Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 642

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Bây giờ bên trên lo lắng, liên tục gây áp lực, bọn họ lại phải theo dõi Chu Cảnh Sâm va Diệp Gia, đôi vợ chồng có tướng mạo vô cùng xuất chúng nàyĐể có lời giải thích với cấp trên, những quan binh này còn cố ý bắt lão đại phu trước đây từng tới quán trọ về để dò hỏi. Khi được biết mời đại phu về là vì người vợ có thai, chứ không phải là vì một bà già, nếu lại nơi lỏng cảnh giác.Chu Cảnh Sâm cũng sắp xếp rất nhanh, không tới 3 ngày mà người của Dư gia đã lần lượt được hắn đưa đi.Trong đêm ngày thứ 3 Diệp Gia ngồi trên xe ngựa về trấn Đông Hương. Người đến đón Diệp Gia mang theo một đội quân nhỏ, giả vờ là hộ vệ trong nhà. Hứa Nhược và Tiểu Lên đóng giả là nhà hoàn, một đội hơn 20 người tới tiếp ứng.Ngoài ra, Điểm Điểm cũng đi cùng trên xe ngựa. Một con sói to lớn, nép mình bên chân Diệp Gia."Khoảng chừng một tháng nữa là ta sẽ trở vê." Chu Cảnh Sâm đứng bên cửa sổ xe, ngẩng đầu lên nói với Diệp Gia: "Nhờ có sự may mắn của Gia Nương, mọi chuyện lân này dễ dàng hơn so với dự liệu. Nàng ở nhà đợi ta trở về."Trái tim của Diệp Gia cũng không phải làm bằng sắt đá, chưa kể ngoại hình của Chu Cảnh Sâm vốn thuộc kiểu mà nàng thích, một người như vậy suốt ngày lượn lờ trước mặt cô, sớm tối bên nhau đương nhiên là không nỡ rồi. Nàng đưa tay ra vuốt ve dái tai lạnh ngắt của hắn, Diệp Gia nghĩ tới những vết thương lớn nhở trên người hắn, chỉ nói một câu: "Chu Doãn An, chàng phải nhớ một câu, nhớ kỹ là lúc nào cũng phải bảo vệ tốt bản thân, đừng chết."Chu Cảnh Sâm sững sờ, chỉ một câu nói đã khiến trái tim hắn xuất hiện sự ngọt ngào, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.Trấn Đông Hương vốn cách Ư Điều không bao xa, nếu đi đường tắt thì chỉ một ngày một đêm là tới nơi. Nghĩ tới Diệp Gia có thai xe ngựa đi không thể quá rung lắc, cả chặng đường đều rất bình ổn. Nhưng cũng mãi tới sáng sớm ngày thứ 3 mới về tới Đông Hương. Xe ngựa lắc lư dừng trước cửa Thẩm phủ, không, bây giờ đã đổi tấm hoành phi thành Chu phủ rồi. Tới trước cửa, Anh Đào đã nhận được tin từ trước lập tức ra ngoài tiếp đón, Linh Đang cũng nhanh chóng chạy vào báo tin cho Dư thị.Diệp Gia xuống xe ngựa thì trời đã sáng hẳn.Nàng không mang theo nhiều thứ đi cùng, Điểm Điểm cũng nhảy xuống xe ngựa và đi theo bên cạnh cô. Một người một sói vừa bước tới cửa thì Dư thị ở trong nhà đã nhận được tin vội vàng chạy ra đón: "Gia Nương, cuối cùng con cũng trở về rồi! Cuối cùng cũng về rồi!"Lúc đó Diệp Gia đi khỏi là lúc nửa đêm, đi vội đi vàng, người không thấy đâu nữa mà Dư thị cũng không biết. Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau Chu Cảnh Sâm cho người đến báo cho bà ta một tiếng thì bà ta mới biết là nửa đêm con trai chạy về và bắt cóc con dâu đi. Dư thị biết được tin này vừa mừng vừa giận, mừng vì cây vạn tue của con trai đã nở hoa, đi xa nhà nhưng không nỡ để cho con dâu biết nên đã đưa theo. Vui mừng vì sự hòa thuận của hai người bọn họ. Tức giận tất nhiên là vì Chu Cảnh Sâm tùy tiện làm liều, không biết chừng mực.Người ngoài không biết hắn làm gì sau lưng, nhưng Dư thị thì biết rõ man một. Chu Cảnh Sâm hiểu biết về võ thuật, lại là một nam tử, làm chuyện nguy hiểm như vậy là cũng đã khiến người khác phải lo lắng rồi, thế mà lại còn đưa cả con dâu trói gà không chặt đi cùng với hắn! Đây là chuyện gì chứ! Nếu như xảy ra chuyện, Diệp Gia có mệnh hệ gì thì bà ta phải tìm ai để tính sổ đây?"Sao lại gầy đi rồi?"Dư thị vừa nhìn thấy Diệp Gia là lại nói nàng gầy rồi. Diệp Gia ban đầu cũng đã rất gầy, mặc dù cơ thể cũng khá tốt nhưng vẫn thường xuyên khiến Dư thị phải lo lắng.

Bây giờ bên trên lo lắng, liên tục gây áp lực, bọn họ lại phải theo dõi Chu Cảnh Sâm va Diệp Gia, đôi vợ chồng có tướng mạo vô cùng xuất chúng này

Để có lời giải thích với cấp trên, những quan binh này còn cố ý bắt lão đại phu trước đây từng tới quán trọ về để dò hỏi. Khi được biết mời đại phu về là vì người vợ có thai, chứ không phải là vì một bà già, nếu lại nơi lỏng cảnh giác.

Chu Cảnh Sâm cũng sắp xếp rất nhanh, không tới 3 ngày mà người của Dư gia đã lần lượt được hắn đưa đi.

Trong đêm ngày thứ 3 Diệp Gia ngồi trên xe ngựa về trấn Đông Hương. Người đến đón Diệp Gia mang theo một đội quân nhỏ, giả vờ là hộ vệ trong nhà. Hứa Nhược và Tiểu Lên đóng giả là nhà hoàn, một đội hơn 20 người tới tiếp ứng.

Ngoài ra, Điểm Điểm cũng đi cùng trên xe ngựa. Một con sói to lớn, nép mình bên chân Diệp Gia.

"Khoảng chừng một tháng nữa là ta sẽ trở vê." Chu Cảnh Sâm đứng bên cửa sổ xe, ngẩng đầu lên nói với Diệp Gia: "Nhờ có sự may mắn của Gia Nương, mọi chuyện lân này dễ dàng hơn so với dự liệu. Nàng ở nhà đợi ta trở về."

Trái tim của Diệp Gia cũng không phải làm bằng sắt đá, chưa kể ngoại hình của Chu Cảnh Sâm vốn thuộc kiểu mà nàng thích, một người như vậy suốt ngày lượn lờ trước mặt cô, sớm tối bên nhau đương nhiên là không nỡ rồi. Nàng đưa tay ra vuốt ve dái tai lạnh ngắt của hắn, Diệp Gia nghĩ tới những vết thương lớn nhở trên người hắn, chỉ nói một câu: "Chu Doãn An, chàng phải nhớ một câu, nhớ kỹ là lúc nào cũng phải bảo vệ tốt bản thân, đừng chết."

Chu Cảnh Sâm sững sờ, chỉ một câu nói đã khiến trái tim hắn xuất hiện sự ngọt ngào, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.

Trấn Đông Hương vốn cách Ư Điều không bao xa, nếu đi đường tắt thì chỉ một ngày một đêm là tới nơi. Nghĩ tới Diệp Gia có thai xe ngựa đi không thể quá rung lắc, cả chặng đường đều rất bình ổn. Nhưng cũng mãi tới sáng sớm ngày thứ 3 mới về tới Đông Hương. Xe ngựa lắc lư dừng trước cửa Thẩm phủ, không, bây giờ đã đổi tấm hoành phi thành Chu phủ rồi. Tới trước cửa, Anh Đào đã nhận được tin từ trước lập tức ra ngoài tiếp đón, Linh Đang cũng nhanh chóng chạy vào báo tin cho Dư thị.

Diệp Gia xuống xe ngựa thì trời đã sáng hẳn.

Nàng không mang theo nhiều thứ đi cùng, Điểm Điểm cũng nhảy xuống xe ngựa và đi theo bên cạnh cô. Một người một sói vừa bước tới cửa thì Dư thị ở trong nhà đã nhận được tin vội vàng chạy ra đón: "Gia Nương, cuối cùng con cũng trở về rồi! Cuối cùng cũng về rồi!"

Lúc đó Diệp Gia đi khỏi là lúc nửa đêm, đi vội đi vàng, người không thấy đâu nữa mà Dư thị cũng không biết. Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau Chu Cảnh Sâm cho người đến báo cho bà ta một tiếng thì bà ta mới biết là nửa đêm con trai chạy về và bắt cóc con dâu đi. Dư thị biết được tin này vừa mừng vừa giận, mừng vì cây vạn tue của con trai đã nở hoa, đi xa nhà nhưng không nỡ để cho con dâu biết nên đã đưa theo. Vui mừng vì sự hòa thuận của hai người bọn họ. Tức giận tất nhiên là vì Chu Cảnh Sâm tùy tiện làm liều, không biết chừng mực.

Người ngoài không biết hắn làm gì sau lưng, nhưng Dư thị thì biết rõ man một. Chu Cảnh Sâm hiểu biết về võ thuật, lại là một nam tử, làm chuyện nguy hiểm như vậy là cũng đã khiến người khác phải lo lắng rồi, thế mà lại còn đưa cả con dâu trói gà không chặt đi cùng với hắn! Đây là chuyện gì chứ! Nếu như xảy ra chuyện, Diệp Gia có mệnh hệ gì thì bà ta phải tìm ai để tính sổ đây?

"Sao lại gầy đi rồi?"

Dư thị vừa nhìn thấy Diệp Gia là lại nói nàng gầy rồi. Diệp Gia ban đầu cũng đã rất gầy, mặc dù cơ thể cũng khá tốt nhưng vẫn thường xuyên khiến Dư thị phải lo lắng.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Bây giờ bên trên lo lắng, liên tục gây áp lực, bọn họ lại phải theo dõi Chu Cảnh Sâm va Diệp Gia, đôi vợ chồng có tướng mạo vô cùng xuất chúng nàyĐể có lời giải thích với cấp trên, những quan binh này còn cố ý bắt lão đại phu trước đây từng tới quán trọ về để dò hỏi. Khi được biết mời đại phu về là vì người vợ có thai, chứ không phải là vì một bà già, nếu lại nơi lỏng cảnh giác.Chu Cảnh Sâm cũng sắp xếp rất nhanh, không tới 3 ngày mà người của Dư gia đã lần lượt được hắn đưa đi.Trong đêm ngày thứ 3 Diệp Gia ngồi trên xe ngựa về trấn Đông Hương. Người đến đón Diệp Gia mang theo một đội quân nhỏ, giả vờ là hộ vệ trong nhà. Hứa Nhược và Tiểu Lên đóng giả là nhà hoàn, một đội hơn 20 người tới tiếp ứng.Ngoài ra, Điểm Điểm cũng đi cùng trên xe ngựa. Một con sói to lớn, nép mình bên chân Diệp Gia."Khoảng chừng một tháng nữa là ta sẽ trở vê." Chu Cảnh Sâm đứng bên cửa sổ xe, ngẩng đầu lên nói với Diệp Gia: "Nhờ có sự may mắn của Gia Nương, mọi chuyện lân này dễ dàng hơn so với dự liệu. Nàng ở nhà đợi ta trở về."Trái tim của Diệp Gia cũng không phải làm bằng sắt đá, chưa kể ngoại hình của Chu Cảnh Sâm vốn thuộc kiểu mà nàng thích, một người như vậy suốt ngày lượn lờ trước mặt cô, sớm tối bên nhau đương nhiên là không nỡ rồi. Nàng đưa tay ra vuốt ve dái tai lạnh ngắt của hắn, Diệp Gia nghĩ tới những vết thương lớn nhở trên người hắn, chỉ nói một câu: "Chu Doãn An, chàng phải nhớ một câu, nhớ kỹ là lúc nào cũng phải bảo vệ tốt bản thân, đừng chết."Chu Cảnh Sâm sững sờ, chỉ một câu nói đã khiến trái tim hắn xuất hiện sự ngọt ngào, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.Trấn Đông Hương vốn cách Ư Điều không bao xa, nếu đi đường tắt thì chỉ một ngày một đêm là tới nơi. Nghĩ tới Diệp Gia có thai xe ngựa đi không thể quá rung lắc, cả chặng đường đều rất bình ổn. Nhưng cũng mãi tới sáng sớm ngày thứ 3 mới về tới Đông Hương. Xe ngựa lắc lư dừng trước cửa Thẩm phủ, không, bây giờ đã đổi tấm hoành phi thành Chu phủ rồi. Tới trước cửa, Anh Đào đã nhận được tin từ trước lập tức ra ngoài tiếp đón, Linh Đang cũng nhanh chóng chạy vào báo tin cho Dư thị.Diệp Gia xuống xe ngựa thì trời đã sáng hẳn.Nàng không mang theo nhiều thứ đi cùng, Điểm Điểm cũng nhảy xuống xe ngựa và đi theo bên cạnh cô. Một người một sói vừa bước tới cửa thì Dư thị ở trong nhà đã nhận được tin vội vàng chạy ra đón: "Gia Nương, cuối cùng con cũng trở về rồi! Cuối cùng cũng về rồi!"Lúc đó Diệp Gia đi khỏi là lúc nửa đêm, đi vội đi vàng, người không thấy đâu nữa mà Dư thị cũng không biết. Mãi đến buổi sáng ngày hôm sau Chu Cảnh Sâm cho người đến báo cho bà ta một tiếng thì bà ta mới biết là nửa đêm con trai chạy về và bắt cóc con dâu đi. Dư thị biết được tin này vừa mừng vừa giận, mừng vì cây vạn tue của con trai đã nở hoa, đi xa nhà nhưng không nỡ để cho con dâu biết nên đã đưa theo. Vui mừng vì sự hòa thuận của hai người bọn họ. Tức giận tất nhiên là vì Chu Cảnh Sâm tùy tiện làm liều, không biết chừng mực.Người ngoài không biết hắn làm gì sau lưng, nhưng Dư thị thì biết rõ man một. Chu Cảnh Sâm hiểu biết về võ thuật, lại là một nam tử, làm chuyện nguy hiểm như vậy là cũng đã khiến người khác phải lo lắng rồi, thế mà lại còn đưa cả con dâu trói gà không chặt đi cùng với hắn! Đây là chuyện gì chứ! Nếu như xảy ra chuyện, Diệp Gia có mệnh hệ gì thì bà ta phải tìm ai để tính sổ đây?"Sao lại gầy đi rồi?"Dư thị vừa nhìn thấy Diệp Gia là lại nói nàng gầy rồi. Diệp Gia ban đầu cũng đã rất gầy, mặc dù cơ thể cũng khá tốt nhưng vẫn thường xuyên khiến Dư thị phải lo lắng.

Chương 642