Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 613
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Nhưng đây chính là cách thức bêu danh tiếng khởi nghĩa của ngươi sao?" Dư lão gia tử trách mắng: "Một khi thất bại thì ngươi làm sao gánh được cái danh tội nhân thiên cổ đây?""Ông ngoại tại sao lại cảm thấy nhất định sẽ thất bại? Mà không phải là một tân vương khai sáng mới.""Ngươi thật sự rất tự phụ."Chua Cảnh Sâm cong khóe miệng cười: "Không phải cháu trai tự phụ mà chính là đang trần thuật sự thật."Hai ông cháu liếc mắt nhìn nhau, không khí có chút ngừng lại.Hôm nay cũng không có tranh chấp nào xảy ra với lão gia tử. Hơn nữa lão gia tử lại yêu dân như con, nói như thế cũng chỉ là có ý tốt khuyên bảo mà thôi. Chu Cảnh Sâm cười quay người lấy bàn cờ bên giá sách đến: "Ông ngoại, đã lâu không đánh cờ với người, không bằng đánh một ván chứ?”Dư lão gia tử thấy hắn cố chấp như thế thì biết tất nhiên hắn sẽ không chịu nghe lời. Ông thở dài: "Lấy đến đây, phải xem kỳ nghệ của tên tiểu tử ngươi có tiến bộ hay không."Ván cờ này của hai người hạ xuống đã là đến chạng vạng. Thật ra thì không phải ván cờ mãi không có kết cục mà là do lão gia tử chơi không bằng người, lúc thắng lúc thua. Từ lúc ván đầu tiên đã không kịp phòng thủ nên thua bởi Chu Cảnh Sâm. Lão gia tử khăng khăng là bản thân không tập trung, không thì tuyệt đối không thua. Cũng lấy thân phận trưởng bối yêu cầu cứ tiếp tục đánh, phải đánh đến khi nào ông thắng mới thôi.Hai người ở Dư Gia đợi cho trời sáng thì mới rời đi. Trước khi đi, Dư lão gia tử nghiêm mặt đưa một con dấu cho Chu Cảnh Sâm: "Cầm lấy, đi cẩn thận."Chu Cảnh Sâm cười, cùng Diệp Gia bước lên xe ngựa. Không bao lâu, Diệp Gia đã tựa đầu vào vách xe ngựa ngủ mất. Tuy nói là các mợ ở Dư gia rất tốt bụng nhưng ở lâu cũng khiến người khác nhàm chán.Diệp Gia ngủ, Chu Cảnh Sâm đứng dậy ôm nàng vào trong ngực.Xe ngựa chậm rãi đi đến khách điếm. Ánh chiều tà tỏa ra một dải lụa đỏ. Bóng của xe ngựa kéo dài. Mới vừa đến khách điếm đã nghe được tiếng bước chân hỗn loạn. Chu Cảnh Sâm sốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, trên đường có một đôi quân mặc giáp bạc đang đi qua. Ở trên đường có những người đi đường đang đứng tụm lại tốp năm tốp ba, các nhóm quân lính câm một bức họa trên tay rồi kéo người bên đường dò hỏi.Chu Cảnh Sâm đánh thức Diệp gia, hai người âm thầm lần lượt đi xuống xe ngựa.Hộ vệ dừng xe ở sau viện, bọn họ mới đến cửa khách diem đã thấy một người làm quan mặc quan phục nhưng trẻ tuổi đang chạy chậm lại đây. Người nọ đầu tiên là bị bộ dáng của hai vợ chồng hút mắt, hình như là chưa từng nhìn thấy đôi nam nữ nào đẹp như thế. Ngây ngẩn một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần. Dừng lại một chút hắn mới lấy lại bức họa rồi hỏi hai vợ chồng bọn họ là người ở đâu, từ nơi nào đến đây, đã từng gặp qua người trong bức họa chưa.Chu Cảnh Sâm kéo Diệp Gia ra phía sau rồi lấy ra một lý do bản thân đã sớm chuẩn bị tốt để thoái thác.Khi ánh mắt người đàn ông mặc áo nhung kia đã dừng lại trên người lợi hại rất lợi hại này, nhìn rất lâu. Đang muốn nói cái gì đó, mà Diệp Gia đã ở bên cạnh liếc mắt nhìn bức họa kia. Không thể không nói, tranh thời cổ đại quả thật rất khó miêu ta được chân thật người đó. Ảnh trên tranh bẹp dí đòi hỏi người nhìn phải có sức tưởng tượng về không gian rất nhiêu. Diệp Gia nhìn nửa ngày cũng không nghĩ ra được người này là người nào, ngoại trừ biết được người đó là nữ. Nhớ lại lời Chu Cảnh Sâm từng nói, Diệp Gia lập tức đoán được nhóm người này đang tìm ai.Nam tử mặc nhung phục kia thấy Diệp Phàm tò mò, nên giọng điệu của người đó đối với Diệp Gia cũng dịu đi rất nhiều: "Ngươi lại nhìn thêm một lần nữa, có nhận ra được không?"Chu Cảnh Sâm nhướng mày lên.
"Nhưng đây chính là cách thức bêu danh tiếng khởi nghĩa của ngươi sao?" Dư lão gia tử trách mắng: "Một khi thất bại thì ngươi làm sao gánh được cái danh tội nhân thiên cổ đây?"
"Ông ngoại tại sao lại cảm thấy nhất định sẽ thất bại? Mà không phải là một tân vương khai sáng mới."
"Ngươi thật sự rất tự phụ."
Chua Cảnh Sâm cong khóe miệng cười: "Không phải cháu trai tự phụ mà chính là đang trần thuật sự thật."
Hai ông cháu liếc mắt nhìn nhau, không khí có chút ngừng lại.
Hôm nay cũng không có tranh chấp nào xảy ra với lão gia tử. Hơn nữa lão gia tử lại yêu dân như con, nói như thế cũng chỉ là có ý tốt khuyên bảo mà thôi. Chu Cảnh Sâm cười quay người lấy bàn cờ bên giá sách đến: "Ông ngoại, đã lâu không đánh cờ với người, không bằng đánh một ván chứ?”
Dư lão gia tử thấy hắn cố chấp như thế thì biết tất nhiên hắn sẽ không chịu nghe lời. Ông thở dài: "Lấy đến đây, phải xem kỳ nghệ của tên tiểu tử ngươi có tiến bộ hay không."
Ván cờ này của hai người hạ xuống đã là đến chạng vạng. Thật ra thì không phải ván cờ mãi không có kết cục mà là do lão gia tử chơi không bằng người, lúc thắng lúc thua. Từ lúc ván đầu tiên đã không kịp phòng thủ nên thua bởi Chu Cảnh Sâm. Lão gia tử khăng khăng là bản thân không tập trung, không thì tuyệt đối không thua. Cũng lấy thân phận trưởng bối yêu cầu cứ tiếp tục đánh, phải đánh đến khi nào ông thắng mới thôi.
Hai người ở Dư Gia đợi cho trời sáng thì mới rời đi. Trước khi đi, Dư lão gia tử nghiêm mặt đưa một con dấu cho Chu Cảnh Sâm: "Cầm lấy, đi cẩn thận."
Chu Cảnh Sâm cười, cùng Diệp Gia bước lên xe ngựa. Không bao lâu, Diệp Gia đã tựa đầu vào vách xe ngựa ngủ mất. Tuy nói là các mợ ở Dư gia rất tốt bụng nhưng ở lâu cũng khiến người khác nhàm chán.
Diệp Gia ngủ, Chu Cảnh Sâm đứng dậy ôm nàng vào trong ngực.
Xe ngựa chậm rãi đi đến khách điếm. Ánh chiều tà tỏa ra một dải lụa đỏ. Bóng của xe ngựa kéo dài. Mới vừa đến khách điếm đã nghe được tiếng bước chân hỗn loạn. Chu Cảnh Sâm sốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, trên đường có một đôi quân mặc giáp bạc đang đi qua. Ở trên đường có những người đi đường đang đứng tụm lại tốp năm tốp ba, các nhóm quân lính câm một bức họa trên tay rồi kéo người bên đường dò hỏi.
Chu Cảnh Sâm đánh thức Diệp gia, hai người âm thầm lần lượt đi xuống xe ngựa.
Hộ vệ dừng xe ở sau viện, bọn họ mới đến cửa khách diem đã thấy một người làm quan mặc quan phục nhưng trẻ tuổi đang chạy chậm lại đây. Người nọ đầu tiên là bị bộ dáng của hai vợ chồng hút mắt, hình như là chưa từng nhìn thấy đôi nam nữ nào đẹp như thế. Ngây ngẩn một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần. Dừng lại một chút hắn mới lấy lại bức họa rồi hỏi hai vợ chồng bọn họ là người ở đâu, từ nơi nào đến đây, đã từng gặp qua người trong bức họa chưa.
Chu Cảnh Sâm kéo Diệp Gia ra phía sau rồi lấy ra một lý do bản thân đã sớm chuẩn bị tốt để thoái thác.
Khi ánh mắt người đàn ông mặc áo nhung kia đã dừng lại trên người lợi hại rất lợi hại này, nhìn rất lâu. Đang muốn nói cái gì đó, mà Diệp Gia đã ở bên cạnh liếc mắt nhìn bức họa kia. Không thể không nói, tranh thời cổ đại quả thật rất khó miêu ta được chân thật người đó. Ảnh trên tranh bẹp dí đòi hỏi người nhìn phải có sức tưởng tượng về không gian rất nhiêu. Diệp Gia nhìn nửa ngày cũng không nghĩ ra được người này là người nào, ngoại trừ biết được người đó là nữ. Nhớ lại lời Chu Cảnh Sâm từng nói, Diệp Gia lập tức đoán được nhóm người này đang tìm ai.
Nam tử mặc nhung phục kia thấy Diệp Phàm tò mò, nên giọng điệu của người đó đối với Diệp Gia cũng dịu đi rất nhiều: "Ngươi lại nhìn thêm một lần nữa, có nhận ra được không?"
Chu Cảnh Sâm nhướng mày lên.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Nhưng đây chính là cách thức bêu danh tiếng khởi nghĩa của ngươi sao?" Dư lão gia tử trách mắng: "Một khi thất bại thì ngươi làm sao gánh được cái danh tội nhân thiên cổ đây?""Ông ngoại tại sao lại cảm thấy nhất định sẽ thất bại? Mà không phải là một tân vương khai sáng mới.""Ngươi thật sự rất tự phụ."Chua Cảnh Sâm cong khóe miệng cười: "Không phải cháu trai tự phụ mà chính là đang trần thuật sự thật."Hai ông cháu liếc mắt nhìn nhau, không khí có chút ngừng lại.Hôm nay cũng không có tranh chấp nào xảy ra với lão gia tử. Hơn nữa lão gia tử lại yêu dân như con, nói như thế cũng chỉ là có ý tốt khuyên bảo mà thôi. Chu Cảnh Sâm cười quay người lấy bàn cờ bên giá sách đến: "Ông ngoại, đã lâu không đánh cờ với người, không bằng đánh một ván chứ?”Dư lão gia tử thấy hắn cố chấp như thế thì biết tất nhiên hắn sẽ không chịu nghe lời. Ông thở dài: "Lấy đến đây, phải xem kỳ nghệ của tên tiểu tử ngươi có tiến bộ hay không."Ván cờ này của hai người hạ xuống đã là đến chạng vạng. Thật ra thì không phải ván cờ mãi không có kết cục mà là do lão gia tử chơi không bằng người, lúc thắng lúc thua. Từ lúc ván đầu tiên đã không kịp phòng thủ nên thua bởi Chu Cảnh Sâm. Lão gia tử khăng khăng là bản thân không tập trung, không thì tuyệt đối không thua. Cũng lấy thân phận trưởng bối yêu cầu cứ tiếp tục đánh, phải đánh đến khi nào ông thắng mới thôi.Hai người ở Dư Gia đợi cho trời sáng thì mới rời đi. Trước khi đi, Dư lão gia tử nghiêm mặt đưa một con dấu cho Chu Cảnh Sâm: "Cầm lấy, đi cẩn thận."Chu Cảnh Sâm cười, cùng Diệp Gia bước lên xe ngựa. Không bao lâu, Diệp Gia đã tựa đầu vào vách xe ngựa ngủ mất. Tuy nói là các mợ ở Dư gia rất tốt bụng nhưng ở lâu cũng khiến người khác nhàm chán.Diệp Gia ngủ, Chu Cảnh Sâm đứng dậy ôm nàng vào trong ngực.Xe ngựa chậm rãi đi đến khách điếm. Ánh chiều tà tỏa ra một dải lụa đỏ. Bóng của xe ngựa kéo dài. Mới vừa đến khách điếm đã nghe được tiếng bước chân hỗn loạn. Chu Cảnh Sâm sốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, trên đường có một đôi quân mặc giáp bạc đang đi qua. Ở trên đường có những người đi đường đang đứng tụm lại tốp năm tốp ba, các nhóm quân lính câm một bức họa trên tay rồi kéo người bên đường dò hỏi.Chu Cảnh Sâm đánh thức Diệp gia, hai người âm thầm lần lượt đi xuống xe ngựa.Hộ vệ dừng xe ở sau viện, bọn họ mới đến cửa khách diem đã thấy một người làm quan mặc quan phục nhưng trẻ tuổi đang chạy chậm lại đây. Người nọ đầu tiên là bị bộ dáng của hai vợ chồng hút mắt, hình như là chưa từng nhìn thấy đôi nam nữ nào đẹp như thế. Ngây ngẩn một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần. Dừng lại một chút hắn mới lấy lại bức họa rồi hỏi hai vợ chồng bọn họ là người ở đâu, từ nơi nào đến đây, đã từng gặp qua người trong bức họa chưa.Chu Cảnh Sâm kéo Diệp Gia ra phía sau rồi lấy ra một lý do bản thân đã sớm chuẩn bị tốt để thoái thác.Khi ánh mắt người đàn ông mặc áo nhung kia đã dừng lại trên người lợi hại rất lợi hại này, nhìn rất lâu. Đang muốn nói cái gì đó, mà Diệp Gia đã ở bên cạnh liếc mắt nhìn bức họa kia. Không thể không nói, tranh thời cổ đại quả thật rất khó miêu ta được chân thật người đó. Ảnh trên tranh bẹp dí đòi hỏi người nhìn phải có sức tưởng tượng về không gian rất nhiêu. Diệp Gia nhìn nửa ngày cũng không nghĩ ra được người này là người nào, ngoại trừ biết được người đó là nữ. Nhớ lại lời Chu Cảnh Sâm từng nói, Diệp Gia lập tức đoán được nhóm người này đang tìm ai.Nam tử mặc nhung phục kia thấy Diệp Phàm tò mò, nên giọng điệu của người đó đối với Diệp Gia cũng dịu đi rất nhiều: "Ngươi lại nhìn thêm một lần nữa, có nhận ra được không?"Chu Cảnh Sâm nhướng mày lên.