùng với nàng ta, là Cố Minh Hy nghe ngóng được tin tức của Chu Cảnh Sâm nên tự ý chủ trương. Lúc Diệp Gia đi tới, Cố Minh Hy đã uống xong hai chén trà vào bụng.Từ khi vào ngồi đợi ở phòng khách nàng ta có chút mất kiên nhẫn, rồi dân dân chuyển sang nóng giận. Trong phút chốc vừa nhìn thấy Diệp Gia đến cơn tức giận của nàng ta lập tức bốc lên đến tận đỉnh đầu. Chẳng qua bản thân vẫn đang đứng trong nhà của người khác, bên người còn mang theo hai người hầu, Cố Minh Hy đành phải ép mình nuốt cục tức này xuống bụng. Nàng ta kéo căng nét mặt ra, nhìn vê phía Diệp Gia: "Tỷ tỷ sao lại đến muộn thế? Doãn An ca ca vẫn khỏe chứ? Tình trạng vết thương thế nào?""Không phải nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo hay sao?" Diệp Gia cũng không thèm đôi co với nàng ta, trực tiếp nói thẳng: "Nếu Cố cô nương có chuyện gì quan trọng, thì cứ nói với ta trước đi."Cố Minh Hy lôi cái cớ này ra mục đích là muốn gặp Chu Cảnh Sâm, chứ không phải là vì muốn nói chuyện với Diệp Gia.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trừ khi là vết thương rất sâu mói có thể để lại vết tích, còn hầu như các vết thương khác rất nhanh liên biến mất hoàn toàn.Bàn tay Diệp Gia sờ soạng quanh vùng bụng của hắn một chút, cảm giác được cơ bắp của hắn vô thức căng cứng lại, bật cười một tiếng rồi mới khép quần áo của hắn lại: "Thành thật một chút, dưỡng thương cho tốt. Đại phu nói vết thương của chàng phải mất ít nhất ba tháng mới có thể bình phục hoàn toàn, khoảng thời gian này chàng cứ ngoan ngoãn nằm ở nhà đi."Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, Dư thị dù sốt ruột nhưng cũng không tiến vào làm phiền, liền đứng yên ngoài phòng chờ đợi.Lúc này nghe thấy tiếng cót két Diệp Gia đẩy cửa bước ra, sau đó bà ấy mới tiến lên hỏi với khuôn mặt lo lắng. Diệp Gia cũng khó khăn sắp xếp lại lời nói. Liên dứt khoát tránh sang một bên, bảo bà ấy tự mình vào phòng kiểm tra. Dư thị cũng không lê mề thêm, vội vàng chạy vào trong phòng.Diệp Gia cũng không đứng ngoài phòng chờ đợi, nghĩ đến một lát nữa còn cần phải uống thuốc, liên chuẩn bị đu đến phòng bếp nhỏ nhìn xem thuốc sắp sắc xong chưa. Mới nhấc chân đi được hai bước thì lại thấy có người vội vàng chạy lại, chính là người gác cổng. Diệp Gia trông sắc mắt hắn, đoán rằng lại vừa xảy ra chuyện gì đó, kết quả cười gác cổng báo cáo với Diệp Gia bằng sắc mặt kỳ quái: "Chủ tử, vị Cố cô nương kia lại tìm đến cửa rồi. Bây giờ người đang đứng bên ngoài sống c.h.ế.t không chịu đi, nói nhất định phải gặp bằng được đại nhân."... Thật đúng là âm hồn bất tán, đoạn thời gian này hai huynh muội Cố gia thỉnh thoảng lại tìm đến tận cửa. Diệp Gia cũng nhanh chóng mất đi sự tốt tính."Người vẫn đang đứng chờ ở ngoài cổng sao?" Người Cố gia giống hệt như miếng kẹo da bò, da mặt dày đến nỗi khiến Diệp Gia phải nghẹn họng."Vâng." Người gác cổng nhớ lại lời người kia, nghiêm mặt nói,"Vị Cố cô nương kia nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với đại nhân, liên quan đến sự an nguy của biên cảnh."Diệp Gia giật mình, cụp mắt xuống.Đắn đo một lát rồi nàng mới nói: "Đẫn cô ta đến phòng khách ở phía Đông Uyển đi."Cố Minh Hy loanh quanh ở cổng nhiều ngày đến vậy, nhưng vẫn một mực không thể bước nổi một chân qua cổng Thẩm phủ. Không những không thể vào trong, mà đến mặt mũi của người Chu gia cũng không gặp được. Tuy nhiên giờ có thể đi vào cũng tốt lắm rồi, Cố Minh Hy nghe nói Chu Cảnh Sân bị trọng thương được khiêng trở về, trong lòng vô cùng lo lắng cho vết thương của hắn. Dưới tình thế cấp bách, nàng ta chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp này để người Chu gia đồng ý cho nàng ta vào phủ.Thời điểm chờ đợi ở phòng khách, nàng ta có chút đứng ngồi không yên. Lần này Cố Minh Dực không đến đây cùng với nàng ta, là Cố Minh Hy nghe ngóng được tin tức của Chu Cảnh Sâm nên tự ý chủ trương. Lúc Diệp Gia đi tới, Cố Minh Hy đã uống xong hai chén trà vào bụng.Từ khi vào ngồi đợi ở phòng khách nàng ta có chút mất kiên nhẫn, rồi dân dân chuyển sang nóng giận. Trong phút chốc vừa nhìn thấy Diệp Gia đến cơn tức giận của nàng ta lập tức bốc lên đến tận đỉnh đầu. Chẳng qua bản thân vẫn đang đứng trong nhà của người khác, bên người còn mang theo hai người hầu, Cố Minh Hy đành phải ép mình nuốt cục tức này xuống bụng. Nàng ta kéo căng nét mặt ra, nhìn vê phía Diệp Gia: "Tỷ tỷ sao lại đến muộn thế? Doãn An ca ca vẫn khỏe chứ? Tình trạng vết thương thế nào?""Không phải nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo hay sao?" Diệp Gia cũng không thèm đôi co với nàng ta, trực tiếp nói thẳng: "Nếu Cố cô nương có chuyện gì quan trọng, thì cứ nói với ta trước đi."Cố Minh Hy lôi cái cớ này ra mục đích là muốn gặp Chu Cảnh Sâm, chứ không phải là vì muốn nói chuyện với Diệp Gia.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trừ khi là vết thương rất sâu mói có thể để lại vết tích, còn hầu như các vết thương khác rất nhanh liên biến mất hoàn toàn.Bàn tay Diệp Gia sờ soạng quanh vùng bụng của hắn một chút, cảm giác được cơ bắp của hắn vô thức căng cứng lại, bật cười một tiếng rồi mới khép quần áo của hắn lại: "Thành thật một chút, dưỡng thương cho tốt. Đại phu nói vết thương của chàng phải mất ít nhất ba tháng mới có thể bình phục hoàn toàn, khoảng thời gian này chàng cứ ngoan ngoãn nằm ở nhà đi."Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, Dư thị dù sốt ruột nhưng cũng không tiến vào làm phiền, liền đứng yên ngoài phòng chờ đợi.Lúc này nghe thấy tiếng cót két Diệp Gia đẩy cửa bước ra, sau đó bà ấy mới tiến lên hỏi với khuôn mặt lo lắng. Diệp Gia cũng khó khăn sắp xếp lại lời nói. Liên dứt khoát tránh sang một bên, bảo bà ấy tự mình vào phòng kiểm tra. Dư thị cũng không lê mề thêm, vội vàng chạy vào trong phòng.Diệp Gia cũng không đứng ngoài phòng chờ đợi, nghĩ đến một lát nữa còn cần phải uống thuốc, liên chuẩn bị đu đến phòng bếp nhỏ nhìn xem thuốc sắp sắc xong chưa. Mới nhấc chân đi được hai bước thì lại thấy có người vội vàng chạy lại, chính là người gác cổng. Diệp Gia trông sắc mắt hắn, đoán rằng lại vừa xảy ra chuyện gì đó, kết quả cười gác cổng báo cáo với Diệp Gia bằng sắc mặt kỳ quái: "Chủ tử, vị Cố cô nương kia lại tìm đến cửa rồi. Bây giờ người đang đứng bên ngoài sống c.h.ế.t không chịu đi, nói nhất định phải gặp bằng được đại nhân."... Thật đúng là âm hồn bất tán, đoạn thời gian này hai huynh muội Cố gia thỉnh thoảng lại tìm đến tận cửa. Diệp Gia cũng nhanh chóng mất đi sự tốt tính."Người vẫn đang đứng chờ ở ngoài cổng sao?" Người Cố gia giống hệt như miếng kẹo da bò, da mặt dày đến nỗi khiến Diệp Gia phải nghẹn họng."Vâng." Người gác cổng nhớ lại lời người kia, nghiêm mặt nói,"Vị Cố cô nương kia nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với đại nhân, liên quan đến sự an nguy của biên cảnh."Diệp Gia giật mình, cụp mắt xuống.Đắn đo một lát rồi nàng mới nói: "Đẫn cô ta đến phòng khách ở phía Đông Uyển đi."Cố Minh Hy loanh quanh ở cổng nhiều ngày đến vậy, nhưng vẫn một mực không thể bước nổi một chân qua cổng Thẩm phủ. Không những không thể vào trong, mà đến mặt mũi của người Chu gia cũng không gặp được. Tuy nhiên giờ có thể đi vào cũng tốt lắm rồi, Cố Minh Hy nghe nói Chu Cảnh Sân bị trọng thương được khiêng trở về, trong lòng vô cùng lo lắng cho vết thương của hắn. Dưới tình thế cấp bách, nàng ta chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp này để người Chu gia đồng ý cho nàng ta vào phủ.Thời điểm chờ đợi ở phòng khách, nàng ta có chút đứng ngồi không yên. Lần này Cố Minh Dực không đến đây cùng với nàng ta, là Cố Minh Hy nghe ngóng được tin tức của Chu Cảnh Sâm nên tự ý chủ trương. Lúc Diệp Gia đi tới, Cố Minh Hy đã uống xong hai chén trà vào bụng.Từ khi vào ngồi đợi ở phòng khách nàng ta có chút mất kiên nhẫn, rồi dân dân chuyển sang nóng giận. Trong phút chốc vừa nhìn thấy Diệp Gia đến cơn tức giận của nàng ta lập tức bốc lên đến tận đỉnh đầu. Chẳng qua bản thân vẫn đang đứng trong nhà của người khác, bên người còn mang theo hai người hầu, Cố Minh Hy đành phải ép mình nuốt cục tức này xuống bụng. Nàng ta kéo căng nét mặt ra, nhìn vê phía Diệp Gia: "Tỷ tỷ sao lại đến muộn thế? Doãn An ca ca vẫn khỏe chứ? Tình trạng vết thương thế nào?""Không phải nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo hay sao?" Diệp Gia cũng không thèm đôi co với nàng ta, trực tiếp nói thẳng: "Nếu Cố cô nương có chuyện gì quan trọng, thì cứ nói với ta trước đi."Cố Minh Hy lôi cái cớ này ra mục đích là muốn gặp Chu Cảnh Sâm, chứ không phải là vì muốn nói chuyện với Diệp Gia.

Chương 540