Trời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi…
Chương 746
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Cố Minh Nguyệt đang trằn trọc không lấy được đầu Chu Diệp. Không tìm được cơ hội, Cố Minh Nguyệt lo lắng thương vụ sẽ thất bại.Khi nghe thấy tiếng gõ cửa nặng nề, nàng ta giật mình đứng dậy khỏi giường.Những bóng người trên cửa sổ bình phong lướt qua nhanh chóng, cung điện sáng rực rỡ, những bước chân lộn xộn chạy tới chạy lui trong hành lang, cung điện và bên ngoài đã trở thành một mớ hỗn độn. Cung nhân vội vàng mở cửa bước vào. Chu Diệp bước nhanh xông vào cung Vị Ương. Y phục của hắn ta bừa bộn và chân không mang giày. Hắn ta lao tới, nắm lấy cánh tay Cố Minh Nguyệt, kéo nàng ta ra khỏi cửa.Cố Minh Nguyệt nhìn bầu trời rực lửa ở phía xa và kinh ngạc nhìn Chu Diệp.Chu Diệp vội vàng, không còn quan tâm đến tôn nghiêm của hoàng đế nữa, nói rất nhanh: "Chu Cảnh Sâm dẫn quân tiến vào, cổng thành đã mất, chúng ta hãy đi ra theo đường hâm trước, đợi tan trận rồi quay lại."Cố Minh Nguyệt bị hắn ta lôi ra khỏi cung Vị Ương mà không nói một lời. Đầu nàng ta quấn một chiếc khăn choàng lụa màu xanh lá cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sau đầu Chu Diệp với vẻ mặt thâm trâm.Hai người phi nước đại suốt chặng đường, đi qua cổng ngoài của Cung Vị Ương, băng qua ngự hoa viên, đến một cung điện hiếm có người đến.Cố Minh Nguyệt đi theo Chu Diệp, một tay chậm rãi đưa vào trong ngực, lấy ra một con d.a.o găm màu đen. Chu Diệp chạy nhanh thở hổn hển, mặc kệ Cố Minh Nguyệt im lặng, Chu Diệp nhìn chung quanh, dò dẫm trong sân. Không biết đang tìm kiếm điều gì, càng tìm kiếm càng hoảng sợ. Cùng lúc đó, Cố Minh Nguyệt đi phía sau chậm rãi rút ra d.a.o găm. Nàng ta nheo mắt lại và bước lại gân Chu Diệp. Chu Diệp vẫn chưa quay đầu lại đột nhiên dừng lại, Cố Minh Nguyệt đang cầm d.a.o găm cứng người, lập tức thu tay lại.Hai người ngẩng đầu lên và nhìn thấy một nữ nhân cao gầy mặc trang phục cung đình đang đứng ngay trước mặt họ.Nữ nhân này rất cao và mặc bộ cung trang đầy bụi bặm. Ngoại hình của nàng ta không đẹp nhưng có một đôi mắt hạnh nhân ấm áp. Ánh trăng từ giữa không trung rơi xuống vai nữ tử, khiến cho việc nhìn rõ khuôn mặt nàng ta dưới ánh sáng trở nên khó khăn. Khi người nọ từ từ đến gần, khuôn mặt nữ tử dần hiện rõ dưới ánh trăng mờ ảo. Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử, sắc mặt Cố Minh Nguyệt thay đổi mạnh mẽ.Chu Diệp lớn tiếng hét lên: "Ngươi là aiNữ nhân không trả lời mà nhìn ve phía sau hắn ta.Chu Diệp cau mày quay đầu lại...Chu Diệp sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Minh Nguyệt. Hắn ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nữ tử chậm rãi nhếch môi lên, một giọng nam nữ không thể phân biệt được đột nhiên vang lên trong đêm tối. Một cơn gió đêm thổi qua, giọng nói có chút thanh tao. Nàng ta nheo mắt, đi đến cách Cố Minh Nguyệt ba bước: "Tỷ tỷ, sau khi giả làm ta bao lâu, mấy năm nay tỷ có vẻ sống rất tốt?"Chỉ một lời này, Cố Minh Nguyệt đã làm rơi con d.a.o rơi leng keng xuống đất.Mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng.Cách đó không xa tiếng động lớn vẫn tiếp tục, mơ hồ nghe thấy tiếng chạy trốn ngoài sân. Chu Diệp chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn hai người. Dưới ánh trăng, nữ tử cao gầy cao hơn Cố Minh Nguyệt nửa cái đầu. Cố Minh Nguyệt nhanh chóng lùi lại hai bước, con d.a.o găm rơi xuống đất phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Chu Diệp đột nhiên nheo mắt lại, nhìn con d.a.o găm, sau đó ngước mắt nhìn Cố Minh Nguyệt.Hắn ta không ngốc, lập tức nhận ra nếu lúc nãy nữ tử này không nói gì, có thể con d.a.o găm đã đ.â.m vào lưng hắn ta."Cố Minh Nguyệt!" Sắc mặt Chu Diệp trong nháy mắt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Cố Minh Nguyệt.Cố Minh Nguyệt chỉ liếc nhanh về phía hắn ta, đôi mắt đẫm lệ khi nhìn nữ tử cao gầy. Tim nàng ta đập mạnh như trống. Nhưng Cố Minh Nguyệt biết, lúc này nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận biết người trước mặt.
Cố Minh Nguyệt đang trằn trọc không lấy được đầu Chu Diệp. Không tìm được cơ hội, Cố Minh Nguyệt lo lắng thương vụ sẽ thất bại.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa nặng nề, nàng ta giật mình đứng dậy khỏi giường.
Những bóng người trên cửa sổ bình phong lướt qua nhanh chóng, cung điện sáng rực rỡ, những bước chân lộn xộn chạy tới chạy lui trong hành lang, cung điện và bên ngoài đã trở thành một mớ hỗn độn. Cung nhân vội vàng mở cửa bước vào. Chu Diệp bước nhanh xông vào cung Vị Ương. Y phục của hắn ta bừa bộn và chân không mang giày. Hắn ta lao tới, nắm lấy cánh tay Cố Minh Nguyệt, kéo nàng ta ra khỏi cửa.
Cố Minh Nguyệt nhìn bầu trời rực lửa ở phía xa và kinh ngạc nhìn Chu Diệp.
Chu Diệp vội vàng, không còn quan tâm đến tôn nghiêm của hoàng đế nữa, nói rất nhanh: "Chu Cảnh Sâm dẫn quân tiến vào, cổng thành đã mất, chúng ta hãy đi ra theo đường hâm trước, đợi tan trận rồi quay lại."
Cố Minh Nguyệt bị hắn ta lôi ra khỏi cung Vị Ương mà không nói một lời. Đầu nàng ta quấn một chiếc khăn choàng lụa màu xanh lá cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sau đầu Chu Diệp với vẻ mặt thâm trâm.
Hai người phi nước đại suốt chặng đường, đi qua cổng ngoài của Cung Vị Ương, băng qua ngự hoa viên, đến một cung điện hiếm có người đến.
Cố Minh Nguyệt đi theo Chu Diệp, một tay chậm rãi đưa vào trong ngực, lấy ra một con d.a.o găm màu đen. Chu Diệp chạy nhanh thở hổn hển, mặc kệ Cố Minh Nguyệt im lặng, Chu Diệp nhìn chung quanh, dò dẫm trong sân. Không biết đang tìm kiếm điều gì, càng tìm kiếm càng hoảng sợ. Cùng lúc đó, Cố Minh Nguyệt đi phía sau chậm rãi rút ra d.a.o găm. Nàng ta nheo mắt lại và bước lại gân Chu Diệp. Chu Diệp vẫn chưa quay đầu lại đột nhiên dừng lại, Cố Minh Nguyệt đang cầm d.a.o găm cứng người, lập tức thu tay lại.
Hai người ngẩng đầu lên và nhìn thấy một nữ nhân cao gầy mặc trang phục cung đình đang đứng ngay trước mặt họ.
Nữ nhân này rất cao và mặc bộ cung trang đầy bụi bặm. Ngoại hình của nàng ta không đẹp nhưng có một đôi mắt hạnh nhân ấm áp. Ánh trăng từ giữa không trung rơi xuống vai nữ tử, khiến cho việc nhìn rõ khuôn mặt nàng ta dưới ánh sáng trở nên khó khăn. Khi người nọ từ từ đến gần, khuôn mặt nữ tử dần hiện rõ dưới ánh trăng mờ ảo. Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử, sắc mặt Cố Minh Nguyệt thay đổi mạnh mẽ.
Chu Diệp lớn tiếng hét lên: "Ngươi là ai
Nữ nhân không trả lời mà nhìn ve phía sau hắn ta.
Chu Diệp cau mày quay đầu lại...
Chu Diệp sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Minh Nguyệt. Hắn ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nữ tử chậm rãi nhếch môi lên, một giọng nam nữ không thể phân biệt được đột nhiên vang lên trong đêm tối. Một cơn gió đêm thổi qua, giọng nói có chút thanh tao. Nàng ta nheo mắt, đi đến cách Cố Minh Nguyệt ba bước: "Tỷ tỷ, sau khi giả làm ta bao lâu, mấy năm nay tỷ có vẻ sống rất tốt?"
Chỉ một lời này, Cố Minh Nguyệt đã làm rơi con d.a.o rơi leng keng xuống đất.
Mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng.
Cách đó không xa tiếng động lớn vẫn tiếp tục, mơ hồ nghe thấy tiếng chạy trốn ngoài sân. Chu Diệp chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn hai người. Dưới ánh trăng, nữ tử cao gầy cao hơn Cố Minh Nguyệt nửa cái đầu. Cố Minh Nguyệt nhanh chóng lùi lại hai bước, con d.a.o găm rơi xuống đất phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Chu Diệp đột nhiên nheo mắt lại, nhìn con d.a.o găm, sau đó ngước mắt nhìn Cố Minh Nguyệt.
Hắn ta không ngốc, lập tức nhận ra nếu lúc nãy nữ tử này không nói gì, có thể con d.a.o găm đã đ.â.m vào lưng hắn ta.
"Cố Minh Nguyệt!" Sắc mặt Chu Diệp trong nháy mắt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt chỉ liếc nhanh về phía hắn ta, đôi mắt đẫm lệ khi nhìn nữ tử cao gầy. Tim nàng ta đập mạnh như trống. Nhưng Cố Minh Nguyệt biết, lúc này nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận biết người trước mặt.
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản DiệnTác giả: Vi AnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrời đông giá rét vừa qua, qua tháng Giêng là lại tới một đợt rét lớn. Bây giờ đã là tháng Hai, vài trận mưa xuân rơi xuống, thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển ấm. Trái lại, trời vẫn không ngừng rơi mưa tí tách, ngày qua ngày lại càng thêm lạnh. Việc nhà nông trên đồng ruộng không thể làm được, tuyết trên đất vẫn chưa tan xong, lại rơi mưa. Tháng Giêng đã qua rồi, thời tiết vẫn lạnh lẽo như mùa đông. Đất trong ruộng vẫn còn đông lạnh, không thể trông trọt được gì. Khắp nơi đều dướt sũng, mấy người nữ nhân đã có gia đình trong thôn không có việc gì làm đều tới Chu gia nhìn ngó một chút. Lúc này một người nữ nhân béo lùn đứng ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện với Dư thị: "Con dâu của bà hôm nay vẫn chưa tỉnh à?" Dư thị lắc đầu, thở dài: "Trời rét lạnh lại rơi vào trong nước, không c.h.ế.t thì cũng là mạng lớn rồi. Bây giờ vẫn còn đang sốt cao, miệng không ngừng nói mê sảng..." Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền tới, Diệp Gia giật mình mở bừng mắt ra. Phòng thấp bé chật chội, chóp mũi… Cố Minh Nguyệt đang trằn trọc không lấy được đầu Chu Diệp. Không tìm được cơ hội, Cố Minh Nguyệt lo lắng thương vụ sẽ thất bại.Khi nghe thấy tiếng gõ cửa nặng nề, nàng ta giật mình đứng dậy khỏi giường.Những bóng người trên cửa sổ bình phong lướt qua nhanh chóng, cung điện sáng rực rỡ, những bước chân lộn xộn chạy tới chạy lui trong hành lang, cung điện và bên ngoài đã trở thành một mớ hỗn độn. Cung nhân vội vàng mở cửa bước vào. Chu Diệp bước nhanh xông vào cung Vị Ương. Y phục của hắn ta bừa bộn và chân không mang giày. Hắn ta lao tới, nắm lấy cánh tay Cố Minh Nguyệt, kéo nàng ta ra khỏi cửa.Cố Minh Nguyệt nhìn bầu trời rực lửa ở phía xa và kinh ngạc nhìn Chu Diệp.Chu Diệp vội vàng, không còn quan tâm đến tôn nghiêm của hoàng đế nữa, nói rất nhanh: "Chu Cảnh Sâm dẫn quân tiến vào, cổng thành đã mất, chúng ta hãy đi ra theo đường hâm trước, đợi tan trận rồi quay lại."Cố Minh Nguyệt bị hắn ta lôi ra khỏi cung Vị Ương mà không nói một lời. Đầu nàng ta quấn một chiếc khăn choàng lụa màu xanh lá cây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sau đầu Chu Diệp với vẻ mặt thâm trâm.Hai người phi nước đại suốt chặng đường, đi qua cổng ngoài của Cung Vị Ương, băng qua ngự hoa viên, đến một cung điện hiếm có người đến.Cố Minh Nguyệt đi theo Chu Diệp, một tay chậm rãi đưa vào trong ngực, lấy ra một con d.a.o găm màu đen. Chu Diệp chạy nhanh thở hổn hển, mặc kệ Cố Minh Nguyệt im lặng, Chu Diệp nhìn chung quanh, dò dẫm trong sân. Không biết đang tìm kiếm điều gì, càng tìm kiếm càng hoảng sợ. Cùng lúc đó, Cố Minh Nguyệt đi phía sau chậm rãi rút ra d.a.o găm. Nàng ta nheo mắt lại và bước lại gân Chu Diệp. Chu Diệp vẫn chưa quay đầu lại đột nhiên dừng lại, Cố Minh Nguyệt đang cầm d.a.o găm cứng người, lập tức thu tay lại.Hai người ngẩng đầu lên và nhìn thấy một nữ nhân cao gầy mặc trang phục cung đình đang đứng ngay trước mặt họ.Nữ nhân này rất cao và mặc bộ cung trang đầy bụi bặm. Ngoại hình của nàng ta không đẹp nhưng có một đôi mắt hạnh nhân ấm áp. Ánh trăng từ giữa không trung rơi xuống vai nữ tử, khiến cho việc nhìn rõ khuôn mặt nàng ta dưới ánh sáng trở nên khó khăn. Khi người nọ từ từ đến gần, khuôn mặt nữ tử dần hiện rõ dưới ánh trăng mờ ảo. Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử, sắc mặt Cố Minh Nguyệt thay đổi mạnh mẽ.Chu Diệp lớn tiếng hét lên: "Ngươi là aiNữ nhân không trả lời mà nhìn ve phía sau hắn ta.Chu Diệp cau mày quay đầu lại...Chu Diệp sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Minh Nguyệt. Hắn ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nữ tử chậm rãi nhếch môi lên, một giọng nam nữ không thể phân biệt được đột nhiên vang lên trong đêm tối. Một cơn gió đêm thổi qua, giọng nói có chút thanh tao. Nàng ta nheo mắt, đi đến cách Cố Minh Nguyệt ba bước: "Tỷ tỷ, sau khi giả làm ta bao lâu, mấy năm nay tỷ có vẻ sống rất tốt?"Chỉ một lời này, Cố Minh Nguyệt đã làm rơi con d.a.o rơi leng keng xuống đất.Mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng.Cách đó không xa tiếng động lớn vẫn tiếp tục, mơ hồ nghe thấy tiếng chạy trốn ngoài sân. Chu Diệp chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn hai người. Dưới ánh trăng, nữ tử cao gầy cao hơn Cố Minh Nguyệt nửa cái đầu. Cố Minh Nguyệt nhanh chóng lùi lại hai bước, con d.a.o găm rơi xuống đất phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Chu Diệp đột nhiên nheo mắt lại, nhìn con d.a.o găm, sau đó ngước mắt nhìn Cố Minh Nguyệt.Hắn ta không ngốc, lập tức nhận ra nếu lúc nãy nữ tử này không nói gì, có thể con d.a.o găm đã đ.â.m vào lưng hắn ta."Cố Minh Nguyệt!" Sắc mặt Chu Diệp trong nháy mắt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Cố Minh Nguyệt.Cố Minh Nguyệt chỉ liếc nhanh về phía hắn ta, đôi mắt đẫm lệ khi nhìn nữ tử cao gầy. Tim nàng ta đập mạnh như trống. Nhưng Cố Minh Nguyệt biết, lúc này nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận biết người trước mặt.