Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 599
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia: "..." Cả nhà tàn nhẫn.Ông cụ Dư nuôi dạy con cái nối dòng bằng cách nuôi thả, cũng không quá nghiêm khắc với tất các các con nên mới thành như thế, cũng không ép bọn họ mang trên người danh gia đình trí thức.Mà Dư thị lại có tiếng là vô dụng trong Dư gia, từ nhỏ đã được phụ thân sủng ái, chỉ cần xinh đẹp là được rồi.Cũng theo cách nuôi dạy đó của ông cụ mà Dư gia không tinh thông những thứ khác mà huynh đệ tỷ muội trong nhà lại càng đoàn kết hơn so với các con cháu nối dòng của các thế gia khác."Tính cách của ông ngoại hơi thích đùa dai, rất thích đi trêu chọc người khác. Ba vị cửu cửu khác tuy rằng có chút kỳ lạ nhưng đều là người dễ gân. Đừng lo lắng quá."... Nói như thế mới càng lo lắng.Diệp Gia vuốt hai má mình. Nàng cảm thấy sự việc không đơn giản như lời Chu Cảnh Sâm nói.Nếu thật sự là đến gặp ông ngoại và các cửu cửu thì ít nhất phải ăn mặc một chuyến chứ đúng không?Với tình huống hiện tại mà nói thì hắn có thể sai người bí mật dẫn người đến đây cũng không phải việc gì khó.Ánh mắt nghi ngờ của nàng quét qua, Chu Cảnh Sâm nhếch môi cười: "Quả thật là còn có chuyện khác. Ta cũng không nói chỉ có một việc như thế.""... Không phải chàng muốn thâu tóm An Tây Đô hộ phủ đấy chứ?”Lực cầm lược của Chu Cảnh Sâm giảm lại, nhìn về phía nàng."Sao thế, ta đoán không đúng sao?" Bắc Đình Đô hộ phủ giáp với An Tây Đô hộ phủ. Hai người bọn họ đều ở Quan Ngoại.Lúc trước Diệp Gia còn nghĩ nếu triều đình Đại Yên muốn đối phó với Chu Cảnh Sâm thì sẽ đi theo con đường nào đây. Càng nghĩ thì biện pháp thích hợp nhất chính là đóng quân ở An Tây Đô hộ phủ.Tuy rằng binh lực của An Tây Đô hộ phủ không bằng Bắc Đình Đô hộ phủ, nhưng hoàn cảnh sinh sống lại tốt hơn so với Bắc Đình Đô hộ phủ, lương thực được sản xuất ra cũng nhiều hơn.Nếu như xảy ra chiến tranh thì Bắc Đình còn phải chia binh lực ra để bảo vệ đông bắc, tây bắc. Nói đến phía tây thì Ân Tây chưa chắc đã có thể một tay che trời.Nói cách khác chính là nếu muốn đứng vững ở Quan Ngoại, hơn nữa có được năng lực tuyệt đối để trở về Trung Nguyên thì nhất định phải nắm An Tây Đô hộ phủ trong tay. Chu Cảnh Sâm không nhanh không chậm bui một kiểu tóc mới cho Diệp Gia, vuốt thái dương của nàng, rồi lại cất chiếc lược đó lại vào trong tay áo.Diệp Gia cầm lấy chiếc gương nhỏ mà Chu Cảnh Sâm đưa cho để soi. Không thể không nói, búi tóc cũng không tệ lắm.Nàng ngắm gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, rất vừa lòng với kiểu tóc mới này.Người bên cạnh lại bất ngờ hạ người xuống, mặt hắn để trên vai nàng, áp mặt vào mặt nàng. Hơi thở mát lạnh thở ra bên bả vai Diệp Gia.Người nọ cúi đầu hôn một cái bên má nàng. Khi hơi thở ấm áp gần tiếp xúc với nàng thì nàng lập tức quay đi. Vẻ mặt Chu Cảnh Sâm hụt hãng.Một bộ dáng nghiêm trang, giống như chuyện vừa rồi chính là lỗi của Diệp Gia: "..."Thừa dịp Diệp Gia thất thần thì bàn tay kia rất tự nhiên lấy đi cái gương trong tay của Diệp Gia.Còn làm trò ở trước mặt lau cái gương trước mặt Diệp Gia, sau đó lại rất hợp lý nhét cái gương vào lại trong áo mình.".. Xem nhiều một chút cũng không được à? Đồ keo kiệt." Hành động của thằng nhãi này đúng là khiến người khác cảm thấy tức giận. Nếu như không phải bản thân đã cảm nhận được người này ở trên giường đúng là không phải người thì Diệp Gia đã hoài nghi hắn đoạn tụ. Dù sao thì có người đàn ông bình thường nào lại mang theo lược với gương bên người chứ?Chu Cảnh Sâm liếc mắt nhìn nàng một cái, sâu xa nói: "Sao ăn cơm lại không cẩn thận như thế? Nếu như không cẩn thận làm hỏng đồ của ta thì sao?""Có ai ăn cơm lại dùng đến gương với lược chứ?”
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia: "..." Cả nhà tàn nhẫn.Ông cụ Dư nuôi dạy con cái nối dòng bằng cách nuôi thả, cũng không quá nghiêm khắc với tất các các con nên mới thành như thế, cũng không ép bọn họ mang trên người danh gia đình trí thức.Mà Dư thị lại có tiếng là vô dụng trong Dư gia, từ nhỏ đã được phụ thân sủng ái, chỉ cần xinh đẹp là được rồi.Cũng theo cách nuôi dạy đó của ông cụ mà Dư gia không tinh thông những thứ khác mà huynh đệ tỷ muội trong nhà lại càng đoàn kết hơn so với các con cháu nối dòng của các thế gia khác."Tính cách của ông ngoại hơi thích đùa dai, rất thích đi trêu chọc người khác. Ba vị cửu cửu khác tuy rằng có chút kỳ lạ nhưng đều là người dễ gân. Đừng lo lắng quá."... Nói như thế mới càng lo lắng.Diệp Gia vuốt hai má mình. Nàng cảm thấy sự việc không đơn giản như lời Chu Cảnh Sâm nói.Nếu thật sự là đến gặp ông ngoại và các cửu cửu thì ít nhất phải ăn mặc một chuyến chứ đúng không?Với tình huống hiện tại mà nói thì hắn có thể sai người bí mật dẫn người đến đây cũng không phải việc gì khó.Ánh mắt nghi ngờ của nàng quét qua, Chu Cảnh Sâm nhếch môi cười: "Quả thật là còn có chuyện khác. Ta cũng không nói chỉ có một việc như thế.""... Không phải chàng muốn thâu tóm An Tây Đô hộ phủ đấy chứ?”Lực cầm lược của Chu Cảnh Sâm giảm lại, nhìn về phía nàng."Sao thế, ta đoán không đúng sao?" Bắc Đình Đô hộ phủ giáp với An Tây Đô hộ phủ. Hai người bọn họ đều ở Quan Ngoại.Lúc trước Diệp Gia còn nghĩ nếu triều đình Đại Yên muốn đối phó với Chu Cảnh Sâm thì sẽ đi theo con đường nào đây. Càng nghĩ thì biện pháp thích hợp nhất chính là đóng quân ở An Tây Đô hộ phủ.Tuy rằng binh lực của An Tây Đô hộ phủ không bằng Bắc Đình Đô hộ phủ, nhưng hoàn cảnh sinh sống lại tốt hơn so với Bắc Đình Đô hộ phủ, lương thực được sản xuất ra cũng nhiều hơn.Nếu như xảy ra chiến tranh thì Bắc Đình còn phải chia binh lực ra để bảo vệ đông bắc, tây bắc. Nói đến phía tây thì Ân Tây chưa chắc đã có thể một tay che trời.Nói cách khác chính là nếu muốn đứng vững ở Quan Ngoại, hơn nữa có được năng lực tuyệt đối để trở về Trung Nguyên thì nhất định phải nắm An Tây Đô hộ phủ trong tay. Chu Cảnh Sâm không nhanh không chậm bui một kiểu tóc mới cho Diệp Gia, vuốt thái dương của nàng, rồi lại cất chiếc lược đó lại vào trong tay áo.Diệp Gia cầm lấy chiếc gương nhỏ mà Chu Cảnh Sâm đưa cho để soi. Không thể không nói, búi tóc cũng không tệ lắm.Nàng ngắm gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, rất vừa lòng với kiểu tóc mới này.Người bên cạnh lại bất ngờ hạ người xuống, mặt hắn để trên vai nàng, áp mặt vào mặt nàng. Hơi thở mát lạnh thở ra bên bả vai Diệp Gia.Người nọ cúi đầu hôn một cái bên má nàng. Khi hơi thở ấm áp gần tiếp xúc với nàng thì nàng lập tức quay đi. Vẻ mặt Chu Cảnh Sâm hụt hãng.Một bộ dáng nghiêm trang, giống như chuyện vừa rồi chính là lỗi của Diệp Gia: "..."Thừa dịp Diệp Gia thất thần thì bàn tay kia rất tự nhiên lấy đi cái gương trong tay của Diệp Gia.Còn làm trò ở trước mặt lau cái gương trước mặt Diệp Gia, sau đó lại rất hợp lý nhét cái gương vào lại trong áo mình.".. Xem nhiều một chút cũng không được à? Đồ keo kiệt." Hành động của thằng nhãi này đúng là khiến người khác cảm thấy tức giận. Nếu như không phải bản thân đã cảm nhận được người này ở trên giường đúng là không phải người thì Diệp Gia đã hoài nghi hắn đoạn tụ. Dù sao thì có người đàn ông bình thường nào lại mang theo lược với gương bên người chứ?Chu Cảnh Sâm liếc mắt nhìn nàng một cái, sâu xa nói: "Sao ăn cơm lại không cẩn thận như thế? Nếu như không cẩn thận làm hỏng đồ của ta thì sao?""Có ai ăn cơm lại dùng đến gương với lược chứ?”
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia: "..." Cả nhà tàn nhẫn.Ông cụ Dư nuôi dạy con cái nối dòng bằng cách nuôi thả, cũng không quá nghiêm khắc với tất các các con nên mới thành như thế, cũng không ép bọn họ mang trên người danh gia đình trí thức.Mà Dư thị lại có tiếng là vô dụng trong Dư gia, từ nhỏ đã được phụ thân sủng ái, chỉ cần xinh đẹp là được rồi.Cũng theo cách nuôi dạy đó của ông cụ mà Dư gia không tinh thông những thứ khác mà huynh đệ tỷ muội trong nhà lại càng đoàn kết hơn so với các con cháu nối dòng của các thế gia khác."Tính cách của ông ngoại hơi thích đùa dai, rất thích đi trêu chọc người khác. Ba vị cửu cửu khác tuy rằng có chút kỳ lạ nhưng đều là người dễ gân. Đừng lo lắng quá."... Nói như thế mới càng lo lắng.Diệp Gia vuốt hai má mình. Nàng cảm thấy sự việc không đơn giản như lời Chu Cảnh Sâm nói.Nếu thật sự là đến gặp ông ngoại và các cửu cửu thì ít nhất phải ăn mặc một chuyến chứ đúng không?Với tình huống hiện tại mà nói thì hắn có thể sai người bí mật dẫn người đến đây cũng không phải việc gì khó.Ánh mắt nghi ngờ của nàng quét qua, Chu Cảnh Sâm nhếch môi cười: "Quả thật là còn có chuyện khác. Ta cũng không nói chỉ có một việc như thế.""... Không phải chàng muốn thâu tóm An Tây Đô hộ phủ đấy chứ?”Lực cầm lược của Chu Cảnh Sâm giảm lại, nhìn về phía nàng."Sao thế, ta đoán không đúng sao?" Bắc Đình Đô hộ phủ giáp với An Tây Đô hộ phủ. Hai người bọn họ đều ở Quan Ngoại.Lúc trước Diệp Gia còn nghĩ nếu triều đình Đại Yên muốn đối phó với Chu Cảnh Sâm thì sẽ đi theo con đường nào đây. Càng nghĩ thì biện pháp thích hợp nhất chính là đóng quân ở An Tây Đô hộ phủ.Tuy rằng binh lực của An Tây Đô hộ phủ không bằng Bắc Đình Đô hộ phủ, nhưng hoàn cảnh sinh sống lại tốt hơn so với Bắc Đình Đô hộ phủ, lương thực được sản xuất ra cũng nhiều hơn.Nếu như xảy ra chiến tranh thì Bắc Đình còn phải chia binh lực ra để bảo vệ đông bắc, tây bắc. Nói đến phía tây thì Ân Tây chưa chắc đã có thể một tay che trời.Nói cách khác chính là nếu muốn đứng vững ở Quan Ngoại, hơn nữa có được năng lực tuyệt đối để trở về Trung Nguyên thì nhất định phải nắm An Tây Đô hộ phủ trong tay. Chu Cảnh Sâm không nhanh không chậm bui một kiểu tóc mới cho Diệp Gia, vuốt thái dương của nàng, rồi lại cất chiếc lược đó lại vào trong tay áo.Diệp Gia cầm lấy chiếc gương nhỏ mà Chu Cảnh Sâm đưa cho để soi. Không thể không nói, búi tóc cũng không tệ lắm.Nàng ngắm gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, rất vừa lòng với kiểu tóc mới này.Người bên cạnh lại bất ngờ hạ người xuống, mặt hắn để trên vai nàng, áp mặt vào mặt nàng. Hơi thở mát lạnh thở ra bên bả vai Diệp Gia.Người nọ cúi đầu hôn một cái bên má nàng. Khi hơi thở ấm áp gần tiếp xúc với nàng thì nàng lập tức quay đi. Vẻ mặt Chu Cảnh Sâm hụt hãng.Một bộ dáng nghiêm trang, giống như chuyện vừa rồi chính là lỗi của Diệp Gia: "..."Thừa dịp Diệp Gia thất thần thì bàn tay kia rất tự nhiên lấy đi cái gương trong tay của Diệp Gia.Còn làm trò ở trước mặt lau cái gương trước mặt Diệp Gia, sau đó lại rất hợp lý nhét cái gương vào lại trong áo mình.".. Xem nhiều một chút cũng không được à? Đồ keo kiệt." Hành động của thằng nhãi này đúng là khiến người khác cảm thấy tức giận. Nếu như không phải bản thân đã cảm nhận được người này ở trên giường đúng là không phải người thì Diệp Gia đã hoài nghi hắn đoạn tụ. Dù sao thì có người đàn ông bình thường nào lại mang theo lược với gương bên người chứ?Chu Cảnh Sâm liếc mắt nhìn nàng một cái, sâu xa nói: "Sao ăn cơm lại không cẩn thận như thế? Nếu như không cẩn thận làm hỏng đồ của ta thì sao?""Có ai ăn cơm lại dùng đến gương với lược chứ?”