Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 701
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Doãn An lúc này càng ngày càng giống một chàng trai trẻ, ngay cả biểu cảm cũng trở nên sống động hơn rất nhiều. Tuy rằng trong lòng Dư thị cảm thấy rất vui vẻ nhưng bà ấy sẽ không nói gì vê đôi vợ chồng trẻ ở bên ngoài mà chỉ nói giúp Diệp Gia một câu: "Cơ thể gia nương bây giờ đang rất nặng nề, trong cái thời tiết giá lạnh như thế này nàng ấy cũng không thể di chuyển ra ngoài được. Mà sao con lại canh đúng lúc này để trở về?""Tuyết rơi không ngừng cho nên truyện tu sửa thành trại bên đó không thể nào thực hiện được, có tu sửa cũng chỉ phí công vô ích." Đương nhiên là Chu Cảnh Sâm sẽ biết đến chuyện cơ thể của Diệp Gia đang rất nặng nề, không tiện đi lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy một đám người đi ra chào đón mình, trong lòng hắn không khỏi mong muốn có một chút may mắn, nữ tử này cũng đang nhớ hắn: "Nương, dạo này sức khỏe của người và gia nương vẫn ổn chứ?""Vẫn rất tốt, vẫn rất tốt." Đã muộn như vậy rồi, nhà họ Chu cũng đã ăn tối xong rồi. Nhưng mà Dư thị vẫn thuận miệng hỏi: "Con đã ăn gì chưa?"Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Con vội vàng đi thẳng một mạch về nhà, không ghé lại dừng chân ở đâu cả.""Vậy à..."Dư thị cũng đoán được hắn chưa ăn gì. Ngồi trên xe ngựa suốt chặng đường, không có nơi nào để tìm được một ngụm thức ăn nóng hổi ngoại trừ nhấm nháp một ít đồ khô. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã rất tối, vào lúc này, Diệp ngũ muội đã sớm trở về viện nghỉ ngơi rồi cho nên muốn gọi nàng ấy ra nấu ăn cho Chu Cảnh Sâm cũng không phải là điêu dễ dàng. Nếu vậy thì đến nhờ Hỉ Lai nấu một tô mì nóng hổi rồi đưa đến co hắn có lẽ sẽ tốt hơn."Nương, không cần phải vội vàng như vậy đâu, con cũng không phải là tiểu hài tử, con có thể tự săn sóc cho mình."Dư thị cau mày khi nghe thấy hắn nói như vậy: "Đừng bắt gia nương nấu ăn cho con. Nếu thực sự không còn cách nào khác thì còn tự mình đi ra sau bếp nấu một chút cháo đi. Ta thấy bát cháo mà con nấu cho gia nương lần trước cũng ổn đấy..."Lời nói bất thình lình này của bà ấy làm cho Chu Cảnh Sâm cảm thấy xấu hổ, chuyện này xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi, không ngờ có một ngày, Dư thị lại lôi chuyện này ra nói lại.Chu Cảnh Sâm có hơi xấu hổ, mơ hồ gật đầu: "Cũng được."Dự thị không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy độ dạng nhút nhát hiếm này của hắn. Tuy nhiên, cũng không nên lam quá, một người có da mặt mỏng mà bị trêu trọc nhiều quá sẽ dẫn đến chuyện bị phản tác dụng. Hai mẹ con họ đứng tại chỗ nói chuyện thêm một lúc nữa thì Dư thị mới thả hắn đi.Lúc này Chu Cảnh Sâm mới thấp giọng nói cáo từ rồi vội vàng trở vê nhà chính. Khi hắn đến nhà chính, trời đã tối đến mức ma hắn không thể nhìn được năm ngón tay của mình. Trong phòng, thắp đèn sáng trưng, Diệp Gia đang ngôi ở mép bàn vẽ gì đó. Sắc mặt bình tĩnh và rất tập trung.Trên thực tế, trong trấn đã xảy ra những chuyện gì, Diệp Gia đều biết hết. Nàng đang sống ở Đông Hương trấn hì hiển nhiên nàng sẽ rất quan tâm và hỏi thăm tình hình bất thường ở trong trấn. Bản thân nàng cũng là một người nhạy bén, có một số việc không cần người khác chỉ ra, nàng có thể đoán được toàn cảnh sau một hồi suy nghĩ. Thời tiết lạnh bất thường đương nhiên sẽ mang lại kết quả xấu, con người bị c.h.ế.t cóng. Đúng nghĩa là lạnh đến mỗi c.h.ế.t cóng.Nghĩ đến bức tranh vẽ giường lò lúc trước đã để lại ấn tượng trong đầu Chu Cảnh Sâm, đương nhiên nàng sẽ nguyện ý cố gắng giúp đỡ với một chút sức mọn của mình. Thành thật mà nói, nếu nàng không lựa chọn ở bên Chu Cảnh Sâm, chắc chắn nàng sẽ không ra mặt để xử lý chuyện này. nhất định sẽ không ra mặt quan tâm. Nhưng có một câu nói gọi là tại vị mưu chính, bây giờ nàng đã đứng ơ vị trí này vì vậy phải gánh vác một phần trách nhiệm.
Doãn An lúc này càng ngày càng giống một chàng trai trẻ, ngay cả biểu cảm cũng trở nên sống động hơn rất nhiều. Tuy rằng trong lòng Dư thị cảm thấy rất vui vẻ nhưng bà ấy sẽ không nói gì vê đôi vợ chồng trẻ ở bên ngoài mà chỉ nói giúp Diệp Gia một câu: "Cơ thể gia nương bây giờ đang rất nặng nề, trong cái thời tiết giá lạnh như thế này nàng ấy cũng không thể di chuyển ra ngoài được. Mà sao con lại canh đúng lúc này để trở về?"
"Tuyết rơi không ngừng cho nên truyện tu sửa thành trại bên đó không thể nào thực hiện được, có tu sửa cũng chỉ phí công vô ích." Đương nhiên là Chu Cảnh Sâm sẽ biết đến chuyện cơ thể của Diệp Gia đang rất nặng nề, không tiện đi lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy một đám người đi ra chào đón mình, trong lòng hắn không khỏi mong muốn có một chút may mắn, nữ tử này cũng đang nhớ hắn: "Nương, dạo này sức khỏe của người và gia nương vẫn ổn chứ?"
"Vẫn rất tốt, vẫn rất tốt." Đã muộn như vậy rồi, nhà họ Chu cũng đã ăn tối xong rồi. Nhưng mà Dư thị vẫn thuận miệng hỏi: "Con đã ăn gì chưa?"
Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Con vội vàng đi thẳng một mạch về nhà, không ghé lại dừng chân ở đâu cả."
"Vậy à..."
Dư thị cũng đoán được hắn chưa ăn gì. Ngồi trên xe ngựa suốt chặng đường, không có nơi nào để tìm được một ngụm thức ăn nóng hổi ngoại trừ nhấm nháp một ít đồ khô. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã rất tối, vào lúc này, Diệp ngũ muội đã sớm trở về viện nghỉ ngơi rồi cho nên muốn gọi nàng ấy ra nấu ăn cho Chu Cảnh Sâm cũng không phải là điêu dễ dàng. Nếu vậy thì đến nhờ Hỉ Lai nấu một tô mì nóng hổi rồi đưa đến co hắn có lẽ sẽ tốt hơn.
"Nương, không cần phải vội vàng như vậy đâu, con cũng không phải là tiểu hài tử, con có thể tự săn sóc cho mình."
Dư thị cau mày khi nghe thấy hắn nói như vậy: "Đừng bắt gia nương nấu ăn cho con. Nếu thực sự không còn cách nào khác thì còn tự mình đi ra sau bếp nấu một chút cháo đi. Ta thấy bát cháo mà con nấu cho gia nương lần trước cũng ổn đấy..."
Lời nói bất thình lình này của bà ấy làm cho Chu Cảnh Sâm cảm thấy xấu hổ, chuyện này xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi, không ngờ có một ngày, Dư thị lại lôi chuyện này ra nói lại.
Chu Cảnh Sâm có hơi xấu hổ, mơ hồ gật đầu: "Cũng được."
Dự thị không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy độ dạng nhút nhát hiếm này của hắn. Tuy nhiên, cũng không nên lam quá, một người có da mặt mỏng mà bị trêu trọc nhiều quá sẽ dẫn đến chuyện bị phản tác dụng. Hai mẹ con họ đứng tại chỗ nói chuyện thêm một lúc nữa thì Dư thị mới thả hắn đi.
Lúc này Chu Cảnh Sâm mới thấp giọng nói cáo từ rồi vội vàng trở vê nhà chính. Khi hắn đến nhà chính, trời đã tối đến mức ma hắn không thể nhìn được năm ngón tay của mình. Trong phòng, thắp đèn sáng trưng, Diệp Gia đang ngôi ở mép bàn vẽ gì đó. Sắc mặt bình tĩnh và rất tập trung.
Trên thực tế, trong trấn đã xảy ra những chuyện gì, Diệp Gia đều biết hết. Nàng đang sống ở Đông Hương trấn hì hiển nhiên nàng sẽ rất quan tâm và hỏi thăm tình hình bất thường ở trong trấn. Bản thân nàng cũng là một người nhạy bén, có một số việc không cần người khác chỉ ra, nàng có thể đoán được toàn cảnh sau một hồi suy nghĩ. Thời tiết lạnh bất thường đương nhiên sẽ mang lại kết quả xấu, con người bị c.h.ế.t cóng. Đúng nghĩa là lạnh đến mỗi c.h.ế.t cóng.
Nghĩ đến bức tranh vẽ giường lò lúc trước đã để lại ấn tượng trong đầu Chu Cảnh Sâm, đương nhiên nàng sẽ nguyện ý cố gắng giúp đỡ với một chút sức mọn của mình. Thành thật mà nói, nếu nàng không lựa chọn ở bên Chu Cảnh Sâm, chắc chắn nàng sẽ không ra mặt để xử lý chuyện này. nhất định sẽ không ra mặt quan tâm. Nhưng có một câu nói gọi là tại vị mưu chính, bây giờ nàng đã đứng ơ vị trí này vì vậy phải gánh vác một phần trách nhiệm.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Doãn An lúc này càng ngày càng giống một chàng trai trẻ, ngay cả biểu cảm cũng trở nên sống động hơn rất nhiều. Tuy rằng trong lòng Dư thị cảm thấy rất vui vẻ nhưng bà ấy sẽ không nói gì vê đôi vợ chồng trẻ ở bên ngoài mà chỉ nói giúp Diệp Gia một câu: "Cơ thể gia nương bây giờ đang rất nặng nề, trong cái thời tiết giá lạnh như thế này nàng ấy cũng không thể di chuyển ra ngoài được. Mà sao con lại canh đúng lúc này để trở về?""Tuyết rơi không ngừng cho nên truyện tu sửa thành trại bên đó không thể nào thực hiện được, có tu sửa cũng chỉ phí công vô ích." Đương nhiên là Chu Cảnh Sâm sẽ biết đến chuyện cơ thể của Diệp Gia đang rất nặng nề, không tiện đi lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy một đám người đi ra chào đón mình, trong lòng hắn không khỏi mong muốn có một chút may mắn, nữ tử này cũng đang nhớ hắn: "Nương, dạo này sức khỏe của người và gia nương vẫn ổn chứ?""Vẫn rất tốt, vẫn rất tốt." Đã muộn như vậy rồi, nhà họ Chu cũng đã ăn tối xong rồi. Nhưng mà Dư thị vẫn thuận miệng hỏi: "Con đã ăn gì chưa?"Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Con vội vàng đi thẳng một mạch về nhà, không ghé lại dừng chân ở đâu cả.""Vậy à..."Dư thị cũng đoán được hắn chưa ăn gì. Ngồi trên xe ngựa suốt chặng đường, không có nơi nào để tìm được một ngụm thức ăn nóng hổi ngoại trừ nhấm nháp một ít đồ khô. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã rất tối, vào lúc này, Diệp ngũ muội đã sớm trở về viện nghỉ ngơi rồi cho nên muốn gọi nàng ấy ra nấu ăn cho Chu Cảnh Sâm cũng không phải là điêu dễ dàng. Nếu vậy thì đến nhờ Hỉ Lai nấu một tô mì nóng hổi rồi đưa đến co hắn có lẽ sẽ tốt hơn."Nương, không cần phải vội vàng như vậy đâu, con cũng không phải là tiểu hài tử, con có thể tự săn sóc cho mình."Dư thị cau mày khi nghe thấy hắn nói như vậy: "Đừng bắt gia nương nấu ăn cho con. Nếu thực sự không còn cách nào khác thì còn tự mình đi ra sau bếp nấu một chút cháo đi. Ta thấy bát cháo mà con nấu cho gia nương lần trước cũng ổn đấy..."Lời nói bất thình lình này của bà ấy làm cho Chu Cảnh Sâm cảm thấy xấu hổ, chuyện này xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi, không ngờ có một ngày, Dư thị lại lôi chuyện này ra nói lại.Chu Cảnh Sâm có hơi xấu hổ, mơ hồ gật đầu: "Cũng được."Dự thị không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy độ dạng nhút nhát hiếm này của hắn. Tuy nhiên, cũng không nên lam quá, một người có da mặt mỏng mà bị trêu trọc nhiều quá sẽ dẫn đến chuyện bị phản tác dụng. Hai mẹ con họ đứng tại chỗ nói chuyện thêm một lúc nữa thì Dư thị mới thả hắn đi.Lúc này Chu Cảnh Sâm mới thấp giọng nói cáo từ rồi vội vàng trở vê nhà chính. Khi hắn đến nhà chính, trời đã tối đến mức ma hắn không thể nhìn được năm ngón tay của mình. Trong phòng, thắp đèn sáng trưng, Diệp Gia đang ngôi ở mép bàn vẽ gì đó. Sắc mặt bình tĩnh và rất tập trung.Trên thực tế, trong trấn đã xảy ra những chuyện gì, Diệp Gia đều biết hết. Nàng đang sống ở Đông Hương trấn hì hiển nhiên nàng sẽ rất quan tâm và hỏi thăm tình hình bất thường ở trong trấn. Bản thân nàng cũng là một người nhạy bén, có một số việc không cần người khác chỉ ra, nàng có thể đoán được toàn cảnh sau một hồi suy nghĩ. Thời tiết lạnh bất thường đương nhiên sẽ mang lại kết quả xấu, con người bị c.h.ế.t cóng. Đúng nghĩa là lạnh đến mỗi c.h.ế.t cóng.Nghĩ đến bức tranh vẽ giường lò lúc trước đã để lại ấn tượng trong đầu Chu Cảnh Sâm, đương nhiên nàng sẽ nguyện ý cố gắng giúp đỡ với một chút sức mọn của mình. Thành thật mà nói, nếu nàng không lựa chọn ở bên Chu Cảnh Sâm, chắc chắn nàng sẽ không ra mặt để xử lý chuyện này. nhất định sẽ không ra mặt quan tâm. Nhưng có một câu nói gọi là tại vị mưu chính, bây giờ nàng đã đứng ơ vị trí này vì vậy phải gánh vác một phần trách nhiệm.