Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 636

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Chỉ là Chu Cảnh Sâm đưa áo ngoài qua thì Diệp Gia cũng thuận tay khoác lên vai, mới đi ra đã nhìn ngoài cửa sổ. Vị đắng chát kia truyền đến từ bát thuốc kia.Không cần phải nói, là Chu Cảnh Sâm tự mình trông, đây đương nhiên là thuốc dưỡng thai mà đêm qua lão đại phu nói phải uống.Diệp Gia nhíu mày, nhưng cũng không có từ chối. Sự việc liên quan đến cơ thể bản thân, nên số thuốc phải uống không thể bỏ. Ngoài cửa sổ, mặt trời vừa mới lên, chim sẻ ở trên cành cây hót vang. Diệp Gia đi vào trong phòng thay xong quần áo, đồng thời, tiểu nhị của khách điếm đã đưa nước sạch đến đây. Rất nhanh Diệp Gia rửa mặt xong, còn chưa kịp uống thuốc, thì chủ tớ ba người bà Dương đã tới trước gặp Diệp Gia.Bọn họ đến từ sớm, thấy nàng còn chưa dùng cơm nên ở ngoài phòng đợi.Diệp Gia suy nghĩ nếu không có việc gì khác, thì để cho người trung niên kia vào trong nói chuyện.Người đàn bà trung niên thay một thân y phục đi đường, xem ra chính là sớm đã quyết định xong. Đôi mắt Diệp Gia lóe lên, mời bà ta ngôi xuống. Chuyện đến hiện giờ Diệp Gia mới biết được tên của bà ta. Họ Dương, có công lớn nên được ban thưởng cho họ Dương, tên một chữ Lệ, bà Dương gọi bà ta là Lệ Nương. Còn người già kia chính là quản gia của Dương Gia, đã đi theo Bà Dương gia cả đời.Sau khi hai người bị Kiều Chính Uyên đuổi ngoài thì luôn tìm kiếm tung tích của bà Dương đã bị điên."Chu phu nhân, ta định khởi hành đi Bắc Đình đô hộ phu Hôm qua Lệ nghe Diệp Gia nói xong đã ra quyết định ngay. Thật ra cũng không phải tin tưởng Diệp Gia bao nhiêu, mà là bọn họ ngoại trừ tin Diệp Gia cũng không còn biện pháp khác. Kiều Chính Uyên đang tìm bọn họ ở khắp nơi, bọn họ thế đơn lực mỏng, nếu như từ chối thì chỉ có thể bị bắt: "Không biết Chu phu nhân hứa sẽ thay chủ tớ ba người chúng ta sắp xếp có được tính không?”"Đương nhiên." Diệp Gia nói chuyện không dám nói một lời nói ra như đinh đóng cột, nhưng tuyệt đối hết lòng tuân thủ hứa hẹn: "Các ngươi chỉ cần đi thu dọn hành lý là được."Trên mặt Dương lệ nhất thời vui mừng, bà ta nói thẳng sớm đã thu dọn hành lý xong, chỉ còn chờ Diệp Gia sắp xếp."Một khi đã như vậy, các ngươi chờ một lát." Trên tay Diệp Gia có một ít người, chỉ là thân phận chủ tớ ba người bọn họ đặc biệt, Chu Cảnh Sâm có thể còn có tính toán khác. Hộ tống bọn họ, để cho Chu Cảnh Sâm sắp xếp hộ vệ làm sẽ càng ổn thỏa hơn.Như vậy, Diệp Gia suy nghĩ một lúc, rồi kêu bọn họ trở về, sau đó quay đầu lập tức đi tìm Chu Cảnh Sâm.Chu Cảnh Sâm không ở trong phòng, lời nói của lão đại phu hôm qua khiến hắn vui sướng không thể nào chop mắt nổi. Sáng sớm tỉnh lại, lại tự mình đi Hồi Xuân Đường lấy thuốc. Hiện giờ đang ngồi bên bàn đá ở dưới tàng cây trong sân để nấu thuốc, không biết hắn lấy ra từ chỗ nào một cái bát tinh xảo, đang cực kỳ tập trung nấu thuốc trong ấm rồi cho vào trong chén trà.Ánh mặt trời theo khe hở của các lá cây rơi xuống dưới, ở trên hai má, đầu vai, và ống tay áo hắn có những vết nắng lốm đốm. Nghe được tiếng động nên hắn ngẩng đầu, thấy là Diệp Gia nên nhất thời cong khóe mắt. Ngón tay thon dài trắng thuần nắm cái ấm sắc thuốc có chút thô ráp, ánh mặt trời chiếu xuống giống như tạo ra một vầng hào quang."Lại đây, vừa lúc không nóng không lạnh, uống một ngụm."Vị trí hắn ngồi vừa vặn thuận lợi, một cơn gió thổi đến, bước chân Diệp Gia ngừng lại, mùi thuốc đông ý xuýt chút nữa khiến Diệp Gia nôn ra.Diệp Gia:"Hửm? Làm sao vậy?" Chu Cảnh Sâm không nghe thấy tiếng động ở phía sau, quay đầu lại.Diệp Gia cau mày, liếc nhìn ve cái bát đang còn bốc khói kia, nói thật thì không từ chối không có nghĩa là không chê.

Chỉ là Chu Cảnh Sâm đưa áo ngoài qua thì Diệp Gia cũng thuận tay khoác lên vai, mới đi ra đã nhìn ngoài cửa sổ. Vị đắng chát kia truyền đến từ bát thuốc kia.

Không cần phải nói, là Chu Cảnh Sâm tự mình trông, đây đương nhiên là thuốc dưỡng thai mà đêm qua lão đại phu nói phải uống.

Diệp Gia nhíu mày, nhưng cũng không có từ chối. Sự việc liên quan đến cơ thể bản thân, nên số thuốc phải uống không thể bỏ. Ngoài cửa sổ, mặt trời vừa mới lên, chim sẻ ở trên cành cây hót vang. Diệp Gia đi vào trong phòng thay xong quần áo, đồng thời, tiểu nhị của khách điếm đã đưa nước sạch đến đây. Rất nhanh Diệp Gia rửa mặt xong, còn chưa kịp uống thuốc, thì chủ tớ ba người bà Dương đã tới trước gặp Diệp Gia.

Bọn họ đến từ sớm, thấy nàng còn chưa dùng cơm nên ở ngoài phòng đợi.

Diệp Gia suy nghĩ nếu không có việc gì khác, thì để cho người trung niên kia vào trong nói chuyện.

Người đàn bà trung niên thay một thân y phục đi đường, xem ra chính là sớm đã quyết định xong. Đôi mắt Diệp Gia lóe lên, mời bà ta ngôi xuống. Chuyện đến hiện giờ Diệp Gia mới biết được tên của bà ta. Họ Dương, có công lớn nên được ban thưởng cho họ Dương, tên một chữ Lệ, bà Dương gọi bà ta là Lệ Nương. Còn người già kia chính là quản gia của Dương Gia, đã đi theo Bà Dương gia cả đời.

Sau khi hai người bị Kiều Chính Uyên đuổi ngoài thì luôn tìm kiếm tung tích của bà Dương đã bị điên.

"Chu phu nhân, ta định khởi hành đi Bắc Đình đô hộ phu Hôm qua Lệ nghe Diệp Gia nói xong đã ra quyết định ngay. Thật ra cũng không phải tin tưởng Diệp Gia bao nhiêu, mà là bọn họ ngoại trừ tin Diệp Gia cũng không còn biện pháp khác. Kiều Chính Uyên đang tìm bọn họ ở khắp nơi, bọn họ thế đơn lực mỏng, nếu như từ chối thì chỉ có thể bị bắt: "Không biết Chu phu nhân hứa sẽ thay chủ tớ ba người chúng ta sắp xếp có được tính không?”

"Đương nhiên." Diệp Gia nói chuyện không dám nói một lời nói ra như đinh đóng cột, nhưng tuyệt đối hết lòng tuân thủ hứa hẹn: "Các ngươi chỉ cần đi thu dọn hành lý là được."

Trên mặt Dương lệ nhất thời vui mừng, bà ta nói thẳng sớm đã thu dọn hành lý xong, chỉ còn chờ Diệp Gia sắp xếp.

"Một khi đã như vậy, các ngươi chờ một lát." Trên tay Diệp Gia có một ít người, chỉ là thân phận chủ tớ ba người bọn họ đặc biệt, Chu Cảnh Sâm có thể còn có tính toán khác. Hộ tống bọn họ, để cho Chu Cảnh Sâm sắp xếp hộ vệ làm sẽ càng ổn thỏa hơn.

Như vậy, Diệp Gia suy nghĩ một lúc, rồi kêu bọn họ trở về, sau đó quay đầu lập tức đi tìm Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm không ở trong phòng, lời nói của lão đại phu hôm qua khiến hắn vui sướng không thể nào chop mắt nổi. Sáng sớm tỉnh lại, lại tự mình đi Hồi Xuân Đường lấy thuốc. Hiện giờ đang ngồi bên bàn đá ở dưới tàng cây trong sân để nấu thuốc, không biết hắn lấy ra từ chỗ nào một cái bát tinh xảo, đang cực kỳ tập trung nấu thuốc trong ấm rồi cho vào trong chén trà.

Ánh mặt trời theo khe hở của các lá cây rơi xuống dưới, ở trên hai má, đầu vai, và ống tay áo hắn có những vết nắng lốm đốm. Nghe được tiếng động nên hắn ngẩng đầu, thấy là Diệp Gia nên nhất thời cong khóe mắt. Ngón tay thon dài trắng thuần nắm cái ấm sắc thuốc có chút thô ráp, ánh mặt trời chiếu xuống giống như tạo ra một vầng hào quang.

"Lại đây, vừa lúc không nóng không lạnh, uống một ngụm."

Vị trí hắn ngồi vừa vặn thuận lợi, một cơn gió thổi đến, bước chân Diệp Gia ngừng lại, mùi thuốc đông ý xuýt chút nữa khiến Diệp Gia nôn ra.

Diệp Gia:

"Hửm? Làm sao vậy?" Chu Cảnh Sâm không nghe thấy tiếng động ở phía sau, quay đầu lại.

Diệp Gia cau mày, liếc nhìn ve cái bát đang còn bốc khói kia, nói thật thì không từ chối không có nghĩa là không chê.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Chỉ là Chu Cảnh Sâm đưa áo ngoài qua thì Diệp Gia cũng thuận tay khoác lên vai, mới đi ra đã nhìn ngoài cửa sổ. Vị đắng chát kia truyền đến từ bát thuốc kia.Không cần phải nói, là Chu Cảnh Sâm tự mình trông, đây đương nhiên là thuốc dưỡng thai mà đêm qua lão đại phu nói phải uống.Diệp Gia nhíu mày, nhưng cũng không có từ chối. Sự việc liên quan đến cơ thể bản thân, nên số thuốc phải uống không thể bỏ. Ngoài cửa sổ, mặt trời vừa mới lên, chim sẻ ở trên cành cây hót vang. Diệp Gia đi vào trong phòng thay xong quần áo, đồng thời, tiểu nhị của khách điếm đã đưa nước sạch đến đây. Rất nhanh Diệp Gia rửa mặt xong, còn chưa kịp uống thuốc, thì chủ tớ ba người bà Dương đã tới trước gặp Diệp Gia.Bọn họ đến từ sớm, thấy nàng còn chưa dùng cơm nên ở ngoài phòng đợi.Diệp Gia suy nghĩ nếu không có việc gì khác, thì để cho người trung niên kia vào trong nói chuyện.Người đàn bà trung niên thay một thân y phục đi đường, xem ra chính là sớm đã quyết định xong. Đôi mắt Diệp Gia lóe lên, mời bà ta ngôi xuống. Chuyện đến hiện giờ Diệp Gia mới biết được tên của bà ta. Họ Dương, có công lớn nên được ban thưởng cho họ Dương, tên một chữ Lệ, bà Dương gọi bà ta là Lệ Nương. Còn người già kia chính là quản gia của Dương Gia, đã đi theo Bà Dương gia cả đời.Sau khi hai người bị Kiều Chính Uyên đuổi ngoài thì luôn tìm kiếm tung tích của bà Dương đã bị điên."Chu phu nhân, ta định khởi hành đi Bắc Đình đô hộ phu Hôm qua Lệ nghe Diệp Gia nói xong đã ra quyết định ngay. Thật ra cũng không phải tin tưởng Diệp Gia bao nhiêu, mà là bọn họ ngoại trừ tin Diệp Gia cũng không còn biện pháp khác. Kiều Chính Uyên đang tìm bọn họ ở khắp nơi, bọn họ thế đơn lực mỏng, nếu như từ chối thì chỉ có thể bị bắt: "Không biết Chu phu nhân hứa sẽ thay chủ tớ ba người chúng ta sắp xếp có được tính không?”"Đương nhiên." Diệp Gia nói chuyện không dám nói một lời nói ra như đinh đóng cột, nhưng tuyệt đối hết lòng tuân thủ hứa hẹn: "Các ngươi chỉ cần đi thu dọn hành lý là được."Trên mặt Dương lệ nhất thời vui mừng, bà ta nói thẳng sớm đã thu dọn hành lý xong, chỉ còn chờ Diệp Gia sắp xếp."Một khi đã như vậy, các ngươi chờ một lát." Trên tay Diệp Gia có một ít người, chỉ là thân phận chủ tớ ba người bọn họ đặc biệt, Chu Cảnh Sâm có thể còn có tính toán khác. Hộ tống bọn họ, để cho Chu Cảnh Sâm sắp xếp hộ vệ làm sẽ càng ổn thỏa hơn.Như vậy, Diệp Gia suy nghĩ một lúc, rồi kêu bọn họ trở về, sau đó quay đầu lập tức đi tìm Chu Cảnh Sâm.Chu Cảnh Sâm không ở trong phòng, lời nói của lão đại phu hôm qua khiến hắn vui sướng không thể nào chop mắt nổi. Sáng sớm tỉnh lại, lại tự mình đi Hồi Xuân Đường lấy thuốc. Hiện giờ đang ngồi bên bàn đá ở dưới tàng cây trong sân để nấu thuốc, không biết hắn lấy ra từ chỗ nào một cái bát tinh xảo, đang cực kỳ tập trung nấu thuốc trong ấm rồi cho vào trong chén trà.Ánh mặt trời theo khe hở của các lá cây rơi xuống dưới, ở trên hai má, đầu vai, và ống tay áo hắn có những vết nắng lốm đốm. Nghe được tiếng động nên hắn ngẩng đầu, thấy là Diệp Gia nên nhất thời cong khóe mắt. Ngón tay thon dài trắng thuần nắm cái ấm sắc thuốc có chút thô ráp, ánh mặt trời chiếu xuống giống như tạo ra một vầng hào quang."Lại đây, vừa lúc không nóng không lạnh, uống một ngụm."Vị trí hắn ngồi vừa vặn thuận lợi, một cơn gió thổi đến, bước chân Diệp Gia ngừng lại, mùi thuốc đông ý xuýt chút nữa khiến Diệp Gia nôn ra.Diệp Gia:"Hửm? Làm sao vậy?" Chu Cảnh Sâm không nghe thấy tiếng động ở phía sau, quay đầu lại.Diệp Gia cau mày, liếc nhìn ve cái bát đang còn bốc khói kia, nói thật thì không từ chối không có nghĩa là không chê.

Chương 636