Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 736

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Diệp Gia lệnh cho người gọi Oghuz tới.Oghuz đã phân phó người kêu gọi người dân xây tường thành, khi bước vào còn tưởng mình có mệnh lệnh khác."Oghuz, ở địa phương có ai biết tình hình của Ô Hoàn không?" Điều đáng sợ nhất chính là không biết gì về kẻ địch."Ô Hoàn là một quốc gia nhỏ ở Tây Vực." Oghuz biết rất ít về Ô Hoàn. Mặc dù nói đô hộ phủ Bắc Đình những năm qua bị các bộ tộc ngoại lai quấy nhiễu nhưng quan trọng nhất là chỉ có người Đột Quyết và người Mông Cổ.Trong những năm gần đây, quan hệ với Mông Cổ đã dịu bớt do công chúa Mông C6 đã liên hôn với hoàng thất. Nhưng với người Đột Quyết thì từ đầu đến cuối chưa bao giờ có được một giây phút yên bình. Chính vì bị người Đột Quyết thu hút bằng hỏa lực nên tiểu quốc Ô Hoàn chưa bao giờ được chú ý tới.Oghuz trông có vẻ khó xử, trong lòng Diệp Gia lại bất giác thắt chặt."Ta có quen một người." Diệp Thanh Hà vốn đang im lặng đứng trong góc bỗng nhiên mở miệng: "Có thể cậu ta biết."Giọng nói đột ngột của Diệp Thanh Hà khiến cho Diệp Gia giật mình, nhưng Diệp Gia lập tức lấy lại tinh thân, ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Ai cơ?”"Người nhà họ Trình."Diệp Thanh Hà đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra giữa Diệp Gia và Trình nhị thiếu gia, ánh mắt hắn ta có chút khó xử khi nói điều này. Nhưng sau mấy lân quan sát gương mặt Diệp Gia, Diệp Thanh Hà thấy vẻ mặt của nàng vẫn bình thường, hắn ta lại nói thêm: "Nhà họ Trình quanh năm đi lại năm nước Tây Vực, rất quen thuộc đường đi Tây Vực. Ô Hoàn chính là nằm trên con đường này, có thể bọn họ hiểu biết chút ít về Ô Hoàn."Nói xong Diệp Thanh Hà lại liếc nhìn Diệp Gia.Diệp Gia kỳ thực đã quên mất chuyện với Trình Phong, bận rộn thời gian dài khiến rất nhiều ký ức về chuyện cũ trong quá khứ của nàng bị lu mờ đi. Lúc này nghe xong Diệp Gia cũng chỉ cau mày cân nhắc, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Người nhà họ Trình còn có ai?""Trình nhị thiếu gia lần này cũng tới." Tuy rằng người không phải do hắn ta đưa tới đây, nhưng Diệp Thanh Hà lại có chút chột dạ."Cậu ta đến đây sao?"Diệp Gia thật sự kinh ngạc: “Sao cậu ta lại tới đây?"Diệp Thanh Hà không nói rõ ràng vấn đề này. Diệp Gia cũng không có thời gian đi quan tâm những chuyện vụn vặt, nàng nghe nói có Trình Phong ở đây thật sự rất tốt, sẽ không cần lãng phí thời gian đi tìm người nữa. Diệp Gia trực tiếp cho người đi tìm Trình Phong.Trình Phong rất nhanh đã đến, trong khoảng thời gian này, cậu ta đang ở quân doanh dưỡng thương. Từ khi biết Diệp Gia cũng ở quân doanh, cậu ta liền không có ý định quay về. Lần này Trình Phong lén lút đi theo nàng, ai biết Diệp Gia sẽ đi tìm cậu ta. Trình Phong bước nhanh vào phòng, khoé miệng còn chưa kịp nở nụ cười thì nhìn thấy người trong phòng. Trình Phong nhìn quanh đám người, thu lại nụ cười: “Gia... phu nhân."Gọi nàng bằng tên đã không phù hợp, gọi Diệp Gia bằng tên thân mật càng không phù hợp hơn. Trình Phong chỉ có thể thỏa hiệp với một danh xưng.Diệp Gia gật đầu, mở miệng hỏi về Ô Hoàn."Ô Hoàn là một quốc gia nhỏ ở phía Tây Bắc Đình, lãnh thổ không lớn lắm." Khi được hỏi đến chính sự, Trình Phong đương nhiên không hàm hồ: "Ô Hoàn là một quốc gia có địa hình hiểm trở và thổ nhưỡng nghèo nàn, không thuận lợi cho việc trồng trọt. Hầu hết người dân chủ yếu đều là chăn thả gia súc. Có thể nói đó là một đất nước trên lưng ngựa."Đất nước trên lưng ngựa lập tức chuyển thành ba thông tin trong đầu Diệp Gia: thiện chiến, huyết tính, cùng với ít người.Đây không phải Diệp Gia suy đoán lung tung, mà là bất cứ ai từng nghiên cứu lịch sử đều biết. Từ xa xưa, những quốc gia có nền văn minh nông nghiệp thường dễ có dân số thịnh vượng hơn.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Diệp Gia lệnh cho người gọi Oghuz tới.

Oghuz đã phân phó người kêu gọi người dân xây tường thành, khi bước vào còn tưởng mình có mệnh lệnh khác.

"Oghuz, ở địa phương có ai biết tình hình của Ô Hoàn không?" Điều đáng sợ nhất chính là không biết gì về kẻ địch.

"Ô Hoàn là một quốc gia nhỏ ở Tây Vực." Oghuz biết rất ít về Ô Hoàn. Mặc dù nói đô hộ phủ Bắc Đình những năm qua bị các bộ tộc ngoại lai quấy nhiễu nhưng quan trọng nhất là chỉ có người Đột Quyết và người Mông Cổ.

Trong những năm gần đây, quan hệ với Mông Cổ đã dịu bớt do công chúa Mông C6 đã liên hôn với hoàng thất. Nhưng với người Đột Quyết thì từ đầu đến cuối chưa bao giờ có được một giây phút yên bình. Chính vì bị người Đột Quyết thu hút bằng hỏa lực nên tiểu quốc Ô Hoàn chưa bao giờ được chú ý tới.

Oghuz trông có vẻ khó xử, trong lòng Diệp Gia lại bất giác thắt chặt.

"Ta có quen một người." Diệp Thanh Hà vốn đang im lặng đứng trong góc bỗng nhiên mở miệng: "Có thể cậu ta biết."

Giọng nói đột ngột của Diệp Thanh Hà khiến cho Diệp Gia giật mình, nhưng Diệp Gia lập tức lấy lại tinh thân, ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Ai cơ?”

"Người nhà họ Trình."

Diệp Thanh Hà đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra giữa Diệp Gia và Trình nhị thiếu gia, ánh mắt hắn ta có chút khó xử khi nói điều này. Nhưng sau mấy lân quan sát gương mặt Diệp Gia, Diệp Thanh Hà thấy vẻ mặt của nàng vẫn bình thường, hắn ta lại nói thêm: "Nhà họ Trình quanh năm đi lại năm nước Tây Vực, rất quen thuộc đường đi Tây Vực. Ô Hoàn chính là nằm trên con đường này, có thể bọn họ hiểu biết chút ít về Ô Hoàn."

Nói xong Diệp Thanh Hà lại liếc nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia kỳ thực đã quên mất chuyện với Trình Phong, bận rộn thời gian dài khiến rất nhiều ký ức về chuyện cũ trong quá khứ của nàng bị lu mờ đi. Lúc này nghe xong Diệp Gia cũng chỉ cau mày cân nhắc, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Người nhà họ Trình còn có ai?"

"Trình nhị thiếu gia lần này cũng tới." Tuy rằng người không phải do hắn ta đưa tới đây, nhưng Diệp Thanh Hà lại có chút chột dạ.

"Cậu ta đến đây sao?"

Diệp Gia thật sự kinh ngạc: “Sao cậu ta lại tới đây?"

Diệp Thanh Hà không nói rõ ràng vấn đề này. Diệp Gia cũng không có thời gian đi quan tâm những chuyện vụn vặt, nàng nghe nói có Trình Phong ở đây thật sự rất tốt, sẽ không cần lãng phí thời gian đi tìm người nữa. Diệp Gia trực tiếp cho người đi tìm Trình Phong.

Trình Phong rất nhanh đã đến, trong khoảng thời gian này, cậu ta đang ở quân doanh dưỡng thương. Từ khi biết Diệp Gia cũng ở quân doanh, cậu ta liền không có ý định quay về. Lần này Trình Phong lén lút đi theo nàng, ai biết Diệp Gia sẽ đi tìm cậu ta. Trình Phong bước nhanh vào phòng, khoé miệng còn chưa kịp nở nụ cười thì nhìn thấy người trong phòng. Trình Phong nhìn quanh đám người, thu lại nụ cười: “Gia... phu nhân."

Gọi nàng bằng tên đã không phù hợp, gọi Diệp Gia bằng tên thân mật càng không phù hợp hơn. Trình Phong chỉ có thể thỏa hiệp với một danh xưng.

Diệp Gia gật đầu, mở miệng hỏi về Ô Hoàn.

"Ô Hoàn là một quốc gia nhỏ ở phía Tây Bắc Đình, lãnh thổ không lớn lắm." Khi được hỏi đến chính sự, Trình Phong đương nhiên không hàm hồ: "Ô Hoàn là một quốc gia có địa hình hiểm trở và thổ nhưỡng nghèo nàn, không thuận lợi cho việc trồng trọt. Hầu hết người dân chủ yếu đều là chăn thả gia súc. Có thể nói đó là một đất nước trên lưng ngựa."

Đất nước trên lưng ngựa lập tức chuyển thành ba thông tin trong đầu Diệp Gia: thiện chiến, huyết tính, cùng với ít người.

Đây không phải Diệp Gia suy đoán lung tung, mà là bất cứ ai từng nghiên cứu lịch sử đều biết. Từ xa xưa, những quốc gia có nền văn minh nông nghiệp thường dễ có dân số thịnh vượng hơn.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Diệp Gia lệnh cho người gọi Oghuz tới.Oghuz đã phân phó người kêu gọi người dân xây tường thành, khi bước vào còn tưởng mình có mệnh lệnh khác."Oghuz, ở địa phương có ai biết tình hình của Ô Hoàn không?" Điều đáng sợ nhất chính là không biết gì về kẻ địch."Ô Hoàn là một quốc gia nhỏ ở Tây Vực." Oghuz biết rất ít về Ô Hoàn. Mặc dù nói đô hộ phủ Bắc Đình những năm qua bị các bộ tộc ngoại lai quấy nhiễu nhưng quan trọng nhất là chỉ có người Đột Quyết và người Mông Cổ.Trong những năm gần đây, quan hệ với Mông Cổ đã dịu bớt do công chúa Mông C6 đã liên hôn với hoàng thất. Nhưng với người Đột Quyết thì từ đầu đến cuối chưa bao giờ có được một giây phút yên bình. Chính vì bị người Đột Quyết thu hút bằng hỏa lực nên tiểu quốc Ô Hoàn chưa bao giờ được chú ý tới.Oghuz trông có vẻ khó xử, trong lòng Diệp Gia lại bất giác thắt chặt."Ta có quen một người." Diệp Thanh Hà vốn đang im lặng đứng trong góc bỗng nhiên mở miệng: "Có thể cậu ta biết."Giọng nói đột ngột của Diệp Thanh Hà khiến cho Diệp Gia giật mình, nhưng Diệp Gia lập tức lấy lại tinh thân, ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Ai cơ?”"Người nhà họ Trình."Diệp Thanh Hà đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra giữa Diệp Gia và Trình nhị thiếu gia, ánh mắt hắn ta có chút khó xử khi nói điều này. Nhưng sau mấy lân quan sát gương mặt Diệp Gia, Diệp Thanh Hà thấy vẻ mặt của nàng vẫn bình thường, hắn ta lại nói thêm: "Nhà họ Trình quanh năm đi lại năm nước Tây Vực, rất quen thuộc đường đi Tây Vực. Ô Hoàn chính là nằm trên con đường này, có thể bọn họ hiểu biết chút ít về Ô Hoàn."Nói xong Diệp Thanh Hà lại liếc nhìn Diệp Gia.Diệp Gia kỳ thực đã quên mất chuyện với Trình Phong, bận rộn thời gian dài khiến rất nhiều ký ức về chuyện cũ trong quá khứ của nàng bị lu mờ đi. Lúc này nghe xong Diệp Gia cũng chỉ cau mày cân nhắc, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Người nhà họ Trình còn có ai?""Trình nhị thiếu gia lần này cũng tới." Tuy rằng người không phải do hắn ta đưa tới đây, nhưng Diệp Thanh Hà lại có chút chột dạ."Cậu ta đến đây sao?"Diệp Gia thật sự kinh ngạc: “Sao cậu ta lại tới đây?"Diệp Thanh Hà không nói rõ ràng vấn đề này. Diệp Gia cũng không có thời gian đi quan tâm những chuyện vụn vặt, nàng nghe nói có Trình Phong ở đây thật sự rất tốt, sẽ không cần lãng phí thời gian đi tìm người nữa. Diệp Gia trực tiếp cho người đi tìm Trình Phong.Trình Phong rất nhanh đã đến, trong khoảng thời gian này, cậu ta đang ở quân doanh dưỡng thương. Từ khi biết Diệp Gia cũng ở quân doanh, cậu ta liền không có ý định quay về. Lần này Trình Phong lén lút đi theo nàng, ai biết Diệp Gia sẽ đi tìm cậu ta. Trình Phong bước nhanh vào phòng, khoé miệng còn chưa kịp nở nụ cười thì nhìn thấy người trong phòng. Trình Phong nhìn quanh đám người, thu lại nụ cười: “Gia... phu nhân."Gọi nàng bằng tên đã không phù hợp, gọi Diệp Gia bằng tên thân mật càng không phù hợp hơn. Trình Phong chỉ có thể thỏa hiệp với một danh xưng.Diệp Gia gật đầu, mở miệng hỏi về Ô Hoàn."Ô Hoàn là một quốc gia nhỏ ở phía Tây Bắc Đình, lãnh thổ không lớn lắm." Khi được hỏi đến chính sự, Trình Phong đương nhiên không hàm hồ: "Ô Hoàn là một quốc gia có địa hình hiểm trở và thổ nhưỡng nghèo nàn, không thuận lợi cho việc trồng trọt. Hầu hết người dân chủ yếu đều là chăn thả gia súc. Có thể nói đó là một đất nước trên lưng ngựa."Đất nước trên lưng ngựa lập tức chuyển thành ba thông tin trong đầu Diệp Gia: thiện chiến, huyết tính, cùng với ít người.Đây không phải Diệp Gia suy đoán lung tung, mà là bất cứ ai từng nghiên cứu lịch sử đều biết. Từ xa xưa, những quốc gia có nền văn minh nông nghiệp thường dễ có dân số thịnh vượng hơn.

Chương 736