Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 672
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Giai không lãng phí thời gian, cuối tháng sáu, nàng thử nuôi một lứa dê non và lợn con ở biên giới.Ngô gia vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị c.h.é.m đầu, một nhà bốn người bị đẩy tới cửa đông chợ sành, phụ nhân náu mình ở thôn Tứ Đạo cuối cùng cũng lộ diện.Chính là Ngũ di nương và Dương Thành Cương vẫn chưa rời đi với bà ta.Người nghe lệnh đến Chu gia bắt bớ ngày hôm đó không ai khác chính là Dương Thành Cương, người vốn nên về Luân Đài nhưng lại không về. Lan này Dương Thành Cương mượn cớ đưa Diệp Ngũ muội về trấn Đông Hương để bí mật mang Ngũ di nương về. Mấy người Ngải Thập Lạc bắt được cũng là thủ hạ của hắn ta, nghe lệnh hắn ta mà làm việc. Họ vốn muốn trói Diệp Gia hoặc Dư thị, lấy tính mạng của Diệp Gia và Dư thị ra uy h.i.ế.p khu đóng quân thả bốn cha con Ngô gia.Người nghĩ ra chiêu này tất nhiên không phải Dương Thành Cương, Dương Thành Cương không thân thiết gì với Ngô gia, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng ngại Ngũ di nương thỉnh cầu, lấy con nối dõi Tô Lặc Đồ ra uy hiếp. Nể tình Tô Lặc Đồ bồi dưỡng huynh đệ Dương gia nhiều năm, Dương Thành Cương rốt cuộc vẫn mềm lòng, ôm tâm lý may mắn mà đồng ý yêu câu này.Tuy nhiên, bản thân Dương Thành Cương chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến ai bị thương, chỉ làm động tác giả tranh thủ cơ hội cứu cha con Ngô gia ra mà thôi.Bởi vì mối quan hệ giữa Diệp Ngũ muội và lão thái gia Dương gia nên Dương gia và Chu gia thật ra cũng coi như có chút quan hệ. Dương Thành Cương nghĩ nếu lúc đó chuyện đã rồi, Diệp Ngũ muội đứng giữa dàn xếp chu toàn thì vẫn có cơ hội cứu vãn tình thế. Hắn ta vốn định uy h.i.ế.p Ba Trát Đồ để khu đóng quân thả cha con Ngô gia, lại dàn xếp một đội đưa cả nhà Ngô gia ra khỏi Bắc Đình rồi mai danh ẩn tích.Nhưng nhiều khi không như mong muốn, mọi chuyện sẽ không diễn biến theo như kỳ vọng của hắn ta. Diệp Gia quá cảnh giác, chỉ một chút dấu vết để lại cũng bị nàng chú ý, thế nên bắt người xong tra hỏi một lát là lộ tẩy rồi rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy."Chủ tử, ngài định xử trí như thế nào?" Ba Trát Đồ khá thưởng thức đôi huynh đệ Dương Thành Liệt Dương Thành Cương này. Nếu không phải ai có chủ nấy thì họ sẽ không đến mức xa lạ như thế.Diệp Gia không hề bất ngờ với kết quả thẩm vấn này, thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối vì đúng y như dự đoán. Có người mượn danh tiếng của nàng làm mấy chuyện này, trong dự liệu nhưng cũng khiến người ta không vui. Suy tư một lát, nàng ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Cứ xử lý theo quy định của quân đội."Lông mày Ba Trát Đồ đột nhiên nhíu lại, ngước mắt nhìn Diệp Gia.Dương Thành Cương cũng khiếp sợ. Theo quy định trong quân, đội của Dương Thành Cương rất có thể sẽ bị xử tử. Ba Trát Đồ không biết Diệp Gia có thuộc quân quy hay không, mấp máy khóe miệng muốn mở miệng cầu xin. Nhưng nhìn qua Dương Thành Cương, mặt hắn ta đã sớm không còn vẻ thản nhiên mà thoắt cái trắng bệch. Nói thật, lúc đồng ý làm chuyện này, Dương Thành Cương chưa bao giờ ngờ Diệp Gia sẽ không thèm để tâm tới sự chăm sóc của Dương gia đối với Diệp Ngũ muội.Hắn muốn ngụy biện, nhưng lời đến bên miệng lại bỗng nhiên ngẩn ra, ý thức được sự vội vàng của mình.Diệp Giai bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: "Lập tín ở cửa thành, quân quy là quân quy, không có ngoại lệ. Người ngoài chớ tưởng ỷ vào sự mêm lòng ta mà tùy ý làm việc, nếu ta không nghiêm khắc, Chu gia sau này chỉ còn nước mặc cho người ta xâu xé. Mong giáo úy hiểu."Bất kể Dương Thành Cương có ý muốn đả thương người khác hay không, mọi hành động của hắn ta đều bị quy là phản bội. Nếu Chu gia xảy ra chuyện gì, Diệp Giai không chắc tình hình toàn vùng Tây Bắc có bị ảnh hưởng theo không. Nhưng có thể khẳng định, đối với Chu Cảnh Sâm mà nói đó nhất định là một đả kích rất lớn.
Diệp Giai không lãng phí thời gian, cuối tháng sáu, nàng thử nuôi một lứa dê non và lợn con ở biên giới.
Ngô gia vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị c.h.é.m đầu, một nhà bốn người bị đẩy tới cửa đông chợ sành, phụ nhân náu mình ở thôn Tứ Đạo cuối cùng cũng lộ diện.
Chính là Ngũ di nương và Dương Thành Cương vẫn chưa rời đi với bà ta.
Người nghe lệnh đến Chu gia bắt bớ ngày hôm đó không ai khác chính là Dương Thành Cương, người vốn nên về Luân Đài nhưng lại không về. Lan này Dương Thành Cương mượn cớ đưa Diệp Ngũ muội về trấn Đông Hương để bí mật mang Ngũ di nương về. Mấy người Ngải Thập Lạc bắt được cũng là thủ hạ của hắn ta, nghe lệnh hắn ta mà làm việc. Họ vốn muốn trói Diệp Gia hoặc Dư thị, lấy tính mạng của Diệp Gia và Dư thị ra uy h.i.ế.p khu đóng quân thả bốn cha con Ngô gia.
Người nghĩ ra chiêu này tất nhiên không phải Dương Thành Cương, Dương Thành Cương không thân thiết gì với Ngô gia, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng ngại Ngũ di nương thỉnh cầu, lấy con nối dõi Tô Lặc Đồ ra uy hiếp. Nể tình Tô Lặc Đồ bồi dưỡng huynh đệ Dương gia nhiều năm, Dương Thành Cương rốt cuộc vẫn mềm lòng, ôm tâm lý may mắn mà đồng ý yêu câu này.
Tuy nhiên, bản thân Dương Thành Cương chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến ai bị thương, chỉ làm động tác giả tranh thủ cơ hội cứu cha con Ngô gia ra mà thôi.
Bởi vì mối quan hệ giữa Diệp Ngũ muội và lão thái gia Dương gia nên Dương gia và Chu gia thật ra cũng coi như có chút quan hệ. Dương Thành Cương nghĩ nếu lúc đó chuyện đã rồi, Diệp Ngũ muội đứng giữa dàn xếp chu toàn thì vẫn có cơ hội cứu vãn tình thế. Hắn ta vốn định uy h.i.ế.p Ba Trát Đồ để khu đóng quân thả cha con Ngô gia, lại dàn xếp một đội đưa cả nhà Ngô gia ra khỏi Bắc Đình rồi mai danh ẩn tích.
Nhưng nhiều khi không như mong muốn, mọi chuyện sẽ không diễn biến theo như kỳ vọng của hắn ta. Diệp Gia quá cảnh giác, chỉ một chút dấu vết để lại cũng bị nàng chú ý, thế nên bắt người xong tra hỏi một lát là lộ tẩy rồi rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy.
"Chủ tử, ngài định xử trí như thế nào?" Ba Trát Đồ khá thưởng thức đôi huynh đệ Dương Thành Liệt Dương Thành Cương này. Nếu không phải ai có chủ nấy thì họ sẽ không đến mức xa lạ như thế.
Diệp Gia không hề bất ngờ với kết quả thẩm vấn này, thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối vì đúng y như dự đoán. Có người mượn danh tiếng của nàng làm mấy chuyện này, trong dự liệu nhưng cũng khiến người ta không vui. Suy tư một lát, nàng ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Cứ xử lý theo quy định của quân đội."
Lông mày Ba Trát Đồ đột nhiên nhíu lại, ngước mắt nhìn Diệp Gia.
Dương Thành Cương cũng khiếp sợ. Theo quy định trong quân, đội của Dương Thành Cương rất có thể sẽ bị xử tử. Ba Trát Đồ không biết Diệp Gia có thuộc quân quy hay không, mấp máy khóe miệng muốn mở miệng cầu xin. Nhưng nhìn qua Dương Thành Cương, mặt hắn ta đã sớm không còn vẻ thản nhiên mà thoắt cái trắng bệch. Nói thật, lúc đồng ý làm chuyện này, Dương Thành Cương chưa bao giờ ngờ Diệp Gia sẽ không thèm để tâm tới sự chăm sóc của Dương gia đối với Diệp Ngũ muội.
Hắn muốn ngụy biện, nhưng lời đến bên miệng lại bỗng nhiên ngẩn ra, ý thức được sự vội vàng của mình.
Diệp Giai bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: "Lập tín ở cửa thành, quân quy là quân quy, không có ngoại lệ. Người ngoài chớ tưởng ỷ vào sự mêm lòng ta mà tùy ý làm việc, nếu ta không nghiêm khắc, Chu gia sau này chỉ còn nước mặc cho người ta xâu xé. Mong giáo úy hiểu."
Bất kể Dương Thành Cương có ý muốn đả thương người khác hay không, mọi hành động của hắn ta đều bị quy là phản bội. Nếu Chu gia xảy ra chuyện gì, Diệp Giai không chắc tình hình toàn vùng Tây Bắc có bị ảnh hưởng theo không. Nhưng có thể khẳng định, đối với Chu Cảnh Sâm mà nói đó nhất định là một đả kích rất lớn.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Diệp Giai không lãng phí thời gian, cuối tháng sáu, nàng thử nuôi một lứa dê non và lợn con ở biên giới.Ngô gia vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị c.h.é.m đầu, một nhà bốn người bị đẩy tới cửa đông chợ sành, phụ nhân náu mình ở thôn Tứ Đạo cuối cùng cũng lộ diện.Chính là Ngũ di nương và Dương Thành Cương vẫn chưa rời đi với bà ta.Người nghe lệnh đến Chu gia bắt bớ ngày hôm đó không ai khác chính là Dương Thành Cương, người vốn nên về Luân Đài nhưng lại không về. Lan này Dương Thành Cương mượn cớ đưa Diệp Ngũ muội về trấn Đông Hương để bí mật mang Ngũ di nương về. Mấy người Ngải Thập Lạc bắt được cũng là thủ hạ của hắn ta, nghe lệnh hắn ta mà làm việc. Họ vốn muốn trói Diệp Gia hoặc Dư thị, lấy tính mạng của Diệp Gia và Dư thị ra uy h.i.ế.p khu đóng quân thả bốn cha con Ngô gia.Người nghĩ ra chiêu này tất nhiên không phải Dương Thành Cương, Dương Thành Cương không thân thiết gì với Ngô gia, đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng ngại Ngũ di nương thỉnh cầu, lấy con nối dõi Tô Lặc Đồ ra uy hiếp. Nể tình Tô Lặc Đồ bồi dưỡng huynh đệ Dương gia nhiều năm, Dương Thành Cương rốt cuộc vẫn mềm lòng, ôm tâm lý may mắn mà đồng ý yêu câu này.Tuy nhiên, bản thân Dương Thành Cương chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến ai bị thương, chỉ làm động tác giả tranh thủ cơ hội cứu cha con Ngô gia ra mà thôi.Bởi vì mối quan hệ giữa Diệp Ngũ muội và lão thái gia Dương gia nên Dương gia và Chu gia thật ra cũng coi như có chút quan hệ. Dương Thành Cương nghĩ nếu lúc đó chuyện đã rồi, Diệp Ngũ muội đứng giữa dàn xếp chu toàn thì vẫn có cơ hội cứu vãn tình thế. Hắn ta vốn định uy h.i.ế.p Ba Trát Đồ để khu đóng quân thả cha con Ngô gia, lại dàn xếp một đội đưa cả nhà Ngô gia ra khỏi Bắc Đình rồi mai danh ẩn tích.Nhưng nhiều khi không như mong muốn, mọi chuyện sẽ không diễn biến theo như kỳ vọng của hắn ta. Diệp Gia quá cảnh giác, chỉ một chút dấu vết để lại cũng bị nàng chú ý, thế nên bắt người xong tra hỏi một lát là lộ tẩy rồi rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy."Chủ tử, ngài định xử trí như thế nào?" Ba Trát Đồ khá thưởng thức đôi huynh đệ Dương Thành Liệt Dương Thành Cương này. Nếu không phải ai có chủ nấy thì họ sẽ không đến mức xa lạ như thế.Diệp Gia không hề bất ngờ với kết quả thẩm vấn này, thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối vì đúng y như dự đoán. Có người mượn danh tiếng của nàng làm mấy chuyện này, trong dự liệu nhưng cũng khiến người ta không vui. Suy tư một lát, nàng ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Cứ xử lý theo quy định của quân đội."Lông mày Ba Trát Đồ đột nhiên nhíu lại, ngước mắt nhìn Diệp Gia.Dương Thành Cương cũng khiếp sợ. Theo quy định trong quân, đội của Dương Thành Cương rất có thể sẽ bị xử tử. Ba Trát Đồ không biết Diệp Gia có thuộc quân quy hay không, mấp máy khóe miệng muốn mở miệng cầu xin. Nhưng nhìn qua Dương Thành Cương, mặt hắn ta đã sớm không còn vẻ thản nhiên mà thoắt cái trắng bệch. Nói thật, lúc đồng ý làm chuyện này, Dương Thành Cương chưa bao giờ ngờ Diệp Gia sẽ không thèm để tâm tới sự chăm sóc của Dương gia đối với Diệp Ngũ muội.Hắn muốn ngụy biện, nhưng lời đến bên miệng lại bỗng nhiên ngẩn ra, ý thức được sự vội vàng của mình.Diệp Giai bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: "Lập tín ở cửa thành, quân quy là quân quy, không có ngoại lệ. Người ngoài chớ tưởng ỷ vào sự mêm lòng ta mà tùy ý làm việc, nếu ta không nghiêm khắc, Chu gia sau này chỉ còn nước mặc cho người ta xâu xé. Mong giáo úy hiểu."Bất kể Dương Thành Cương có ý muốn đả thương người khác hay không, mọi hành động của hắn ta đều bị quy là phản bội. Nếu Chu gia xảy ra chuyện gì, Diệp Giai không chắc tình hình toàn vùng Tây Bắc có bị ảnh hưởng theo không. Nhưng có thể khẳng định, đối với Chu Cảnh Sâm mà nói đó nhất định là một đả kích rất lớn.