Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 658
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia trừng mắt nhìn con ngươi, xốc mành xe nhìn ra ngoài. Quả nhiên, một đội người từ đường nhỏ đang đi ra từ Đông Hương trấn về phía này. Những người đó tuy cách khá xa, nhìn như tùy ý nhưng thoạt nhìn đều đã được huấn luyện. Chẳng trách Hoàn Bội đoán là binh lính, Diệp Gia vừa nhìn cũng đoán là binh lính. Nhưng mà, nàng không khỏi nhíu mày, những người này tại sao lại từ bên kia đi ve phía này? Có điêu gì đó không thích hợp."Chủ tử, chi bằng để nô tỳ đi qua hỏi một tiếng?" Ánh mắt Tiểu Lê nhìn chằm chằm đám người đang di chuyển kia.Diệp Gia nghĩ, rôi gật đầu: "Đi xem."Tiểu lê lặng yên, không một tiếng động ngầm theo sau xe ngựa. Diệp Gia buông mành xe nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."Xe ngựa lại khởi đi vê phía Chu gia. Diệp Gia tựa vào vách thùng xe nhắm mắt lại.Chờ xe ngựa chậm rãi đến cửa Chu gia, Diệp Gia mới phát hiện cửa lớn cũng có xe ngựa. Nàng ngạc nhiên, có hai người đi xuống từ xe ngựa. Một người là người đã đến Luân Thai đã lâu không gặp Diệp Ngũ Muội, người còn lại là một người đàn ông có gương mặt trên dưới ba mươi. Nhìn thái độ thẹn thùng đỏ mặt của Diệp Ngũ Muội với người đàn ông kia, Diệp Gia đoán có thể là người Dương gia.Diệp Gia không nhúc nhích, chờ người đằng mở cửa trước. Vài người dẫn hai người họ vào, Diệp Gia mới ở phía sau mới bắt đầu chậm rì rì đi vào phủ.Còn chưa đi đến chính viện, chợt nghe âm thanh nói chuyện từ trong phòng khách truyền đến. Thật ra Diệp Gia cũng không sốt ruột, sai người đi báo với Dư thị một tiếng rồi trước tiên trở vê phòng mình chỉnh trang lại. Đã ở trên xe nhiêu ngày, trên quần áo nàng có nhiều nếp nhăn, trên người cũng hơi bẩn.Nàng vừa về Dư thị lập tức nhận được tin tức. Chờ sau khi Diệp Gia rửa mặt đi ra thì người được Dư thị đã đến đây hỏi mấy lần.Diệp Gia có chút bất đắc dĩ, Dư thị ỷ lại nàng hơi nhiêu. Nhưng không thể phủ nhận, trên đời này được nhiều người nhớ thương cũng rất tốt. Vội vàng thay quần áo, ở phòng khách cũng truyền đến tiếng nói chuyện của Diệp Ngũ Muội và Diệp Tứ Muội. Không biết đang nói đến cái gì, trên mặt hai người đều có sầu lo. Ở vị trí thứ nhất bên tay phải có một người đàn ông đang ngồi, đó chính là người đàn ông cùng Diệp Ngũ Muội trở về.Dư thị đang nói chuyện cùng người đàn ông kia. Thấy Diệp Gia đến đây, thì đưa tay gọi nàng đến: "Gia nương đến đây."Người đàn ông kia thoạt nhìn có chút dáng vẻ của một võ tướng, ngồi ngay ngắn ở kia. Diệp Gia còn chưa mở miệng, Dư thị lôi nắm tay nàng ngồi xuống liền nhỏ giọng nói về thân phận của người đàn ông kia cho nàng biết. Người đàn ông này không phải người bên ngoài, cũng là huynh đệ dương thành mới vừa đến. Người nọ nâng mắt nhanh chóng nhìn thoáng qua Diệp Gia sau đó lại cúi đầu, rồi đứng lên hành lễ.Diệp Gia gật đầu, mời hắn ta ngôi xuống.Sự việc quả nhiên cùng đoán trước Dư thị đích không khác mấy. Cả nhà Diệp Gia đến Luân Thai quả nhiên không cần phải ngừng lại. Cả đời Diệp Đồng Sinh đã cực khổ, lại đột nhiên trở thành cha ruột của giáo úy nên có chút nhẹ nhàng. Được thân phận của Chu Cảnh Sâm cho hấp thụ ánh sáng, trong lúc đó hắn từ một học trò nhỏ trong thôn biến thành cha vợ của duệ quý tộc đích, tính cách chú trọng mặt mũi bên ngoài bỗng nhiên còn bành trướng hơn trước.Quan lại ở Luân Thai phát thiệp mời đích gì cũng dám đi, người nào tặng lễ cũng đều dám nhận. Có mấy nhà ở Luân Thai muốn có quan hệ với Chu Cảnh Sâm, đã để ý đến Diệp Ngũ Muội.Diệp Đồng Sinh so sánh mấy nhà đồng ý đưa ra lễ hỏi cao, cuối cùng chọn trúng một nhà thương nhân nghe nói có của cải rất dày. Theo lý thuyết, nếu là nếu làm người không tệ lắm, thì là thương nhân cũng được. Nhưng Diệp Ngũ Muội là chiến thắng xứng đáng mới bái lão thái gia Dương gia làm thầy
Diệp Gia trừng mắt nhìn con ngươi, xốc mành xe nhìn ra ngoài. Quả nhiên, một đội người từ đường nhỏ đang đi ra từ Đông Hương trấn về phía này. Những người đó tuy cách khá xa, nhìn như tùy ý nhưng thoạt nhìn đều đã được huấn luyện. Chẳng trách Hoàn Bội đoán là binh lính, Diệp Gia vừa nhìn cũng đoán là binh lính. Nhưng mà, nàng không khỏi nhíu mày, những người này tại sao lại từ bên kia đi ve phía này? Có điêu gì đó không thích hợp.
"Chủ tử, chi bằng để nô tỳ đi qua hỏi một tiếng?" Ánh mắt Tiểu Lê nhìn chằm chằm đám người đang di chuyển kia.
Diệp Gia nghĩ, rôi gật đầu: "Đi xem."
Tiểu lê lặng yên, không một tiếng động ngầm theo sau xe ngựa. Diệp Gia buông mành xe nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
Xe ngựa lại khởi đi vê phía Chu gia. Diệp Gia tựa vào vách thùng xe nhắm mắt lại.
Chờ xe ngựa chậm rãi đến cửa Chu gia, Diệp Gia mới phát hiện cửa lớn cũng có xe ngựa. Nàng ngạc nhiên, có hai người đi xuống từ xe ngựa. Một người là người đã đến Luân Thai đã lâu không gặp Diệp Ngũ Muội, người còn lại là một người đàn ông có gương mặt trên dưới ba mươi. Nhìn thái độ thẹn thùng đỏ mặt của Diệp Ngũ Muội với người đàn ông kia, Diệp Gia đoán có thể là người Dương gia.
Diệp Gia không nhúc nhích, chờ người đằng mở cửa trước. Vài người dẫn hai người họ vào, Diệp Gia mới ở phía sau mới bắt đầu chậm rì rì đi vào phủ.
Còn chưa đi đến chính viện, chợt nghe âm thanh nói chuyện từ trong phòng khách truyền đến. Thật ra Diệp Gia cũng không sốt ruột, sai người đi báo với Dư thị một tiếng rồi trước tiên trở vê phòng mình chỉnh trang lại. Đã ở trên xe nhiêu ngày, trên quần áo nàng có nhiều nếp nhăn, trên người cũng hơi bẩn.
Nàng vừa về Dư thị lập tức nhận được tin tức. Chờ sau khi Diệp Gia rửa mặt đi ra thì người được Dư thị đã đến đây hỏi mấy lần.
Diệp Gia có chút bất đắc dĩ, Dư thị ỷ lại nàng hơi nhiêu. Nhưng không thể phủ nhận, trên đời này được nhiều người nhớ thương cũng rất tốt. Vội vàng thay quần áo, ở phòng khách cũng truyền đến tiếng nói chuyện của Diệp Ngũ Muội và Diệp Tứ Muội. Không biết đang nói đến cái gì, trên mặt hai người đều có sầu lo. Ở vị trí thứ nhất bên tay phải có một người đàn ông đang ngồi, đó chính là người đàn ông cùng Diệp Ngũ Muội trở về.
Dư thị đang nói chuyện cùng người đàn ông kia. Thấy Diệp Gia đến đây, thì đưa tay gọi nàng đến: "Gia nương đến đây."
Người đàn ông kia thoạt nhìn có chút dáng vẻ của một võ tướng, ngồi ngay ngắn ở kia. Diệp Gia còn chưa mở miệng, Dư thị lôi nắm tay nàng ngồi xuống liền nhỏ giọng nói về thân phận của người đàn ông kia cho nàng biết. Người đàn ông này không phải người bên ngoài, cũng là huynh đệ dương thành mới vừa đến. Người nọ nâng mắt nhanh chóng nhìn thoáng qua Diệp Gia sau đó lại cúi đầu, rồi đứng lên hành lễ.
Diệp Gia gật đầu, mời hắn ta ngôi xuống.
Sự việc quả nhiên cùng đoán trước Dư thị đích không khác mấy. Cả nhà Diệp Gia đến Luân Thai quả nhiên không cần phải ngừng lại. Cả đời Diệp Đồng Sinh đã cực khổ, lại đột nhiên trở thành cha ruột của giáo úy nên có chút nhẹ nhàng. Được thân phận của Chu Cảnh Sâm cho hấp thụ ánh sáng, trong lúc đó hắn từ một học trò nhỏ trong thôn biến thành cha vợ của duệ quý tộc đích, tính cách chú trọng mặt mũi bên ngoài bỗng nhiên còn bành trướng hơn trước.
Quan lại ở Luân Thai phát thiệp mời đích gì cũng dám đi, người nào tặng lễ cũng đều dám nhận. Có mấy nhà ở Luân Thai muốn có quan hệ với Chu Cảnh Sâm, đã để ý đến Diệp Ngũ Muội.
Diệp Đồng Sinh so sánh mấy nhà đồng ý đưa ra lễ hỏi cao, cuối cùng chọn trúng một nhà thương nhân nghe nói có của cải rất dày. Theo lý thuyết, nếu là nếu làm người không tệ lắm, thì là thương nhân cũng được. Nhưng Diệp Ngũ Muội là chiến thắng xứng đáng mới bái lão thái gia Dương gia làm thầy
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia trừng mắt nhìn con ngươi, xốc mành xe nhìn ra ngoài. Quả nhiên, một đội người từ đường nhỏ đang đi ra từ Đông Hương trấn về phía này. Những người đó tuy cách khá xa, nhìn như tùy ý nhưng thoạt nhìn đều đã được huấn luyện. Chẳng trách Hoàn Bội đoán là binh lính, Diệp Gia vừa nhìn cũng đoán là binh lính. Nhưng mà, nàng không khỏi nhíu mày, những người này tại sao lại từ bên kia đi ve phía này? Có điêu gì đó không thích hợp."Chủ tử, chi bằng để nô tỳ đi qua hỏi một tiếng?" Ánh mắt Tiểu Lê nhìn chằm chằm đám người đang di chuyển kia.Diệp Gia nghĩ, rôi gật đầu: "Đi xem."Tiểu lê lặng yên, không một tiếng động ngầm theo sau xe ngựa. Diệp Gia buông mành xe nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."Xe ngựa lại khởi đi vê phía Chu gia. Diệp Gia tựa vào vách thùng xe nhắm mắt lại.Chờ xe ngựa chậm rãi đến cửa Chu gia, Diệp Gia mới phát hiện cửa lớn cũng có xe ngựa. Nàng ngạc nhiên, có hai người đi xuống từ xe ngựa. Một người là người đã đến Luân Thai đã lâu không gặp Diệp Ngũ Muội, người còn lại là một người đàn ông có gương mặt trên dưới ba mươi. Nhìn thái độ thẹn thùng đỏ mặt của Diệp Ngũ Muội với người đàn ông kia, Diệp Gia đoán có thể là người Dương gia.Diệp Gia không nhúc nhích, chờ người đằng mở cửa trước. Vài người dẫn hai người họ vào, Diệp Gia mới ở phía sau mới bắt đầu chậm rì rì đi vào phủ.Còn chưa đi đến chính viện, chợt nghe âm thanh nói chuyện từ trong phòng khách truyền đến. Thật ra Diệp Gia cũng không sốt ruột, sai người đi báo với Dư thị một tiếng rồi trước tiên trở vê phòng mình chỉnh trang lại. Đã ở trên xe nhiêu ngày, trên quần áo nàng có nhiều nếp nhăn, trên người cũng hơi bẩn.Nàng vừa về Dư thị lập tức nhận được tin tức. Chờ sau khi Diệp Gia rửa mặt đi ra thì người được Dư thị đã đến đây hỏi mấy lần.Diệp Gia có chút bất đắc dĩ, Dư thị ỷ lại nàng hơi nhiêu. Nhưng không thể phủ nhận, trên đời này được nhiều người nhớ thương cũng rất tốt. Vội vàng thay quần áo, ở phòng khách cũng truyền đến tiếng nói chuyện của Diệp Ngũ Muội và Diệp Tứ Muội. Không biết đang nói đến cái gì, trên mặt hai người đều có sầu lo. Ở vị trí thứ nhất bên tay phải có một người đàn ông đang ngồi, đó chính là người đàn ông cùng Diệp Ngũ Muội trở về.Dư thị đang nói chuyện cùng người đàn ông kia. Thấy Diệp Gia đến đây, thì đưa tay gọi nàng đến: "Gia nương đến đây."Người đàn ông kia thoạt nhìn có chút dáng vẻ của một võ tướng, ngồi ngay ngắn ở kia. Diệp Gia còn chưa mở miệng, Dư thị lôi nắm tay nàng ngồi xuống liền nhỏ giọng nói về thân phận của người đàn ông kia cho nàng biết. Người đàn ông này không phải người bên ngoài, cũng là huynh đệ dương thành mới vừa đến. Người nọ nâng mắt nhanh chóng nhìn thoáng qua Diệp Gia sau đó lại cúi đầu, rồi đứng lên hành lễ.Diệp Gia gật đầu, mời hắn ta ngôi xuống.Sự việc quả nhiên cùng đoán trước Dư thị đích không khác mấy. Cả nhà Diệp Gia đến Luân Thai quả nhiên không cần phải ngừng lại. Cả đời Diệp Đồng Sinh đã cực khổ, lại đột nhiên trở thành cha ruột của giáo úy nên có chút nhẹ nhàng. Được thân phận của Chu Cảnh Sâm cho hấp thụ ánh sáng, trong lúc đó hắn từ một học trò nhỏ trong thôn biến thành cha vợ của duệ quý tộc đích, tính cách chú trọng mặt mũi bên ngoài bỗng nhiên còn bành trướng hơn trước.Quan lại ở Luân Thai phát thiệp mời đích gì cũng dám đi, người nào tặng lễ cũng đều dám nhận. Có mấy nhà ở Luân Thai muốn có quan hệ với Chu Cảnh Sâm, đã để ý đến Diệp Ngũ Muội.Diệp Đồng Sinh so sánh mấy nhà đồng ý đưa ra lễ hỏi cao, cuối cùng chọn trúng một nhà thương nhân nghe nói có của cải rất dày. Theo lý thuyết, nếu là nếu làm người không tệ lắm, thì là thương nhân cũng được. Nhưng Diệp Ngũ Muội là chiến thắng xứng đáng mới bái lão thái gia Dương gia làm thầy