Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 714
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Nương, người lại không biết tính cách của con trai Nghiêm gia bên đấy hay sao?" Diệp tứ muội hơi không thể tưởng tượng được: "Với bộ dáng của hắn ta, người định để ngũ muội làm góa phụ cả đời sao?"Diệp Tô thị nghe những lời nàng ấy nói cũng chỉ biết khóc. Diệp ngũ muội đã từng nói những lời này trước đây, hết lần này đến lần khác, Diệp Tô thị sớm đã thờ ơ. Lúc này không những không nao lòng, ngược lại còn cảm thấy khó chịu: "Đây là hôn sự của muội muội con, con lại xen vào làm gì hải"Diệp tứ muội bị sự vô sỉ của bà ta tát thẳng vào mặt, đến mức nghẹn ngào, hồi lâu không thể nói thành lời.Một số lời đã từng nói trước đây, bây giờ nói lại cũng chẳng có ích gì. Diệp Tô thị lại khống chế người y như cũ: "Nhà chúng ta đã nhận ba trăm lượng và tiền lễ vật của Nghiêm gia rồi. Cha con sớm đã tiêu số tiền đó để làm mai làm mối cho huynh trưởng và cháu trai của con. Bây giờ Nghiêm gia đến tìm chúng ta để lấy lại, thì chúng ta cũng không thể lấy đâu ra được! Đệ nương, con thật sự có thể trơ mắt nhìn cha nương mình bị ép c.h.ế.t lúc tuổi già sao..."Ngay từ đầu Dư thị đã biết Diệp ngũ muội bỏ nhà đi vì hôn sự, nhưng thật ra nội tình như nào thì bà ấy không rõ lắm. Lúc này đầu óc cứ như trên mây, bối rối, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên ra sức giúp: "Thông gia, bà đang làm gì vậy? Chuyện hôn sự không thành thì để sau bàn lại. Đừng đem chuyện c.h.ế.t chóc nói ở miệng vào dịp năm mới thế chứ...""Thông gia, đây là chuyện trong nhà của Diệp gia ta."Câu nói của Diệp Tô thị quá đốp chát, khiến Dư thị khó nói nên lời.Bà ấy nhìn Diệp tứ muội, Diệp tứ muội muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự. Muốn nói điều gì, nhưng có vẻ băn khoăn giữ thể diện trong nhà, nên cuối cùng không tiết lộ. Trước đây Diệp ngũ muội cũng khóc lóc, cũng gây rối, thậm chí còn bỏ chạy, biết cha ruột không coi con gái mình như một con người. Nàng ấy không còn mong nương có thể giúp mình nữa, mặt ngơ ngác đứng sang một bên và không nói gì.Diệp Tô thị nhìn thấy nàng ấy như vậy thì tức giận: "Đệ nương, cả đời ta vì Diệp gia chưa từng ăn thức ăn ngon hay dùng đồ tốt, cả đời đã khổ lắm rồi. Giờ đây khó khăn lắm mới có được một cuộc sống yên ổn, con cứ coi như thương xót nương con không được hay sao?""Nương, con thương xót người, ai sẽ quan tâm đến con?" Diệp ngũ muội lòng lạnh như tro nguội, nàng ấy chỉ hỏi bà ta: "Con mới mười sáu tuổi, đời này của con không xứng đáng được sống tốt hơn sao?"Diệp Tô thị nghẹn ngào, dừng lại, quở trách: "Con đang nói cái gì vậy? Nghiêm gia họ có chỗ nào không tốt?"Trong thời gian này, Diệp Tô thị đã bị sự giàu có của Nghiêm gia làm mờ con mắt. Với số tiền của lão thái thái nhà quan, dăm ba bữa Nghiêm gia lại mời đôi phu thê già Diệp gia đến Nghiêm phủ ng6i. Ngay cả đồ ăn thức uống, Nghiêm gia cũng hứa rằng chỉ cần Diệp ngũ muội gả qua đây, thậm chí họ sẵn sàng tặng cho Diệp gia hai cửa hàng làm lễ vật. Sau thời gian này, mọi người ở Luân Đài đều biết Nghiêm gia và Diệp gia sắp thành thông gia rồi.Nói cách khác, nếu Diệp ngũ muội không gả cho Nghiêm gia, những nhà khác cũng sẽ không sẵn lòng lấy nàng ấy. Diệp Tô thị cảm thấy bản thân đang không coi con gái mình là con người, tuy sau này có thể không có cuộc sống của đôi phu thê, nhưng Nghiêm gia lại giàu cgl"Đời người chỉ cân ăn ngon và mặc đẹp, những ngày tháng sau này sẽ không gặp phải khó khăn trong cuộc sống!"Diệp Tô thị không có suy nghĩ gì lớn, cả đời này của bà ta cho dù con trai lên làm hiệu úy cũng không thể ăn thịt hằng ngày. Có sự giúp đỡ của Nghiêm gia, họ mới có thể sống những ngày tháng ăn ngon uống đã. Không những hôn sự của con trai trưởng được giải quyết mà hôn sự của cháu đích tôn, cháu trai thứ và thậm chí cả những cháu trai sau này cũng có thể được quyết định, và mỗi người trong số họ đều là con nương của gia đình giàu có.
"Nương, người lại không biết tính cách của con trai Nghiêm gia bên đấy hay sao?" Diệp tứ muội hơi không thể tưởng tượng được: "Với bộ dáng của hắn ta, người định để ngũ muội làm góa phụ cả đời sao?"
Diệp Tô thị nghe những lời nàng ấy nói cũng chỉ biết khóc. Diệp ngũ muội đã từng nói những lời này trước đây, hết lần này đến lần khác, Diệp Tô thị sớm đã thờ ơ. Lúc này không những không nao lòng, ngược lại còn cảm thấy khó chịu: "Đây là hôn sự của muội muội con, con lại xen vào làm gì hải"
Diệp tứ muội bị sự vô sỉ của bà ta tát thẳng vào mặt, đến mức nghẹn ngào, hồi lâu không thể nói thành lời.
Một số lời đã từng nói trước đây, bây giờ nói lại cũng chẳng có ích gì. Diệp Tô thị lại khống chế người y như cũ: "Nhà chúng ta đã nhận ba trăm lượng và tiền lễ vật của Nghiêm gia rồi. Cha con sớm đã tiêu số tiền đó để làm mai làm mối cho huynh trưởng và cháu trai của con. Bây giờ Nghiêm gia đến tìm chúng ta để lấy lại, thì chúng ta cũng không thể lấy đâu ra được! Đệ nương, con thật sự có thể trơ mắt nhìn cha nương mình bị ép c.h.ế.t lúc tuổi già sao..."
Ngay từ đầu Dư thị đã biết Diệp ngũ muội bỏ nhà đi vì hôn sự, nhưng thật ra nội tình như nào thì bà ấy không rõ lắm. Lúc này đầu óc cứ như trên mây, bối rối, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên ra sức giúp: "Thông gia, bà đang làm gì vậy? Chuyện hôn sự không thành thì để sau bàn lại. Đừng đem chuyện c.h.ế.t chóc nói ở miệng vào dịp năm mới thế chứ..."
"Thông gia, đây là chuyện trong nhà của Diệp gia ta."
Câu nói của Diệp Tô thị quá đốp chát, khiến Dư thị khó nói nên lời.
Bà ấy nhìn Diệp tứ muội, Diệp tứ muội muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự. Muốn nói điều gì, nhưng có vẻ băn khoăn giữ thể diện trong nhà, nên cuối cùng không tiết lộ. Trước đây Diệp ngũ muội cũng khóc lóc, cũng gây rối, thậm chí còn bỏ chạy, biết cha ruột không coi con gái mình như một con người. Nàng ấy không còn mong nương có thể giúp mình nữa, mặt ngơ ngác đứng sang một bên và không nói gì.
Diệp Tô thị nhìn thấy nàng ấy như vậy thì tức giận: "Đệ nương, cả đời ta vì Diệp gia chưa từng ăn thức ăn ngon hay dùng đồ tốt, cả đời đã khổ lắm rồi. Giờ đây khó khăn lắm mới có được một cuộc sống yên ổn, con cứ coi như thương xót nương con không được hay sao?"
"Nương, con thương xót người, ai sẽ quan tâm đến con?" Diệp ngũ muội lòng lạnh như tro nguội, nàng ấy chỉ hỏi bà ta: "Con mới mười sáu tuổi, đời này của con không xứng đáng được sống tốt hơn sao?"
Diệp Tô thị nghẹn ngào, dừng lại, quở trách: "Con đang nói cái gì vậy? Nghiêm gia họ có chỗ nào không tốt?"
Trong thời gian này, Diệp Tô thị đã bị sự giàu có của Nghiêm gia làm mờ con mắt. Với số tiền của lão thái thái nhà quan, dăm ba bữa Nghiêm gia lại mời đôi phu thê già Diệp gia đến Nghiêm phủ ng6i. Ngay cả đồ ăn thức uống, Nghiêm gia cũng hứa rằng chỉ cần Diệp ngũ muội gả qua đây, thậm chí họ sẵn sàng tặng cho Diệp gia hai cửa hàng làm lễ vật. Sau thời gian này, mọi người ở Luân Đài đều biết Nghiêm gia và Diệp gia sắp thành thông gia rồi.
Nói cách khác, nếu Diệp ngũ muội không gả cho Nghiêm gia, những nhà khác cũng sẽ không sẵn lòng lấy nàng ấy. Diệp Tô thị cảm thấy bản thân đang không coi con gái mình là con người, tuy sau này có thể không có cuộc sống của đôi phu thê, nhưng Nghiêm gia lại giàu cgl
"Đời người chỉ cân ăn ngon và mặc đẹp, những ngày tháng sau này sẽ không gặp phải khó khăn trong cuộc sống!"
Diệp Tô thị không có suy nghĩ gì lớn, cả đời này của bà ta cho dù con trai lên làm hiệu úy cũng không thể ăn thịt hằng ngày. Có sự giúp đỡ của Nghiêm gia, họ mới có thể sống những ngày tháng ăn ngon uống đã. Không những hôn sự của con trai trưởng được giải quyết mà hôn sự của cháu đích tôn, cháu trai thứ và thậm chí cả những cháu trai sau này cũng có thể được quyết định, và mỗi người trong số họ đều là con nương của gia đình giàu có.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… "Nương, người lại không biết tính cách của con trai Nghiêm gia bên đấy hay sao?" Diệp tứ muội hơi không thể tưởng tượng được: "Với bộ dáng của hắn ta, người định để ngũ muội làm góa phụ cả đời sao?"Diệp Tô thị nghe những lời nàng ấy nói cũng chỉ biết khóc. Diệp ngũ muội đã từng nói những lời này trước đây, hết lần này đến lần khác, Diệp Tô thị sớm đã thờ ơ. Lúc này không những không nao lòng, ngược lại còn cảm thấy khó chịu: "Đây là hôn sự của muội muội con, con lại xen vào làm gì hải"Diệp tứ muội bị sự vô sỉ của bà ta tát thẳng vào mặt, đến mức nghẹn ngào, hồi lâu không thể nói thành lời.Một số lời đã từng nói trước đây, bây giờ nói lại cũng chẳng có ích gì. Diệp Tô thị lại khống chế người y như cũ: "Nhà chúng ta đã nhận ba trăm lượng và tiền lễ vật của Nghiêm gia rồi. Cha con sớm đã tiêu số tiền đó để làm mai làm mối cho huynh trưởng và cháu trai của con. Bây giờ Nghiêm gia đến tìm chúng ta để lấy lại, thì chúng ta cũng không thể lấy đâu ra được! Đệ nương, con thật sự có thể trơ mắt nhìn cha nương mình bị ép c.h.ế.t lúc tuổi già sao..."Ngay từ đầu Dư thị đã biết Diệp ngũ muội bỏ nhà đi vì hôn sự, nhưng thật ra nội tình như nào thì bà ấy không rõ lắm. Lúc này đầu óc cứ như trên mây, bối rối, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên ra sức giúp: "Thông gia, bà đang làm gì vậy? Chuyện hôn sự không thành thì để sau bàn lại. Đừng đem chuyện c.h.ế.t chóc nói ở miệng vào dịp năm mới thế chứ...""Thông gia, đây là chuyện trong nhà của Diệp gia ta."Câu nói của Diệp Tô thị quá đốp chát, khiến Dư thị khó nói nên lời.Bà ấy nhìn Diệp tứ muội, Diệp tứ muội muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự. Muốn nói điều gì, nhưng có vẻ băn khoăn giữ thể diện trong nhà, nên cuối cùng không tiết lộ. Trước đây Diệp ngũ muội cũng khóc lóc, cũng gây rối, thậm chí còn bỏ chạy, biết cha ruột không coi con gái mình như một con người. Nàng ấy không còn mong nương có thể giúp mình nữa, mặt ngơ ngác đứng sang một bên và không nói gì.Diệp Tô thị nhìn thấy nàng ấy như vậy thì tức giận: "Đệ nương, cả đời ta vì Diệp gia chưa từng ăn thức ăn ngon hay dùng đồ tốt, cả đời đã khổ lắm rồi. Giờ đây khó khăn lắm mới có được một cuộc sống yên ổn, con cứ coi như thương xót nương con không được hay sao?""Nương, con thương xót người, ai sẽ quan tâm đến con?" Diệp ngũ muội lòng lạnh như tro nguội, nàng ấy chỉ hỏi bà ta: "Con mới mười sáu tuổi, đời này của con không xứng đáng được sống tốt hơn sao?"Diệp Tô thị nghẹn ngào, dừng lại, quở trách: "Con đang nói cái gì vậy? Nghiêm gia họ có chỗ nào không tốt?"Trong thời gian này, Diệp Tô thị đã bị sự giàu có của Nghiêm gia làm mờ con mắt. Với số tiền của lão thái thái nhà quan, dăm ba bữa Nghiêm gia lại mời đôi phu thê già Diệp gia đến Nghiêm phủ ng6i. Ngay cả đồ ăn thức uống, Nghiêm gia cũng hứa rằng chỉ cần Diệp ngũ muội gả qua đây, thậm chí họ sẵn sàng tặng cho Diệp gia hai cửa hàng làm lễ vật. Sau thời gian này, mọi người ở Luân Đài đều biết Nghiêm gia và Diệp gia sắp thành thông gia rồi.Nói cách khác, nếu Diệp ngũ muội không gả cho Nghiêm gia, những nhà khác cũng sẽ không sẵn lòng lấy nàng ấy. Diệp Tô thị cảm thấy bản thân đang không coi con gái mình là con người, tuy sau này có thể không có cuộc sống của đôi phu thê, nhưng Nghiêm gia lại giàu cgl"Đời người chỉ cân ăn ngon và mặc đẹp, những ngày tháng sau này sẽ không gặp phải khó khăn trong cuộc sống!"Diệp Tô thị không có suy nghĩ gì lớn, cả đời này của bà ta cho dù con trai lên làm hiệu úy cũng không thể ăn thịt hằng ngày. Có sự giúp đỡ của Nghiêm gia, họ mới có thể sống những ngày tháng ăn ngon uống đã. Không những hôn sự của con trai trưởng được giải quyết mà hôn sự của cháu đích tôn, cháu trai thứ và thậm chí cả những cháu trai sau này cũng có thể được quyết định, và mỗi người trong số họ đều là con nương của gia đình giàu có.