Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 662

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Lại nói sau, chỉ một mình Ngô Mẫn sai người đưa tin cho Ung châu, cầu triều đình phái binh đến tiêu diệt Chu Cảnh Sâm. Không tuy nói việc này có thể làm được gì, nhưng đã phạm đến điểm mấu chốt. Ba Trát Đồ được Chu Cảnh Sâm phái ở lại nơi này chính là vì g.i.ế.c đám yêu ma quỷ quái này, đương nhiên sẽ không lưu tình. Ngô gia không phải chỉ một người, tất nhiên sau lưng còn có rất nhiêu người có dị tâm.Vì làm kinh sợ những người có tâm địa khác ở phía sau, Ba Trát Đồ quyết định c.h.é.m đầu bốn cha con Ngô gia trước mặt mọi người. Quyết định ở mười ngày sau.Vì phải có tác dụng làm kinh sợ người khác nên nơi c.h.é.m đầu Ngô gia phải thật là bắt mắt. Không chỉ có như thế, còn phải lan truyên việc làm mấy năm nay của Ngô gia, thậm chí Lưu gia chuyện cửa hàng lúc trước cũng thừa cơ công khai.Không nói đến việc Ngô gia sản sơ giật dây cho cửa hàng Lưu gia hạ độc phải diệt trừ. Một khi Việc này truyền ra đã có một mảng người 6 lên, người Ngô ác độc, hành vi vì tiền tài của bản thân mà làm hại đến dân chúng đã bị dân chúng Đông Hương trấn thóa mạ. Bốn cha con Ngô gia vừa chết, những người khác trong Ngô gia đương nhiên cũng bị bắt toàn bộ. Ba Trát Đồ cũng không có thói quen làm việc chừa lại đường sống, hắn bắt hết phụ nữ và trẻ em, diệt cỏ tận gốc.Chuyện này huyên náo rất lớn ở Đông Hương trấn, dù sao Ngô gia cũng là gia tộc lớn ở địa phương. Có thể nói lúc trước Trâm Hải và Ngưu bất Đàn cũng không dám trêu chọc Ngô gia, xem như thủ phủ ở Đông Hương trấn. Nhà lớn nghiệp lớn, chỉ một cái dậm chân, sẽ có rất nhiêu dân chúng địa phương phải đói chết.Nhưng Ngô gia đi đến kết cục này, thương hộ khác có chút hoảng sợ. Ba Trát Đồ muốn chính là hiệu quả này. Diệp Gia nhân cơ hội thu nạp phần lớn sản nghiệp Ngô gia. Cửa hàng, ruộng đất, thậm chí là tá điên thôn trang cung thu vào.Vạch đám lông ra có thể thấy được đốm.Đã nhiều ngày Diệp Gia cầm đi gì đó từ Ngô gia, ngày ngày qua lại giữa hai phủ. Không biết là nàng rất mẫn cảm hay là đúng như thế. Nàng cảm thấy được trên đường ở Đông Hương trấn có những gương mặt xa lạ. Trong nhà ngoại trừ Diệp Gia thường xuyên đi lại chung quanh, những người khác nếu không có việc gì lớn sẽ không ra khỏi cửa. Diệp Gia hỏi Diệp Tứ Muội và Thu Nguyệt, cũng không có hỏi ra được cái gì. Trong lúc nhất thời nàng cũng không rõ có phải nàng ảo giác hay không.Chỉ là bởi vì này chuyện này, Diệp Gia vẫn để lại người quan sát, ngày thường khi ra ngoài cũng cẩn thận hơn rất nhiều.Luân thai quả nhiên như Diệp Gia đoán, bắt đầu đánh với quan binh Ung Châu.Lần này Triều đình phái năm vạn binh, phòng thủ bên Luân Thai chỉ có hai vạn tinh binh. Tình thế càng khẩn cấp, cho nên tin tức truyền đến là tình thế rất căng thẳng. Diệp Gia sợ có người rút củi dưới đáy nồi, tận diệt gia quyến của Chu Cảnh Sâm. Tuy nói bọn họ có tang tầng phòng hộ, muốn vào Đông Hương trấn bắt người có khả năng không lớn, nhưng không phải là hoàn toàn không có khả năng.Một mặt Nàng nhìn chằm chằm tình thế phía đông, một mặt còn phải đề phòng bị người đ.â.m sau lưng. Diệp Gia cảm thấy nhóm người ngày ấy tiến vào Tứ Đạo thôn rất kỳ lạ, không có căn cứ chính xác, nàng vẫn kêu Tiểu Lê chú ý kỹ.Tiểu Lê quan sát vài ngày, không phát hiện có cái gì lạ thường. Nhưng thật ra kêu nàng điều tra ra, ngày ấy kỳ thật ra là che giấu hộ tống một đôi mẫu tử trẻ tuổi tiến Tứ Đạo thôn. Mẫu tử trẻ Tuổi có hình dáng thế nào nàng ấy không nhìn trộm, chỉ vì bình thường nàng ấy không có thói quen này. Diệp Gia hoài nghi người xa lạ trên trấn có quan hệ với đám dân buôn kia, nhưng chỉ qua hai ngày lại không thấy mặt bọn họ nữa.

Lại nói sau, chỉ một mình Ngô Mẫn sai người đưa tin cho Ung châu, cầu triều đình phái binh đến tiêu diệt Chu Cảnh Sâm. Không tuy nói việc này có thể làm được gì, nhưng đã phạm đến điểm mấu chốt. Ba Trát Đồ được Chu Cảnh Sâm phái ở lại nơi này chính là vì g.i.ế.c đám yêu ma quỷ quái này, đương nhiên sẽ không lưu tình. Ngô gia không phải chỉ một người, tất nhiên sau lưng còn có rất nhiêu người có dị tâm.

Vì làm kinh sợ những người có tâm địa khác ở phía sau, Ba Trát Đồ quyết định c.h.é.m đầu bốn cha con Ngô gia trước mặt mọi người. Quyết định ở mười ngày sau.

Vì phải có tác dụng làm kinh sợ người khác nên nơi c.h.é.m đầu Ngô gia phải thật là bắt mắt. Không chỉ có như thế, còn phải lan truyên việc làm mấy năm nay của Ngô gia, thậm chí Lưu gia chuyện cửa hàng lúc trước cũng thừa cơ công khai.

Không nói đến việc Ngô gia sản sơ giật dây cho cửa hàng Lưu gia hạ độc phải diệt trừ. Một khi Việc này truyền ra đã có một mảng người 6 lên, người Ngô ác độc, hành vi vì tiền tài của bản thân mà làm hại đến dân chúng đã bị dân chúng Đông Hương trấn thóa mạ. Bốn cha con Ngô gia vừa chết, những người khác trong Ngô gia đương nhiên cũng bị bắt toàn bộ. Ba Trát Đồ cũng không có thói quen làm việc chừa lại đường sống, hắn bắt hết phụ nữ và trẻ em, diệt cỏ tận gốc.

Chuyện này huyên náo rất lớn ở Đông Hương trấn, dù sao Ngô gia cũng là gia tộc lớn ở địa phương. Có thể nói lúc trước Trâm Hải và Ngưu bất Đàn cũng không dám trêu chọc Ngô gia, xem như thủ phủ ở Đông Hương trấn. Nhà lớn nghiệp lớn, chỉ một cái dậm chân, sẽ có rất nhiêu dân chúng địa phương phải đói chết.

Nhưng Ngô gia đi đến kết cục này, thương hộ khác có chút hoảng sợ. Ba Trát Đồ muốn chính là hiệu quả này. Diệp Gia nhân cơ hội thu nạp phần lớn sản nghiệp Ngô gia. Cửa hàng, ruộng đất, thậm chí là tá điên thôn trang cung thu vào.

Vạch đám lông ra có thể thấy được đốm.

Đã nhiều ngày Diệp Gia cầm đi gì đó từ Ngô gia, ngày ngày qua lại giữa hai phủ. Không biết là nàng rất mẫn cảm hay là đúng như thế. Nàng cảm thấy được trên đường ở Đông Hương trấn có những gương mặt xa lạ. Trong nhà ngoại trừ Diệp Gia thường xuyên đi lại chung quanh, những người khác nếu không có việc gì lớn sẽ không ra khỏi cửa. Diệp Gia hỏi Diệp Tứ Muội và Thu Nguyệt, cũng không có hỏi ra được cái gì. Trong lúc nhất thời nàng cũng không rõ có phải nàng ảo giác hay không.

Chỉ là bởi vì này chuyện này, Diệp Gia vẫn để lại người quan sát, ngày thường khi ra ngoài cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

Luân thai quả nhiên như Diệp Gia đoán, bắt đầu đánh với quan binh Ung Châu.

Lần này Triều đình phái năm vạn binh, phòng thủ bên Luân Thai chỉ có hai vạn tinh binh. Tình thế càng khẩn cấp, cho nên tin tức truyền đến là tình thế rất căng thẳng. Diệp Gia sợ có người rút củi dưới đáy nồi, tận diệt gia quyến của Chu Cảnh Sâm. Tuy nói bọn họ có tang tầng phòng hộ, muốn vào Đông Hương trấn bắt người có khả năng không lớn, nhưng không phải là hoàn toàn không có khả năng.

Một mặt Nàng nhìn chằm chằm tình thế phía đông, một mặt còn phải đề phòng bị người đ.â.m sau lưng. Diệp Gia cảm thấy nhóm người ngày ấy tiến vào Tứ Đạo thôn rất kỳ lạ, không có căn cứ chính xác, nàng vẫn kêu Tiểu Lê chú ý kỹ.

Tiểu Lê quan sát vài ngày, không phát hiện có cái gì lạ thường. Nhưng thật ra kêu nàng điều tra ra, ngày ấy kỳ thật ra là che giấu hộ tống một đôi mẫu tử trẻ tuổi tiến Tứ Đạo thôn. Mẫu tử trẻ Tuổi có hình dáng thế nào nàng ấy không nhìn trộm, chỉ vì bình thường nàng ấy không có thói quen này. Diệp Gia hoài nghi người xa lạ trên trấn có quan hệ với đám dân buôn kia, nhưng chỉ qua hai ngày lại không thấy mặt bọn họ nữa.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Lại nói sau, chỉ một mình Ngô Mẫn sai người đưa tin cho Ung châu, cầu triều đình phái binh đến tiêu diệt Chu Cảnh Sâm. Không tuy nói việc này có thể làm được gì, nhưng đã phạm đến điểm mấu chốt. Ba Trát Đồ được Chu Cảnh Sâm phái ở lại nơi này chính là vì g.i.ế.c đám yêu ma quỷ quái này, đương nhiên sẽ không lưu tình. Ngô gia không phải chỉ một người, tất nhiên sau lưng còn có rất nhiêu người có dị tâm.Vì làm kinh sợ những người có tâm địa khác ở phía sau, Ba Trát Đồ quyết định c.h.é.m đầu bốn cha con Ngô gia trước mặt mọi người. Quyết định ở mười ngày sau.Vì phải có tác dụng làm kinh sợ người khác nên nơi c.h.é.m đầu Ngô gia phải thật là bắt mắt. Không chỉ có như thế, còn phải lan truyên việc làm mấy năm nay của Ngô gia, thậm chí Lưu gia chuyện cửa hàng lúc trước cũng thừa cơ công khai.Không nói đến việc Ngô gia sản sơ giật dây cho cửa hàng Lưu gia hạ độc phải diệt trừ. Một khi Việc này truyền ra đã có một mảng người 6 lên, người Ngô ác độc, hành vi vì tiền tài của bản thân mà làm hại đến dân chúng đã bị dân chúng Đông Hương trấn thóa mạ. Bốn cha con Ngô gia vừa chết, những người khác trong Ngô gia đương nhiên cũng bị bắt toàn bộ. Ba Trát Đồ cũng không có thói quen làm việc chừa lại đường sống, hắn bắt hết phụ nữ và trẻ em, diệt cỏ tận gốc.Chuyện này huyên náo rất lớn ở Đông Hương trấn, dù sao Ngô gia cũng là gia tộc lớn ở địa phương. Có thể nói lúc trước Trâm Hải và Ngưu bất Đàn cũng không dám trêu chọc Ngô gia, xem như thủ phủ ở Đông Hương trấn. Nhà lớn nghiệp lớn, chỉ một cái dậm chân, sẽ có rất nhiêu dân chúng địa phương phải đói chết.Nhưng Ngô gia đi đến kết cục này, thương hộ khác có chút hoảng sợ. Ba Trát Đồ muốn chính là hiệu quả này. Diệp Gia nhân cơ hội thu nạp phần lớn sản nghiệp Ngô gia. Cửa hàng, ruộng đất, thậm chí là tá điên thôn trang cung thu vào.Vạch đám lông ra có thể thấy được đốm.Đã nhiều ngày Diệp Gia cầm đi gì đó từ Ngô gia, ngày ngày qua lại giữa hai phủ. Không biết là nàng rất mẫn cảm hay là đúng như thế. Nàng cảm thấy được trên đường ở Đông Hương trấn có những gương mặt xa lạ. Trong nhà ngoại trừ Diệp Gia thường xuyên đi lại chung quanh, những người khác nếu không có việc gì lớn sẽ không ra khỏi cửa. Diệp Gia hỏi Diệp Tứ Muội và Thu Nguyệt, cũng không có hỏi ra được cái gì. Trong lúc nhất thời nàng cũng không rõ có phải nàng ảo giác hay không.Chỉ là bởi vì này chuyện này, Diệp Gia vẫn để lại người quan sát, ngày thường khi ra ngoài cũng cẩn thận hơn rất nhiều.Luân thai quả nhiên như Diệp Gia đoán, bắt đầu đánh với quan binh Ung Châu.Lần này Triều đình phái năm vạn binh, phòng thủ bên Luân Thai chỉ có hai vạn tinh binh. Tình thế càng khẩn cấp, cho nên tin tức truyền đến là tình thế rất căng thẳng. Diệp Gia sợ có người rút củi dưới đáy nồi, tận diệt gia quyến của Chu Cảnh Sâm. Tuy nói bọn họ có tang tầng phòng hộ, muốn vào Đông Hương trấn bắt người có khả năng không lớn, nhưng không phải là hoàn toàn không có khả năng.Một mặt Nàng nhìn chằm chằm tình thế phía đông, một mặt còn phải đề phòng bị người đ.â.m sau lưng. Diệp Gia cảm thấy nhóm người ngày ấy tiến vào Tứ Đạo thôn rất kỳ lạ, không có căn cứ chính xác, nàng vẫn kêu Tiểu Lê chú ý kỹ.Tiểu Lê quan sát vài ngày, không phát hiện có cái gì lạ thường. Nhưng thật ra kêu nàng điều tra ra, ngày ấy kỳ thật ra là che giấu hộ tống một đôi mẫu tử trẻ tuổi tiến Tứ Đạo thôn. Mẫu tử trẻ Tuổi có hình dáng thế nào nàng ấy không nhìn trộm, chỉ vì bình thường nàng ấy không có thói quen này. Diệp Gia hoài nghi người xa lạ trên trấn có quan hệ với đám dân buôn kia, nhưng chỉ qua hai ngày lại không thấy mặt bọn họ nữa.

Chương 662