Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 733

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ngoại trừ vài vết xước trên mặt và mái tóc rối bù, Cố Minh Nguyệt vẫn đứng yên một cách hoàn hảo. Phía sau Cố Minh Hy hai má sưng đến không nhìn thấy được, đầu tóc trọc lốc, toàn thân có chút khó coi. Hắn còn chưa kịp tới gần, nàng ta mặt đầy nước mắt đã lao tới hắn, quỳ xuống, rưng rưng nước mắt: "Bệ hạ, người phải làm chủ cho tai"Cố Minh Hy rất giỏi làm trò. Nàng ta lộ ra vết thương một cách đáng thương, khóc thảm thiết: "Hoàng hậu xông lên đánh người mà không hỏi gì cả. Nhìn người ta đánh thiếp của người như thế này. Mặt của của ta, bệ hạ...""Nàng có bằng lòng ra ngoài gặp ta không?" Cố Minh Hy còn chưa nói xong, Chu Diệp đã rời khỏi đó, đi đến bên cạnh Cố Minh Nguyệt.Câu nói đơn giản này đã khiến nàng ta ngừng khóc. Nàng ta mở to mắt nhìn người đàn ông cúi đầu đứng trước mặt Cố Minh Nguyệt, vẻ mặt có thể gọi là kinh ngạc, thậm chí có chút đờ đẫn. Chu Diệp lúc này cũng không có nhìn nàng ta, chỉ cười cười Cố Minh Nguyệt nói chuyện. Gương mặt trông như thể đã đạt được điêu mình muốn, ai không mù cũng có thể thấy hắn đang rất vui vẻ.Cố Minh Hy ngơ ngác, đầu óc choáng váng, không thể tin được: "Be hạ...""Nguyệt nhi," Chu Diệp giơ tay vén mái tóc rối bù của Cố Minh Nguyệt ra sau tai, khi ánh mắt hắn chạm vào vết thương trên mặt cô, sát khí chợt lóe lên: "Chỉ cần nàng chịu mở miệng nhận sai với trẫm, bất cứ người nào nàng nhìn không vừa mắt trãẫm đều có thể xử lý."Chỉ với một từ đơn giản, Cố Minh Hy đang quỳ trên mặt đất run lên không ngừng.Đột nhiên nàng ta không thể khóc được nữa. Nàng ta cúi đầu, hạ hai tay đã xắn tay áo xuống, đan chặt vào nhau. Nàng ta đã có chút bối rối, nay lại càng bối rối hơn. Tại sao Bệ hạ lại nhắm mắt làm ngơ vết thương của nàng ta, chỉ quan tâm đến Cố Minh Nguyệt? Rõ ràng, mười ngày nay Bệ hạ rất yêu mến nàng ta phải không? Chẳng lẽ tất cả những lời nói ngọt ngào, những tình yêu kéo dài đến c.h.ế.t đều là giả tạo?Vết m.á.u trên mặt Cố Minh Hy từng chút một nhạt đi, kinh hãi khó tả từ đáy lòng dâng lên.Mọi người đều nói, hiện tại Hoàng Đế yêu Cố Minh Nguyệt đến điên cuồng, hắn sẽ vì nàng làm bất cứ điều gì, nàng vẫn luôn cho rằng nàng ta chỉ là đang khoe khoang mà thôi. Nàng ta không phải chỉ là tiểu nhân hèn mọn cái gì cũng không hiểu, không đáng bệ hạ sủng ái. Nhưng bây giờ, nàng ta có chút cảm giác... Cố Minh Nguyệt được sủng ái có thể là thật.Trong trò hề này, Cố Minh Hy tự nhiên mất đi tất cả. Vị trí thuận lợi của nàng ta đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi trận đánh vừa rồi với Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt hồi tâm chuyển ý, làm cho ba ngàn phấn trang đều mất đi màu sắc. Chung Túy Cung náo nhiệt cũng trở nên vắng vẻ.Chưa kể Cố Minh Nguyệt ra tay, khiến Cố Minh Hy từ vị trí được sủng ái rơi xuống đáy, Cố Minh Hy sau khi bị lạnh nhạt mười ngày quỳ gối trước cửa Vị Ương Cung. Trong thành Yên Kinh, những người có địa vị cao vẫn đang trong tình trạng mơ màng. Bên ngoài thành Yên Kinh, Chu Cảnh Sâm cảm thấy c.h.ế.t lặng sau khi nhận được tin báo. Chu Diệp thực sự rất tự tin. Đây là chắc chắn Yến Kinh không có việc gì hay là thật sự không sợ chết? Tình thế vốn đã nghiêm trọng như vậy mà vẫn còn thời gian cho tình ái. Tuy nhiên, khi Cố Minh Nguyệt phái người cung cấp thông tin lần thứ hai tới, đề nghị giúp đỡ, Chu Cảnh Sâm vẫn nhướng mày tỏ vẻ hiểu rõ."Chủ tử, Cố Minh Nguyệt này rốt cuộc là có ý gì?" Lý Văn Trúc kinh hãi.Một vị hoàng hậu được triều đình sủng ái một thời, sinh cho Chu Diệp hai người con, đã gửi tin nhắn cho thủ lĩnh bên địch đang tiến gần vào thành, nói rằng nàng ta sẵn sàng làm nội gián. Một người phải tàn nhẫn và vô tâm biết bao khi làm một việc như vậy!

Ngoại trừ vài vết xước trên mặt và mái tóc rối bù, Cố Minh Nguyệt vẫn đứng yên một cách hoàn hảo. Phía sau Cố Minh Hy hai má sưng đến không nhìn thấy được, đầu tóc trọc lốc, toàn thân có chút khó coi. Hắn còn chưa kịp tới gần, nàng ta mặt đầy nước mắt đã lao tới hắn, quỳ xuống, rưng rưng nước mắt: "Bệ hạ, người phải làm chủ cho tai"

Cố Minh Hy rất giỏi làm trò. Nàng ta lộ ra vết thương một cách đáng thương, khóc thảm thiết: "Hoàng hậu xông lên đánh người mà không hỏi gì cả. Nhìn người ta đánh thiếp của người như thế này. Mặt của của ta, bệ hạ..."

"Nàng có bằng lòng ra ngoài gặp ta không?" Cố Minh Hy còn chưa nói xong, Chu Diệp đã rời khỏi đó, đi đến bên cạnh Cố Minh Nguyệt.

Câu nói đơn giản này đã khiến nàng ta ngừng khóc. Nàng ta mở to mắt nhìn người đàn ông cúi đầu đứng trước mặt Cố Minh Nguyệt, vẻ mặt có thể gọi là kinh ngạc, thậm chí có chút đờ đẫn. Chu Diệp lúc này cũng không có nhìn nàng ta, chỉ cười cười Cố Minh Nguyệt nói chuyện. Gương mặt trông như thể đã đạt được điêu mình muốn, ai không mù cũng có thể thấy hắn đang rất vui vẻ.

Cố Minh Hy ngơ ngác, đầu óc choáng váng, không thể tin được: "Be hạ..."

"Nguyệt nhi," Chu Diệp giơ tay vén mái tóc rối bù của Cố Minh Nguyệt ra sau tai, khi ánh mắt hắn chạm vào vết thương trên mặt cô, sát khí chợt lóe lên: "Chỉ cần nàng chịu mở miệng nhận sai với trẫm, bất cứ người nào nàng nhìn không vừa mắt trãẫm đều có thể xử lý."

Chỉ với một từ đơn giản, Cố Minh Hy đang quỳ trên mặt đất run lên không ngừng.

Đột nhiên nàng ta không thể khóc được nữa. Nàng ta cúi đầu, hạ hai tay đã xắn tay áo xuống, đan chặt vào nhau. Nàng ta đã có chút bối rối, nay lại càng bối rối hơn. Tại sao Bệ hạ lại nhắm mắt làm ngơ vết thương của nàng ta, chỉ quan tâm đến Cố Minh Nguyệt? Rõ ràng, mười ngày nay Bệ hạ rất yêu mến nàng ta phải không? Chẳng lẽ tất cả những lời nói ngọt ngào, những tình yêu kéo dài đến c.h.ế.t đều là giả tạo?

Vết m.á.u trên mặt Cố Minh Hy từng chút một nhạt đi, kinh hãi khó tả từ đáy lòng dâng lên.

Mọi người đều nói, hiện tại Hoàng Đế yêu Cố Minh Nguyệt đến điên cuồng, hắn sẽ vì nàng làm bất cứ điều gì, nàng vẫn luôn cho rằng nàng ta chỉ là đang khoe khoang mà thôi. Nàng ta không phải chỉ là tiểu nhân hèn mọn cái gì cũng không hiểu, không đáng bệ hạ sủng ái. Nhưng bây giờ, nàng ta có chút cảm giác... Cố Minh Nguyệt được sủng ái có thể là thật.

Trong trò hề này, Cố Minh Hy tự nhiên mất đi tất cả. Vị trí thuận lợi của nàng ta đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi trận đánh vừa rồi với Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt hồi tâm chuyển ý, làm cho ba ngàn phấn trang đều mất đi màu sắc. Chung Túy Cung náo nhiệt cũng trở nên vắng vẻ.

Chưa kể Cố Minh Nguyệt ra tay, khiến Cố Minh Hy từ vị trí được sủng ái rơi xuống đáy, Cố Minh Hy sau khi bị lạnh nhạt mười ngày quỳ gối trước cửa Vị Ương Cung. Trong thành Yên Kinh, những người có địa vị cao vẫn đang trong tình trạng mơ màng. Bên ngoài thành Yên Kinh, Chu Cảnh Sâm cảm thấy c.h.ế.t lặng sau khi nhận được tin báo. Chu Diệp thực sự rất tự tin. Đây là chắc chắn Yến Kinh không có việc gì hay là thật sự không sợ chết? Tình thế vốn đã nghiêm trọng như vậy mà vẫn còn thời gian cho tình ái. Tuy nhiên, khi Cố Minh Nguyệt phái người cung cấp thông tin lần thứ hai tới, đề nghị giúp đỡ, Chu Cảnh Sâm vẫn nhướng mày tỏ vẻ hiểu rõ.

"Chủ tử, Cố Minh Nguyệt này rốt cuộc là có ý gì?" Lý Văn Trúc kinh hãi.

Một vị hoàng hậu được triều đình sủng ái một thời, sinh cho Chu Diệp hai người con, đã gửi tin nhắn cho thủ lĩnh bên địch đang tiến gần vào thành, nói rằng nàng ta sẵn sàng làm nội gián. Một người phải tàn nhẫn và vô tâm biết bao khi làm một việc như vậy!

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Ngoại trừ vài vết xước trên mặt và mái tóc rối bù, Cố Minh Nguyệt vẫn đứng yên một cách hoàn hảo. Phía sau Cố Minh Hy hai má sưng đến không nhìn thấy được, đầu tóc trọc lốc, toàn thân có chút khó coi. Hắn còn chưa kịp tới gần, nàng ta mặt đầy nước mắt đã lao tới hắn, quỳ xuống, rưng rưng nước mắt: "Bệ hạ, người phải làm chủ cho tai"Cố Minh Hy rất giỏi làm trò. Nàng ta lộ ra vết thương một cách đáng thương, khóc thảm thiết: "Hoàng hậu xông lên đánh người mà không hỏi gì cả. Nhìn người ta đánh thiếp của người như thế này. Mặt của của ta, bệ hạ...""Nàng có bằng lòng ra ngoài gặp ta không?" Cố Minh Hy còn chưa nói xong, Chu Diệp đã rời khỏi đó, đi đến bên cạnh Cố Minh Nguyệt.Câu nói đơn giản này đã khiến nàng ta ngừng khóc. Nàng ta mở to mắt nhìn người đàn ông cúi đầu đứng trước mặt Cố Minh Nguyệt, vẻ mặt có thể gọi là kinh ngạc, thậm chí có chút đờ đẫn. Chu Diệp lúc này cũng không có nhìn nàng ta, chỉ cười cười Cố Minh Nguyệt nói chuyện. Gương mặt trông như thể đã đạt được điêu mình muốn, ai không mù cũng có thể thấy hắn đang rất vui vẻ.Cố Minh Hy ngơ ngác, đầu óc choáng váng, không thể tin được: "Be hạ...""Nguyệt nhi," Chu Diệp giơ tay vén mái tóc rối bù của Cố Minh Nguyệt ra sau tai, khi ánh mắt hắn chạm vào vết thương trên mặt cô, sát khí chợt lóe lên: "Chỉ cần nàng chịu mở miệng nhận sai với trẫm, bất cứ người nào nàng nhìn không vừa mắt trãẫm đều có thể xử lý."Chỉ với một từ đơn giản, Cố Minh Hy đang quỳ trên mặt đất run lên không ngừng.Đột nhiên nàng ta không thể khóc được nữa. Nàng ta cúi đầu, hạ hai tay đã xắn tay áo xuống, đan chặt vào nhau. Nàng ta đã có chút bối rối, nay lại càng bối rối hơn. Tại sao Bệ hạ lại nhắm mắt làm ngơ vết thương của nàng ta, chỉ quan tâm đến Cố Minh Nguyệt? Rõ ràng, mười ngày nay Bệ hạ rất yêu mến nàng ta phải không? Chẳng lẽ tất cả những lời nói ngọt ngào, những tình yêu kéo dài đến c.h.ế.t đều là giả tạo?Vết m.á.u trên mặt Cố Minh Hy từng chút một nhạt đi, kinh hãi khó tả từ đáy lòng dâng lên.Mọi người đều nói, hiện tại Hoàng Đế yêu Cố Minh Nguyệt đến điên cuồng, hắn sẽ vì nàng làm bất cứ điều gì, nàng vẫn luôn cho rằng nàng ta chỉ là đang khoe khoang mà thôi. Nàng ta không phải chỉ là tiểu nhân hèn mọn cái gì cũng không hiểu, không đáng bệ hạ sủng ái. Nhưng bây giờ, nàng ta có chút cảm giác... Cố Minh Nguyệt được sủng ái có thể là thật.Trong trò hề này, Cố Minh Hy tự nhiên mất đi tất cả. Vị trí thuận lợi của nàng ta đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi trận đánh vừa rồi với Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt hồi tâm chuyển ý, làm cho ba ngàn phấn trang đều mất đi màu sắc. Chung Túy Cung náo nhiệt cũng trở nên vắng vẻ.Chưa kể Cố Minh Nguyệt ra tay, khiến Cố Minh Hy từ vị trí được sủng ái rơi xuống đáy, Cố Minh Hy sau khi bị lạnh nhạt mười ngày quỳ gối trước cửa Vị Ương Cung. Trong thành Yên Kinh, những người có địa vị cao vẫn đang trong tình trạng mơ màng. Bên ngoài thành Yên Kinh, Chu Cảnh Sâm cảm thấy c.h.ế.t lặng sau khi nhận được tin báo. Chu Diệp thực sự rất tự tin. Đây là chắc chắn Yến Kinh không có việc gì hay là thật sự không sợ chết? Tình thế vốn đã nghiêm trọng như vậy mà vẫn còn thời gian cho tình ái. Tuy nhiên, khi Cố Minh Nguyệt phái người cung cấp thông tin lần thứ hai tới, đề nghị giúp đỡ, Chu Cảnh Sâm vẫn nhướng mày tỏ vẻ hiểu rõ."Chủ tử, Cố Minh Nguyệt này rốt cuộc là có ý gì?" Lý Văn Trúc kinh hãi.Một vị hoàng hậu được triều đình sủng ái một thời, sinh cho Chu Diệp hai người con, đã gửi tin nhắn cho thủ lĩnh bên địch đang tiến gần vào thành, nói rằng nàng ta sẵn sàng làm nội gián. Một người phải tàn nhẫn và vô tâm biết bao khi làm một việc như vậy!

Chương 733