Tác giả:

Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…

Chương 742

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sự chờ đợi như là một loại tra tấn, mỗi hơi hít vào thở ra như trải qua quãng thời gian dài đằng dang. Không biết tới từ lúc nào bầu trời tối sầm lại, không khí bên ngoài cửa sổ ngưng đọng. Chẳng mấy chốc tiết trời chuyển sang đầu thu, cây cối đều trở nên úa vàng.Cố Minh Nguyệt biết Cố Minh Hy không là gì ở trong lòng Chu Cảnh Sâm, biết rõ rằng mình trong lòng Chu Cảnh Sâm cũng chẳng là cái gì cả. Dù sao thì Cố Minh Hy cũng định hôn sự, nàng ta và Chu Cảnh Sâm là thanh mai trúc mã. Còn nàng ta, Cố Minh Nguyệt, chỉ là người ngoài, nửa đường tiến vào Cố gia, trong đầu hắn ta có lẽ ngay cả một cái tên cũng không có. Mặc dù nàng ta ích kỷ tin rằng mình là người thê tử định mệnh của Chu Cảnh Sâm, nhưng nàng ta cũng hiểu rằng lúc này mình không phải người quan trọng gì.Nhưng hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có. Giống như bảy năm trước, nàng ta vẫn là nô tỳ ở Trang Tử, bây giờ có thể dưới một người trên vạn người. Mọi chuyện trên đời đều thay đổi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây không bao giờ là hư không. Muốn có được thứ gì thì phải trả giá. Chỉ cân có đủ đẹp, vận mệnh của nàng ta có thể thay đổi được. Cố Minh Nguyệt luôn tỉnh táo, nắm chắc đồ vật trong tay. Nàng ta biết tất cả vinh quang của mình hiện tại đều đến từ Chu Diệp, vì được hắn sủng ái nên nàng ta mới có thể khiến Cố gia phải quỳ dưới chân mình. Nhưng chính vì đến từ Chu Diệp nên nàng ta luôn cảm thấy sợ hãi.... Chỉ vì Chu Diệp là một kẻ điên, một kẻ điên không xác định, không thể phán đoán bằng lẽ thường.Cố Minh Nguyệt biết rằng vẻ ngoài xinh đẹp của nàng ta là một vũ khí hiếm có. Nàng ta không có kiến thức hay sự nhu mì, nhưng nàng ta có sự xinh đẹp. Ngoại hình của nàng ta không thể khiến phụ mẫu thích nàng ta nhưng cũng đủ khiến nam nhân yêu thích. Cố Minh Nguyệt biết sự ưa thích dựa trên vẻ bề ngoài đó thực ra chỉ là một loại bèo tấm không rễ, sẽ vỡ tan trong mưa. Vì thế nàng ta phải cầm thật chắc những gì mình có trong tay trước khi trời mưa.Cung Vị Ương khổng lồ được bao quanh bởi bóng tối. Thêm chút ánh hoàng hôn u ám cho cung điện lộng lẫy.Ánh sáng vàng mờ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, lộ ra vẻ đẹp ma quái.Một mình Cố Minh Nguyệt có thể áp đảo ba ngàn mỹ nhân, vẻ đẹp của nàng ta có vai trò nhất định, nhưng không chỉ vì vẻ ngoài độc đáo của nàng ta. Mặc dù Chu Diệp điên cuồng, nhưng hắn cũng không phải người háo sắc. Trong mắt Cố Minh Nguyệt ẩn giấu thật sâu sợ hãi, không ai có thể hiểu được nàng ta sợ hãi thế nào. Chỉ vì trong lòng nàng ta biết sớm muộn gì Chu Diệp cũng sẽ biết nàng ta không phải như hắn tưởng tượng, kết cục của nàng ta sẽ càng bi thảm hơn vô số người c.h.ế.t dưới tay Chu Diệp. Vì vậy, nhất định phải bắt được Chu Cảnh Sâm.Chu Cảnh Sâm là một người rất tận tâm. Bất kể tốt hay xấu, đã hứa điều gì đó thì hắn sẽ không bao giờ thất hứa. Làm sao Chu Cảnh Sâm có thể tin tưởng nàng ta? Cố Minh Nguyệt lo lắng cắn móng tay. Chu Cảnh Sâm là một người khó gây ấn tượng, Cố Minh Nguyệt đã biết từ nhiêu năm trước. Hắn rất sâu sắc và có thể hiểu thấu lòng người. Giống như Cố Minh Hy, hơn mười năm không chiến được sự thật lòng của hắn, Cố Minh Nguyệt lo lắng mình không có năng lực khiến hắn tiếp nhận.Nhưng khi nàng ta suy nghĩ kỹ vê số tài mình cầm trong tay, sắc đẹp, địa vị và sự sủng ái của Chu Diệp... Cố Minh Nguyệt lại không cảm thấy ba thứ này của nàng ta có sức hấp dẫn đối với Chu Cảnh Sâm.

Sự chờ đợi như là một loại tra tấn, mỗi hơi hít vào thở ra như trải qua quãng thời gian dài đằng dang. Không biết tới từ lúc nào bầu trời tối sầm lại, không khí bên ngoài cửa sổ ngưng đọng. Chẳng mấy chốc tiết trời chuyển sang đầu thu, cây cối đều trở nên úa vàng.

Cố Minh Nguyệt biết Cố Minh Hy không là gì ở trong lòng Chu Cảnh Sâm, biết rõ rằng mình trong lòng Chu Cảnh Sâm cũng chẳng là cái gì cả. Dù sao thì Cố Minh Hy cũng định hôn sự, nàng ta và Chu Cảnh Sâm là thanh mai trúc mã. Còn nàng ta, Cố Minh Nguyệt, chỉ là người ngoài, nửa đường tiến vào Cố gia, trong đầu hắn ta có lẽ ngay cả một cái tên cũng không có. Mặc dù nàng ta ích kỷ tin rằng mình là người thê tử định mệnh của Chu Cảnh Sâm, nhưng nàng ta cũng hiểu rằng lúc này mình không phải người quan trọng gì.

Nhưng hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có. Giống như bảy năm trước, nàng ta vẫn là nô tỳ ở Trang Tử, bây giờ có thể dưới một người trên vạn người. Mọi chuyện trên đời đều thay đổi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây không bao giờ là hư không. Muốn có được thứ gì thì phải trả giá. Chỉ cân có đủ đẹp, vận mệnh của nàng ta có thể thay đổi được. Cố Minh Nguyệt luôn tỉnh táo, nắm chắc đồ vật trong tay. Nàng ta biết tất cả vinh quang của mình hiện tại đều đến từ Chu Diệp, vì được hắn sủng ái nên nàng ta mới có thể khiến Cố gia phải quỳ dưới chân mình. Nhưng chính vì đến từ Chu Diệp nên nàng ta luôn cảm thấy sợ hãi.... Chỉ vì Chu Diệp là một kẻ điên, một kẻ điên không xác định, không thể phán đoán bằng lẽ thường.

Cố Minh Nguyệt biết rằng vẻ ngoài xinh đẹp của nàng ta là một vũ khí hiếm có. Nàng ta không có kiến thức hay sự nhu mì, nhưng nàng ta có sự xinh đẹp. Ngoại hình của nàng ta không thể khiến phụ mẫu thích nàng ta nhưng cũng đủ khiến nam nhân yêu thích. Cố Minh Nguyệt biết sự ưa thích dựa trên vẻ bề ngoài đó thực ra chỉ là một loại bèo tấm không rễ, sẽ vỡ tan trong mưa. Vì thế nàng ta phải cầm thật chắc những gì mình có trong tay trước khi trời mưa.

Cung Vị Ương khổng lồ được bao quanh bởi bóng tối. Thêm chút ánh hoàng hôn u ám cho cung điện lộng lẫy.

Ánh sáng vàng mờ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, lộ ra vẻ đẹp ma quái.

Một mình Cố Minh Nguyệt có thể áp đảo ba ngàn mỹ nhân, vẻ đẹp của nàng ta có vai trò nhất định, nhưng không chỉ vì vẻ ngoài độc đáo của nàng ta. Mặc dù Chu Diệp điên cuồng, nhưng hắn cũng không phải người háo sắc. Trong mắt Cố Minh Nguyệt ẩn giấu thật sâu sợ hãi, không ai có thể hiểu được nàng ta sợ hãi thế nào. Chỉ vì trong lòng nàng ta biết sớm muộn gì Chu Diệp cũng sẽ biết nàng ta không phải như hắn tưởng tượng, kết cục của nàng ta sẽ càng bi thảm hơn vô số người c.h.ế.t dưới tay Chu Diệp. Vì vậy, nhất định phải bắt được Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm là một người rất tận tâm. Bất kể tốt hay xấu, đã hứa điều gì đó thì hắn sẽ không bao giờ thất hứa. Làm sao Chu Cảnh Sâm có thể tin tưởng nàng ta? Cố Minh Nguyệt lo lắng cắn móng tay. Chu Cảnh Sâm là một người khó gây ấn tượng, Cố Minh Nguyệt đã biết từ nhiêu năm trước. Hắn rất sâu sắc và có thể hiểu thấu lòng người. Giống như Cố Minh Hy, hơn mười năm không chiến được sự thật lòng của hắn, Cố Minh Nguyệt lo lắng mình không có năng lực khiến hắn tiếp nhận.

Nhưng khi nàng ta suy nghĩ kỹ vê số tài mình cầm trong tay, sắc đẹp, địa vị và sự sủng ái của Chu Diệp... Cố Minh Nguyệt lại không cảm thấy ba thứ này của nàng ta có sức hấp dẫn đối với Chu Cảnh Sâm.

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Sự chờ đợi như là một loại tra tấn, mỗi hơi hít vào thở ra như trải qua quãng thời gian dài đằng dang. Không biết tới từ lúc nào bầu trời tối sầm lại, không khí bên ngoài cửa sổ ngưng đọng. Chẳng mấy chốc tiết trời chuyển sang đầu thu, cây cối đều trở nên úa vàng.Cố Minh Nguyệt biết Cố Minh Hy không là gì ở trong lòng Chu Cảnh Sâm, biết rõ rằng mình trong lòng Chu Cảnh Sâm cũng chẳng là cái gì cả. Dù sao thì Cố Minh Hy cũng định hôn sự, nàng ta và Chu Cảnh Sâm là thanh mai trúc mã. Còn nàng ta, Cố Minh Nguyệt, chỉ là người ngoài, nửa đường tiến vào Cố gia, trong đầu hắn ta có lẽ ngay cả một cái tên cũng không có. Mặc dù nàng ta ích kỷ tin rằng mình là người thê tử định mệnh của Chu Cảnh Sâm, nhưng nàng ta cũng hiểu rằng lúc này mình không phải người quan trọng gì.Nhưng hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có. Giống như bảy năm trước, nàng ta vẫn là nô tỳ ở Trang Tử, bây giờ có thể dưới một người trên vạn người. Mọi chuyện trên đời đều thay đổi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây không bao giờ là hư không. Muốn có được thứ gì thì phải trả giá. Chỉ cân có đủ đẹp, vận mệnh của nàng ta có thể thay đổi được. Cố Minh Nguyệt luôn tỉnh táo, nắm chắc đồ vật trong tay. Nàng ta biết tất cả vinh quang của mình hiện tại đều đến từ Chu Diệp, vì được hắn sủng ái nên nàng ta mới có thể khiến Cố gia phải quỳ dưới chân mình. Nhưng chính vì đến từ Chu Diệp nên nàng ta luôn cảm thấy sợ hãi.... Chỉ vì Chu Diệp là một kẻ điên, một kẻ điên không xác định, không thể phán đoán bằng lẽ thường.Cố Minh Nguyệt biết rằng vẻ ngoài xinh đẹp của nàng ta là một vũ khí hiếm có. Nàng ta không có kiến thức hay sự nhu mì, nhưng nàng ta có sự xinh đẹp. Ngoại hình của nàng ta không thể khiến phụ mẫu thích nàng ta nhưng cũng đủ khiến nam nhân yêu thích. Cố Minh Nguyệt biết sự ưa thích dựa trên vẻ bề ngoài đó thực ra chỉ là một loại bèo tấm không rễ, sẽ vỡ tan trong mưa. Vì thế nàng ta phải cầm thật chắc những gì mình có trong tay trước khi trời mưa.Cung Vị Ương khổng lồ được bao quanh bởi bóng tối. Thêm chút ánh hoàng hôn u ám cho cung điện lộng lẫy.Ánh sáng vàng mờ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, lộ ra vẻ đẹp ma quái.Một mình Cố Minh Nguyệt có thể áp đảo ba ngàn mỹ nhân, vẻ đẹp của nàng ta có vai trò nhất định, nhưng không chỉ vì vẻ ngoài độc đáo của nàng ta. Mặc dù Chu Diệp điên cuồng, nhưng hắn cũng không phải người háo sắc. Trong mắt Cố Minh Nguyệt ẩn giấu thật sâu sợ hãi, không ai có thể hiểu được nàng ta sợ hãi thế nào. Chỉ vì trong lòng nàng ta biết sớm muộn gì Chu Diệp cũng sẽ biết nàng ta không phải như hắn tưởng tượng, kết cục của nàng ta sẽ càng bi thảm hơn vô số người c.h.ế.t dưới tay Chu Diệp. Vì vậy, nhất định phải bắt được Chu Cảnh Sâm.Chu Cảnh Sâm là một người rất tận tâm. Bất kể tốt hay xấu, đã hứa điều gì đó thì hắn sẽ không bao giờ thất hứa. Làm sao Chu Cảnh Sâm có thể tin tưởng nàng ta? Cố Minh Nguyệt lo lắng cắn móng tay. Chu Cảnh Sâm là một người khó gây ấn tượng, Cố Minh Nguyệt đã biết từ nhiêu năm trước. Hắn rất sâu sắc và có thể hiểu thấu lòng người. Giống như Cố Minh Hy, hơn mười năm không chiến được sự thật lòng của hắn, Cố Minh Nguyệt lo lắng mình không có năng lực khiến hắn tiếp nhận.Nhưng khi nàng ta suy nghĩ kỹ vê số tài mình cầm trong tay, sắc đẹp, địa vị và sự sủng ái của Chu Diệp... Cố Minh Nguyệt lại không cảm thấy ba thứ này của nàng ta có sức hấp dẫn đối với Chu Cảnh Sâm.

Chương 742