Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 646

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dư thị bình tĩnh như thế khiến Diệp Gia bất ngờ. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, người Dư gia lại không phải là kẻ vô dụng cần người khác quan tâm, tự nhiên có thể đối phó được.Nghĩ xong, nàng gật đầu rồi hỏi đến việc cày bừa vụ xuân. Lương thực năm ngoái đã nhận được, ba tháng năm nay còn phải gieo trông Diệp Gia đã bị Chu Cảnh Sâm kéo đi, trăm mẫu ruộng tốt dưới đáy cốc đang có tình trạng gì, tình hình hiện tại của xưởng như thế nào, chuyển của cửa hàng bọn họ có hiểu hay không. Diệp Gia ở Vu Điền hai tháng, rất nhiều việc đều do Dư thị sắp xếp, nàng đương nhiên phải hỏi đến.Dư thị biết Diệp Gia là người ham công tiếc việc, thở dài, đầu tiên nói về chuyện của xưởng cho nàng biết."Lê hoa cao là bán chạy nhất. Sau khi cho thêm một loại dược liệu vào, cửa hàng đã cung không đủ cầu, chỉ là xưởng sản xuất sản phẩm có chút chậm. Thứ nhất là không đủ người, chủ yếu vẫn là dược liệu dùng quá nhanh, hơn nữa quá trình nhập hàng cũng không tốt. Nhưng xà bông thơm lại bán rất bình thường, một tháng xưởng sản xuất hơn một ngàn khối là đã đủ."Dư thị nói từng chuyện rõ ràng: "Mấy ngày trước, người Trình gia tới, nói là trung tuần tháng tư sẽ có một chuyến hàng đi Tây Vực."Diệp Gia nghe vậy thì sửng sốt: "Người Đột Quyết đã rút lui khỏi ở biên cương Tây Bắc rồi sao?""Không rõ ràng lắm." Dư thị không ra khỏi Đông Hương trấn, lời này là người Trình gia đến: "Trình gia nếu dám vận chuyển hàng hóa thì hẳn là đã rút lui rồi."Trong lòng Diệp Gia nhất thời vừa động, đó là một thời cơ tốt! Nàng buông chén trà trong tay của Dư thị xuống đã muốn quay về phòng. Nhưng nghĩ lại, phải để cho Chu Cảnh Sâm biết được tin tức. Diệp Gia trừng lớn con mắt, nhìn về phía Dư thị.Dư thị không rõ cho nên vẫn tiếp tục nói: "Ruộng tốt bên kia đã có Trương lão gia tử chăm lo, từng loại từng loại đều tốt, quả thật rất tốt..."Nói xong, Dư thị nhớ tới một chuyện: "Em dâu của ta trước đó đã truyền tin đến. nói là muốn trở vê.""Muốn trở vê?" Diệp Gia sửng sốt: "Nàng ở Dương gia ở Luân Thai rất tốt, sao bỗng nhiên muốn trở vê?"Lời này Dư thị cũng không dễ nói như thế, nói như thế thì giống như cha mẹ ruột của Diệp Gia đang nói bậy. Nàng nâng mi mắt, như muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Diệp Gia. Thế nhưng Diệp Gia không thể hiểu được ánh mắt của bà có ý gì, Dư thị dừng một chút mới giận dữ nói: "Gia nương không phải con là đã quên, cả nhà ông thông gia và bà thông gia đã đi Luân Thai. Với tính tình của ông thông gia và bà thông gia, đệ nương sợ là không thương lượng tốt."Diệp Gia: "..." Nàng đã quên cả nhà Diệp Gia. "Không biết em dâu phải có phải xảy ra chuyện gì ở Luân Thai hay không. Nếu không thì với tính cách của nàng ấy khẳng định sẽ không nói trở về như thế. Dư thị nói đến chuyện này còn có chút lo lắng, lúc trước Diệp Ngũ muội và Dư thị ngủ cùng một căn phòng ở rất lâu, Dư thị đối Diệp Ngũ muội cũng có vài phần yêu thương.Tính tình Diệp Ngũ muội thật ra mạnh mẽ hơn nhiều, không sợ vất vả, chịu khổ. nhưng sẽ không dễ mở miệng cầu xin người khác.Hiện tại lại nhờ người nhắn với Diệp Gia, đoán chừng là đã chịu ủy khuất lớn. Chân mày Diệp Gia cau lại, trước mặt Dư thị cũng không tiện nói cái gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hiện giờ Nàng mới trở vê, còn có rất nhiều việc không biết rõ ràng. Trăm mẫu ruộng tốt ở Vu Điền bên kia còn trống, ba gian cửa hàng cũng thiếu người, phải nhanh chóng sắp xếp xong.Thở dài một hơi, Diệp Gia để Dư thị giúp đỡ một chút: "Nương, người gọi người mang sổ sách đều phòng ta. chuyện Lê hoa cao thiếu dược liệu con sẽ sắp xếp sau, bên phía xưởng trước tiên tăng cường làm xong hàng hóa của Trình Gia."

Dư thị bình tĩnh như thế khiến Diệp Gia bất ngờ. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, người Dư gia lại không phải là kẻ vô dụng cần người khác quan tâm, tự nhiên có thể đối phó được.

Nghĩ xong, nàng gật đầu rồi hỏi đến việc cày bừa vụ xuân. Lương thực năm ngoái đã nhận được, ba tháng năm nay còn phải gieo trông Diệp Gia đã bị Chu Cảnh Sâm kéo đi, trăm mẫu ruộng tốt dưới đáy cốc đang có tình trạng gì, tình hình hiện tại của xưởng như thế nào, chuyển của cửa hàng bọn họ có hiểu hay không. Diệp Gia ở Vu Điền hai tháng, rất nhiều việc đều do Dư thị sắp xếp, nàng đương nhiên phải hỏi đến.

Dư thị biết Diệp Gia là người ham công tiếc việc, thở dài, đầu tiên nói về chuyện của xưởng cho nàng biết.

"Lê hoa cao là bán chạy nhất. Sau khi cho thêm một loại dược liệu vào, cửa hàng đã cung không đủ cầu, chỉ là xưởng sản xuất sản phẩm có chút chậm. Thứ nhất là không đủ người, chủ yếu vẫn là dược liệu dùng quá nhanh, hơn nữa quá trình nhập hàng cũng không tốt. Nhưng xà bông thơm lại bán rất bình thường, một tháng xưởng sản xuất hơn một ngàn khối là đã đủ."

Dư thị nói từng chuyện rõ ràng: "Mấy ngày trước, người Trình gia tới, nói là trung tuần tháng tư sẽ có một chuyến hàng đi Tây Vực."

Diệp Gia nghe vậy thì sửng sốt: "Người Đột Quyết đã rút lui khỏi ở biên cương Tây Bắc rồi sao?"

"Không rõ ràng lắm." Dư thị không ra khỏi Đông Hương trấn, lời này là người Trình gia đến: "Trình gia nếu dám vận chuyển hàng hóa thì hẳn là đã rút lui rồi."

Trong lòng Diệp Gia nhất thời vừa động, đó là một thời cơ tốt! Nàng buông chén trà trong tay của Dư thị xuống đã muốn quay về phòng. Nhưng nghĩ lại, phải để cho Chu Cảnh Sâm biết được tin tức. Diệp Gia trừng lớn con mắt, nhìn về phía Dư thị.

Dư thị không rõ cho nên vẫn tiếp tục nói: "Ruộng tốt bên kia đã có Trương lão gia tử chăm lo, từng loại từng loại đều tốt, quả thật rất tốt..."

Nói xong, Dư thị nhớ tới một chuyện: "Em dâu của ta trước đó đã truyền tin đến. nói là muốn trở vê."

"Muốn trở vê?" Diệp Gia sửng sốt: "Nàng ở Dương gia ở Luân Thai rất tốt, sao bỗng nhiên muốn trở vê?"

Lời này Dư thị cũng không dễ nói như thế, nói như thế thì giống như cha mẹ ruột của Diệp Gia đang nói bậy. Nàng nâng mi mắt, như muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Diệp Gia. Thế nhưng Diệp Gia không thể hiểu được ánh mắt của bà có ý gì, Dư thị dừng một chút mới giận dữ nói: "Gia nương không phải con là đã quên, cả nhà ông thông gia và bà thông gia đã đi Luân Thai. Với tính tình của ông thông gia và bà thông gia, đệ nương sợ là không thương lượng tốt."

Diệp Gia: "..." Nàng đã quên cả nhà Diệp Gia. "Không biết em dâu phải có phải xảy ra chuyện gì ở Luân Thai hay không. Nếu không thì với tính cách của nàng ấy khẳng định sẽ không nói trở về như thế. Dư thị nói đến chuyện này còn có chút lo lắng, lúc trước Diệp Ngũ muội và Dư thị ngủ cùng một căn phòng ở rất lâu, Dư thị đối Diệp Ngũ muội cũng có vài phần yêu thương.

Tính tình Diệp Ngũ muội thật ra mạnh mẽ hơn nhiều, không sợ vất vả, chịu khổ. nhưng sẽ không dễ mở miệng cầu xin người khác.

Hiện tại lại nhờ người nhắn với Diệp Gia, đoán chừng là đã chịu ủy khuất lớn. Chân mày Diệp Gia cau lại, trước mặt Dư thị cũng không tiện nói cái gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hiện giờ Nàng mới trở vê, còn có rất nhiều việc không biết rõ ràng. Trăm mẫu ruộng tốt ở Vu Điền bên kia còn trống, ba gian cửa hàng cũng thiếu người, phải nhanh chóng sắp xếp xong.

Thở dài một hơi, Diệp Gia để Dư thị giúp đỡ một chút: "Nương, người gọi người mang sổ sách đều phòng ta. chuyện Lê hoa cao thiếu dược liệu con sẽ sắp xếp sau, bên phía xưởng trước tiên tăng cường làm xong hàng hóa của Trình Gia."

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Dư thị bình tĩnh như thế khiến Diệp Gia bất ngờ. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, người Dư gia lại không phải là kẻ vô dụng cần người khác quan tâm, tự nhiên có thể đối phó được.Nghĩ xong, nàng gật đầu rồi hỏi đến việc cày bừa vụ xuân. Lương thực năm ngoái đã nhận được, ba tháng năm nay còn phải gieo trông Diệp Gia đã bị Chu Cảnh Sâm kéo đi, trăm mẫu ruộng tốt dưới đáy cốc đang có tình trạng gì, tình hình hiện tại của xưởng như thế nào, chuyển của cửa hàng bọn họ có hiểu hay không. Diệp Gia ở Vu Điền hai tháng, rất nhiều việc đều do Dư thị sắp xếp, nàng đương nhiên phải hỏi đến.Dư thị biết Diệp Gia là người ham công tiếc việc, thở dài, đầu tiên nói về chuyện của xưởng cho nàng biết."Lê hoa cao là bán chạy nhất. Sau khi cho thêm một loại dược liệu vào, cửa hàng đã cung không đủ cầu, chỉ là xưởng sản xuất sản phẩm có chút chậm. Thứ nhất là không đủ người, chủ yếu vẫn là dược liệu dùng quá nhanh, hơn nữa quá trình nhập hàng cũng không tốt. Nhưng xà bông thơm lại bán rất bình thường, một tháng xưởng sản xuất hơn một ngàn khối là đã đủ."Dư thị nói từng chuyện rõ ràng: "Mấy ngày trước, người Trình gia tới, nói là trung tuần tháng tư sẽ có một chuyến hàng đi Tây Vực."Diệp Gia nghe vậy thì sửng sốt: "Người Đột Quyết đã rút lui khỏi ở biên cương Tây Bắc rồi sao?""Không rõ ràng lắm." Dư thị không ra khỏi Đông Hương trấn, lời này là người Trình gia đến: "Trình gia nếu dám vận chuyển hàng hóa thì hẳn là đã rút lui rồi."Trong lòng Diệp Gia nhất thời vừa động, đó là một thời cơ tốt! Nàng buông chén trà trong tay của Dư thị xuống đã muốn quay về phòng. Nhưng nghĩ lại, phải để cho Chu Cảnh Sâm biết được tin tức. Diệp Gia trừng lớn con mắt, nhìn về phía Dư thị.Dư thị không rõ cho nên vẫn tiếp tục nói: "Ruộng tốt bên kia đã có Trương lão gia tử chăm lo, từng loại từng loại đều tốt, quả thật rất tốt..."Nói xong, Dư thị nhớ tới một chuyện: "Em dâu của ta trước đó đã truyền tin đến. nói là muốn trở vê.""Muốn trở vê?" Diệp Gia sửng sốt: "Nàng ở Dương gia ở Luân Thai rất tốt, sao bỗng nhiên muốn trở vê?"Lời này Dư thị cũng không dễ nói như thế, nói như thế thì giống như cha mẹ ruột của Diệp Gia đang nói bậy. Nàng nâng mi mắt, như muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Diệp Gia. Thế nhưng Diệp Gia không thể hiểu được ánh mắt của bà có ý gì, Dư thị dừng một chút mới giận dữ nói: "Gia nương không phải con là đã quên, cả nhà ông thông gia và bà thông gia đã đi Luân Thai. Với tính tình của ông thông gia và bà thông gia, đệ nương sợ là không thương lượng tốt."Diệp Gia: "..." Nàng đã quên cả nhà Diệp Gia. "Không biết em dâu phải có phải xảy ra chuyện gì ở Luân Thai hay không. Nếu không thì với tính cách của nàng ấy khẳng định sẽ không nói trở về như thế. Dư thị nói đến chuyện này còn có chút lo lắng, lúc trước Diệp Ngũ muội và Dư thị ngủ cùng một căn phòng ở rất lâu, Dư thị đối Diệp Ngũ muội cũng có vài phần yêu thương.Tính tình Diệp Ngũ muội thật ra mạnh mẽ hơn nhiều, không sợ vất vả, chịu khổ. nhưng sẽ không dễ mở miệng cầu xin người khác.Hiện tại lại nhờ người nhắn với Diệp Gia, đoán chừng là đã chịu ủy khuất lớn. Chân mày Diệp Gia cau lại, trước mặt Dư thị cũng không tiện nói cái gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hiện giờ Nàng mới trở vê, còn có rất nhiều việc không biết rõ ràng. Trăm mẫu ruộng tốt ở Vu Điền bên kia còn trống, ba gian cửa hàng cũng thiếu người, phải nhanh chóng sắp xếp xong.Thở dài một hơi, Diệp Gia để Dư thị giúp đỡ một chút: "Nương, người gọi người mang sổ sách đều phòng ta. chuyện Lê hoa cao thiếu dược liệu con sẽ sắp xếp sau, bên phía xưởng trước tiên tăng cường làm xong hàng hóa của Trình Gia."

Chương 646