Tiết Hàn thực* cấm lửa, vậy mà trên núi Bắc Mang ở thành Lạc Dương lại có người đốt lên một trận khói đen, mù mịt tận trời. Chờ lúc có người tò mò tới gần, nơi đó chỉ còn lại một đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn. (Hàn thực trước Thanh minh một đến hai ngày, từng được coi là ngày giỗ đầu tiên ở Trung Quốc, tục xưa cấm lửa khói, chỉ được ăn đồ lạnh.) ------------------------------------------------------------------------------- Kiều Dịch Chi nhận được một quả cầu mây, nhồi bằng đuôi và bờm ngựa, ấy là từ bằng hữu ở nơi phương xa gửi đến. Thậm chí Kiều Dịch Chi còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, y cạo sạch lông đuôi con ngựa yêu quý của người đó, bỏ lại cái đuôi mảnh dẻ màu da xấu xí lồ lộ sau mông ngựa, khiến cho một người một ngựa tức đến mức bỏ ăn bỏ uống, giận lẫy mấy ngày trời. Nhưng khi thật sự tới dịp đạp thanh, hai người đá cầu mây trên bãi cỏ, lăn lộn một trận hể hả xong bèn chẳng giận dỗi gì nữa. Kiều Dịch Chi có phần cảm động, mới chỉ…
Chương 4: Mai mối
Mùa Mưa - Chung Hiểu SinhTác giả: Chung Hiểu SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTiết Hàn thực* cấm lửa, vậy mà trên núi Bắc Mang ở thành Lạc Dương lại có người đốt lên một trận khói đen, mù mịt tận trời. Chờ lúc có người tò mò tới gần, nơi đó chỉ còn lại một đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn. (Hàn thực trước Thanh minh một đến hai ngày, từng được coi là ngày giỗ đầu tiên ở Trung Quốc, tục xưa cấm lửa khói, chỉ được ăn đồ lạnh.) ------------------------------------------------------------------------------- Kiều Dịch Chi nhận được một quả cầu mây, nhồi bằng đuôi và bờm ngựa, ấy là từ bằng hữu ở nơi phương xa gửi đến. Thậm chí Kiều Dịch Chi còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, y cạo sạch lông đuôi con ngựa yêu quý của người đó, bỏ lại cái đuôi mảnh dẻ màu da xấu xí lồ lộ sau mông ngựa, khiến cho một người một ngựa tức đến mức bỏ ăn bỏ uống, giận lẫy mấy ngày trời. Nhưng khi thật sự tới dịp đạp thanh, hai người đá cầu mây trên bãi cỏ, lăn lộn một trận hể hả xong bèn chẳng giận dỗi gì nữa. Kiều Dịch Chi có phần cảm động, mới chỉ… Ba tháng sau, trong phủ có một vị khách không mời mà tới. Kiều Dịch Chi từ sáng đã chẳng thấy Vân Sinh đâu. Đến trưa, vốn định vào bếp làm chút đồ ăn, lúc ngang qua sảnh khách thấy bên trong có tiếng người nói chuyện, nhất thời tò mò bèn đi tới. Chỉ thấy trong phòng khách có ba người đang ngồi, một là Vân Sinh từ sáng không thấy đâu, một là cha của Kiều Dịch Chi - Kiều Chính, còn có một người đàn bà chừng tứ, ngũ tuần. Kiều Dịch Chi đã từng gặp bà ta, năm đó hôn sự của em họ chính là bà ta tới cửa làm mai: Bà mối Lý Nương. Kiều Dịch Chi cảm thấy có một tiếng nổ bùng lên trong đầu, đứng như trời trồng tại chỗ không thể nhúc nhích. Ba người trong sảnh có vẻ như đã đàm luận xong xuôi, Kiều Chính và Vân Sinh đứng dậy tiễn Lý Nương ra cửa. Kiều Chính là người đầu tiên nhìn thấy Dịch Chi ngơ ngẩn đứng trước cổng, không khỏi ngẩn người: "Con ở đây làm gì?" Vân Sinh thoáng liếc nhìn y, dáng vẻ chợt có vẻ hốt hoảng, rồi lại lập tức khôi phục như thường. Kiều Chính cũng chẳng để ý Dịch Chi, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Vậy hôn sự định luôn vào đầu xuân năm sau nhé, phiền Lý Nương bẩm lại với Thái thú đại nhân giúp cho." Kiều Dịch Chi tựa như lãnh một đòn cảnh tỉnh, đôi mắt chằm chặp gắt gao nhìn về phía Vân Sinh, tựa như hận phải nhìn thành một cái lỗ trên người hắn. Kiều Chính gọi đầy tớ đến tiễn Lý Nương ra phủ, quay người lại nói với Kiều Dịch Chi: "Sao con lại ở đây? Đã ăn trưa chưa?" Kiều Dịch Chi tựa như bị ma nhập, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Vân Sinh chút nào: "Bà ấy tới làm gì? Anh... định thành hôn sao?" Vân Sinh không đáp, Kiều Chính lại nói: "Anh trai mày tài năng hơn người, lúc ở hội làng đề một bài thơ, được thiên kim nhà Thái thú đại nhân để mắt đến, Thái thú kêu Lý Nương tới cửa làm mai đây này. Mày cũng phải học anh mày đi, mày xem cả ngày ngoài ăn uống chơi bời ra, đã làm nên được cái trò trống gì chưa? Mày nói mày..." Kiều Dịch Chi cứ như bỏ ngoài tai lời nói của Kiều Chính, cất tiếng cực khẽ hỏi: "Anh thật sự định thành hôn sao?" Vân Sinh khẽ mỉm cười, ngắt lời Kiều Chính đang cằn nhằn, nắm lấy tay Dịch Chi, nói: "Cha, con đưa Dịch Chi đi dùng bữa trưa." Kiều Chính lúc này mới chịu hậm hực ngậm miệng: "Đi đi. Dẫn em con đi đọc nhiều sách vào." Đợi khi hai người đã rời khỏi tầm mắt của Kiều Chính, Vân Sinh mới buông tay Kiều Dịch Chi, lãnh đạm hỏi: "Em làm sao thế?" Ánh mắt Kiều Dịch Chi nhìn thẳng vào mắt hắn không chút sai lệch, lần thứ ba hỏi lại: "Anh thật sự định thành hôn sao?" Vân Sinh nhẹ nhàng thở ra, không trả lời. Kiều Dịch Chi tựa như chết chìm bám lấy một nhánh rơm cuối cùng, vẻ mặt đau đớn cầu xin: "Anh Vân Sinh... Anh đừng thành hôn có được không? Thiên kim nhà Thái thú, anh đã gặp cô ấy chưa? Anh thích cô ấy sao?" Vân Sinh trầm mặc nhìn y một lúc lâu, sau cùng vươn tay ra vuốt ve mái tóc của y: "Anh không thích cô ấy. Anh sẽ đi nói với cha, anh không thành hôn."
Mùa Mưa - Chung Hiểu SinhTác giả: Chung Hiểu SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTiết Hàn thực* cấm lửa, vậy mà trên núi Bắc Mang ở thành Lạc Dương lại có người đốt lên một trận khói đen, mù mịt tận trời. Chờ lúc có người tò mò tới gần, nơi đó chỉ còn lại một đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn. (Hàn thực trước Thanh minh một đến hai ngày, từng được coi là ngày giỗ đầu tiên ở Trung Quốc, tục xưa cấm lửa khói, chỉ được ăn đồ lạnh.) ------------------------------------------------------------------------------- Kiều Dịch Chi nhận được một quả cầu mây, nhồi bằng đuôi và bờm ngựa, ấy là từ bằng hữu ở nơi phương xa gửi đến. Thậm chí Kiều Dịch Chi còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, y cạo sạch lông đuôi con ngựa yêu quý của người đó, bỏ lại cái đuôi mảnh dẻ màu da xấu xí lồ lộ sau mông ngựa, khiến cho một người một ngựa tức đến mức bỏ ăn bỏ uống, giận lẫy mấy ngày trời. Nhưng khi thật sự tới dịp đạp thanh, hai người đá cầu mây trên bãi cỏ, lăn lộn một trận hể hả xong bèn chẳng giận dỗi gì nữa. Kiều Dịch Chi có phần cảm động, mới chỉ… Ba tháng sau, trong phủ có một vị khách không mời mà tới. Kiều Dịch Chi từ sáng đã chẳng thấy Vân Sinh đâu. Đến trưa, vốn định vào bếp làm chút đồ ăn, lúc ngang qua sảnh khách thấy bên trong có tiếng người nói chuyện, nhất thời tò mò bèn đi tới. Chỉ thấy trong phòng khách có ba người đang ngồi, một là Vân Sinh từ sáng không thấy đâu, một là cha của Kiều Dịch Chi - Kiều Chính, còn có một người đàn bà chừng tứ, ngũ tuần. Kiều Dịch Chi đã từng gặp bà ta, năm đó hôn sự của em họ chính là bà ta tới cửa làm mai: Bà mối Lý Nương. Kiều Dịch Chi cảm thấy có một tiếng nổ bùng lên trong đầu, đứng như trời trồng tại chỗ không thể nhúc nhích. Ba người trong sảnh có vẻ như đã đàm luận xong xuôi, Kiều Chính và Vân Sinh đứng dậy tiễn Lý Nương ra cửa. Kiều Chính là người đầu tiên nhìn thấy Dịch Chi ngơ ngẩn đứng trước cổng, không khỏi ngẩn người: "Con ở đây làm gì?" Vân Sinh thoáng liếc nhìn y, dáng vẻ chợt có vẻ hốt hoảng, rồi lại lập tức khôi phục như thường. Kiều Chính cũng chẳng để ý Dịch Chi, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Vậy hôn sự định luôn vào đầu xuân năm sau nhé, phiền Lý Nương bẩm lại với Thái thú đại nhân giúp cho." Kiều Dịch Chi tựa như lãnh một đòn cảnh tỉnh, đôi mắt chằm chặp gắt gao nhìn về phía Vân Sinh, tựa như hận phải nhìn thành một cái lỗ trên người hắn. Kiều Chính gọi đầy tớ đến tiễn Lý Nương ra phủ, quay người lại nói với Kiều Dịch Chi: "Sao con lại ở đây? Đã ăn trưa chưa?" Kiều Dịch Chi tựa như bị ma nhập, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Vân Sinh chút nào: "Bà ấy tới làm gì? Anh... định thành hôn sao?" Vân Sinh không đáp, Kiều Chính lại nói: "Anh trai mày tài năng hơn người, lúc ở hội làng đề một bài thơ, được thiên kim nhà Thái thú đại nhân để mắt đến, Thái thú kêu Lý Nương tới cửa làm mai đây này. Mày cũng phải học anh mày đi, mày xem cả ngày ngoài ăn uống chơi bời ra, đã làm nên được cái trò trống gì chưa? Mày nói mày..." Kiều Dịch Chi cứ như bỏ ngoài tai lời nói của Kiều Chính, cất tiếng cực khẽ hỏi: "Anh thật sự định thành hôn sao?" Vân Sinh khẽ mỉm cười, ngắt lời Kiều Chính đang cằn nhằn, nắm lấy tay Dịch Chi, nói: "Cha, con đưa Dịch Chi đi dùng bữa trưa." Kiều Chính lúc này mới chịu hậm hực ngậm miệng: "Đi đi. Dẫn em con đi đọc nhiều sách vào." Đợi khi hai người đã rời khỏi tầm mắt của Kiều Chính, Vân Sinh mới buông tay Kiều Dịch Chi, lãnh đạm hỏi: "Em làm sao thế?" Ánh mắt Kiều Dịch Chi nhìn thẳng vào mắt hắn không chút sai lệch, lần thứ ba hỏi lại: "Anh thật sự định thành hôn sao?" Vân Sinh nhẹ nhàng thở ra, không trả lời. Kiều Dịch Chi tựa như chết chìm bám lấy một nhánh rơm cuối cùng, vẻ mặt đau đớn cầu xin: "Anh Vân Sinh... Anh đừng thành hôn có được không? Thiên kim nhà Thái thú, anh đã gặp cô ấy chưa? Anh thích cô ấy sao?" Vân Sinh trầm mặc nhìn y một lúc lâu, sau cùng vươn tay ra vuốt ve mái tóc của y: "Anh không thích cô ấy. Anh sẽ đi nói với cha, anh không thành hôn."
Mùa Mưa - Chung Hiểu SinhTác giả: Chung Hiểu SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTiết Hàn thực* cấm lửa, vậy mà trên núi Bắc Mang ở thành Lạc Dương lại có người đốt lên một trận khói đen, mù mịt tận trời. Chờ lúc có người tò mò tới gần, nơi đó chỉ còn lại một đám tro tàn, bị gió thổi bay tán loạn. (Hàn thực trước Thanh minh một đến hai ngày, từng được coi là ngày giỗ đầu tiên ở Trung Quốc, tục xưa cấm lửa khói, chỉ được ăn đồ lạnh.) ------------------------------------------------------------------------------- Kiều Dịch Chi nhận được một quả cầu mây, nhồi bằng đuôi và bờm ngựa, ấy là từ bằng hữu ở nơi phương xa gửi đến. Thậm chí Kiều Dịch Chi còn có thể mơ hồ hồi tưởng lại rất nhiều năm về trước, y cạo sạch lông đuôi con ngựa yêu quý của người đó, bỏ lại cái đuôi mảnh dẻ màu da xấu xí lồ lộ sau mông ngựa, khiến cho một người một ngựa tức đến mức bỏ ăn bỏ uống, giận lẫy mấy ngày trời. Nhưng khi thật sự tới dịp đạp thanh, hai người đá cầu mây trên bãi cỏ, lăn lộn một trận hể hả xong bèn chẳng giận dỗi gì nữa. Kiều Dịch Chi có phần cảm động, mới chỉ… Ba tháng sau, trong phủ có một vị khách không mời mà tới. Kiều Dịch Chi từ sáng đã chẳng thấy Vân Sinh đâu. Đến trưa, vốn định vào bếp làm chút đồ ăn, lúc ngang qua sảnh khách thấy bên trong có tiếng người nói chuyện, nhất thời tò mò bèn đi tới. Chỉ thấy trong phòng khách có ba người đang ngồi, một là Vân Sinh từ sáng không thấy đâu, một là cha của Kiều Dịch Chi - Kiều Chính, còn có một người đàn bà chừng tứ, ngũ tuần. Kiều Dịch Chi đã từng gặp bà ta, năm đó hôn sự của em họ chính là bà ta tới cửa làm mai: Bà mối Lý Nương. Kiều Dịch Chi cảm thấy có một tiếng nổ bùng lên trong đầu, đứng như trời trồng tại chỗ không thể nhúc nhích. Ba người trong sảnh có vẻ như đã đàm luận xong xuôi, Kiều Chính và Vân Sinh đứng dậy tiễn Lý Nương ra cửa. Kiều Chính là người đầu tiên nhìn thấy Dịch Chi ngơ ngẩn đứng trước cổng, không khỏi ngẩn người: "Con ở đây làm gì?" Vân Sinh thoáng liếc nhìn y, dáng vẻ chợt có vẻ hốt hoảng, rồi lại lập tức khôi phục như thường. Kiều Chính cũng chẳng để ý Dịch Chi, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Vậy hôn sự định luôn vào đầu xuân năm sau nhé, phiền Lý Nương bẩm lại với Thái thú đại nhân giúp cho." Kiều Dịch Chi tựa như lãnh một đòn cảnh tỉnh, đôi mắt chằm chặp gắt gao nhìn về phía Vân Sinh, tựa như hận phải nhìn thành một cái lỗ trên người hắn. Kiều Chính gọi đầy tớ đến tiễn Lý Nương ra phủ, quay người lại nói với Kiều Dịch Chi: "Sao con lại ở đây? Đã ăn trưa chưa?" Kiều Dịch Chi tựa như bị ma nhập, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Vân Sinh chút nào: "Bà ấy tới làm gì? Anh... định thành hôn sao?" Vân Sinh không đáp, Kiều Chính lại nói: "Anh trai mày tài năng hơn người, lúc ở hội làng đề một bài thơ, được thiên kim nhà Thái thú đại nhân để mắt đến, Thái thú kêu Lý Nương tới cửa làm mai đây này. Mày cũng phải học anh mày đi, mày xem cả ngày ngoài ăn uống chơi bời ra, đã làm nên được cái trò trống gì chưa? Mày nói mày..." Kiều Dịch Chi cứ như bỏ ngoài tai lời nói của Kiều Chính, cất tiếng cực khẽ hỏi: "Anh thật sự định thành hôn sao?" Vân Sinh khẽ mỉm cười, ngắt lời Kiều Chính đang cằn nhằn, nắm lấy tay Dịch Chi, nói: "Cha, con đưa Dịch Chi đi dùng bữa trưa." Kiều Chính lúc này mới chịu hậm hực ngậm miệng: "Đi đi. Dẫn em con đi đọc nhiều sách vào." Đợi khi hai người đã rời khỏi tầm mắt của Kiều Chính, Vân Sinh mới buông tay Kiều Dịch Chi, lãnh đạm hỏi: "Em làm sao thế?" Ánh mắt Kiều Dịch Chi nhìn thẳng vào mắt hắn không chút sai lệch, lần thứ ba hỏi lại: "Anh thật sự định thành hôn sao?" Vân Sinh nhẹ nhàng thở ra, không trả lời. Kiều Dịch Chi tựa như chết chìm bám lấy một nhánh rơm cuối cùng, vẻ mặt đau đớn cầu xin: "Anh Vân Sinh... Anh đừng thành hôn có được không? Thiên kim nhà Thái thú, anh đã gặp cô ấy chưa? Anh thích cô ấy sao?" Vân Sinh trầm mặc nhìn y một lúc lâu, sau cùng vươn tay ra vuốt ve mái tóc của y: "Anh không thích cô ấy. Anh sẽ đi nói với cha, anh không thành hôn."