Tác giả:

1 Năm đó, ta bảy tuổi, lần đầu tiên biết thế nào là hận. Ta bước qua những thi thể lạnh lẽo của tộc nhân, luồn qua lỗ chó mà thoát khỏi phủ đệ, hòa vào dòng người rời xa Trường An. Cha mẹ chỉ dạy ta lễ, nghĩa, liêm, sỉ, nhưng chưa từng dạy ta cách phân biệt kẻ xấu. Ta bị bán đi nhiều lần. Trốn, bị bắt, rồi lại trốn, rồi lại bị bắt… Ta không biết phục tùng, cũng chẳng hiểu cách lấy lòng người, nên hết lần này đến lần khác bị đánh đập dã man... Sau đó, chỉ vì một viên kẹo, ta bị một kẻ nhân từ giả tạo lừa gạt. Hắn là một độc sư, dẫn ta đến một ngôi làng để dùng ta làm vật luyện độc. Kể từ đó, ở độ tuổi thích kẹo ngọt nhất, ta căm ghét kẹo. Những năm ấy, sống còn chẳng bằng chết. Vì thế, lần đầu tiên, ta học cách giết người. Không đúng, không phải học. Giết người chỉ là bản năng sinh tồn của ta. Sau đó, một trận đại nạn quét qua. Tứ hoàng tử đến cứu trợ. Dân chúng ca tụng rằng ngài không chỉ tuấn tú như ngọc, mà còn yêu dân như con. Nhưng hôm ấy, khi ánh mắt ta ngập tràn hy vọng, đôi…

Chương 8

Độc Sư Vân Cẩm - Cô ĐôngTác giả: Cô Đông/咕咚Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường 1 Năm đó, ta bảy tuổi, lần đầu tiên biết thế nào là hận. Ta bước qua những thi thể lạnh lẽo của tộc nhân, luồn qua lỗ chó mà thoát khỏi phủ đệ, hòa vào dòng người rời xa Trường An. Cha mẹ chỉ dạy ta lễ, nghĩa, liêm, sỉ, nhưng chưa từng dạy ta cách phân biệt kẻ xấu. Ta bị bán đi nhiều lần. Trốn, bị bắt, rồi lại trốn, rồi lại bị bắt… Ta không biết phục tùng, cũng chẳng hiểu cách lấy lòng người, nên hết lần này đến lần khác bị đánh đập dã man... Sau đó, chỉ vì một viên kẹo, ta bị một kẻ nhân từ giả tạo lừa gạt. Hắn là một độc sư, dẫn ta đến một ngôi làng để dùng ta làm vật luyện độc. Kể từ đó, ở độ tuổi thích kẹo ngọt nhất, ta căm ghét kẹo. Những năm ấy, sống còn chẳng bằng chết. Vì thế, lần đầu tiên, ta học cách giết người. Không đúng, không phải học. Giết người chỉ là bản năng sinh tồn của ta. Sau đó, một trận đại nạn quét qua. Tứ hoàng tử đến cứu trợ. Dân chúng ca tụng rằng ngài không chỉ tuấn tú như ngọc, mà còn yêu dân như con. Nhưng hôm ấy, khi ánh mắt ta ngập tràn hy vọng, đôi… 13Ta trở thành quản sự cô cô trong Vương phủ, chịu trách nhiệm về sinh hoạt thường ngày và mọi chuyện trong hậu viện của Phủ Tứ hoàng tử.Tứ hoàng tử không hề đề phòng ta, ta có thể tiếp cận thư phòng của chàng, biết được nhiều bí mật trong vương phủ.Hôm đó, Tống Minh đến.Họ đang lên kế hoạch vu oan cho Thái tử trong tiệc thọ của Thái hậu.Kế hoạch là hạ xuân dược cho Thái tử và Hướng thị, phu nhân của Lễ bộ Thị lang Lý Yến.Sau đó, họ sẽ sắp xếp để hai người bị bắt quả tang trong cùng một gian phòng, bày ra cảnh "gian phu dâm phụ".Nhà họ Lý tuy là danh gia vọng tộc trăm năm, nhưng do Hướng thị, vợ Lý Yến, xuất thân từ Hướng phủ – gia tộc đứng đầu hàng hàn môn, nên họ Lý giữ lập trường trung lập trong các cuộc đấu tranh phe phái.Nhưng nếu Thái tử xâm phạm phu nhân của họ Lý, sự nhục nhã này sẽ khiến nhà họ Lý hoàn toàn ngả về phía Tứ hoàng tử.Còn Thái tử, vì mang tiếng xấu cưỡng bức vợ người, sẽ mất sạch uy tín, trở thành cái cớ để thế gia phế truất ngôi vị Thái tử.Kế hoạch này thật độc ác, nhưng lại là một mũi tên trúng hai đích.Tứ hoàng tử có vẻ chần chừ.Nhưng Tống Minh không đến để xin ý kiến, mà là để thông báo.Ông ta nói rằng, tranh đấu triều đình làm gì có chỗ cho quân tử, đời vua nào mà chẳng bước lên từ đống xương máu.Nhưng vì sao Hướng thị, một người phụ nữ vô tội, lại phải trở thành vật hy sinh?Năm xưa, ta bị độc sư bắt về làng để luyện độc.Mỗi lần hắn ra ngoài vài ngày liền, đều nhốt ta trong căn nhà nhỏ, mặc kệ ta sống chết.Mỗi khi đói đến hoa mắt chóng mặt, luôn có một cô bé tên là Chiêu Đệ lén mang đồ ăn đến cho ta.Sau này, ta giết chết độc sư và thoát ra.Trong năm đói kém, Chiêu Đệ được Hướng thị, phu nhân nhà họ Lý, nhận nuôi, còn ta được Tống Tử Uyên đưa về.Chúng ta gặp lại nhau ở Trường An năm ngoái.Chiêu Đệ nói rằng Hướng thị đã đặt cho nàng một cái tên mới, Hướng Quỳ, dạy nàng biết chữ và cách sống tự lập.Trong lời kể của nàng, Hướng thị cũng giống như Tống Tử Uyên, là một người phụ nữ vô cùng lương thiện.Những người phụ nữ tốt như thế không nên trở thành vật hiến tế cho sự tranh đấu triều đình.Trước khi rời đi, Tống Minh liếc nhìn ta một cái thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo như năm xưa khi ông ta tàn sát Tấn gia của ta.Ta ho vài tiếng, cố ý tỏ ra thật yếu ớt.Ông ta mỉm cười rời đi.Ta cũng mỉm cười.Ông ta muốn triệt hạ hàn môn và Thái tử?Đã hỏi ta có đồng ý hay chưa?14Tiệc thọ vừa bắt đầu, Hướng thị vì thân thể không khỏe mà được đưa vào gian phòng riêng để nghỉ ngơi.Hướng Quỳ không có mặt, thay vào đó là nha hoàn khác tên Hướng Thu, người này lại không đáng tin, rất dễ bị sai khiến và đã bị đuổi đi một cách khéo léo.Phu quân của Hướng thị, Lễ bộ Thị lang Lý Yến, bị các công tử thế gia giữ chân, không thể thoát thân.Cùng lúc đó, Thái tử cũng vì thức ăn mà sinh khó chịu, bị sắp đặt dẫn vào gian phòng của Hướng thị để nghỉ ngơi.Ta trèo qua cửa sổ bên hông, trong phòng ánh sáng mờ nhạt, Hướng thị đã mềm nhũn, thiếp đi trên giường.Tấm bình phong lớn ngăn cách giường và phần còn lại của căn phòng.Phía sau bình phong, Thái tử ngồi bên bàn, đôi tai đỏ ửng, vẻ mặt khó chịu, dùng tay xoa trán như cố gắng chống lại cơn bức bối trong người.Ta bước tới, khẽ gọi: "Thái tử điện hạ."Chàng quay đầu lại, ánh mắt thoáng sự kinh ngạc: "Tiểu Cẩm!"

Độc Sư Vân Cẩm - Cô ĐôngTác giả: Cô Đông/咕咚Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường 1 Năm đó, ta bảy tuổi, lần đầu tiên biết thế nào là hận. Ta bước qua những thi thể lạnh lẽo của tộc nhân, luồn qua lỗ chó mà thoát khỏi phủ đệ, hòa vào dòng người rời xa Trường An. Cha mẹ chỉ dạy ta lễ, nghĩa, liêm, sỉ, nhưng chưa từng dạy ta cách phân biệt kẻ xấu. Ta bị bán đi nhiều lần. Trốn, bị bắt, rồi lại trốn, rồi lại bị bắt… Ta không biết phục tùng, cũng chẳng hiểu cách lấy lòng người, nên hết lần này đến lần khác bị đánh đập dã man... Sau đó, chỉ vì một viên kẹo, ta bị một kẻ nhân từ giả tạo lừa gạt. Hắn là một độc sư, dẫn ta đến một ngôi làng để dùng ta làm vật luyện độc. Kể từ đó, ở độ tuổi thích kẹo ngọt nhất, ta căm ghét kẹo. Những năm ấy, sống còn chẳng bằng chết. Vì thế, lần đầu tiên, ta học cách giết người. Không đúng, không phải học. Giết người chỉ là bản năng sinh tồn của ta. Sau đó, một trận đại nạn quét qua. Tứ hoàng tử đến cứu trợ. Dân chúng ca tụng rằng ngài không chỉ tuấn tú như ngọc, mà còn yêu dân như con. Nhưng hôm ấy, khi ánh mắt ta ngập tràn hy vọng, đôi… 13Ta trở thành quản sự cô cô trong Vương phủ, chịu trách nhiệm về sinh hoạt thường ngày và mọi chuyện trong hậu viện của Phủ Tứ hoàng tử.Tứ hoàng tử không hề đề phòng ta, ta có thể tiếp cận thư phòng của chàng, biết được nhiều bí mật trong vương phủ.Hôm đó, Tống Minh đến.Họ đang lên kế hoạch vu oan cho Thái tử trong tiệc thọ của Thái hậu.Kế hoạch là hạ xuân dược cho Thái tử và Hướng thị, phu nhân của Lễ bộ Thị lang Lý Yến.Sau đó, họ sẽ sắp xếp để hai người bị bắt quả tang trong cùng một gian phòng, bày ra cảnh "gian phu dâm phụ".Nhà họ Lý tuy là danh gia vọng tộc trăm năm, nhưng do Hướng thị, vợ Lý Yến, xuất thân từ Hướng phủ – gia tộc đứng đầu hàng hàn môn, nên họ Lý giữ lập trường trung lập trong các cuộc đấu tranh phe phái.Nhưng nếu Thái tử xâm phạm phu nhân của họ Lý, sự nhục nhã này sẽ khiến nhà họ Lý hoàn toàn ngả về phía Tứ hoàng tử.Còn Thái tử, vì mang tiếng xấu cưỡng bức vợ người, sẽ mất sạch uy tín, trở thành cái cớ để thế gia phế truất ngôi vị Thái tử.Kế hoạch này thật độc ác, nhưng lại là một mũi tên trúng hai đích.Tứ hoàng tử có vẻ chần chừ.Nhưng Tống Minh không đến để xin ý kiến, mà là để thông báo.Ông ta nói rằng, tranh đấu triều đình làm gì có chỗ cho quân tử, đời vua nào mà chẳng bước lên từ đống xương máu.Nhưng vì sao Hướng thị, một người phụ nữ vô tội, lại phải trở thành vật hy sinh?Năm xưa, ta bị độc sư bắt về làng để luyện độc.Mỗi lần hắn ra ngoài vài ngày liền, đều nhốt ta trong căn nhà nhỏ, mặc kệ ta sống chết.Mỗi khi đói đến hoa mắt chóng mặt, luôn có một cô bé tên là Chiêu Đệ lén mang đồ ăn đến cho ta.Sau này, ta giết chết độc sư và thoát ra.Trong năm đói kém, Chiêu Đệ được Hướng thị, phu nhân nhà họ Lý, nhận nuôi, còn ta được Tống Tử Uyên đưa về.Chúng ta gặp lại nhau ở Trường An năm ngoái.Chiêu Đệ nói rằng Hướng thị đã đặt cho nàng một cái tên mới, Hướng Quỳ, dạy nàng biết chữ và cách sống tự lập.Trong lời kể của nàng, Hướng thị cũng giống như Tống Tử Uyên, là một người phụ nữ vô cùng lương thiện.Những người phụ nữ tốt như thế không nên trở thành vật hiến tế cho sự tranh đấu triều đình.Trước khi rời đi, Tống Minh liếc nhìn ta một cái thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo như năm xưa khi ông ta tàn sát Tấn gia của ta.Ta ho vài tiếng, cố ý tỏ ra thật yếu ớt.Ông ta mỉm cười rời đi.Ta cũng mỉm cười.Ông ta muốn triệt hạ hàn môn và Thái tử?Đã hỏi ta có đồng ý hay chưa?14Tiệc thọ vừa bắt đầu, Hướng thị vì thân thể không khỏe mà được đưa vào gian phòng riêng để nghỉ ngơi.Hướng Quỳ không có mặt, thay vào đó là nha hoàn khác tên Hướng Thu, người này lại không đáng tin, rất dễ bị sai khiến và đã bị đuổi đi một cách khéo léo.Phu quân của Hướng thị, Lễ bộ Thị lang Lý Yến, bị các công tử thế gia giữ chân, không thể thoát thân.Cùng lúc đó, Thái tử cũng vì thức ăn mà sinh khó chịu, bị sắp đặt dẫn vào gian phòng của Hướng thị để nghỉ ngơi.Ta trèo qua cửa sổ bên hông, trong phòng ánh sáng mờ nhạt, Hướng thị đã mềm nhũn, thiếp đi trên giường.Tấm bình phong lớn ngăn cách giường và phần còn lại của căn phòng.Phía sau bình phong, Thái tử ngồi bên bàn, đôi tai đỏ ửng, vẻ mặt khó chịu, dùng tay xoa trán như cố gắng chống lại cơn bức bối trong người.Ta bước tới, khẽ gọi: "Thái tử điện hạ."Chàng quay đầu lại, ánh mắt thoáng sự kinh ngạc: "Tiểu Cẩm!"

Độc Sư Vân Cẩm - Cô ĐôngTác giả: Cô Đông/咕咚Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường 1 Năm đó, ta bảy tuổi, lần đầu tiên biết thế nào là hận. Ta bước qua những thi thể lạnh lẽo của tộc nhân, luồn qua lỗ chó mà thoát khỏi phủ đệ, hòa vào dòng người rời xa Trường An. Cha mẹ chỉ dạy ta lễ, nghĩa, liêm, sỉ, nhưng chưa từng dạy ta cách phân biệt kẻ xấu. Ta bị bán đi nhiều lần. Trốn, bị bắt, rồi lại trốn, rồi lại bị bắt… Ta không biết phục tùng, cũng chẳng hiểu cách lấy lòng người, nên hết lần này đến lần khác bị đánh đập dã man... Sau đó, chỉ vì một viên kẹo, ta bị một kẻ nhân từ giả tạo lừa gạt. Hắn là một độc sư, dẫn ta đến một ngôi làng để dùng ta làm vật luyện độc. Kể từ đó, ở độ tuổi thích kẹo ngọt nhất, ta căm ghét kẹo. Những năm ấy, sống còn chẳng bằng chết. Vì thế, lần đầu tiên, ta học cách giết người. Không đúng, không phải học. Giết người chỉ là bản năng sinh tồn của ta. Sau đó, một trận đại nạn quét qua. Tứ hoàng tử đến cứu trợ. Dân chúng ca tụng rằng ngài không chỉ tuấn tú như ngọc, mà còn yêu dân như con. Nhưng hôm ấy, khi ánh mắt ta ngập tràn hy vọng, đôi… 13Ta trở thành quản sự cô cô trong Vương phủ, chịu trách nhiệm về sinh hoạt thường ngày và mọi chuyện trong hậu viện của Phủ Tứ hoàng tử.Tứ hoàng tử không hề đề phòng ta, ta có thể tiếp cận thư phòng của chàng, biết được nhiều bí mật trong vương phủ.Hôm đó, Tống Minh đến.Họ đang lên kế hoạch vu oan cho Thái tử trong tiệc thọ của Thái hậu.Kế hoạch là hạ xuân dược cho Thái tử và Hướng thị, phu nhân của Lễ bộ Thị lang Lý Yến.Sau đó, họ sẽ sắp xếp để hai người bị bắt quả tang trong cùng một gian phòng, bày ra cảnh "gian phu dâm phụ".Nhà họ Lý tuy là danh gia vọng tộc trăm năm, nhưng do Hướng thị, vợ Lý Yến, xuất thân từ Hướng phủ – gia tộc đứng đầu hàng hàn môn, nên họ Lý giữ lập trường trung lập trong các cuộc đấu tranh phe phái.Nhưng nếu Thái tử xâm phạm phu nhân của họ Lý, sự nhục nhã này sẽ khiến nhà họ Lý hoàn toàn ngả về phía Tứ hoàng tử.Còn Thái tử, vì mang tiếng xấu cưỡng bức vợ người, sẽ mất sạch uy tín, trở thành cái cớ để thế gia phế truất ngôi vị Thái tử.Kế hoạch này thật độc ác, nhưng lại là một mũi tên trúng hai đích.Tứ hoàng tử có vẻ chần chừ.Nhưng Tống Minh không đến để xin ý kiến, mà là để thông báo.Ông ta nói rằng, tranh đấu triều đình làm gì có chỗ cho quân tử, đời vua nào mà chẳng bước lên từ đống xương máu.Nhưng vì sao Hướng thị, một người phụ nữ vô tội, lại phải trở thành vật hy sinh?Năm xưa, ta bị độc sư bắt về làng để luyện độc.Mỗi lần hắn ra ngoài vài ngày liền, đều nhốt ta trong căn nhà nhỏ, mặc kệ ta sống chết.Mỗi khi đói đến hoa mắt chóng mặt, luôn có một cô bé tên là Chiêu Đệ lén mang đồ ăn đến cho ta.Sau này, ta giết chết độc sư và thoát ra.Trong năm đói kém, Chiêu Đệ được Hướng thị, phu nhân nhà họ Lý, nhận nuôi, còn ta được Tống Tử Uyên đưa về.Chúng ta gặp lại nhau ở Trường An năm ngoái.Chiêu Đệ nói rằng Hướng thị đã đặt cho nàng một cái tên mới, Hướng Quỳ, dạy nàng biết chữ và cách sống tự lập.Trong lời kể của nàng, Hướng thị cũng giống như Tống Tử Uyên, là một người phụ nữ vô cùng lương thiện.Những người phụ nữ tốt như thế không nên trở thành vật hiến tế cho sự tranh đấu triều đình.Trước khi rời đi, Tống Minh liếc nhìn ta một cái thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo như năm xưa khi ông ta tàn sát Tấn gia của ta.Ta ho vài tiếng, cố ý tỏ ra thật yếu ớt.Ông ta mỉm cười rời đi.Ta cũng mỉm cười.Ông ta muốn triệt hạ hàn môn và Thái tử?Đã hỏi ta có đồng ý hay chưa?14Tiệc thọ vừa bắt đầu, Hướng thị vì thân thể không khỏe mà được đưa vào gian phòng riêng để nghỉ ngơi.Hướng Quỳ không có mặt, thay vào đó là nha hoàn khác tên Hướng Thu, người này lại không đáng tin, rất dễ bị sai khiến và đã bị đuổi đi một cách khéo léo.Phu quân của Hướng thị, Lễ bộ Thị lang Lý Yến, bị các công tử thế gia giữ chân, không thể thoát thân.Cùng lúc đó, Thái tử cũng vì thức ăn mà sinh khó chịu, bị sắp đặt dẫn vào gian phòng của Hướng thị để nghỉ ngơi.Ta trèo qua cửa sổ bên hông, trong phòng ánh sáng mờ nhạt, Hướng thị đã mềm nhũn, thiếp đi trên giường.Tấm bình phong lớn ngăn cách giường và phần còn lại của căn phòng.Phía sau bình phong, Thái tử ngồi bên bàn, đôi tai đỏ ửng, vẻ mặt khó chịu, dùng tay xoa trán như cố gắng chống lại cơn bức bối trong người.Ta bước tới, khẽ gọi: "Thái tử điện hạ."Chàng quay đầu lại, ánh mắt thoáng sự kinh ngạc: "Tiểu Cẩm!"

Chương 8