Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 740
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng biết rất nhiều về vũ khí như dao, súng, gậy gộc và vũ khí nóng nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Ở thời đại này không thể sản xuất được những thứ đó, chiếm ưu thế nhất trên chiến trường vẫn là cung thủ, chiến đấu tâm xa có thể đảm bảo về mặt nhân lực và đem lại sức chiến đấu hiệu quả hơn...Sau nhiều lần cân nhắc suy nghĩ, nàng chỉ có thể thực hiện những thay đổi phù hợp với thời đại dựa trên trình độ kỹ thuật hiện có. Nàng không hiểu về thép và các kỹ thuật rèn bởi vậy nàng chỉ có thể cải thiện độ sắc bén dựa trên hình thức và cách thức sử dụng chúng. Ngay lúc này, Diệp Gia cảm thấy may mắn vì đã có một thời gian dài học tập cũng như sở thích về nghiên cứu kiến trúc cổ, nàng cũng có một chút kiến thức về vũ khí cổ xưa.Xét về khoảng cách tấn công, chiến đấu tâm xa tất nhiên vẫn là chiến đấu tay đôi. Vào thời cổ đại, chưa có vũ khí nóng cho nên chiến đấu tâm xa sẽ dùng cung và nỏ. Nhưng việc sử dụng thành thạo cung tên không phải chuyện một sớm một chiều. Trước tiên việc b.ắ.n cung đòi hỏi phải luyện tập nhiều để đảm bảo độ chính xác. Thứ hai, cung tên xuất xứ phía bắc khác với cung tên của nam, cung phía bắc được làm bằng gỗ cứng cho nên người có cánh tay nhỏ đến việc lên dây cung còn không thể chứ đừng nói đến chuyện b.ắ.n xa.Nỏ thì dễ dùng hơn, đặc biệt là nỏ nhỏ vì nó sử dụng độ đàn hồi để giảm bớt những hạn chế vê sức mạnh.Nàng đã đọc qua một chút về việc chế tạo s.ú.n.g cổ cũng như chế tạo mũi tên và nỏ nhỏ. Hiện tại, tuy không thể thay đổi được độ sắc bén của vũ khí, nhưng nếu xét ở góc độ hóa học thì có thể sẽ có bước đột phá. Mặc dù sử dụng độc có hơi hèn hạ nhưng vào thời điểm quan trọng thì bắt buộc phải tàn nhẫn."Ngươi có biết ở đâu có đại phu chuyên về độc dược không?" Diệp Gia đột nhiên đứng lên khiến cho người trong phòng đều giật mình.Nói đến đây, Diệp Gia đã ở trong thư phòng được ba ngày kể từ khi đám người Ô Hoàn bất ngờ tấn công. Quay trở lại phòng khách, nàng không thể ngủ được.Trình Phong đã quanh quẩn trước mặt Diệp Gia cả ngày kể từ khi cậu ta được nàng triệu tập lân trước. Đặc biệt vào lúc này cậu ta lại không có tâm tư gì khác cho nên Diệp Gia cũng không đuổi cậu ta đi. Người này cũng là một người có sức chiến đấu tuyệt vời, nghe Diệp Thanh Hà nói giá trị vũ lực của cậu ta không hề thấp, phải nói là rất mạnh. Ánh mắt Trình Phong nhìn về phía Diệp Gia trong vô thức và ánh nhìn mãnh liệt tới mức Hứa Nhược đang đứng phía sau Diệp Gia phải cau mày: "Phu nhân, người định tẩm độc vũ khí sao?"Những lời này vừa nói ra, Diệp Gia ngay lập tức nhìn Hứa Nhược với ánh mắt sắc bén: "Tại sao lại không? Tử tế với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Lúc cần thiết, sử dụng bất cứ thủ đoạn nào đều thích hợp."Ánh mắt của nàng khiến Trình Phong giật mình, cậu ta ngừng lại một chút rồi cười nói: "Xin phu nhân bớt giận, nếu ngài muốn tẩm độc vào vũ khí, nhà họ Trình ta lại có đôi tay khéo léo.""Ngươi nghiêm túc?""Nghiêm túc!" Vẻ mặt Trình Phong trở nên nồng nhiệt, lần này cậu ta cười một nụ cười ngang tàng như ngọn lửa đang hừng huc cháy."Chúng ta không chỉ có chuyên gia giải độc mà còn có cả thảo dược dự trữ." Chỉ có điều là trấn Lý Bắc cách nơi này rất xa, đi đi vê vê không ngủ không nghỉ thì phải mất 6 ngày 6 đêm."Sáu ngày thì sáu ngày."Diệp Gia không cho rằng đám Ô Hoàn chỉ tấn công lần này. Một khi chúng nhận thấy quân Bắc Đình dễ bị đánh bại, chúng chắc chắn sẽ trở nên tham vọng hơn: "Hãy lên đường càng sớm càng tốt."Trình Phong liếc nhìn Diệp Gia, người đã nhanh chóng đi tới bàn làm việc. Ở bên cạnh, Tiểu Lê đang mài mực cho nàng, Diệp Gia trải ra một tờ giấy trắng sau đó cúi xuống bắt đầu vẽ.
Nàng biết rất nhiều về vũ khí như dao, súng, gậy gộc và vũ khí nóng nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Ở thời đại này không thể sản xuất được những thứ đó, chiếm ưu thế nhất trên chiến trường vẫn là cung thủ, chiến đấu tâm xa có thể đảm bảo về mặt nhân lực và đem lại sức chiến đấu hiệu quả hơn...
Sau nhiều lần cân nhắc suy nghĩ, nàng chỉ có thể thực hiện những thay đổi phù hợp với thời đại dựa trên trình độ kỹ thuật hiện có. Nàng không hiểu về thép và các kỹ thuật rèn bởi vậy nàng chỉ có thể cải thiện độ sắc bén dựa trên hình thức và cách thức sử dụng chúng. Ngay lúc này, Diệp Gia cảm thấy may mắn vì đã có một thời gian dài học tập cũng như sở thích về nghiên cứu kiến trúc cổ, nàng cũng có một chút kiến thức về vũ khí cổ xưa.
Xét về khoảng cách tấn công, chiến đấu tâm xa tất nhiên vẫn là chiến đấu tay đôi. Vào thời cổ đại, chưa có vũ khí nóng cho nên chiến đấu tâm xa sẽ dùng cung và nỏ. Nhưng việc sử dụng thành thạo cung tên không phải chuyện một sớm một chiều. Trước tiên việc b.ắ.n cung đòi hỏi phải luyện tập nhiều để đảm bảo độ chính xác. Thứ hai, cung tên xuất xứ phía bắc khác với cung tên của nam, cung phía bắc được làm bằng gỗ cứng cho nên người có cánh tay nhỏ đến việc lên dây cung còn không thể chứ đừng nói đến chuyện b.ắ.n xa.
Nỏ thì dễ dùng hơn, đặc biệt là nỏ nhỏ vì nó sử dụng độ đàn hồi để giảm bớt những hạn chế vê sức mạnh.
Nàng đã đọc qua một chút về việc chế tạo s.ú.n.g cổ cũng như chế tạo mũi tên và nỏ nhỏ. Hiện tại, tuy không thể thay đổi được độ sắc bén của vũ khí, nhưng nếu xét ở góc độ hóa học thì có thể sẽ có bước đột phá. Mặc dù sử dụng độc có hơi hèn hạ nhưng vào thời điểm quan trọng thì bắt buộc phải tàn nhẫn.
"Ngươi có biết ở đâu có đại phu chuyên về độc dược không?" Diệp Gia đột nhiên đứng lên khiến cho người trong phòng đều giật mình.
Nói đến đây, Diệp Gia đã ở trong thư phòng được ba ngày kể từ khi đám người Ô Hoàn bất ngờ tấn công. Quay trở lại phòng khách, nàng không thể ngủ được.
Trình Phong đã quanh quẩn trước mặt Diệp Gia cả ngày kể từ khi cậu ta được nàng triệu tập lân trước. Đặc biệt vào lúc này cậu ta lại không có tâm tư gì khác cho nên Diệp Gia cũng không đuổi cậu ta đi. Người này cũng là một người có sức chiến đấu tuyệt vời, nghe Diệp Thanh Hà nói giá trị vũ lực của cậu ta không hề thấp, phải nói là rất mạnh. Ánh mắt Trình Phong nhìn về phía Diệp Gia trong vô thức và ánh nhìn mãnh liệt tới mức Hứa Nhược đang đứng phía sau Diệp Gia phải cau mày: "Phu nhân, người định tẩm độc vũ khí sao?"
Những lời này vừa nói ra, Diệp Gia ngay lập tức nhìn Hứa Nhược với ánh mắt sắc bén: "Tại sao lại không? Tử tế với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Lúc cần thiết, sử dụng bất cứ thủ đoạn nào đều thích hợp."
Ánh mắt của nàng khiến Trình Phong giật mình, cậu ta ngừng lại một chút rồi cười nói: "Xin phu nhân bớt giận, nếu ngài muốn tẩm độc vào vũ khí, nhà họ Trình ta lại có đôi tay khéo léo."
"Ngươi nghiêm túc?"
"Nghiêm túc!" Vẻ mặt Trình Phong trở nên nồng nhiệt, lần này cậu ta cười một nụ cười ngang tàng như ngọn lửa đang hừng huc cháy."Chúng ta không chỉ có chuyên gia giải độc mà còn có cả thảo dược dự trữ." Chỉ có điều là trấn Lý Bắc cách nơi này rất xa, đi đi vê vê không ngủ không nghỉ thì phải mất 6 ngày 6 đêm."
Sáu ngày thì sáu ngày."
Diệp Gia không cho rằng đám Ô Hoàn chỉ tấn công lần này. Một khi chúng nhận thấy quân Bắc Đình dễ bị đánh bại, chúng chắc chắn sẽ trở nên tham vọng hơn: "Hãy lên đường càng sớm càng tốt."
Trình Phong liếc nhìn Diệp Gia, người đã nhanh chóng đi tới bàn làm việc. Ở bên cạnh, Tiểu Lê đang mài mực cho nàng, Diệp Gia trải ra một tờ giấy trắng sau đó cúi xuống bắt đầu vẽ.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Nàng biết rất nhiều về vũ khí như dao, súng, gậy gộc và vũ khí nóng nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. Ở thời đại này không thể sản xuất được những thứ đó, chiếm ưu thế nhất trên chiến trường vẫn là cung thủ, chiến đấu tâm xa có thể đảm bảo về mặt nhân lực và đem lại sức chiến đấu hiệu quả hơn...Sau nhiều lần cân nhắc suy nghĩ, nàng chỉ có thể thực hiện những thay đổi phù hợp với thời đại dựa trên trình độ kỹ thuật hiện có. Nàng không hiểu về thép và các kỹ thuật rèn bởi vậy nàng chỉ có thể cải thiện độ sắc bén dựa trên hình thức và cách thức sử dụng chúng. Ngay lúc này, Diệp Gia cảm thấy may mắn vì đã có một thời gian dài học tập cũng như sở thích về nghiên cứu kiến trúc cổ, nàng cũng có một chút kiến thức về vũ khí cổ xưa.Xét về khoảng cách tấn công, chiến đấu tâm xa tất nhiên vẫn là chiến đấu tay đôi. Vào thời cổ đại, chưa có vũ khí nóng cho nên chiến đấu tâm xa sẽ dùng cung và nỏ. Nhưng việc sử dụng thành thạo cung tên không phải chuyện một sớm một chiều. Trước tiên việc b.ắ.n cung đòi hỏi phải luyện tập nhiều để đảm bảo độ chính xác. Thứ hai, cung tên xuất xứ phía bắc khác với cung tên của nam, cung phía bắc được làm bằng gỗ cứng cho nên người có cánh tay nhỏ đến việc lên dây cung còn không thể chứ đừng nói đến chuyện b.ắ.n xa.Nỏ thì dễ dùng hơn, đặc biệt là nỏ nhỏ vì nó sử dụng độ đàn hồi để giảm bớt những hạn chế vê sức mạnh.Nàng đã đọc qua một chút về việc chế tạo s.ú.n.g cổ cũng như chế tạo mũi tên và nỏ nhỏ. Hiện tại, tuy không thể thay đổi được độ sắc bén của vũ khí, nhưng nếu xét ở góc độ hóa học thì có thể sẽ có bước đột phá. Mặc dù sử dụng độc có hơi hèn hạ nhưng vào thời điểm quan trọng thì bắt buộc phải tàn nhẫn."Ngươi có biết ở đâu có đại phu chuyên về độc dược không?" Diệp Gia đột nhiên đứng lên khiến cho người trong phòng đều giật mình.Nói đến đây, Diệp Gia đã ở trong thư phòng được ba ngày kể từ khi đám người Ô Hoàn bất ngờ tấn công. Quay trở lại phòng khách, nàng không thể ngủ được.Trình Phong đã quanh quẩn trước mặt Diệp Gia cả ngày kể từ khi cậu ta được nàng triệu tập lân trước. Đặc biệt vào lúc này cậu ta lại không có tâm tư gì khác cho nên Diệp Gia cũng không đuổi cậu ta đi. Người này cũng là một người có sức chiến đấu tuyệt vời, nghe Diệp Thanh Hà nói giá trị vũ lực của cậu ta không hề thấp, phải nói là rất mạnh. Ánh mắt Trình Phong nhìn về phía Diệp Gia trong vô thức và ánh nhìn mãnh liệt tới mức Hứa Nhược đang đứng phía sau Diệp Gia phải cau mày: "Phu nhân, người định tẩm độc vũ khí sao?"Những lời này vừa nói ra, Diệp Gia ngay lập tức nhìn Hứa Nhược với ánh mắt sắc bén: "Tại sao lại không? Tử tế với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Lúc cần thiết, sử dụng bất cứ thủ đoạn nào đều thích hợp."Ánh mắt của nàng khiến Trình Phong giật mình, cậu ta ngừng lại một chút rồi cười nói: "Xin phu nhân bớt giận, nếu ngài muốn tẩm độc vào vũ khí, nhà họ Trình ta lại có đôi tay khéo léo.""Ngươi nghiêm túc?""Nghiêm túc!" Vẻ mặt Trình Phong trở nên nồng nhiệt, lần này cậu ta cười một nụ cười ngang tàng như ngọn lửa đang hừng huc cháy."Chúng ta không chỉ có chuyên gia giải độc mà còn có cả thảo dược dự trữ." Chỉ có điều là trấn Lý Bắc cách nơi này rất xa, đi đi vê vê không ngủ không nghỉ thì phải mất 6 ngày 6 đêm."Sáu ngày thì sáu ngày."Diệp Gia không cho rằng đám Ô Hoàn chỉ tấn công lần này. Một khi chúng nhận thấy quân Bắc Đình dễ bị đánh bại, chúng chắc chắn sẽ trở nên tham vọng hơn: "Hãy lên đường càng sớm càng tốt."Trình Phong liếc nhìn Diệp Gia, người đã nhanh chóng đi tới bàn làm việc. Ở bên cạnh, Tiểu Lê đang mài mực cho nàng, Diệp Gia trải ra một tờ giấy trắng sau đó cúi xuống bắt đầu vẽ.