Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 696
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trừ phi Diệp Ngũ muội lập nữ hộ, lại có người của quan phủ bảo đảm, nữ tử mới có thể đúng lý hợp tình mà bảo vệ được gia nghiệp.Nói như vậy không có nghĩa nữ tử chưa lập gia đình không có sản nghiệp, rất nhiêu nữ tử quan gia cũng nắm giữ cửa hàng và ruộng đất trong tay. Nhưng những cửa hàng này chỉ là khế đất hoặc khế thư, chỉ sau khi chân chính xuất giá thì mấy thứ đó mới vàng thật thóc thật mà rơi vào tay các nàng. Hầu hết nữ tử không có vị hôn phu nhưng có tài sản riêng đều là góa phụ, trong nhà có hài tử phải nuôi, hoặc là bên trên có cha mẹ cần phụng dưỡng,..."..." Diệp Ngũ muội không ngờ tới điều này. Nàng ấy là người Đại Yến, tự nhiên biết nữ tử không nắm được sản nghiệp trong tay. Nhưng nàng chỉ biết một không biết hai, đọc sách vài năm nhưng không học qua luật pháp. Nghĩ chỉ cần không nói cho cha mẹ, nàng chỉ cần giấu đủ sâu là có thể giấu được.Đây là lần đầu tiên Diệp Gia nghe thấy luật này: "Còn có chuyện này à?”Dư thị chớp chớp mắt, thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba tỷ muội Diệp gia thì nhất thời cũng hơi giật mình. Trong suy nghĩ của bà ấy, Diệp Gia không gì không biết, không gì không làm được, nhưng bà thật sự không ngờ Diệp Gia lại không rõ quy định của Đại Yến vê phương diện này.Lúc này thấy ba người nghẹn họng nhìn trân trối, Dư thị suy tư một lát, quyết định giải thích luật pháp ở mặt này cho ba người nghe.Diệp Gia nghe xong thì nhíu mày. Thật ra nàng đã đoán được nữ tử thời cổ đại không có quyền sở hữu gia tài, chắc là vì quan niệm xã hội nam tôn nữ ti dẫn đến phán quyết của quan nha về mặt này có thiên hướng trọng nam khinh nữ. Nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ không đấu lại cánh đàn ông. Nhưng không ngờ Đại Yến lại ghi thẳng chuyện này vào pháp luật, rõ ràng không coi nữ tử là con người!Diệp Gia nghẹn họng, suýt trợn tròn mắt. Nói vậy chẳng lẽ còn phải thấy may vì nàng đã lập gia đình ngay từ đầu, nếu không số tiền nàng vất vả kiếm được còn bị đôi phu thê Diệp gia kia lấy đi?"Thế thì phải làm sao?" Diệp Ngũ muội ngược lại không cảm thấy cái luật này thái quá, chỉ hơi sợ: "Vậy, cửa hàng này của muội không đặt mua được sao?"Lần đầu tiên Diệp Tứ muội nghe thấy chuyện này, khờ luôn. Chớp mắt to nhìn Diệp Gia rồi lại nhìn Dư thị. Dư thị vỗ vỗ cánh tay Diệp Ngũ muội, nói: "Không phải không mua được. Có hai biện pháp, một là ngươi mua chỗ nào xa xa chút, giấu thật kỹ. Chỉ cần người Diệp gia không phát hiện, hoặc là phát hiện rồi nhưng không đòi ngươi, khe đất cửa hàng nằm trong tay ngươi thì nó chính là của ngươi. Hai là tìm người mà ngươi tin tưởng nhờ họ giúp ngươi giữ cửa hàng này trước, ngươi xuất giá rồi lại bảo người ta trả lại."Trước đây Dư thị không hề có nỗi lo lắng này. Dư gia gia đại nghiệp đại, của hôi môn cho con cái đều vô cùng phong phú. Tuy nói hôm nay những cửa hàng kia bị triều đình tịch thu từ lâu rồi, nhưng Dư thị lúc chưa xuất giá đã sở hữu hơn mười cửa hàng khế đất.Diệp Gia ngồi bên cạnh nhíu mày. Không phải nàng luôn bi quan nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, mà là nàng hôm nay tuy nói xuất giá, nhưng hơn bảy mươi cửa hàng dưới trướng chẳng lẽ muốn quản lý cũng phải dựa vào Chu Cảnh Sâm mới được?Không phải Chu Cảnh Sâm không đáng tin mà sự bị động này luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thành thật mà nói, luật pháp Đại Yến này đúng là quá đáng. Trong xã hội bình thường, nữ tử không có quyền thừa kế tài sản nếu nàng ấy sinh con gái. Thế tương lai nếu nàng và Chu Cảnh Sâm xảy ra chuyện trước khi nữ nhi xuất giá, gia nghiệp chẳng lẽ lại rơi vào tay người khác?Nhưng Chu gia không có thân thích khác, người ở Yến Kinh cũng không tính là thân thích.Diệp Gia thầm không vui, Diệp Ngũ muội suy nghĩ một lát rồi nhìn Diệp Gia: "Tỷ, tỷ tạm đứng tên cửa hàng giúp muội được không?"
Trừ phi Diệp Ngũ muội lập nữ hộ, lại có người của quan phủ bảo đảm, nữ tử mới có thể đúng lý hợp tình mà bảo vệ được gia nghiệp.
Nói như vậy không có nghĩa nữ tử chưa lập gia đình không có sản nghiệp, rất nhiêu nữ tử quan gia cũng nắm giữ cửa hàng và ruộng đất trong tay. Nhưng những cửa hàng này chỉ là khế đất hoặc khế thư, chỉ sau khi chân chính xuất giá thì mấy thứ đó mới vàng thật thóc thật mà rơi vào tay các nàng. Hầu hết nữ tử không có vị hôn phu nhưng có tài sản riêng đều là góa phụ, trong nhà có hài tử phải nuôi, hoặc là bên trên có cha mẹ cần phụng dưỡng,...
"..." Diệp Ngũ muội không ngờ tới điều này. Nàng ấy là người Đại Yến, tự nhiên biết nữ tử không nắm được sản nghiệp trong tay. Nhưng nàng chỉ biết một không biết hai, đọc sách vài năm nhưng không học qua luật pháp. Nghĩ chỉ cần không nói cho cha mẹ, nàng chỉ cần giấu đủ sâu là có thể giấu được.
Đây là lần đầu tiên Diệp Gia nghe thấy luật này: "Còn có chuyện này à?”
Dư thị chớp chớp mắt, thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba tỷ muội Diệp gia thì nhất thời cũng hơi giật mình. Trong suy nghĩ của bà ấy, Diệp Gia không gì không biết, không gì không làm được, nhưng bà thật sự không ngờ Diệp Gia lại không rõ quy định của Đại Yến vê phương diện này.
Lúc này thấy ba người nghẹn họng nhìn trân trối, Dư thị suy tư một lát, quyết định giải thích luật pháp ở mặt này cho ba người nghe.
Diệp Gia nghe xong thì nhíu mày. Thật ra nàng đã đoán được nữ tử thời cổ đại không có quyền sở hữu gia tài, chắc là vì quan niệm xã hội nam tôn nữ ti dẫn đến phán quyết của quan nha về mặt này có thiên hướng trọng nam khinh nữ. Nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ không đấu lại cánh đàn ông. Nhưng không ngờ Đại Yến lại ghi thẳng chuyện này vào pháp luật, rõ ràng không coi nữ tử là con người!
Diệp Gia nghẹn họng, suýt trợn tròn mắt. Nói vậy chẳng lẽ còn phải thấy may vì nàng đã lập gia đình ngay từ đầu, nếu không số tiền nàng vất vả kiếm được còn bị đôi phu thê Diệp gia kia lấy đi?
"Thế thì phải làm sao?" Diệp Ngũ muội ngược lại không cảm thấy cái luật này thái quá, chỉ hơi sợ: "Vậy, cửa hàng này của muội không đặt mua được sao?"
Lần đầu tiên Diệp Tứ muội nghe thấy chuyện này, khờ luôn. Chớp mắt to nhìn Diệp Gia rồi lại nhìn Dư thị. Dư thị vỗ vỗ cánh tay Diệp Ngũ muội, nói: "Không phải không mua được. Có hai biện pháp, một là ngươi mua chỗ nào xa xa chút, giấu thật kỹ. Chỉ cần người Diệp gia không phát hiện, hoặc là phát hiện rồi nhưng không đòi ngươi, khe đất cửa hàng nằm trong tay ngươi thì nó chính là của ngươi. Hai là tìm người mà ngươi tin tưởng nhờ họ giúp ngươi giữ cửa hàng này trước, ngươi xuất giá rồi lại bảo người ta trả lại."
Trước đây Dư thị không hề có nỗi lo lắng này. Dư gia gia đại nghiệp đại, của hôi môn cho con cái đều vô cùng phong phú. Tuy nói hôm nay những cửa hàng kia bị triều đình tịch thu từ lâu rồi, nhưng Dư thị lúc chưa xuất giá đã sở hữu hơn mười cửa hàng khế đất.
Diệp Gia ngồi bên cạnh nhíu mày. Không phải nàng luôn bi quan nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, mà là nàng hôm nay tuy nói xuất giá, nhưng hơn bảy mươi cửa hàng dưới trướng chẳng lẽ muốn quản lý cũng phải dựa vào Chu Cảnh Sâm mới được?
Không phải Chu Cảnh Sâm không đáng tin mà sự bị động này luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thành thật mà nói, luật pháp Đại Yến này đúng là quá đáng. Trong xã hội bình thường, nữ tử không có quyền thừa kế tài sản nếu nàng ấy sinh con gái. Thế tương lai nếu nàng và Chu Cảnh Sâm xảy ra chuyện trước khi nữ nhi xuất giá, gia nghiệp chẳng lẽ lại rơi vào tay người khác?
Nhưng Chu gia không có thân thích khác, người ở Yến Kinh cũng không tính là thân thích.
Diệp Gia thầm không vui, Diệp Ngũ muội suy nghĩ một lát rồi nhìn Diệp Gia: "Tỷ, tỷ tạm đứng tên cửa hàng giúp muội được không?"
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Trừ phi Diệp Ngũ muội lập nữ hộ, lại có người của quan phủ bảo đảm, nữ tử mới có thể đúng lý hợp tình mà bảo vệ được gia nghiệp.Nói như vậy không có nghĩa nữ tử chưa lập gia đình không có sản nghiệp, rất nhiêu nữ tử quan gia cũng nắm giữ cửa hàng và ruộng đất trong tay. Nhưng những cửa hàng này chỉ là khế đất hoặc khế thư, chỉ sau khi chân chính xuất giá thì mấy thứ đó mới vàng thật thóc thật mà rơi vào tay các nàng. Hầu hết nữ tử không có vị hôn phu nhưng có tài sản riêng đều là góa phụ, trong nhà có hài tử phải nuôi, hoặc là bên trên có cha mẹ cần phụng dưỡng,..."..." Diệp Ngũ muội không ngờ tới điều này. Nàng ấy là người Đại Yến, tự nhiên biết nữ tử không nắm được sản nghiệp trong tay. Nhưng nàng chỉ biết một không biết hai, đọc sách vài năm nhưng không học qua luật pháp. Nghĩ chỉ cần không nói cho cha mẹ, nàng chỉ cần giấu đủ sâu là có thể giấu được.Đây là lần đầu tiên Diệp Gia nghe thấy luật này: "Còn có chuyện này à?”Dư thị chớp chớp mắt, thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba tỷ muội Diệp gia thì nhất thời cũng hơi giật mình. Trong suy nghĩ của bà ấy, Diệp Gia không gì không biết, không gì không làm được, nhưng bà thật sự không ngờ Diệp Gia lại không rõ quy định của Đại Yến vê phương diện này.Lúc này thấy ba người nghẹn họng nhìn trân trối, Dư thị suy tư một lát, quyết định giải thích luật pháp ở mặt này cho ba người nghe.Diệp Gia nghe xong thì nhíu mày. Thật ra nàng đã đoán được nữ tử thời cổ đại không có quyền sở hữu gia tài, chắc là vì quan niệm xã hội nam tôn nữ ti dẫn đến phán quyết của quan nha về mặt này có thiên hướng trọng nam khinh nữ. Nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ không đấu lại cánh đàn ông. Nhưng không ngờ Đại Yến lại ghi thẳng chuyện này vào pháp luật, rõ ràng không coi nữ tử là con người!Diệp Gia nghẹn họng, suýt trợn tròn mắt. Nói vậy chẳng lẽ còn phải thấy may vì nàng đã lập gia đình ngay từ đầu, nếu không số tiền nàng vất vả kiếm được còn bị đôi phu thê Diệp gia kia lấy đi?"Thế thì phải làm sao?" Diệp Ngũ muội ngược lại không cảm thấy cái luật này thái quá, chỉ hơi sợ: "Vậy, cửa hàng này của muội không đặt mua được sao?"Lần đầu tiên Diệp Tứ muội nghe thấy chuyện này, khờ luôn. Chớp mắt to nhìn Diệp Gia rồi lại nhìn Dư thị. Dư thị vỗ vỗ cánh tay Diệp Ngũ muội, nói: "Không phải không mua được. Có hai biện pháp, một là ngươi mua chỗ nào xa xa chút, giấu thật kỹ. Chỉ cần người Diệp gia không phát hiện, hoặc là phát hiện rồi nhưng không đòi ngươi, khe đất cửa hàng nằm trong tay ngươi thì nó chính là của ngươi. Hai là tìm người mà ngươi tin tưởng nhờ họ giúp ngươi giữ cửa hàng này trước, ngươi xuất giá rồi lại bảo người ta trả lại."Trước đây Dư thị không hề có nỗi lo lắng này. Dư gia gia đại nghiệp đại, của hôi môn cho con cái đều vô cùng phong phú. Tuy nói hôm nay những cửa hàng kia bị triều đình tịch thu từ lâu rồi, nhưng Dư thị lúc chưa xuất giá đã sở hữu hơn mười cửa hàng khế đất.Diệp Gia ngồi bên cạnh nhíu mày. Không phải nàng luôn bi quan nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, mà là nàng hôm nay tuy nói xuất giá, nhưng hơn bảy mươi cửa hàng dưới trướng chẳng lẽ muốn quản lý cũng phải dựa vào Chu Cảnh Sâm mới được?Không phải Chu Cảnh Sâm không đáng tin mà sự bị động này luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thành thật mà nói, luật pháp Đại Yến này đúng là quá đáng. Trong xã hội bình thường, nữ tử không có quyền thừa kế tài sản nếu nàng ấy sinh con gái. Thế tương lai nếu nàng và Chu Cảnh Sâm xảy ra chuyện trước khi nữ nhi xuất giá, gia nghiệp chẳng lẽ lại rơi vào tay người khác?Nhưng Chu gia không có thân thích khác, người ở Yến Kinh cũng không tính là thân thích.Diệp Gia thầm không vui, Diệp Ngũ muội suy nghĩ một lát rồi nhìn Diệp Gia: "Tỷ, tỷ tạm đứng tên cửa hàng giúp muội được không?"