Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 717

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Huống chi, mấy năm nay Nghiêm gia cũng không làm được chuyện gì tốt, nếu không sao lại phải cầu xin đôi phu thê già Diệp gia mà chẳng được gì chứ?Hắn chậm rãi đi tới, đặt sách lên bàn, vừa sắp xếp lại cẩn thận vừa nói: "Chuyện này mọi người không phải lo lắng, đã giao cho Liễu Nguyên rồi.""Liễu Nguyên?""Ừm”" Chu Cảnh Sâm vuốt tóc xõa trước mặt rồi quay người: "Vừa khéo tìm được việc cho cậu ta làm.”Nếu đã giao cho Liễu Nguyên xử lý, Diệp Gia sẽ không còn lo lắng gì nữa. Liễu Nguyên nhìn thì có vẻ lười nhác, nhưng thực chất làm việc lại rất dứt khoát, gọn gàng. Nhưng mà đã lâu rồi Diệp Gia không nghe thấy cái tên này, cho rằng Liễu Nguyên dường như sẽ không còn xuất hiện ở Chu gia nữa.Dừng một chút, nàng hỏi: "Tướng công, không phải Liễu Nguyên đang ở An Tây Đô Hộ phủ sao? Thế nào lại chạy tới Luân Đài vậy?""Bên Luân Đài có một số việc cần phải xử lý." Chu Cảnh Sâm không nói rõ ra: "Cậu ta tới đây một chuyến, hiển nhiên đã có chuẩn bị trước..."Diệp Gia chớp mắt, đoán rằng chuyện này có thể có liên quan đến cuộc tuyên chiến với triều đình vào đầu xuân năm sau. Chu Cảnh Sâm thích sắp đặt trước khi làm việc gì, tuy Diệp Gia hỏi nhưng cũng không hỏi quá chỉ tiết. Gật đầu rồi, Diệp Gia cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.Dư thị nhìn Diệp Gia bên trái rồi lại nhìn Chu Cảnh Sâm bên phải, đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ: "Doãn An, ta nhớ năm nay Liễu Nguyên cũng đã hai tư, hai lăm tuổi gì đó rồi phải không?""Hả?”" Bà ấy đột nhiên hỏi vấn đề này, Chu Cảnh Sâm có chút không kịp phản ứng.“Thành thân chưa?"Chu Cảnh Sâm: "..."Diệp Gia:Dư thị buột miệng nói ra, thấy dáng vẻ vô cùng bối rối của cặp phu thê Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia thì liền cười nói: "Chỉ là tò mò nên hỏi thôi, hỏi thôi.""Mọi người cứ yên tâm, chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa, Nghiêm gia không chống nổi sóng lớn này đâu."Diệp Gia không biết cách giải quyết hoàn hảo mà Chu Cảnh Sâm đã nhắc đến là như thế nào. Nhưng năm nay trôi qua thật sự rất vội vã.Đâu tiên là buộc phải tắm ba ngày, tất cả người Dư gia đến Chu gia. Trên dưới Dư gia đều có thái độ rõ ràng, tỏ ra hài lòng, xem trọng Tiểu Thuật Bạch. Người Dư gia biết rõ đứa trẻ này có ý nghĩa như thế nào với Dư thị, tất nhiên yêu ai yêu cả đường đi lối vê. Dư lão thái gia ôm đứa bé vào lòng không nỡ buông, bất ngờ mở mắt nói dối rằng con khỉ nhỏ màu đỏ này sinh ra cực kỳ anh tuấn.Nói đi nói lại Diệp Gia không nhìn ra vẻ khôi ngô từ khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không phủ nhận, được người khác khen như vậy, trong lòng Diệp Gia rất vui.Vì người Dư gia đã ở đây nên năm nay sẽ không quay về. Bất kể là ở An Tây Đô Hộ phủ hay bây giờ ở Bắc Đình, họ đều được coi là khách. Nếu đã là khách thì ở đâu cũng vậy. Vừa khéo phủ đệ Chu gia đủ lớn, Dư thị cũng có ý giữ họ lại, qua Tết sẽ hoàn toàn không rời đi. Diệp Gia thực sự có hơi không thoải mái. Trong nhà có quá nhiều trưởng bối, không để ý mọi việc. Nhưng hiếm khi đến Tết, náo nhiệt một chút cũng tốt.Tết này đông vui hơn năm ngoái, nụ cười trên môi Dư thị chưa hề tắt. Mấy cữu mẫu trong Dư gia là những người rất chu đáo, sẽ không gây rắc rối đâu. Thật trùng hợp, nhị cữu mẫu cũng am hiểu về phấn hồng và thủy phấn như Dư thị, hai người thực sự rất hợp nhau.

Huống chi, mấy năm nay Nghiêm gia cũng không làm được chuyện gì tốt, nếu không sao lại phải cầu xin đôi phu thê già Diệp gia mà chẳng được gì chứ?

Hắn chậm rãi đi tới, đặt sách lên bàn, vừa sắp xếp lại cẩn thận vừa nói: "Chuyện này mọi người không phải lo lắng, đã giao cho Liễu Nguyên rồi."

"Liễu Nguyên?"

"Ừm”" Chu Cảnh Sâm vuốt tóc xõa trước mặt rồi quay người: "Vừa khéo tìm được việc cho cậu ta làm.”

Nếu đã giao cho Liễu Nguyên xử lý, Diệp Gia sẽ không còn lo lắng gì nữa. Liễu Nguyên nhìn thì có vẻ lười nhác, nhưng thực chất làm việc lại rất dứt khoát, gọn gàng. Nhưng mà đã lâu rồi Diệp Gia không nghe thấy cái tên này, cho rằng Liễu Nguyên dường như sẽ không còn xuất hiện ở Chu gia nữa.

Dừng một chút, nàng hỏi: "Tướng công, không phải Liễu Nguyên đang ở An Tây Đô Hộ phủ sao? Thế nào lại chạy tới Luân Đài vậy?"

"Bên Luân Đài có một số việc cần phải xử lý." Chu Cảnh Sâm không nói rõ ra: "Cậu ta tới đây một chuyến, hiển nhiên đã có chuẩn bị trước..."

Diệp Gia chớp mắt, đoán rằng chuyện này có thể có liên quan đến cuộc tuyên chiến với triều đình vào đầu xuân năm sau. Chu Cảnh Sâm thích sắp đặt trước khi làm việc gì, tuy Diệp Gia hỏi nhưng cũng không hỏi quá chỉ tiết. Gật đầu rồi, Diệp Gia cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Dư thị nhìn Diệp Gia bên trái rồi lại nhìn Chu Cảnh Sâm bên phải, đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ: "Doãn An, ta nhớ năm nay Liễu Nguyên cũng đã hai tư, hai lăm tuổi gì đó rồi phải không?"

"Hả?”" Bà ấy đột nhiên hỏi vấn đề này, Chu Cảnh Sâm có chút không kịp phản ứng.

“Thành thân chưa?"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Diệp Gia:

Dư thị buột miệng nói ra, thấy dáng vẻ vô cùng bối rối của cặp phu thê Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia thì liền cười nói: "Chỉ là tò mò nên hỏi thôi, hỏi thôi."

"Mọi người cứ yên tâm, chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa, Nghiêm gia không chống nổi sóng lớn này đâu."

Diệp Gia không biết cách giải quyết hoàn hảo mà Chu Cảnh Sâm đã nhắc đến là như thế nào. Nhưng năm nay trôi qua thật sự rất vội vã.

Đâu tiên là buộc phải tắm ba ngày, tất cả người Dư gia đến Chu gia. Trên dưới Dư gia đều có thái độ rõ ràng, tỏ ra hài lòng, xem trọng Tiểu Thuật Bạch. Người Dư gia biết rõ đứa trẻ này có ý nghĩa như thế nào với Dư thị, tất nhiên yêu ai yêu cả đường đi lối vê. Dư lão thái gia ôm đứa bé vào lòng không nỡ buông, bất ngờ mở mắt nói dối rằng con khỉ nhỏ màu đỏ này sinh ra cực kỳ anh tuấn.

Nói đi nói lại Diệp Gia không nhìn ra vẻ khôi ngô từ khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không phủ nhận, được người khác khen như vậy, trong lòng Diệp Gia rất vui.

Vì người Dư gia đã ở đây nên năm nay sẽ không quay về. Bất kể là ở An Tây Đô Hộ phủ hay bây giờ ở Bắc Đình, họ đều được coi là khách. Nếu đã là khách thì ở đâu cũng vậy. Vừa khéo phủ đệ Chu gia đủ lớn, Dư thị cũng có ý giữ họ lại, qua Tết sẽ hoàn toàn không rời đi. Diệp Gia thực sự có hơi không thoải mái. Trong nhà có quá nhiều trưởng bối, không để ý mọi việc. Nhưng hiếm khi đến Tết, náo nhiệt một chút cũng tốt.

Tết này đông vui hơn năm ngoái, nụ cười trên môi Dư thị chưa hề tắt. Mấy cữu mẫu trong Dư gia là những người rất chu đáo, sẽ không gây rắc rối đâu. Thật trùng hợp, nhị cữu mẫu cũng am hiểu về phấn hồng và thủy phấn như Dư thị, hai người thực sự rất hợp nhau.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Huống chi, mấy năm nay Nghiêm gia cũng không làm được chuyện gì tốt, nếu không sao lại phải cầu xin đôi phu thê già Diệp gia mà chẳng được gì chứ?Hắn chậm rãi đi tới, đặt sách lên bàn, vừa sắp xếp lại cẩn thận vừa nói: "Chuyện này mọi người không phải lo lắng, đã giao cho Liễu Nguyên rồi.""Liễu Nguyên?""Ừm”" Chu Cảnh Sâm vuốt tóc xõa trước mặt rồi quay người: "Vừa khéo tìm được việc cho cậu ta làm.”Nếu đã giao cho Liễu Nguyên xử lý, Diệp Gia sẽ không còn lo lắng gì nữa. Liễu Nguyên nhìn thì có vẻ lười nhác, nhưng thực chất làm việc lại rất dứt khoát, gọn gàng. Nhưng mà đã lâu rồi Diệp Gia không nghe thấy cái tên này, cho rằng Liễu Nguyên dường như sẽ không còn xuất hiện ở Chu gia nữa.Dừng một chút, nàng hỏi: "Tướng công, không phải Liễu Nguyên đang ở An Tây Đô Hộ phủ sao? Thế nào lại chạy tới Luân Đài vậy?""Bên Luân Đài có một số việc cần phải xử lý." Chu Cảnh Sâm không nói rõ ra: "Cậu ta tới đây một chuyến, hiển nhiên đã có chuẩn bị trước..."Diệp Gia chớp mắt, đoán rằng chuyện này có thể có liên quan đến cuộc tuyên chiến với triều đình vào đầu xuân năm sau. Chu Cảnh Sâm thích sắp đặt trước khi làm việc gì, tuy Diệp Gia hỏi nhưng cũng không hỏi quá chỉ tiết. Gật đầu rồi, Diệp Gia cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.Dư thị nhìn Diệp Gia bên trái rồi lại nhìn Chu Cảnh Sâm bên phải, đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ: "Doãn An, ta nhớ năm nay Liễu Nguyên cũng đã hai tư, hai lăm tuổi gì đó rồi phải không?""Hả?”" Bà ấy đột nhiên hỏi vấn đề này, Chu Cảnh Sâm có chút không kịp phản ứng.“Thành thân chưa?"Chu Cảnh Sâm: "..."Diệp Gia:Dư thị buột miệng nói ra, thấy dáng vẻ vô cùng bối rối của cặp phu thê Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia thì liền cười nói: "Chỉ là tò mò nên hỏi thôi, hỏi thôi.""Mọi người cứ yên tâm, chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa, Nghiêm gia không chống nổi sóng lớn này đâu."Diệp Gia không biết cách giải quyết hoàn hảo mà Chu Cảnh Sâm đã nhắc đến là như thế nào. Nhưng năm nay trôi qua thật sự rất vội vã.Đâu tiên là buộc phải tắm ba ngày, tất cả người Dư gia đến Chu gia. Trên dưới Dư gia đều có thái độ rõ ràng, tỏ ra hài lòng, xem trọng Tiểu Thuật Bạch. Người Dư gia biết rõ đứa trẻ này có ý nghĩa như thế nào với Dư thị, tất nhiên yêu ai yêu cả đường đi lối vê. Dư lão thái gia ôm đứa bé vào lòng không nỡ buông, bất ngờ mở mắt nói dối rằng con khỉ nhỏ màu đỏ này sinh ra cực kỳ anh tuấn.Nói đi nói lại Diệp Gia không nhìn ra vẻ khôi ngô từ khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không phủ nhận, được người khác khen như vậy, trong lòng Diệp Gia rất vui.Vì người Dư gia đã ở đây nên năm nay sẽ không quay về. Bất kể là ở An Tây Đô Hộ phủ hay bây giờ ở Bắc Đình, họ đều được coi là khách. Nếu đã là khách thì ở đâu cũng vậy. Vừa khéo phủ đệ Chu gia đủ lớn, Dư thị cũng có ý giữ họ lại, qua Tết sẽ hoàn toàn không rời đi. Diệp Gia thực sự có hơi không thoải mái. Trong nhà có quá nhiều trưởng bối, không để ý mọi việc. Nhưng hiếm khi đến Tết, náo nhiệt một chút cũng tốt.Tết này đông vui hơn năm ngoái, nụ cười trên môi Dư thị chưa hề tắt. Mấy cữu mẫu trong Dư gia là những người rất chu đáo, sẽ không gây rắc rối đâu. Thật trùng hợp, nhị cữu mẫu cũng am hiểu về phấn hồng và thủy phấn như Dư thị, hai người thực sự rất hợp nhau.

Chương 717