Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 664
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia ngồi ở bên cửa sổ nhìn cây cỏ trong viện đích thực, ngón tay gõ trên bệ cửa sổ.Nàng không khỏi địa lại nghĩ tới người Ngô gia đang bị Ba Trát Đồ tạm giam, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một cái.Nếu là thật sự như vậy... Có một loại khả năng, đến Chu gia là người hầu của ngũ di nương kia? Đúng lúc gân đây Ngô Mẫn của ngô gia nhân tự tiện truyên tin tức đi ung châu mà bị bắt đến trạm gác, nên sẽ những người này không chỉ muốn nắm lấy Chu gia làm lợi thế, mà còn muốn đổi lấy nhà mạng sống của người Ngô gia sao?Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Diệp Gia, còn có khác tình huống tệ hơn. Người của triều đình biết gia quyến của Chu Cảnh Sâm Ở Đông Hương trấn, âm thầm rút củi dưới đáy nồi."Tiểu Lê!" Càng nghĩ, sắc mặt Diệp Gia càng không dễ nhìn: "Lập tức đến trạm gác một chuyến, mời Ba Trát Đồ lại đây một chuyến."Tiểu Lê nghe vậy lập tức lĩnh mệnh.Diệp Gia dẫn Hỉ Lai, Hoàn Bội nhìn bốn phía phủ đệ một lần, đại khái tìm được mấy vị trí người giam qua. Vị trí này giống trong phủ, vừa lúc là phương tiện để leo lên. Nàng càng nghĩ, vẫn cảm thấy nên làm một chút phòng vệ."Hi Lai, ngươi đi kêu Tứ di, nãi nãi, Thu Nguyệt trở về, hôm nay cửa hàng Tây Thi đóng cửa sớm không tiếp tục kinh doanh."Hiện giờ Hi Lai cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng ấy không có tác dụng khác, chính là chạy chân rất nhanh: "Vâng, chủ tử."Hỉ Lai vừa đi, Diệp Gia gọi người xử lý lại tường viện. Thuận đường cũng rửa sạch tường viện bên trong một phen. Xác định không có dấu vết mới vỗ tay xoay người trở về phủ đệ. Hoàn bội vẫn đi theo bên người nàng, cũng không rời đi nửa bước.Thời tiết tháng sáu cự nóng, Diệp Gia đứng bên ngoài trong chốc lát đã mồ ướt đẫm hôi. Quần áo thời cổ đại vốn rất nặng lại dài, che đậy rất chắc chắn. Nàng không kịp đi rửa mặt, vội vàng đến phòng Dư thị đích ở.Hôm nay Dư thị là không có ra khỏi phủ, dược liệu bên xưởng kia đã bổ sung xong, cũng tuyển đủ nữ công. Cửa hàng Bên ngoài có chuyên gia kinh doanh, xưởng chỉ cần liên tục sản xuất là được. Lúc này bà ấy đang ở trong phòng dạy Nhuy tỷ nhi đọc sách biết chữ. Tuy Dư thị không phải là tài nữ, không so được với người Dư gia tài trí hơn người, nhưng thi thư lễ nhạc đều hiểu. Dạy mấy đứa nhỏ đương nhiên dư dả.Nhuy tỷ nhi ngồi chôm hỗm phía sau thư án thất sủng, banh tư thái từng bút từng bút viết chữ to.Nhuy tỷ nhi hiện giờ đã không phải hạ nhân A Mông của Ngô gia, đọc sách viết chữ đều thật sự thông minh. Nghe nói mẫu thân Nhuy tỷ nhi là tiểu tài nữ Yến Kinh, cũng là một người rất thông minh. Phụ thân Nhuy tỷ nhị nãi đứa con cả Dư thị, mặc dù không bằng Chu Cảnh Sâm thông minh trời sinh, nhưng cũng là thông minh khó có được. Nhuy tỷ nhi mới bốn tuổi nhiều cũng đã biết được hơn một ngàn chữ, cũng có thể đọc được chút thi từ đơn giản.Trong phòng lanh lảnh tiếng đọc sách, không hiểu sao lại trấn an được sự nôn nóng trong lòng Diệp Gia. Từ sau khi mang thai Diệp Gia rất nhiều lân tức giận. Bình thường nàng tức giận không lớn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nôn nóng. Nàng xuyên qua hành lang gấp khúc đến cửa sổ phòng Dư thị, Dư thị vừa thấy nàng đã không giữ quy tắc cầm sách nữa.Trong phòng Dư thị trải thảm, mấy đứa nhỏ nằm úp sấp trên chiếc bàn con. Còn đặt chút đồ ăn vặt hình người. Đồ ăn vặt hình người là do Diệp Ngũ Muội làm, hiện giờ nàng ấy rất yêu thích trù nghệ, sáng sớm phải đi sau bếp bận việc, bản thân suy nghĩ là làm món gì. Diệp Gia đến đây nhìn một vòng, không thấy Diệp Ngũ Muội, hỏi một câu: "Ngũ Muội đâu?""Con bé đang sau bếp." Linh Lung bị Diệp Gia phái đi Vu Điền, trong nhà chưa thỉnh thầy giáo, nên Dư thị ở nhà rảnh rỗi nên dạy mấy đứa nhỏ.Diệp Gia gật đầu, đi đến đối diện Dư thị.
Diệp Gia ngồi ở bên cửa sổ nhìn cây cỏ trong viện đích thực, ngón tay gõ trên bệ cửa sổ.
Nàng không khỏi địa lại nghĩ tới người Ngô gia đang bị Ba Trát Đồ tạm giam, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một cái.
Nếu là thật sự như vậy... Có một loại khả năng, đến Chu gia là người hầu của ngũ di nương kia? Đúng lúc gân đây Ngô Mẫn của ngô gia nhân tự tiện truyên tin tức đi ung châu mà bị bắt đến trạm gác, nên sẽ những người này không chỉ muốn nắm lấy Chu gia làm lợi thế, mà còn muốn đổi lấy nhà mạng sống của người Ngô gia sao?
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Diệp Gia, còn có khác tình huống tệ hơn. Người của triều đình biết gia quyến của Chu Cảnh Sâm Ở Đông Hương trấn, âm thầm rút củi dưới đáy nồi.
"Tiểu Lê!" Càng nghĩ, sắc mặt Diệp Gia càng không dễ nhìn: "Lập tức đến trạm gác một chuyến, mời Ba Trát Đồ lại đây một chuyến."
Tiểu Lê nghe vậy lập tức lĩnh mệnh.
Diệp Gia dẫn Hỉ Lai, Hoàn Bội nhìn bốn phía phủ đệ một lần, đại khái tìm được mấy vị trí người giam qua. Vị trí này giống trong phủ, vừa lúc là phương tiện để leo lên. Nàng càng nghĩ, vẫn cảm thấy nên làm một chút phòng vệ.
"Hi Lai, ngươi đi kêu Tứ di, nãi nãi, Thu Nguyệt trở về, hôm nay cửa hàng Tây Thi đóng cửa sớm không tiếp tục kinh doanh."
Hiện giờ Hi Lai cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng ấy không có tác dụng khác, chính là chạy chân rất nhanh: "Vâng, chủ tử."
Hỉ Lai vừa đi, Diệp Gia gọi người xử lý lại tường viện. Thuận đường cũng rửa sạch tường viện bên trong một phen. Xác định không có dấu vết mới vỗ tay xoay người trở về phủ đệ. Hoàn bội vẫn đi theo bên người nàng, cũng không rời đi nửa bước.
Thời tiết tháng sáu cự nóng, Diệp Gia đứng bên ngoài trong chốc lát đã mồ ướt đẫm hôi. Quần áo thời cổ đại vốn rất nặng lại dài, che đậy rất chắc chắn. Nàng không kịp đi rửa mặt, vội vàng đến phòng Dư thị đích ở.
Hôm nay Dư thị là không có ra khỏi phủ, dược liệu bên xưởng kia đã bổ sung xong, cũng tuyển đủ nữ công. Cửa hàng Bên ngoài có chuyên gia kinh doanh, xưởng chỉ cần liên tục sản xuất là được. Lúc này bà ấy đang ở trong phòng dạy Nhuy tỷ nhi đọc sách biết chữ. Tuy Dư thị không phải là tài nữ, không so được với người Dư gia tài trí hơn người, nhưng thi thư lễ nhạc đều hiểu. Dạy mấy đứa nhỏ đương nhiên dư dả.
Nhuy tỷ nhi ngồi chôm hỗm phía sau thư án thất sủng, banh tư thái từng bút từng bút viết chữ to.
Nhuy tỷ nhi hiện giờ đã không phải hạ nhân A Mông của Ngô gia, đọc sách viết chữ đều thật sự thông minh. Nghe nói mẫu thân Nhuy tỷ nhi là tiểu tài nữ Yến Kinh, cũng là một người rất thông minh. Phụ thân Nhuy tỷ nhị nãi đứa con cả Dư thị, mặc dù không bằng Chu Cảnh Sâm thông minh trời sinh, nhưng cũng là thông minh khó có được. Nhuy tỷ nhi mới bốn tuổi nhiều cũng đã biết được hơn một ngàn chữ, cũng có thể đọc được chút thi từ đơn giản.
Trong phòng lanh lảnh tiếng đọc sách, không hiểu sao lại trấn an được sự nôn nóng trong lòng Diệp Gia. Từ sau khi mang thai Diệp Gia rất nhiều lân tức giận. Bình thường nàng tức giận không lớn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nôn nóng. Nàng xuyên qua hành lang gấp khúc đến cửa sổ phòng Dư thị, Dư thị vừa thấy nàng đã không giữ quy tắc cầm sách nữa.
Trong phòng Dư thị trải thảm, mấy đứa nhỏ nằm úp sấp trên chiếc bàn con. Còn đặt chút đồ ăn vặt hình người. Đồ ăn vặt hình người là do Diệp Ngũ Muội làm, hiện giờ nàng ấy rất yêu thích trù nghệ, sáng sớm phải đi sau bếp bận việc, bản thân suy nghĩ là làm món gì. Diệp Gia đến đây nhìn một vòng, không thấy Diệp Ngũ Muội, hỏi một câu: "Ngũ Muội đâu?"
"Con bé đang sau bếp." Linh Lung bị Diệp Gia phái đi Vu Điền, trong nhà chưa thỉnh thầy giáo, nên Dư thị ở nhà rảnh rỗi nên dạy mấy đứa nhỏ.
Diệp Gia gật đầu, đi đến đối diện Dư thị.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Gia ngồi ở bên cửa sổ nhìn cây cỏ trong viện đích thực, ngón tay gõ trên bệ cửa sổ.Nàng không khỏi địa lại nghĩ tới người Ngô gia đang bị Ba Trát Đồ tạm giam, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một cái.Nếu là thật sự như vậy... Có một loại khả năng, đến Chu gia là người hầu của ngũ di nương kia? Đúng lúc gân đây Ngô Mẫn của ngô gia nhân tự tiện truyên tin tức đi ung châu mà bị bắt đến trạm gác, nên sẽ những người này không chỉ muốn nắm lấy Chu gia làm lợi thế, mà còn muốn đổi lấy nhà mạng sống của người Ngô gia sao?Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Diệp Gia, còn có khác tình huống tệ hơn. Người của triều đình biết gia quyến của Chu Cảnh Sâm Ở Đông Hương trấn, âm thầm rút củi dưới đáy nồi."Tiểu Lê!" Càng nghĩ, sắc mặt Diệp Gia càng không dễ nhìn: "Lập tức đến trạm gác một chuyến, mời Ba Trát Đồ lại đây một chuyến."Tiểu Lê nghe vậy lập tức lĩnh mệnh.Diệp Gia dẫn Hỉ Lai, Hoàn Bội nhìn bốn phía phủ đệ một lần, đại khái tìm được mấy vị trí người giam qua. Vị trí này giống trong phủ, vừa lúc là phương tiện để leo lên. Nàng càng nghĩ, vẫn cảm thấy nên làm một chút phòng vệ."Hi Lai, ngươi đi kêu Tứ di, nãi nãi, Thu Nguyệt trở về, hôm nay cửa hàng Tây Thi đóng cửa sớm không tiếp tục kinh doanh."Hiện giờ Hi Lai cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng ấy không có tác dụng khác, chính là chạy chân rất nhanh: "Vâng, chủ tử."Hỉ Lai vừa đi, Diệp Gia gọi người xử lý lại tường viện. Thuận đường cũng rửa sạch tường viện bên trong một phen. Xác định không có dấu vết mới vỗ tay xoay người trở về phủ đệ. Hoàn bội vẫn đi theo bên người nàng, cũng không rời đi nửa bước.Thời tiết tháng sáu cự nóng, Diệp Gia đứng bên ngoài trong chốc lát đã mồ ướt đẫm hôi. Quần áo thời cổ đại vốn rất nặng lại dài, che đậy rất chắc chắn. Nàng không kịp đi rửa mặt, vội vàng đến phòng Dư thị đích ở.Hôm nay Dư thị là không có ra khỏi phủ, dược liệu bên xưởng kia đã bổ sung xong, cũng tuyển đủ nữ công. Cửa hàng Bên ngoài có chuyên gia kinh doanh, xưởng chỉ cần liên tục sản xuất là được. Lúc này bà ấy đang ở trong phòng dạy Nhuy tỷ nhi đọc sách biết chữ. Tuy Dư thị không phải là tài nữ, không so được với người Dư gia tài trí hơn người, nhưng thi thư lễ nhạc đều hiểu. Dạy mấy đứa nhỏ đương nhiên dư dả.Nhuy tỷ nhi ngồi chôm hỗm phía sau thư án thất sủng, banh tư thái từng bút từng bút viết chữ to.Nhuy tỷ nhi hiện giờ đã không phải hạ nhân A Mông của Ngô gia, đọc sách viết chữ đều thật sự thông minh. Nghe nói mẫu thân Nhuy tỷ nhi là tiểu tài nữ Yến Kinh, cũng là một người rất thông minh. Phụ thân Nhuy tỷ nhị nãi đứa con cả Dư thị, mặc dù không bằng Chu Cảnh Sâm thông minh trời sinh, nhưng cũng là thông minh khó có được. Nhuy tỷ nhi mới bốn tuổi nhiều cũng đã biết được hơn một ngàn chữ, cũng có thể đọc được chút thi từ đơn giản.Trong phòng lanh lảnh tiếng đọc sách, không hiểu sao lại trấn an được sự nôn nóng trong lòng Diệp Gia. Từ sau khi mang thai Diệp Gia rất nhiều lân tức giận. Bình thường nàng tức giận không lớn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nôn nóng. Nàng xuyên qua hành lang gấp khúc đến cửa sổ phòng Dư thị, Dư thị vừa thấy nàng đã không giữ quy tắc cầm sách nữa.Trong phòng Dư thị trải thảm, mấy đứa nhỏ nằm úp sấp trên chiếc bàn con. Còn đặt chút đồ ăn vặt hình người. Đồ ăn vặt hình người là do Diệp Ngũ Muội làm, hiện giờ nàng ấy rất yêu thích trù nghệ, sáng sớm phải đi sau bếp bận việc, bản thân suy nghĩ là làm món gì. Diệp Gia đến đây nhìn một vòng, không thấy Diệp Ngũ Muội, hỏi một câu: "Ngũ Muội đâu?""Con bé đang sau bếp." Linh Lung bị Diệp Gia phái đi Vu Điền, trong nhà chưa thỉnh thầy giáo, nên Dư thị ở nhà rảnh rỗi nên dạy mấy đứa nhỏ.Diệp Gia gật đầu, đi đến đối diện Dư thị.