Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 554

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Bọn hắn vừa lui lại, Ba Trát Đồ thấy vậy đương nhiên là bỏ qua.Diệp Gia liếc nhìn Ba Trát Đồ, lập tức đứng dậy nói một câu Thất lễ, và đường hoàng rời khỏi quán trà.Ngô San nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Gia, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, hết sức khó coi. Nàng ta tức giận đến mức nghiến răng, nhưng một khi đặt chân đến trấn Đông Hương, thì rồng mạnh đến mấy cũng không thể chế ngự được rắn ở địa bàn*. Diệp Gia nếu không làm nàng ta bẽ mặt, thì nàng ta cũng không thể động tới một cọng tóc của Diệp Gia.*Phép vua thua lệ làng.Diệp Gia bước ra khỏi quán trà, lại quay đầu thoáng nhìn về hướng quán trà. Người bên trong còn chưa có đi ra, nhưng lờ mờ có thể nghe thấy tiếng đập phá chén đĩa truyền ra ngoài. Có một chiếc xe la đậu ở ngoài cửa, Diệp Gia ngẩng đầu lên nhìn, thấy chính là xe của nhà mình. Xốc rèm lên, sắc mặt Chu Cảnh Sâm trắng bệch ngồi bên trong. Diệp Gia lên xe quay vê cửa hàng trước, thấy việc kinh doanh không hề bị ảnh hưởng, rồi mới theo Chu Cảnh Sâm đi thẳng một đường trở về Thẩm phủ.Dư thị đã sớm chạy tới hỏi han tình hình thế nào, hai người một trước một sau tới tới xem rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm.Lúc nãy Diệp Gia bị cưỡng chế mời đi, Diệp tứ muội lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên thuận đường mang hài tử về nhà liền nhanh chóng thông báo chuyện này với Dư thị. Dư thị lại vội vã chạy đi tìm Chu Cảnh Sâm, nên mới có chuyện Ba Trát Đồ dẫn người tới uy h.i.ế.p đằng sau."Rốt cuộc Ngô gia có ý gì? Đầu tiên là tốn công vô ích giật dây Lưu gia bỏ thêm vỏ anh túc vào đồ ăn, bây giờ nữ nhi Ngô gia lại đến cưỡng ép hỏi mua công thức điều chế xà phòng thơm..." Tuy rằng xà phòng quả thực hái ra tiền, có thể nói một khoản lợi nhuận khổng lồ. Nhưng Ngô gia cũng đâu có thiếu thốn chút tiên này. Bản thân Ngô gia kinh doanh son phấn bột nước, lợi nhuận của buôn bán son phấn bột nước nhiều hơn rất nhiều so với xà phòng thơm, vậy mà Ngô gia vẫn chưa thấy thỏa mãn hay sao?Diệp Gia vốn cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng, Chu Cảnh Sâm nghe thấy được lại bật cười: "Nàng sẽ chê trong tay mình nắm giữ quá nhiều con đường kiếm bộn tiên sao?"Diệp Gia: "... Sẽ không, con người luôn càng kiếm nhiều thì càng tham lam.""Lòng tham của con người là càng ăn càng lớn, Ngô gia làm người giàu có nhất nhiều năm đến vậy, thứ bọn họ coi trọng nhất chính là tiền tài. Nếu có bất cứ con đường nào có thể kiếm được tiền, thì bọn họ đều muốn chen chân vào. Hơn nữa, càng kiếm được nhiều thì tiêu xài cũng tốn hơn không kém. Ngô gia muốn gia nghiệp phát triển ổn định an toàn, lượng tiền tài cần thu xếp đương nhiên không thể thiếu. Một khi người phía trên vươn tay đòi tiền, thì yêu cầu kia cũng không phải con số nhỏ như ngàn lượng..."Trên trán Chu Cảnh Sâm toát ra mồ hôi lạnh, miệng vết thương của hắn còn chưa kịp lành hẳn: "Tuy nhiên trước mắt thì Ngô gia vẫn chưa đủ năng lực làm lớn chuyện lên. Tô Lặc Đồ dù có yêu thương nữ nhi của ông ta đến mức nào, thì cũng không bị sắc đẹp của nữ tử che mờ con mắt. Hơn nữa, hoa có đẹp đến mấy thì cũng sẽ đến lúc phải tàn."Chu Cảnh Sâm trầm giọng nói: "Những người tham luyến sắc đẹp, từ trước tới nay chỉ toàn nghe người mới cười chứ nào có nghe thấy người cũ khóc, Gia Nương, nàng nói xem?"Diệp Gia: "..."Nàng nói cái gì, nàng là người tham luyến sắc đẹp, nhưng nàng làm gì có người mới người cũ nào.Đảo mắt nhìn hắn bằng nửa con mắt, Diệp gia nhanh chóng đứng dậy đi lấy băng gac và thuốc trị thương tới. Chỉ mới đi ra ngoài một chuyến, vết thương mới khép miệng lại bị rách ra. Có m.á.u đỏ rỉ ra thấm ướt chỗ phía dưới xương sườn bên phải, Diệp Gia dứt khoát cởi thắt lưng của hắn ra.Mới nhẹ nhàng giật quân áo của hắn một chút, mặt mày Chu Cảnh Sâm lập tức trắng bệch. Diệp Gia vội vàng tiến tới đỡ lấy, rồi dìu hắn ngôi xuống bên mép giường.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Bọn hắn vừa lui lại, Ba Trát Đồ thấy vậy đương nhiên là bỏ qua.Diệp Gia liếc nhìn Ba Trát Đồ, lập tức đứng dậy nói một câu Thất lễ, và đường hoàng rời khỏi quán trà.Ngô San nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Gia, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, hết sức khó coi. Nàng ta tức giận đến mức nghiến răng, nhưng một khi đặt chân đến trấn Đông Hương, thì rồng mạnh đến mấy cũng không thể chế ngự được rắn ở địa bàn*. Diệp Gia nếu không làm nàng ta bẽ mặt, thì nàng ta cũng không thể động tới một cọng tóc của Diệp Gia.*Phép vua thua lệ làng.Diệp Gia bước ra khỏi quán trà, lại quay đầu thoáng nhìn về hướng quán trà. Người bên trong còn chưa có đi ra, nhưng lờ mờ có thể nghe thấy tiếng đập phá chén đĩa truyền ra ngoài. Có một chiếc xe la đậu ở ngoài cửa, Diệp Gia ngẩng đầu lên nhìn, thấy chính là xe của nhà mình. Xốc rèm lên, sắc mặt Chu Cảnh Sâm trắng bệch ngồi bên trong. Diệp Gia lên xe quay vê cửa hàng trước, thấy việc kinh doanh không hề bị ảnh hưởng, rồi mới theo Chu Cảnh Sâm đi thẳng một đường trở về Thẩm phủ.Dư thị đã sớm chạy tới hỏi han tình hình thế nào, hai người một trước một sau tới tới xem rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm.Lúc nãy Diệp Gia bị cưỡng chế mời đi, Diệp tứ muội lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên thuận đường mang hài tử về nhà liền nhanh chóng thông báo chuyện này với Dư thị. Dư thị lại vội vã chạy đi tìm Chu Cảnh Sâm, nên mới có chuyện Ba Trát Đồ dẫn người tới uy h.i.ế.p đằng sau."Rốt cuộc Ngô gia có ý gì? Đầu tiên là tốn công vô ích giật dây Lưu gia bỏ thêm vỏ anh túc vào đồ ăn, bây giờ nữ nhi Ngô gia lại đến cưỡng ép hỏi mua công thức điều chế xà phòng thơm..." Tuy rằng xà phòng quả thực hái ra tiền, có thể nói một khoản lợi nhuận khổng lồ. Nhưng Ngô gia cũng đâu có thiếu thốn chút tiên này. Bản thân Ngô gia kinh doanh son phấn bột nước, lợi nhuận của buôn bán son phấn bột nước nhiều hơn rất nhiều so với xà phòng thơm, vậy mà Ngô gia vẫn chưa thấy thỏa mãn hay sao?Diệp Gia vốn cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng, Chu Cảnh Sâm nghe thấy được lại bật cười: "Nàng sẽ chê trong tay mình nắm giữ quá nhiều con đường kiếm bộn tiên sao?"Diệp Gia: "... Sẽ không, con người luôn càng kiếm nhiều thì càng tham lam.""Lòng tham của con người là càng ăn càng lớn, Ngô gia làm người giàu có nhất nhiều năm đến vậy, thứ bọn họ coi trọng nhất chính là tiền tài. Nếu có bất cứ con đường nào có thể kiếm được tiền, thì bọn họ đều muốn chen chân vào. Hơn nữa, càng kiếm được nhiều thì tiêu xài cũng tốn hơn không kém. Ngô gia muốn gia nghiệp phát triển ổn định an toàn, lượng tiền tài cần thu xếp đương nhiên không thể thiếu. Một khi người phía trên vươn tay đòi tiền, thì yêu cầu kia cũng không phải con số nhỏ như ngàn lượng..."Trên trán Chu Cảnh Sâm toát ra mồ hôi lạnh, miệng vết thương của hắn còn chưa kịp lành hẳn: "Tuy nhiên trước mắt thì Ngô gia vẫn chưa đủ năng lực làm lớn chuyện lên. Tô Lặc Đồ dù có yêu thương nữ nhi của ông ta đến mức nào, thì cũng không bị sắc đẹp của nữ tử che mờ con mắt. Hơn nữa, hoa có đẹp đến mấy thì cũng sẽ đến lúc phải tàn."Chu Cảnh Sâm trầm giọng nói: "Những người tham luyến sắc đẹp, từ trước tới nay chỉ toàn nghe người mới cười chứ nào có nghe thấy người cũ khóc, Gia Nương, nàng nói xem?"Diệp Gia: "..."Nàng nói cái gì, nàng là người tham luyến sắc đẹp, nhưng nàng làm gì có người mới người cũ nào.Đảo mắt nhìn hắn bằng nửa con mắt, Diệp gia nhanh chóng đứng dậy đi lấy băng gac và thuốc trị thương tới. Chỉ mới đi ra ngoài một chuyến, vết thương mới khép miệng lại bị rách ra. Có m.á.u đỏ rỉ ra thấm ướt chỗ phía dưới xương sườn bên phải, Diệp Gia dứt khoát cởi thắt lưng của hắn ra.Mới nhẹ nhàng giật quân áo của hắn một chút, mặt mày Chu Cảnh Sâm lập tức trắng bệch. Diệp Gia vội vàng tiến tới đỡ lấy, rồi dìu hắn ngôi xuống bên mép giường.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Bọn hắn vừa lui lại, Ba Trát Đồ thấy vậy đương nhiên là bỏ qua.Diệp Gia liếc nhìn Ba Trát Đồ, lập tức đứng dậy nói một câu Thất lễ, và đường hoàng rời khỏi quán trà.Ngô San nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Gia, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, hết sức khó coi. Nàng ta tức giận đến mức nghiến răng, nhưng một khi đặt chân đến trấn Đông Hương, thì rồng mạnh đến mấy cũng không thể chế ngự được rắn ở địa bàn*. Diệp Gia nếu không làm nàng ta bẽ mặt, thì nàng ta cũng không thể động tới một cọng tóc của Diệp Gia.*Phép vua thua lệ làng.Diệp Gia bước ra khỏi quán trà, lại quay đầu thoáng nhìn về hướng quán trà. Người bên trong còn chưa có đi ra, nhưng lờ mờ có thể nghe thấy tiếng đập phá chén đĩa truyền ra ngoài. Có một chiếc xe la đậu ở ngoài cửa, Diệp Gia ngẩng đầu lên nhìn, thấy chính là xe của nhà mình. Xốc rèm lên, sắc mặt Chu Cảnh Sâm trắng bệch ngồi bên trong. Diệp Gia lên xe quay vê cửa hàng trước, thấy việc kinh doanh không hề bị ảnh hưởng, rồi mới theo Chu Cảnh Sâm đi thẳng một đường trở về Thẩm phủ.Dư thị đã sớm chạy tới hỏi han tình hình thế nào, hai người một trước một sau tới tới xem rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm.Lúc nãy Diệp Gia bị cưỡng chế mời đi, Diệp tứ muội lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên thuận đường mang hài tử về nhà liền nhanh chóng thông báo chuyện này với Dư thị. Dư thị lại vội vã chạy đi tìm Chu Cảnh Sâm, nên mới có chuyện Ba Trát Đồ dẫn người tới uy h.i.ế.p đằng sau."Rốt cuộc Ngô gia có ý gì? Đầu tiên là tốn công vô ích giật dây Lưu gia bỏ thêm vỏ anh túc vào đồ ăn, bây giờ nữ nhi Ngô gia lại đến cưỡng ép hỏi mua công thức điều chế xà phòng thơm..." Tuy rằng xà phòng quả thực hái ra tiền, có thể nói một khoản lợi nhuận khổng lồ. Nhưng Ngô gia cũng đâu có thiếu thốn chút tiên này. Bản thân Ngô gia kinh doanh son phấn bột nước, lợi nhuận của buôn bán son phấn bột nước nhiều hơn rất nhiều so với xà phòng thơm, vậy mà Ngô gia vẫn chưa thấy thỏa mãn hay sao?Diệp Gia vốn cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng, Chu Cảnh Sâm nghe thấy được lại bật cười: "Nàng sẽ chê trong tay mình nắm giữ quá nhiều con đường kiếm bộn tiên sao?"Diệp Gia: "... Sẽ không, con người luôn càng kiếm nhiều thì càng tham lam.""Lòng tham của con người là càng ăn càng lớn, Ngô gia làm người giàu có nhất nhiều năm đến vậy, thứ bọn họ coi trọng nhất chính là tiền tài. Nếu có bất cứ con đường nào có thể kiếm được tiền, thì bọn họ đều muốn chen chân vào. Hơn nữa, càng kiếm được nhiều thì tiêu xài cũng tốn hơn không kém. Ngô gia muốn gia nghiệp phát triển ổn định an toàn, lượng tiền tài cần thu xếp đương nhiên không thể thiếu. Một khi người phía trên vươn tay đòi tiền, thì yêu cầu kia cũng không phải con số nhỏ như ngàn lượng..."Trên trán Chu Cảnh Sâm toát ra mồ hôi lạnh, miệng vết thương của hắn còn chưa kịp lành hẳn: "Tuy nhiên trước mắt thì Ngô gia vẫn chưa đủ năng lực làm lớn chuyện lên. Tô Lặc Đồ dù có yêu thương nữ nhi của ông ta đến mức nào, thì cũng không bị sắc đẹp của nữ tử che mờ con mắt. Hơn nữa, hoa có đẹp đến mấy thì cũng sẽ đến lúc phải tàn."Chu Cảnh Sâm trầm giọng nói: "Những người tham luyến sắc đẹp, từ trước tới nay chỉ toàn nghe người mới cười chứ nào có nghe thấy người cũ khóc, Gia Nương, nàng nói xem?"Diệp Gia: "..."Nàng nói cái gì, nàng là người tham luyến sắc đẹp, nhưng nàng làm gì có người mới người cũ nào.Đảo mắt nhìn hắn bằng nửa con mắt, Diệp gia nhanh chóng đứng dậy đi lấy băng gac và thuốc trị thương tới. Chỉ mới đi ra ngoài một chuyến, vết thương mới khép miệng lại bị rách ra. Có m.á.u đỏ rỉ ra thấm ướt chỗ phía dưới xương sườn bên phải, Diệp Gia dứt khoát cởi thắt lưng của hắn ra.Mới nhẹ nhàng giật quân áo của hắn một chút, mặt mày Chu Cảnh Sâm lập tức trắng bệch. Diệp Gia vội vàng tiến tới đỡ lấy, rồi dìu hắn ngôi xuống bên mép giường.

Chương 554