Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 626
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Đều không phải." Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Lúc trước khi Kiều Linh Khanh và bà Dương thành hôn cũng không phải là ở rễ.""Thế tại sao lại có thể xanh nhiều năm như thế được? Không phải đàn ông không bao giờ chịu thiệt sao?" Những lời này của Diệp Gia có chút tùy ý những loại vạch trân sự thật.Nụ cười trên mặt Chu Cảnh Sâm cứng lại, hắn dừng lại một chút, buông cái chén trong tay, rồi ngước mắt nhìn Diệp Gia có chút u oán: "... Việc đó cũng tùy người, Gia Nương chớ đừng quơ đũa cả nắm”Diệp Gia nhúng vai, từ chối cho ý kiến: "Như thế thì hoặc chính là Kiêu Linh Khanh kiêng ky Dương Gia nên không dám làm gì Bà Dương, hoặc chính là do bản thân Kiều Linh Khanh có bí mật...Nói đến đây, Diệp Gia bĩu môi cũng không nói tiếp nữa.Có câu nói người c.h.ế.t là lớn nhất. Nàng cũng không phải là đương sự, căn bản không biết chuyện bên trong đó. Như thế mà tùy ý đoán mò về người c.h.ế.t thì quả thật không tốt. Chỉ là như thế thì không phải Diệp Gia khinh thường tình yêu của đàn ông, nhưng thời đại này nam tôn nữ tỉ. Phụ nữ là những người phụ thuộc, đàn ông bạc tình sớm đã nhìn thành quen rồi."Nếu nói có gì đó bí ẩn thì mặc dù Kiều Linh Khanh không phải đến vì lợi ích của Dương Gia. Mà năm đó khi gặp được bà Dương không lâu thì vừa gặp đã yêu.Chu Cảnh Sâm không muốn nói nhiều về chuyện của người ngoài. Nhưng hiểu lầm của Diệp Gia với phụ nữ như thế làm cho Chu Cảnh Sâm có chút gấp gáp. Nói nữa thì chuyện năm đó của Kiều Linh Khanh và bà Dương cũng không phải là bí mật. Chỉ cần hỏi thăm một chút đã có thẻ hỏi rõ ràng. Ở Quy Tư, bà Dương có tiếng là người hồ đồ, mọi người đều biết bà ấy là một mỹ nhân vô dụng.Hiện giờ những người trong Quy Tư muốn mắng người khác có không tuân thủ nữ tắc hay không, hay là người phụ nữ đó có khủy tay chỉ ra ngoài hay không thì đều lấy bà Dương làm tiêu chuẩn.Chu Cảnh Sâm nói dăm ba câu khái quát, Diệp Gia cũng không nói gì nữa: "... Thanh danh của bà ấy kém đến thế sao?""Ừm"Thời còn trẻ, Bà Dương y vào việc có phu quân yêu thương, Dương gia lại là nhà lớn nghiệp lớn, nên tùy ý lấy những thứ trợ cấp của Kiều gia mà đến đưa cho nhà của ý trung nhân. Hiện giờ con nuôi dưới gối hai người họ, Kiều Chính Uyên chính là con trai của người mà bà Dương ngày nhớ đêm mong, Trương Diệp Vũ. Lúc trước bà Dương cố chấp, uống một chén thuốc tuyệt đi đường con cháu của bản thân, sau đó lại lấy lý do trong nhà không có con cháu kế thừa hương khói nên đã công khai nhận nuôi con của ý trung nhân và vợ kế.Nói đến chuyện này còn phải nói đến nguyên nhân vòng vèo trong đó, bà Dương chỉ muốn tùy ý làm bậy để làm ghê tởm người hai nhà.Diệp Gia cau mày, dùng ngón chân cái cũng có thể đoán ra được thê tử của người ý trung nhân kia có tâm trạng như thế nào. Tùy ý làm bậy như thế, hai nhà đương nhiên sẽ không cân bằng được. Cả nhà thanh mai trúc mã tuy rằng được lợi, nhưng lúc nào cũng bị người bên ngoài nói ra nói vào thì cũng chả có được ngày lành gì. Kiều gia bên này nhân lúc Dương gia không muốn cho Kiều Linh Khanh có được đời sau nên mới cam tâm tình nguyện nuôi con nhà người khác, coi như là hại người hại mình."... Một khi đã căm hận như thế thì sớm hòa ly không phải sẽ tốt hơn sao? Tra tấn lẫn nhau hơn năm mươi năm như thế để làm gì chứ? Người đã c.h.ế.t lại tỏ vẻ thâm tình như thế thì có tác dụng gì?" Diệp Gia bây giờ không có một chút phiên não nào đứng dậy."Ai biết được." Chu Cảnh Sâm từ đầu đến cuối cũng không đánh giá hành động của bà Dương: "Chắc là sau này mới biết được."Diệp Gia: "..." Ta đáng giá cái sau này mới biết được đó.Tuy rằng đây là việc nhà người khác, Diệp Gia là người ngoài không cần phải bỏ nhiều tình cảm vào đó.
"Đều không phải." Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Lúc trước khi Kiều Linh Khanh và bà Dương thành hôn cũng không phải là ở rễ."
"Thế tại sao lại có thể xanh nhiều năm như thế được? Không phải đàn ông không bao giờ chịu thiệt sao?" Những lời này của Diệp Gia có chút tùy ý những loại vạch trân sự thật.
Nụ cười trên mặt Chu Cảnh Sâm cứng lại, hắn dừng lại một chút, buông cái chén trong tay, rồi ngước mắt nhìn Diệp Gia có chút u oán: "... Việc đó cũng tùy người, Gia Nương chớ đừng quơ đũa cả nắm”
Diệp Gia nhúng vai, từ chối cho ý kiến: "Như thế thì hoặc chính là Kiêu Linh Khanh kiêng ky Dương Gia nên không dám làm gì Bà Dương, hoặc chính là do bản thân Kiều Linh Khanh có bí mật...
Nói đến đây, Diệp Gia bĩu môi cũng không nói tiếp nữa.
Có câu nói người c.h.ế.t là lớn nhất. Nàng cũng không phải là đương sự, căn bản không biết chuyện bên trong đó. Như thế mà tùy ý đoán mò về người c.h.ế.t thì quả thật không tốt. Chỉ là như thế thì không phải Diệp Gia khinh thường tình yêu của đàn ông, nhưng thời đại này nam tôn nữ tỉ. Phụ nữ là những người phụ thuộc, đàn ông bạc tình sớm đã nhìn thành quen rồi.
"Nếu nói có gì đó bí ẩn thì mặc dù Kiều Linh Khanh không phải đến vì lợi ích của Dương Gia. Mà năm đó khi gặp được bà Dương không lâu thì vừa gặp đã yêu.
Chu Cảnh Sâm không muốn nói nhiều về chuyện của người ngoài. Nhưng hiểu lầm của Diệp Gia với phụ nữ như thế làm cho Chu Cảnh Sâm có chút gấp gáp. Nói nữa thì chuyện năm đó của Kiều Linh Khanh và bà Dương cũng không phải là bí mật. Chỉ cần hỏi thăm một chút đã có thẻ hỏi rõ ràng. Ở Quy Tư, bà Dương có tiếng là người hồ đồ, mọi người đều biết bà ấy là một mỹ nhân vô dụng.
Hiện giờ những người trong Quy Tư muốn mắng người khác có không tuân thủ nữ tắc hay không, hay là người phụ nữ đó có khủy tay chỉ ra ngoài hay không thì đều lấy bà Dương làm tiêu chuẩn.
Chu Cảnh Sâm nói dăm ba câu khái quát, Diệp Gia cũng không nói gì nữa: "... Thanh danh của bà ấy kém đến thế sao?"
"Ừm"
Thời còn trẻ, Bà Dương y vào việc có phu quân yêu thương, Dương gia lại là nhà lớn nghiệp lớn, nên tùy ý lấy những thứ trợ cấp của Kiều gia mà đến đưa cho nhà của ý trung nhân. Hiện giờ con nuôi dưới gối hai người họ, Kiều Chính Uyên chính là con trai của người mà bà Dương ngày nhớ đêm mong, Trương Diệp Vũ. Lúc trước bà Dương cố chấp, uống một chén thuốc tuyệt đi đường con cháu của bản thân, sau đó lại lấy lý do trong nhà không có con cháu kế thừa hương khói nên đã công khai nhận nuôi con của ý trung nhân và vợ kế.
Nói đến chuyện này còn phải nói đến nguyên nhân vòng vèo trong đó, bà Dương chỉ muốn tùy ý làm bậy để làm ghê tởm người hai nhà.
Diệp Gia cau mày, dùng ngón chân cái cũng có thể đoán ra được thê tử của người ý trung nhân kia có tâm trạng như thế nào. Tùy ý làm bậy như thế, hai nhà đương nhiên sẽ không cân bằng được. Cả nhà thanh mai trúc mã tuy rằng được lợi, nhưng lúc nào cũng bị người bên ngoài nói ra nói vào thì cũng chả có được ngày lành gì. Kiều gia bên này nhân lúc Dương gia không muốn cho Kiều Linh Khanh có được đời sau nên mới cam tâm tình nguyện nuôi con nhà người khác, coi như là hại người hại mình.
"... Một khi đã căm hận như thế thì sớm hòa ly không phải sẽ tốt hơn sao? Tra tấn lẫn nhau hơn năm mươi năm như thế để làm gì chứ? Người đã c.h.ế.t lại tỏ vẻ thâm tình như thế thì có tác dụng gì?" Diệp Gia bây giờ không có một chút phiên não nào đứng dậy.
"Ai biết được." Chu Cảnh Sâm từ đầu đến cuối cũng không đánh giá hành động của bà Dương: "Chắc là sau này mới biết được."
Diệp Gia: "..." Ta đáng giá cái sau này mới biết được đó.
Tuy rằng đây là việc nhà người khác, Diệp Gia là người ngoài không cần phải bỏ nhiều tình cảm vào đó.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Đều không phải." Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Lúc trước khi Kiều Linh Khanh và bà Dương thành hôn cũng không phải là ở rễ.""Thế tại sao lại có thể xanh nhiều năm như thế được? Không phải đàn ông không bao giờ chịu thiệt sao?" Những lời này của Diệp Gia có chút tùy ý những loại vạch trân sự thật.Nụ cười trên mặt Chu Cảnh Sâm cứng lại, hắn dừng lại một chút, buông cái chén trong tay, rồi ngước mắt nhìn Diệp Gia có chút u oán: "... Việc đó cũng tùy người, Gia Nương chớ đừng quơ đũa cả nắm”Diệp Gia nhúng vai, từ chối cho ý kiến: "Như thế thì hoặc chính là Kiêu Linh Khanh kiêng ky Dương Gia nên không dám làm gì Bà Dương, hoặc chính là do bản thân Kiều Linh Khanh có bí mật...Nói đến đây, Diệp Gia bĩu môi cũng không nói tiếp nữa.Có câu nói người c.h.ế.t là lớn nhất. Nàng cũng không phải là đương sự, căn bản không biết chuyện bên trong đó. Như thế mà tùy ý đoán mò về người c.h.ế.t thì quả thật không tốt. Chỉ là như thế thì không phải Diệp Gia khinh thường tình yêu của đàn ông, nhưng thời đại này nam tôn nữ tỉ. Phụ nữ là những người phụ thuộc, đàn ông bạc tình sớm đã nhìn thành quen rồi."Nếu nói có gì đó bí ẩn thì mặc dù Kiều Linh Khanh không phải đến vì lợi ích của Dương Gia. Mà năm đó khi gặp được bà Dương không lâu thì vừa gặp đã yêu.Chu Cảnh Sâm không muốn nói nhiều về chuyện của người ngoài. Nhưng hiểu lầm của Diệp Gia với phụ nữ như thế làm cho Chu Cảnh Sâm có chút gấp gáp. Nói nữa thì chuyện năm đó của Kiều Linh Khanh và bà Dương cũng không phải là bí mật. Chỉ cần hỏi thăm một chút đã có thẻ hỏi rõ ràng. Ở Quy Tư, bà Dương có tiếng là người hồ đồ, mọi người đều biết bà ấy là một mỹ nhân vô dụng.Hiện giờ những người trong Quy Tư muốn mắng người khác có không tuân thủ nữ tắc hay không, hay là người phụ nữ đó có khủy tay chỉ ra ngoài hay không thì đều lấy bà Dương làm tiêu chuẩn.Chu Cảnh Sâm nói dăm ba câu khái quát, Diệp Gia cũng không nói gì nữa: "... Thanh danh của bà ấy kém đến thế sao?""Ừm"Thời còn trẻ, Bà Dương y vào việc có phu quân yêu thương, Dương gia lại là nhà lớn nghiệp lớn, nên tùy ý lấy những thứ trợ cấp của Kiều gia mà đến đưa cho nhà của ý trung nhân. Hiện giờ con nuôi dưới gối hai người họ, Kiều Chính Uyên chính là con trai của người mà bà Dương ngày nhớ đêm mong, Trương Diệp Vũ. Lúc trước bà Dương cố chấp, uống một chén thuốc tuyệt đi đường con cháu của bản thân, sau đó lại lấy lý do trong nhà không có con cháu kế thừa hương khói nên đã công khai nhận nuôi con của ý trung nhân và vợ kế.Nói đến chuyện này còn phải nói đến nguyên nhân vòng vèo trong đó, bà Dương chỉ muốn tùy ý làm bậy để làm ghê tởm người hai nhà.Diệp Gia cau mày, dùng ngón chân cái cũng có thể đoán ra được thê tử của người ý trung nhân kia có tâm trạng như thế nào. Tùy ý làm bậy như thế, hai nhà đương nhiên sẽ không cân bằng được. Cả nhà thanh mai trúc mã tuy rằng được lợi, nhưng lúc nào cũng bị người bên ngoài nói ra nói vào thì cũng chả có được ngày lành gì. Kiều gia bên này nhân lúc Dương gia không muốn cho Kiều Linh Khanh có được đời sau nên mới cam tâm tình nguyện nuôi con nhà người khác, coi như là hại người hại mình."... Một khi đã căm hận như thế thì sớm hòa ly không phải sẽ tốt hơn sao? Tra tấn lẫn nhau hơn năm mươi năm như thế để làm gì chứ? Người đã c.h.ế.t lại tỏ vẻ thâm tình như thế thì có tác dụng gì?" Diệp Gia bây giờ không có một chút phiên não nào đứng dậy."Ai biết được." Chu Cảnh Sâm từ đầu đến cuối cũng không đánh giá hành động của bà Dương: "Chắc là sau này mới biết được."Diệp Gia: "..." Ta đáng giá cái sau này mới biết được đó.Tuy rằng đây là việc nhà người khác, Diệp Gia là người ngoài không cần phải bỏ nhiều tình cảm vào đó.