Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 632
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Ngày mai chúng ta sẽ đi." Người đàn bà trung niên lập tức nói: "Tiểu phu nhân hãy yên tâm, ta nhất định sẽ giữ miệng kín như bưng."Diệp Gia gật đầu, cũng đã nói rõ mọi chuyện, những chuyện sau đó phải sắp xếp thế nào thì bọn họ tự làm.Nàng phủi ống tay áo, đứng dậy lại trở lại phòng của chính mình.Hiện giờ trời đã tối muộn, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động. Một ít khách của khách diem đến nghỉ tạm sớm đã tắt đèn. Khi Diệp Gia câm theo đèn lồng quay về phòng, Chu Cảnh Sâm đã rửa mặt xong đang ngồi trên giường thượng cầm một quyển sách đọc. Tóc đen bị thấm nước, trên người còn tản ra hơi nước. Ánh sáng đong đưa, chiếu lên một vệt sáng trong phòng, Diệp Gia ngửi được trong không khí có một mùi thảo dược kỳ lạ.Diệp Gia trừng mắt: "... Không phải đã nói là chàng không được uống thuốc bậy bạ rồi sao?"Chu Cảnh Sâm không nghĩ đến mũi nàng lại nhạy như vậy. Một chút mùi như thế cũng có thể đoán được. Hắn cũng không xấu hổ, đi xuống giường cầm cây đèn trong tay Diệp Gia rồi thổi tắt nó, đặt lại trên bàn. Đêm nay Diệp Gia chạy đến chạy lui, cũng không ăn được cơm nhiều. Trên bàn đặt chút điểm tâm và một chút thức ăn, là Chu Cảnh Sâm vừa kêu nhà bếp làm rồi bưng đến đây, vẫn còn tỏa ra hơi nóng: "Cùng ta ăn một chút gì đi, bữa tối nàng ăn được không bao nhiêu."Quả thật Diệp Gia có chút đói bụng, nhìn hắn một cái, roi cũng ngồi xuống cùng hắn dùng cơm.Ăn ba bốn cái sủi cảo to bằng bốn ngón tay lại uống thêm một chén canh gà, Diệp Gia đã buông bát xuống không ăn nữa. Bên này Diệp Gia vừa buông bát, đối diện Chu Cảnh Sâm đã nhíu mày lại. Lại nói tiếp, không biết vì sao khoảng thời gian này Diệp Gia ăn ít hơn trước rất nhiều. Tuy rằng lúc trước Diệp Gia ăn cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể ăn hết được đĩa thức ăn trước mặt này.Bản nhân Diệp Gia không chú ý đến chuyện này, Chu Cảnh Sâm lại sớm phát hiện ra bất thường. Lúc này hắn cau mày nhìn về phía Diệp Gia, thấy nàng ngẩng đầu lên lại giãn mày ra, tạo ra dáng vẻ như bình thường. Hắn cũng buông đũa xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ăn xong rồi sao?""Hửm?" Diệp Gia nhìn lại, biết được hắn hỏi cái gì thì mới gật đầu: "Ừm, đủ rồi, đủ rồi, không muốn ănChu Cảnh Sâm mím môi, nhìn chằm chằm Diệp Gia một lát, lại ăn hết mấy cái sủi cảo trong bát nàng. Gặp này tiểu nương tử cũng không có chú ý gì, hắn lại buông bát lần nữa rồi sờ trán Diệp Gia: "Gia nương, gần đây nàng làm sao vậy? Sao lại ăn uống không tốt?""Ăn uống không tốt?" Diệp Gia giật mình một chút, hồi tưởng gần đây quả thật là ăn có chút ít. "Chắc là thức ăn không hợp khẩu vị," Đầu bếp của khách điếm nấu ăn có lệ, đến Chu Cảnh Sâm cố ý bỏ bạc ra thì hương vị cũng rất bình thường. Trước giờ Diệp Gia ở nhà ăn đều là đồ ăn Diệp Tứ muội làm, hoặc nếu Tứ muội không rảnh thì nàng tự mình làm. Tóm lại, hương vị không thể không khen. Bên ngoài không có điều kiện này, ăn cũng không được tốt nữa: "Cứ cảm thấy ăn thức ăn này khiến dạ dày khó chịu, nên không muốn ăn."Nhưng Chu Cảnh Sâm không chấp nhận lý do này, hắn nhìn chằm chằm Diệp Gia, chân mày nhăn thật sự rất chặt."Nhìn ta như thế làm gì?" Diệp Gia bị vẻ mặt nghiêm túc như thế của hắn chọc cho tức cười,"Yên tâm, cơ thể của ta vẫn còn tốt."Hiện giờ Chu Cảnh Sâm lại nhớ đến, đời trước Gia Nương phải đi khi chưa đến mười chín tuổi đích. Cụ thể c.h.ế.t như thế nào, ấn tượng của hắn có chút mơ hồ, không có miệt mài theo đuổi nên đương nhiên là không rõ lắm người c.h.ế.t thế nào. Đời này tất cả đã thay đổi, Gia Nương cũng không phải là "Diệp Thị. Nhưng dù có người ở đây vẫn khiến người khác cảm thấy sẽ dẫm vào vết xe đổ.Tiểu nhị trong khách điểm mang nước ấm lại đây, Diệp Gia nhìn thoáng qua người ngồi bên bàn cuối mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nàng cũng không có quan tâm hắn chỉ đứng dậy ra phía sau bắt đầu tắm rửa.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi." Người đàn bà trung niên lập tức nói: "Tiểu phu nhân hãy yên tâm, ta nhất định sẽ giữ miệng kín như bưng."
Diệp Gia gật đầu, cũng đã nói rõ mọi chuyện, những chuyện sau đó phải sắp xếp thế nào thì bọn họ tự làm.
Nàng phủi ống tay áo, đứng dậy lại trở lại phòng của chính mình.
Hiện giờ trời đã tối muộn, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động. Một ít khách của khách diem đến nghỉ tạm sớm đã tắt đèn. Khi Diệp Gia câm theo đèn lồng quay về phòng, Chu Cảnh Sâm đã rửa mặt xong đang ngồi trên giường thượng cầm một quyển sách đọc. Tóc đen bị thấm nước, trên người còn tản ra hơi nước. Ánh sáng đong đưa, chiếu lên một vệt sáng trong phòng, Diệp Gia ngửi được trong không khí có một mùi thảo dược kỳ lạ.
Diệp Gia trừng mắt: "... Không phải đã nói là chàng không được uống thuốc bậy bạ rồi sao?"
Chu Cảnh Sâm không nghĩ đến mũi nàng lại nhạy như vậy. Một chút mùi như thế cũng có thể đoán được. Hắn cũng không xấu hổ, đi xuống giường cầm cây đèn trong tay Diệp Gia rồi thổi tắt nó, đặt lại trên bàn. Đêm nay Diệp Gia chạy đến chạy lui, cũng không ăn được cơm nhiều. Trên bàn đặt chút điểm tâm và một chút thức ăn, là Chu Cảnh Sâm vừa kêu nhà bếp làm rồi bưng đến đây, vẫn còn tỏa ra hơi nóng: "Cùng ta ăn một chút gì đi, bữa tối nàng ăn được không bao nhiêu."
Quả thật Diệp Gia có chút đói bụng, nhìn hắn một cái, roi cũng ngồi xuống cùng hắn dùng cơm.
Ăn ba bốn cái sủi cảo to bằng bốn ngón tay lại uống thêm một chén canh gà, Diệp Gia đã buông bát xuống không ăn nữa. Bên này Diệp Gia vừa buông bát, đối diện Chu Cảnh Sâm đã nhíu mày lại. Lại nói tiếp, không biết vì sao khoảng thời gian này Diệp Gia ăn ít hơn trước rất nhiều. Tuy rằng lúc trước Diệp Gia ăn cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể ăn hết được đĩa thức ăn trước mặt này.
Bản nhân Diệp Gia không chú ý đến chuyện này, Chu Cảnh Sâm lại sớm phát hiện ra bất thường. Lúc này hắn cau mày nhìn về phía Diệp Gia, thấy nàng ngẩng đầu lên lại giãn mày ra, tạo ra dáng vẻ như bình thường. Hắn cũng buông đũa xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ăn xong rồi sao?"
"Hửm?" Diệp Gia nhìn lại, biết được hắn hỏi cái gì thì mới gật đầu: "Ừm, đủ rồi, đủ rồi, không muốn ăn
Chu Cảnh Sâm mím môi, nhìn chằm chằm Diệp Gia một lát, lại ăn hết mấy cái sủi cảo trong bát nàng. Gặp này tiểu nương tử cũng không có chú ý gì, hắn lại buông bát lần nữa rồi sờ trán Diệp Gia: "Gia nương, gần đây nàng làm sao vậy? Sao lại ăn uống không tốt?"
"Ăn uống không tốt?" Diệp Gia giật mình một chút, hồi tưởng gần đây quả thật là ăn có chút ít. "Chắc là thức ăn không hợp khẩu vị," Đầu bếp của khách điếm nấu ăn có lệ, đến Chu Cảnh Sâm cố ý bỏ bạc ra thì hương vị cũng rất bình thường. Trước giờ Diệp Gia ở nhà ăn đều là đồ ăn Diệp Tứ muội làm, hoặc nếu Tứ muội không rảnh thì nàng tự mình làm. Tóm lại, hương vị không thể không khen. Bên ngoài không có điều kiện này, ăn cũng không được tốt nữa: "Cứ cảm thấy ăn thức ăn này khiến dạ dày khó chịu, nên không muốn ăn."
Nhưng Chu Cảnh Sâm không chấp nhận lý do này, hắn nhìn chằm chằm Diệp Gia, chân mày nhăn thật sự rất chặt.
"Nhìn ta như thế làm gì?" Diệp Gia bị vẻ mặt nghiêm túc như thế của hắn chọc cho tức cười,"Yên tâm, cơ thể của ta vẫn còn tốt."
Hiện giờ Chu Cảnh Sâm lại nhớ đến, đời trước Gia Nương phải đi khi chưa đến mười chín tuổi đích. Cụ thể c.h.ế.t như thế nào, ấn tượng của hắn có chút mơ hồ, không có miệt mài theo đuổi nên đương nhiên là không rõ lắm người c.h.ế.t thế nào. Đời này tất cả đã thay đổi, Gia Nương cũng không phải là "Diệp Thị. Nhưng dù có người ở đây vẫn khiến người khác cảm thấy sẽ dẫm vào vết xe đổ.
Tiểu nhị trong khách điểm mang nước ấm lại đây, Diệp Gia nhìn thoáng qua người ngồi bên bàn cuối mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nàng cũng không có quan tâm hắn chỉ đứng dậy ra phía sau bắt đầu tắm rửa.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Ngày mai chúng ta sẽ đi." Người đàn bà trung niên lập tức nói: "Tiểu phu nhân hãy yên tâm, ta nhất định sẽ giữ miệng kín như bưng."Diệp Gia gật đầu, cũng đã nói rõ mọi chuyện, những chuyện sau đó phải sắp xếp thế nào thì bọn họ tự làm.Nàng phủi ống tay áo, đứng dậy lại trở lại phòng của chính mình.Hiện giờ trời đã tối muộn, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động. Một ít khách của khách diem đến nghỉ tạm sớm đã tắt đèn. Khi Diệp Gia câm theo đèn lồng quay về phòng, Chu Cảnh Sâm đã rửa mặt xong đang ngồi trên giường thượng cầm một quyển sách đọc. Tóc đen bị thấm nước, trên người còn tản ra hơi nước. Ánh sáng đong đưa, chiếu lên một vệt sáng trong phòng, Diệp Gia ngửi được trong không khí có một mùi thảo dược kỳ lạ.Diệp Gia trừng mắt: "... Không phải đã nói là chàng không được uống thuốc bậy bạ rồi sao?"Chu Cảnh Sâm không nghĩ đến mũi nàng lại nhạy như vậy. Một chút mùi như thế cũng có thể đoán được. Hắn cũng không xấu hổ, đi xuống giường cầm cây đèn trong tay Diệp Gia rồi thổi tắt nó, đặt lại trên bàn. Đêm nay Diệp Gia chạy đến chạy lui, cũng không ăn được cơm nhiều. Trên bàn đặt chút điểm tâm và một chút thức ăn, là Chu Cảnh Sâm vừa kêu nhà bếp làm rồi bưng đến đây, vẫn còn tỏa ra hơi nóng: "Cùng ta ăn một chút gì đi, bữa tối nàng ăn được không bao nhiêu."Quả thật Diệp Gia có chút đói bụng, nhìn hắn một cái, roi cũng ngồi xuống cùng hắn dùng cơm.Ăn ba bốn cái sủi cảo to bằng bốn ngón tay lại uống thêm một chén canh gà, Diệp Gia đã buông bát xuống không ăn nữa. Bên này Diệp Gia vừa buông bát, đối diện Chu Cảnh Sâm đã nhíu mày lại. Lại nói tiếp, không biết vì sao khoảng thời gian này Diệp Gia ăn ít hơn trước rất nhiều. Tuy rằng lúc trước Diệp Gia ăn cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể ăn hết được đĩa thức ăn trước mặt này.Bản nhân Diệp Gia không chú ý đến chuyện này, Chu Cảnh Sâm lại sớm phát hiện ra bất thường. Lúc này hắn cau mày nhìn về phía Diệp Gia, thấy nàng ngẩng đầu lên lại giãn mày ra, tạo ra dáng vẻ như bình thường. Hắn cũng buông đũa xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ăn xong rồi sao?""Hửm?" Diệp Gia nhìn lại, biết được hắn hỏi cái gì thì mới gật đầu: "Ừm, đủ rồi, đủ rồi, không muốn ănChu Cảnh Sâm mím môi, nhìn chằm chằm Diệp Gia một lát, lại ăn hết mấy cái sủi cảo trong bát nàng. Gặp này tiểu nương tử cũng không có chú ý gì, hắn lại buông bát lần nữa rồi sờ trán Diệp Gia: "Gia nương, gần đây nàng làm sao vậy? Sao lại ăn uống không tốt?""Ăn uống không tốt?" Diệp Gia giật mình một chút, hồi tưởng gần đây quả thật là ăn có chút ít. "Chắc là thức ăn không hợp khẩu vị," Đầu bếp của khách điếm nấu ăn có lệ, đến Chu Cảnh Sâm cố ý bỏ bạc ra thì hương vị cũng rất bình thường. Trước giờ Diệp Gia ở nhà ăn đều là đồ ăn Diệp Tứ muội làm, hoặc nếu Tứ muội không rảnh thì nàng tự mình làm. Tóm lại, hương vị không thể không khen. Bên ngoài không có điều kiện này, ăn cũng không được tốt nữa: "Cứ cảm thấy ăn thức ăn này khiến dạ dày khó chịu, nên không muốn ăn."Nhưng Chu Cảnh Sâm không chấp nhận lý do này, hắn nhìn chằm chằm Diệp Gia, chân mày nhăn thật sự rất chặt."Nhìn ta như thế làm gì?" Diệp Gia bị vẻ mặt nghiêm túc như thế của hắn chọc cho tức cười,"Yên tâm, cơ thể của ta vẫn còn tốt."Hiện giờ Chu Cảnh Sâm lại nhớ đến, đời trước Gia Nương phải đi khi chưa đến mười chín tuổi đích. Cụ thể c.h.ế.t như thế nào, ấn tượng của hắn có chút mơ hồ, không có miệt mài theo đuổi nên đương nhiên là không rõ lắm người c.h.ế.t thế nào. Đời này tất cả đã thay đổi, Gia Nương cũng không phải là "Diệp Thị. Nhưng dù có người ở đây vẫn khiến người khác cảm thấy sẽ dẫm vào vết xe đổ.Tiểu nhị trong khách điểm mang nước ấm lại đây, Diệp Gia nhìn thoáng qua người ngồi bên bàn cuối mắt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nàng cũng không có quan tâm hắn chỉ đứng dậy ra phía sau bắt đầu tắm rửa.