Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 679

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Phát giác được quân bị của quân Lĩnh Nam đã không theo kịp nữa, nhân lúc bọn chúng đang bị bệnh để lấy mạng chúng. Tập trung binh lính đóng quân Quy Tử, Vu Điền, Sơ Lặc, Cao Xướng, bao vây tiêu diệt quân Lĩnh Nam theo hình thức nửa vòng vây.Cuối tháng mười, thành công tiêu diệt sáu mươi phần trăm quân Lĩnh Nam, Hoàng Hiên Vân dẫn theo tàn binh còn lại không còn manh giáp, buộc phải quay trở ve Surabaya.Ngày mà Chu Cảnh Sâm vội vàng trở về trấn Đông Hương đúng lúc còn kịp trận tuyết lớn ở Bắc Đình. Tay hắn câm một cái đèn con thỏ, khoác áo choàng đứng trong mưa tuyết, giống như một cây tre xanh mọc lên từ mặt đất, trên gương mặt vừa toát ra vẻ lạnh lùng vừa khó mà che đậy sự sắc bén. Tuyết lớn rơi xuống lông mày và lông mi của hắn, hắn đứng trong đình viện nhìn Diệp Gia đang bắt một đứa bé nhào tới với ánh mắt giận dữ rồi từ từ mở rộng cánh tay.Diệp Gia sửng sốt, đứa bé mà nàng đang bắt trong tay giống như một con chuột đang thoát khỏi móng vuốt của con mèo vội vàng bỏ chạy mất bóng.Nàng không nghĩ gì, và bất giác bước tới phía Chu Cảnh Sâm.Chu Cảnh Sâm cũng không đành lòng để nàng bước xa như vậy, bụng của Diệp Gia đã được bảy tháng rồi. Vóc dáng vốn đã gầy của nàng khiến cho cái bụng bầu bình thường trông có vẻ lớn hơn rất nhiều. Diệp Gia mới đi một bước, Chu Cảnh Sâm đã rảo bước đi tới gân trước mặt nàng và ôm lấy người vào lòng.Hơi ấm đã bao trùm toàn thân Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm mở áo choàng ra, chụp lên người của Diệp Gia.Hắn từ từ cúi người xuống áp sát gương mặt vào bên cổ của Diệp Gia, hít mùi hương hoa lê thoang thoảng ở trên người nàng. Đôi lông mi dày đặc từ từ rung chuyển, nhưng hạt băng tuyết rơi lên trên liên chấn động rơi la chã xuống. Lâu sau, hắn mới lên tiếng khẽ trách móc một câu: "... Gia nương nàng thật độc ác, mỗi lần trả lời thư đều không hề nhắc đến một chữ về tình hình của bản thân nàng."Tim Diệp Gia đập càng nhanh, nửa năm không gặp, tướng mạo của Chu Cảnh Sâm bị năm tháng chạm trổ ngày càng hơn người. Nếu nói trước đây Chu Cảnh Sâm là quân tử nhanh nhẹn, nho nhã như ngọc. Bây giờ lại giống như truyên sinh khí vào ngọn đèn mỹ nhân có linh hồn, chỉ nhìn là có thể ăn mòn xương cốt."... Ta không có chuyện gì thì có thể viết được gì đây?"Không có chuyện gì thì không thể viết được sao?" Chu Cảnh Sâm chau mày, tỏ vẻ không hài lòng.Diệp Gia im lặng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Chu Cảnh Sâm sâu lắng giống như có thể hút người khác vào. Gãi má, mặt có hơi nóng. Trước đây cũng không phát hiện ra ánh mắt của người này lại ham muốn như vậy. Bao nhiêu năm rồi không ăn thịt, tại sao nhìn thấy nàng liên giống như con ch.ó nhìn thấy cục xương vậy. Đưa tay ra véo cái cằm của hắn và đẩy gương mặt đang tiến lại rất gần của hắn, Diệp Gia rất bình tĩnh, nghiêm khắc cảnh cáo hắn: "Một lần mang thai ngốc ba năm, nửa năm gần đây đầu óc của ta đã không dùng được rồi, chàng có biết không hả? Có thể nhớ viết thư cho chàng đã là nghĩ nát óc lắm rồi, chàng đừng có đòi hỏi cao quá."Chu Cảnh Sâm: "..."Quả nhiên Diệp Gia chính là báo ứng mà thượng thiên ban cho hắn, trả thù kiếp trước phong tình không được hóa giải của hắn.Hắn thở một hơi dài, rồi lặng lẽ nắm lấy bàn tay toàn là tro đen của Diệp Gia: "... Được rồi được rồi, đừng bôi nữa. Chỉ có dùng xà phòng thơm mới rửa sạch tro nồi dính trên bàn tay của nàng, còn dính trên mặt của ta không chùi sạch được."Diệp Gia không nhịn được mà cười trợn cả mắt, vừa nay dùng tay bắt thằng nhóc đào củ khoai lang ở trong chậu lửa rồi dính cả một tay toàn tro đen: "Sao chàng trở về đột ngột vậy?"Sợ nàng quên ta rồi."Chu Cảnh Sâm nắm lấy tay của Diệp Gia, trong lúc trời băng đất tuyết này mà tay của nàng ấm áp dễ chịu, khiến cho hắn cảm thấy yên tâm.

Phát giác được quân bị của quân Lĩnh Nam đã không theo kịp nữa, nhân lúc bọn chúng đang bị bệnh để lấy mạng chúng. Tập trung binh lính đóng quân Quy Tử, Vu Điền, Sơ Lặc, Cao Xướng, bao vây tiêu diệt quân Lĩnh Nam theo hình thức nửa vòng vây.

Cuối tháng mười, thành công tiêu diệt sáu mươi phần trăm quân Lĩnh Nam, Hoàng Hiên Vân dẫn theo tàn binh còn lại không còn manh giáp, buộc phải quay trở ve Surabaya.

Ngày mà Chu Cảnh Sâm vội vàng trở về trấn Đông Hương đúng lúc còn kịp trận tuyết lớn ở Bắc Đình. Tay hắn câm một cái đèn con thỏ, khoác áo choàng đứng trong mưa tuyết, giống như một cây tre xanh mọc lên từ mặt đất, trên gương mặt vừa toát ra vẻ lạnh lùng vừa khó mà che đậy sự sắc bén. Tuyết lớn rơi xuống lông mày và lông mi của hắn, hắn đứng trong đình viện nhìn Diệp Gia đang bắt một đứa bé nhào tới với ánh mắt giận dữ rồi từ từ mở rộng cánh tay.

Diệp Gia sửng sốt, đứa bé mà nàng đang bắt trong tay giống như một con chuột đang thoát khỏi móng vuốt của con mèo vội vàng bỏ chạy mất bóng.

Nàng không nghĩ gì, và bất giác bước tới phía Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm cũng không đành lòng để nàng bước xa như vậy, bụng của Diệp Gia đã được bảy tháng rồi. Vóc dáng vốn đã gầy của nàng khiến cho cái bụng bầu bình thường trông có vẻ lớn hơn rất nhiều. Diệp Gia mới đi một bước, Chu Cảnh Sâm đã rảo bước đi tới gân trước mặt nàng và ôm lấy người vào lòng.

Hơi ấm đã bao trùm toàn thân Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm mở áo choàng ra, chụp lên người của Diệp Gia.

Hắn từ từ cúi người xuống áp sát gương mặt vào bên cổ của Diệp Gia, hít mùi hương hoa lê thoang thoảng ở trên người nàng. Đôi lông mi dày đặc từ từ rung chuyển, nhưng hạt băng tuyết rơi lên trên liên chấn động rơi la chã xuống. Lâu sau, hắn mới lên tiếng khẽ trách móc một câu: "... Gia nương nàng thật độc ác, mỗi lần trả lời thư đều không hề nhắc đến một chữ về tình hình của bản thân nàng."

Tim Diệp Gia đập càng nhanh, nửa năm không gặp, tướng mạo của Chu Cảnh Sâm bị năm tháng chạm trổ ngày càng hơn người. Nếu nói trước đây Chu Cảnh Sâm là quân tử nhanh nhẹn, nho nhã như ngọc. Bây giờ lại giống như truyên sinh khí vào ngọn đèn mỹ nhân có linh hồn, chỉ nhìn là có thể ăn mòn xương cốt.

"... Ta không có chuyện gì thì có thể viết được gì đây?

"Không có chuyện gì thì không thể viết được sao?" Chu Cảnh Sâm chau mày, tỏ vẻ không hài lòng.

Diệp Gia im lặng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Chu Cảnh Sâm sâu lắng giống như có thể hút người khác vào. Gãi má, mặt có hơi nóng. Trước đây cũng không phát hiện ra ánh mắt của người này lại ham muốn như vậy. Bao nhiêu năm rồi không ăn thịt, tại sao nhìn thấy nàng liên giống như con ch.ó nhìn thấy cục xương vậy. Đưa tay ra véo cái cằm của hắn và đẩy gương mặt đang tiến lại rất gần của hắn, Diệp Gia rất bình tĩnh, nghiêm khắc cảnh cáo hắn: "Một lần mang thai ngốc ba năm, nửa năm gần đây đầu óc của ta đã không dùng được rồi, chàng có biết không hả? Có thể nhớ viết thư cho chàng đã là nghĩ nát óc lắm rồi, chàng đừng có đòi hỏi cao quá."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Quả nhiên Diệp Gia chính là báo ứng mà thượng thiên ban cho hắn, trả thù kiếp trước phong tình không được hóa giải của hắn.

Hắn thở một hơi dài, rồi lặng lẽ nắm lấy bàn tay toàn là tro đen của Diệp Gia: "... Được rồi được rồi, đừng bôi nữa. Chỉ có dùng xà phòng thơm mới rửa sạch tro nồi dính trên bàn tay của nàng, còn dính trên mặt của ta không chùi sạch được."

Diệp Gia không nhịn được mà cười trợn cả mắt, vừa nay dùng tay bắt thằng nhóc đào củ khoai lang ở trong chậu lửa rồi dính cả một tay toàn tro đen: "Sao chàng trở về đột ngột vậy?

"Sợ nàng quên ta rồi."

Chu Cảnh Sâm nắm lấy tay của Diệp Gia, trong lúc trời băng đất tuyết này mà tay của nàng ấm áp dễ chịu, khiến cho hắn cảm thấy yên tâm.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Phát giác được quân bị của quân Lĩnh Nam đã không theo kịp nữa, nhân lúc bọn chúng đang bị bệnh để lấy mạng chúng. Tập trung binh lính đóng quân Quy Tử, Vu Điền, Sơ Lặc, Cao Xướng, bao vây tiêu diệt quân Lĩnh Nam theo hình thức nửa vòng vây.Cuối tháng mười, thành công tiêu diệt sáu mươi phần trăm quân Lĩnh Nam, Hoàng Hiên Vân dẫn theo tàn binh còn lại không còn manh giáp, buộc phải quay trở ve Surabaya.Ngày mà Chu Cảnh Sâm vội vàng trở về trấn Đông Hương đúng lúc còn kịp trận tuyết lớn ở Bắc Đình. Tay hắn câm một cái đèn con thỏ, khoác áo choàng đứng trong mưa tuyết, giống như một cây tre xanh mọc lên từ mặt đất, trên gương mặt vừa toát ra vẻ lạnh lùng vừa khó mà che đậy sự sắc bén. Tuyết lớn rơi xuống lông mày và lông mi của hắn, hắn đứng trong đình viện nhìn Diệp Gia đang bắt một đứa bé nhào tới với ánh mắt giận dữ rồi từ từ mở rộng cánh tay.Diệp Gia sửng sốt, đứa bé mà nàng đang bắt trong tay giống như một con chuột đang thoát khỏi móng vuốt của con mèo vội vàng bỏ chạy mất bóng.Nàng không nghĩ gì, và bất giác bước tới phía Chu Cảnh Sâm.Chu Cảnh Sâm cũng không đành lòng để nàng bước xa như vậy, bụng của Diệp Gia đã được bảy tháng rồi. Vóc dáng vốn đã gầy của nàng khiến cho cái bụng bầu bình thường trông có vẻ lớn hơn rất nhiều. Diệp Gia mới đi một bước, Chu Cảnh Sâm đã rảo bước đi tới gân trước mặt nàng và ôm lấy người vào lòng.Hơi ấm đã bao trùm toàn thân Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm mở áo choàng ra, chụp lên người của Diệp Gia.Hắn từ từ cúi người xuống áp sát gương mặt vào bên cổ của Diệp Gia, hít mùi hương hoa lê thoang thoảng ở trên người nàng. Đôi lông mi dày đặc từ từ rung chuyển, nhưng hạt băng tuyết rơi lên trên liên chấn động rơi la chã xuống. Lâu sau, hắn mới lên tiếng khẽ trách móc một câu: "... Gia nương nàng thật độc ác, mỗi lần trả lời thư đều không hề nhắc đến một chữ về tình hình của bản thân nàng."Tim Diệp Gia đập càng nhanh, nửa năm không gặp, tướng mạo của Chu Cảnh Sâm bị năm tháng chạm trổ ngày càng hơn người. Nếu nói trước đây Chu Cảnh Sâm là quân tử nhanh nhẹn, nho nhã như ngọc. Bây giờ lại giống như truyên sinh khí vào ngọn đèn mỹ nhân có linh hồn, chỉ nhìn là có thể ăn mòn xương cốt."... Ta không có chuyện gì thì có thể viết được gì đây?"Không có chuyện gì thì không thể viết được sao?" Chu Cảnh Sâm chau mày, tỏ vẻ không hài lòng.Diệp Gia im lặng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Chu Cảnh Sâm sâu lắng giống như có thể hút người khác vào. Gãi má, mặt có hơi nóng. Trước đây cũng không phát hiện ra ánh mắt của người này lại ham muốn như vậy. Bao nhiêu năm rồi không ăn thịt, tại sao nhìn thấy nàng liên giống như con ch.ó nhìn thấy cục xương vậy. Đưa tay ra véo cái cằm của hắn và đẩy gương mặt đang tiến lại rất gần của hắn, Diệp Gia rất bình tĩnh, nghiêm khắc cảnh cáo hắn: "Một lần mang thai ngốc ba năm, nửa năm gần đây đầu óc của ta đã không dùng được rồi, chàng có biết không hả? Có thể nhớ viết thư cho chàng đã là nghĩ nát óc lắm rồi, chàng đừng có đòi hỏi cao quá."Chu Cảnh Sâm: "..."Quả nhiên Diệp Gia chính là báo ứng mà thượng thiên ban cho hắn, trả thù kiếp trước phong tình không được hóa giải của hắn.Hắn thở một hơi dài, rồi lặng lẽ nắm lấy bàn tay toàn là tro đen của Diệp Gia: "... Được rồi được rồi, đừng bôi nữa. Chỉ có dùng xà phòng thơm mới rửa sạch tro nồi dính trên bàn tay của nàng, còn dính trên mặt của ta không chùi sạch được."Diệp Gia không nhịn được mà cười trợn cả mắt, vừa nay dùng tay bắt thằng nhóc đào củ khoai lang ở trong chậu lửa rồi dính cả một tay toàn tro đen: "Sao chàng trở về đột ngột vậy?"Sợ nàng quên ta rồi."Chu Cảnh Sâm nắm lấy tay của Diệp Gia, trong lúc trời băng đất tuyết này mà tay của nàng ấm áp dễ chịu, khiến cho hắn cảm thấy yên tâm.

Chương 679